Một tuần sau tôi đến Thượng Hải, chuẩn bị hòa nhập với thành phố vừa phồn hoa vừa vắng lạnh này. Bắt chuyến bay sớm nhất, bởi vì giảm giá nhiều, nên dù buồn ngủ không thể dậy sớm, tôi đành cố chịu đựng. Sau khi máy bay hạ cánh, tôi mới phát hiện đầu hơi choáng, nhìn thấy Tiết Vấn Khu cũng không muốn mở miệng, đơn giản chỉ vẫy tay. Ngược lại tinh thần anh sáng láng, đeo đống hành lí của tôi trên lưng, sờ sờ tóc tôi, “Sao thế? Buồn bã ỉu xìu?” Tôi nhíu mày một cái, “Choáng, đầu em hơi váng vất.” Anh dìu tôi ngồi xuống ghế, vươn tay đè lên huyệt Thái Dương, dùng lực rất nhẹ nhàng, nhấn một cái lại xoa một cái làm hệ thần kinh đang quay mòng mòng của tôi lập tức thanh tỉnh. Một nguồn nhiệt từ đầu ngón tay anh lan đến mặt tôi, anh vỗ vỗ mặt tôi, ý bảo tựa vào vai anh. Thì ra ban nãy tôi có chút mơ màng, chợt ngẩng đầu lên, tôi ngẩn ra nhìn anh. Tiết Vấn Khu “Ah” một tiếng, “Sao thế? Không thoải mái à?” “Không phải.” Tôi có chút lúng túng, “Em đỡ hơn rồi, chúng ta đi thôi.” Anh “ừ” một tiếng, hiển nhiên không nghĩ tới bất kỳ phương diện nào khác có liên quan. Anh tự nhiên vuốt tóc tôi, lại khôi phục dáng vẻ háo sắc vốn có, “Đi, về nhà với đại gia nào.” Tiết Vấn Khu đưa tôi đến khách sạn, sau đó chạy về Sở làm thí nghiệm tiếp. Tôi lại ngủ tiếp, giống như đã ngủ rất lâu, tôi có một giấc mơ kỳ lạ. Tôi mơ thấy mình đang dùng điện thoại công cộng gọi điện cho Từ Khả Lâm, tôi không nhớ rõ mình nói gì với anh ấy, hình như chỉ tán gẫu dăm ba câu. Sau đó tôi lại thấy Trần Tiêu Ninh lướt qua bên cạnh tôi, vẻ mặt hờ hững thậm chí có chút lạnh lẽo, tôi muốn gọi cậu ta lại, nhưng không thể phát ra bất kì thanh âm nào. Trong nháy mắt hình ảnh chợt thay đổi, buổi họp mặt bạn bè huyên náo, tôi theo bản năng lui về phía sau. Vừa quay đầu, thấy Tiết Vấn Khu đứng ngay sau tôi, tôi vội nói, “Đông người quá, đừng đi.” “Đừng đi.” Cứ thế tôi từ trong giấc mộng hỗn loạn giãy giụa tỉnh lại, tia nắng mặt trời ban trưa đang chiếu vào tuyết trắng hắt ánh sáng lên vách tường, cả phòng như bay lên làm cả cơ thể tôi đắm chìm trong sự ấm áp. Nhìn ánh sáng xuyên qua tán cây lốm đốm, hạt bụi bé xíu trôi nổi, đi lòng vòng rồi vòng lại, giống như được đặc tả qua chiếc ống kính điện ảnh cổ xưa năm nào. Tôi ngơ ngác nhìn trần nhà, cố gắng nhớ lại khuôn mặt họ trong giấc mơ ấy. Tôi cho rằng ở thời điểm thích hợp bạn sẽ thích một số người, mặc kệ có thực sự hợp nhau hay không, mặc kệ có lâu bền hay không. Buổi trưa Tiết Vấn Khu gọi tôi ra ngoài ăn cơm, tôi lười giả vờ như xương cốt mềm nhũn, ỉ ôi với anh nửa ngày cuối cùng khiến anh đầu hàng, “Được rồi, anh mang về phòng cho em.” Tôi nhìn về phía màn ảnh nháy mắt mấy cái, xác định đây không phải là ảo giác của tôi —— ăn cơm trong phòng? ! Đây là sự khác biệt giữa bần nông và trung nông hay Tiết Vấn Khu biểu hiện mặt dịu dàng? Thực tế chứng minh tất cả đều không phải, anh cầm trên tay một hộp cơm căng phồng, khoe với tôi. “Số một, trứng gà chân giò hun khói, còn có một chai sữa chua tráng miệng sau khi ăn xong.” Anh hút sữa chua “rột rột”, hai chân vung vẩy khoe với tôi, “Ở trường của bọn em chẳng được thế này đúng không, em đoán xem bao nhiêu tiền, có bốn đồng!” Khi đó miệng tôi đang nhét đầy trứng gà, chỉ có thể không ngừng gật đầu than thở, nuốt xong tôi hỏi, “Bốn đồng á?! Chỗ anh sao rẻ thế, thức ăn thế này ở trường em rẻ nhất là tám đồng!” “Phúc lợi tốt, phúc lợi tốt!” Anh gật gù hát một đoạn nhỏ, chợt ánh mắt anh sáng lên, “Ai! Anh bảo này, hay là mỗi ngày anh gọi 20 suất như vậy, ở đây mở một quầy nhỏ, bán lại mười đồng một suất, trời ạ, chẳng phải lãi to!” Tôi rất khinh bỉ nhìn anh một cái, ai ngờ Tiết Vấn Khu khịt khịt mũi, “Thơm quá! Hình như anh lại đói bụng. . . . . .” Vì vậy anh rất vô sỉ lại gần, “Cho anh một miếng trứng gà đi.” “Không có đũa, không có thìa.” Tôi kiên quyết từ chối. Anh sống chết quấn lấy, mất hết cả hình tượng, “Đi mà, một miếng thôi.” “Không được! Muốn ăn bảo bạn gái anh mang đến cho.” Anh sững sờ một lúc, trong nháy mắt ngẩn ra, rất nhanh anh cười, “Chia tay rồi!” Trong lòng tôi hơi chấn động, như một đống bùn nhão bị gió nhẹ thổi qua, bông hoa sen nhỏ kích động nhú lên, một vòng một vòng nhộn nhạo. Khóe miệng tôi không tự chủ được mỉm cười nhàn nhạt mà muốn che giấu sự mất tự nhiên này, vì vậy tôi lơ đãng hỏi, “Hả? Sao chia tay rồi?” “Tính tình không hợp chứ sao.” Anh nói hời hợt. Tôi làm bộ hỏi, “Sao em không nhìn ra anh có một chút đau lòng hay khổ sở nào thế?” “Tại sao phải đau lòng khổ sở? Không thích hợp thì tách ra chẳng phải không đúng à, anh không rảnh dây dưa dài dòng, nghĩ xong thì nói chia tay, không có để kỷ niệm.” Anh nói nhẹ nhàng, tôi nghe thấy mà lòng dần dần trầm xuống, mùi thơm của thức ăn trở nên gay gắt. Tôi nhìn vẻ mặt anh chẳng hề để ý, thản nhiên thành thực, tôi nên nói gì đây? Tỉnh táo và tự giữ mình như vậy, chàng trai vĩnh viễn biết mình muốn gì, có lẽ mỗi cô gái đều muốn anh dành cho tình cảm độc nhất vô nhị đó. Nhưng tình cảm của anh cũng băng lạnh lẽo, vừa gặp nhiệt độ thấp, sẽ kết băng trong nháy mắt. Cơm nước xong, tôi thuận tiện rửa sạch hộp cơm cho anh, Tiết Vấn Khu hỏi tôi, “Xế chiều em định đi đâu?” “Đến trụ sở ở Wujaochang (xem lại chú thích c8), nhiều nhất qua hai, ba giờ lên lớp nữa là đến ủy viên hội rồi.” Tôi lôi Laptop ra đặt trên đầu gối, mở máy kiểm tra tiết dạy của mình. Anh cong miệng lên, “Oa oh! Wujaochang!” Tôi hiểu ngay trong lòng anh đang nghĩ đến việc đi Wujaochang dạo phố mua đồ, quả nhiên Tiết Vấn Khu suy nghĩ một lúc, “Hình như ba bốn ngày rồi anh chưa ăn chocolate.” “Chuyện đó liên quan gì tới em.” Đầu anh tựa vào ghế dựa, bả vai từng phát từng phát ở không trung tới lui, “Thi Trầm. . . . . .” Thanh âm của anh chợt trở nên ngọt – ngấy – ngán, giống như tan trong nước đường, đậm đặc mềm mịn phát ngấy, “Anh muốn ăn chocolate. . . . . .” Thật là, hai vị ex boyfriend của tôi, không phải không biết phong tình thì là mặt than nghiêm túc, ai ngờ ông trời nhét một tên man show* vào bên cạnh tôi, tỉnh táo tự giữ, thỉnh thoảng lại làm bản thân tôi dở khóc dở cười ngây ngốc, còn không tiếc thể diện làm nũng khoe mẽ vì chocolate. (Muộn tao hay Man show là một thuật ngữ xuất hiện sớm nhất ở Hồng Kông, chỉ những người bề ngoài lãnh tĩnh, nội tâm cuồng nhiệt, trầm mặc nhưng thực tế có nhiều tư tưởng và nội hàm. Loại người này không dễ dàng biểu đạt và lộ ra ngoài cá nhân hỉ nộ ái ố và tình cảm biến hóa, thế nhưng ở từng trường hợp hoặc tùy hoàn cảnh, thường thường biểu hiện ra ngoài dự đoán mọi người. Cách biểu lộ cảm xúc này có một phần Show (làm dáng), nhưng ở mức độ nhất định cũng phản ánh nội tâm chân thật của họ. Bởi vậy có thể thấy được, ở trình độ nhất định mà nói, muộn tao là lời ca ngợi, trên thực tế cũng có thể là từ đánh giá chung chung. Nguồn: baike) Rốt cuộc anh là loại người gì, ngay cả tôi cũng nghi hoặc. Sau khi Chung Bảo Dao nói cho tôi biết loại đàn ông như vậy, gọi là “nửa đàn ông”, khi đó tôi đang ở trong phòng làm việc xem một bộ phim cũ từ rất lâu —— “dạ yến”*, Vô Loan trong cái u buồn mang nét trẻ con không loan làm con tim Uyển Hoàng Hậu chín chắn chững chạc rối lòng, tôi xem rồi cùng Bảo Dao nói đến Tiết Vấn Khu. (Dạ yến là một phim cổ trang tình cảm, hành động của đạo diễn Phùng Tiểu Cương với sự góp mặt của dàn diễn viên nổi tiếng Chương Tử Di, Chu Tấn, Ngô Ngạn Tổ, Cát Ưu, Mã Tinh Võ, Hoàng Hiểu Minh năm 2006. Uyển hoàng hậu do Chung Tử Di và Hoàng Thái Tử Vô Loan do Ngô Ngạn Tổ thủ vai. ) “Trầm Trầm, vị nhà cậu gọi là nửa đàn ông.” Cô cong miệng, cố gắng vơ vét và sắp xếp tất cả từ ngữ Trung Hoa cô ấy biết, “Có khí chất thành thục của đàn ông, nhưng đôi lúc vô tình lộ ra sự ngây thơ của bé trai, có nét cơ trí của quý ông, nhưng có lúc thông minh quá sẽ bị thông minh hại. . . . . .” “Anh ấy còn nhõng nhẻo, chơi xỏ lá!” Lòng tôi đầy căm phẫn chỉ ra. Mày cô ấy khẽ nhếch, “See~ Tiết Vấn Khu trong ấn tượng tớ luôn rất trầm tĩnh, không nói nhiều, nhưng nhìn vào có vẻ ngoài rất đáng tin, điều này nói lên anh ta coi cậu thành người nhà mình, không cần che giấu.” “Cậu thích mẫu người kiểu này không?” Cô ấy ghét bỏ bĩu môi, “Tớ chỉ thích loại cây cao lương (1 loại cây cùng họ với lúa), thanks!” Buổi chiều bắt xe đi Wujaochang, Thượng Hải tháng Tư đã bắt đầu nóng lên, ánh mặt trời ùn ùn trút xuống, vạn vật trở nên sinh động đáng yêu, nhất là cây cối hai bên đường, thời điểm mùa đông tới lá cây đã tàn lụi, không khí trầm lặng, nhưng trong nháy mắt, xanh biếc tràn trề sức sống, làm cho lòng người thêm mấy phần vui mừng. Tôi mang theo tâm tình nhẹ nhàng như vậy đi vào khu giảng đường, không có nhiều lớp khai giảng, ra bên ngoài trời vẫn nóng nực, đi qua hành lang dài, tôi nhìn thấy Hà Ngạn Phi đứng trong lớp học chuẩn bị trước cho tiết dạy. Anh ta không thay đổi nhiều, mắt kiếng đổi thành loại không gọng, bên cạnh anh ta vẫn như cũ có rất nhiều nữ sinh xoay quanh hỏi bài, anh ta không nhìn thấy tôi, tôi cũng không chủ động chào hỏi. Trước giờ lên lớp tôi nhìn lướt qua các thầy cô, mấy khuôn mặt cũ gần như biến mất, số còn lại đều là không biết, chủ quản kêu tôi ngồi bên cạnh bà, nói với tôi, “Tết Âm lịch đã qua hơn nửa, còn có hai người không vào ủy viên hội, một người đã từ chức, em có tính toán gì không?” “Nếu vào ủy viên hội, nhanh nhất là lúc nào?” Tôi chưa nói hết, thì nhìn thấy một cô gái đi tới. Cô ấy mặc quần jean cực ngắn, mặc áo lông màu vàng nhạt, bên trong là áo hai dây dáng dài, ngũ quan xinh xắn, trang điểm nhẹ, nhưng rõ ràng khí sắc rất kém, ngay cả kem che khuyết điểm cũng không giấu được viền mắt thâm quầng của cô ấy. “Người mới?” Cô ấy chỉ vào người tôi hỏi chủ quản. “Hơn em mấy kỳ rồi.” Cô chủ động nói chuyện với tôi, “Hi, tôi tên là Chung Bảo Dao, bạn thì sao?” Tiếng phổ thông của cô ấy không chuẩn lắm, lai một ít ngoại quốc, nhưng không xuất hiện kiểu “Trung lai Anh” làm người buồn nôn, khiến tôi có hảo cảm, “Tôi tên là Thi Trầm.” Tôi mỉm cười trả lời. Đôi mắt cô ấy khẽ chuyển, tùy tiện ngồi vào bên cạnh tôi, “Tôi dạy cách phát âm thi tốt nghiệp trung học, bạn dạy cái gì?” “Sáng tác và phiên dịch.” “Thật là lợi hại a, tôi không thể dạy phiên dịch, mấy cái Trung văn đó tôi đều không nắm rõ, hơn nữa đề viết văn quá kỳ quái, tại sao quy định nhất định phải viết theo hướng tích cực tiến lên. . . . . .” Cô ấy một bên nản lòng nản chí, lầm bầm lầu bầu mấy câu sau đó mắng bằng tiếng Anh cực nhanh. “Cô ấy là gốc Hoa.” Chủ quản giải thích, “Tiếng Trung của cô ấy không tốt lắm, nhưng rất cố gắng khi giao tiếp, nên chúng tôi tương đối rộng lượng những khi cô ấy dùng cách thức ‘trung lai anh’ diễn tả.” Tôi cũng cười, không khỏi thích cô gái nhỏ nhiệt tình lại nói nhiều này. Bởi vì cuộc sống của tôi, nhiều im lặng và hiềm khích, đã không có bao nhiêu tiếng cười vui vẻ nữa. Lần này khi tiết học kết thúc, tôi bị điểm danh yêu cầu bốn ngày sau đến ủy viên hội. Cái gọi là ủy viên hội của New Oriental, chính là một đám giáo viên rất “trâu” chuyên soi mói ứng cử viên. Một khi giáo viên đó giảng xong, bọn họ sẽ thay đổi vẻ ngoài phong độ, ra sức bới móc tật xấu khi giảng bài của người đó, không riêng gì nội dung, đôi khi bạn vô tình sờ lỗ mũi, cũng bị biến thành đối tượng để lên án. Kết quả chỉ có hai loại, đi, hoặc ở. Kết thúc tiết dạy, Bảo Dao có chút hâm mộ nói với tôi, “Cậu giảng bài rất tốt, tớ rất thích nghe, cố gắng lên, chắc chắn cậu sẽ qua.” Tôi cười phức tạp, “Chỉ mong vậy.” Cô ấy giơ quả đấm, “Cố gắng lên, phải có lòng tin chứ!” Sau đó cô ấy nhìn thời gian, “Trầm Trầm, đã năm giờ rưỡi rồi, cậu về chưa? Tớ phải về Tùng Giang, đi trước nhé.” “Tớ chỉnh sửa lại giấy tờ một chút đã, cậu cứ về trước đi, đi đường cẩn thận.” Sau khi Bảo Dao đi, căn phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình tôi, tôi vừa nhìn tiết dạy, vừa đối chiếu với bài giảng, chợt nghe thấy đằng sau có tiếng động ghế bị chạm vào, tôi sợ hết hồn, lui về phía sau nhìn, mới thở phào nhẹ nhõm. “Quấy rầy cô?” Hà Ngạn Phi trêu tôi. Tôi lắc đầu, “Không, tôi về bây giờ đây, anh xong tiết rồi?” “Xong rồi, mệt quá.” Anh ta vặn nắp bình nước mang theo người, vừa mới mở nắp tôi đã ngửi thấy được một mùi dược thảo nồng đậm. Anh uống hai hớp, hắng giọng một cái, thấy ánh mắt tôi nghi hoặc liền giải thích, “Đây là nước từ quả đười ươi, hoa cúc dại …, cổ họng có chút không thoải mái, giảng bài quá mệt.” Tôi cười cười, không biết nói gì cho phải, anh ta nhìn tiết dạy trong máy tính của tôi hỏi, “Cô phải qua ủy viên hội rồi hả?” “Đúng vậy, chiều thứ sáu tuần này.” Hà Ngạn Phi cười, nụ cười của anh ta và Tiết Vấn Khu không giống nhau, là từ đáy mắt lan đến bên môi, khi cười khóe mắt anh ta không có nếp nhăn thật sâu, một cái mỉm cười rất nhạt nhẽo, lại cho người khác cảm giác rất thư thái. “Cô giáo Thi, nếu không cô hối lộ tôi đi?” Anh ta nói đùa với tôi. “Hả? Anh là người trong ủy viên hội?” Anh ta gật đầu, nụ cười giấu ở đáy mắt, khẽ chảy xuôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, chăm chú nhìn anh, “Tôi không có ý định hối lộ, nhưng tôi muốn biết, muốn qua ủy viên hội cần tiêu chuẩn gì?” Anh ta xoa xoa tay, “Không có tiêu chuẩn.” “Không có tiêu chuẩn?” Tôi hơi bất ngờ. Anh ta vươn ngón trỏ, khẽ lướt qua cằm tôi đến khóe miệng, “Cô giáo Thi, cô phải cười, thời điểm giảng bài phải cười, đây là điểm đầu tiên cô cần sửa đổi.” “Không phải cô cười rất đẹp sao? Sao lúc bước lên bục cô không cười nhỉ? Nội dung bài giảng tất nhiên quan trọng, nhưng giáo viên cũng cần sức hút riêng.” Lúc trở về tôi kể chuyện ngày hôm nay cho Tiết Vấn Khu nghe, trong miệng anh đang ngậm nửa miếng chocolate, mắt không chớp nhìn chằm chằm tôi. Mộ lúc sau, anh đứng lên, đi tới trước mặt tôi, chợt vươn tay ôm tôi vào lòng rồi thả tay. Tôi bị kinh sợ không biết nên nói gì. Anh cười híp mắt nhìn tôi, giọng nói tự nhiên, “Bọn họ có thể nói cho em điểm nào cần sửa, còn anh chỉ cho em cái ôm để em cố gắng lên…! Phải có lòng tin vào bản thân, có thể vượt qua!” Tôi thở phào nhẹ nhõm, Tiết Vấn Khu nói tiếp, “Tối trước hôm em thi cấp tám anh đã muốn động viên em, chỉ là không có biện pháp, miệng anh tương đối đần, hơn nữa, em ở xa quá, ngoài tầm tay với. . . . . .” Tôi nhẫn nhịn, không ngừng cắt ngang lời anh, “Ngoài tầm tay với không phải dùng như thế này!” Quả nhiên anh dừng lại ba giây, nhìn tôi rất ngu ngốc, “Thế à, về sau anh không dùng nữa. Thi Trầm, thật ra em rất giỏi, tại sao không tin vào năng lực của mình. . . . . .” Tiết Vấn Khu lảm nhảm thật lâu, mà những từ đó chui vào tai trái, trong nháy mắt lại nhẹ nhàng chui khỏi tai phải ra ngoài. Trong mấy giây anh ôm tôi ấy, tôi rõ ràng cảm thấy, có một thứ gọi là tham luyến ấm áp xông ra từ đáy lòng của tôi. Bọn họ nói, đây là một loại bệnh, chứng bệnh thèm khát da thịt. Chứng bệnh thèm khát da thịt là chứng bệnh hay xảy ra ở những người trường kỳ đối mặt với cô độc, hoặc bị hắt hủi, ít tiếp xúc da thịt với người khác. Vì tâm lý học đã chứng minh tiếp xúc da thịt là nhu cầu cơ bản của con người, nếu da thịt thiếu cảm giác tiếp xúc nhau dài hạn thì người đó sẽ mắc phải chứng thèm khát da thịt. (Nguồn: sina)