Là anh đã cho em một nửa tình yêu
Chương 10
Edit: Mộc Lan Beta: Lenivy Cơm nước xong, hai chúng tôi bắt đầu thấy buồn chán, bèn đi dạo qua những con phố xa lạ. Thượng Hải về đêm trời trở lạnh, người đi đường ai ai cũng vội vã. Những nơi nhìn tưởng rất gần, đột ngột trở nên xa xôi lạ thường.
Thở ra làn hơi trắng, Tiết Vấn Khu đi cạnh tôi, không nhanh không chậm, anh ngẩng đầu lên nhìn trời, “Hình như trời sắp mưa.”
Tôi đáp lại bằng một tiếng “Hả”, “Khó trách sao tối nay lạnh thế. Không biết, ở Thượng Hải có tuyết rơi không?”
“Thượng Hải rất ít khi có tuyết. Nhưng, gần cuối năm ở Nam Kinh tuyết rơi dày đặc.” Anh xoè tay ước chừng, “Dày như thế này nè. Che kín cả đường, không đi nổi luôn.”
“Năm ngoái à? Lúc đó em đang làm gì nhỉ?”
“Còn làm gì nữa?” Anh vuốt tóc tôi, “Chắc chắn em đang trùm chăn ngủ nướng.”
“. . . . . . Anh đúng là hiểu em!”
Vẻ mặt Tiết Vấn Khu y như bị người ta đánh bại, tâm trạng lại rất tốt, dịu dàng vuốt tóc tôi, lẩm bẩm hát, “Đi nào, chúng ta dạo qua các cửa hàng một lúc.”
“Anh cần mua thêm cái gì à?” Tôi vội vàng đuổi theo.
Anh chỉ vào mái vòm neon bao quanh trung tâm thương mại, phấn khích nói, “Coi kìa! Đệ nhất mĩ vị, nhất định bên trong có bán chocolate!”
“. . . . . .”
***
Chờ chúng tôi ra khỏi trung tâm thương mại thì đêm đã đen kịt.
Tiết Vấn Khu nói, “Chúng ta đi dạo trong sân trường nhé.”
Tôi đồng ý ngay, “Vâng.”
Nói thật, tôi không có một chút cảm giác nào với ngôi trường được nhân dân cả nước ngưỡng mộ này, không cố gắng đến học ở đó, càng không sung bái. Chẳng qua là cảm thấy, buổi tối đi dạo trong khuôn viên một ngôi trường cổ kính, cũng tính là một niềm vui.
Tôi không biết đường nên đành lẽo đẽo theo Tiết Vấn Khu mò mẫm lang thang. Chúng tôi đi vào từ cổng nhỏ, ngay chỗ chòi nghỉ ven hồ. Rất đông sinh viên, đặc biệt là các cặp tình nhân ngồi trên ghế đá nói chuyện. Phía trên các cửa hàng chuyên phục vụ sinh viên treo đầy băng rôn quảng cáo hoặc thông báo tuyển dụng.
Khi tới hệ vật lý, đường chân trời đen như mực giao thoa với ánh đèn đường sáng ngời, phủ một màu xanh thẳm lên khu nhà kiến trúc cổ xưa. Đột nhiên, trên mặt có cảm giác lành lạnh, ngẩng đầu nhìn lên, hạt mưa nhỏ mềm mại bay lất phất.
“Trời mưa rồi!”
“Không sao đâu, đi chầm chậm thôi, mưa mùa hạ không lớn, một lát tạnh luôn ấy mà.”
Sân trường đại học Phúc Đán không lớn, tôi chân nam đá chân chiêu, dưới sự “lôi kéo” của Tiết Vấn Khu dạo quanh nửa sân trường. Sau đó, anh chỉ vào một toà nhà nói với tôi, “Đây chính là tinh hoa của trường Đại học Phúc Đán.”
Tôi bĩu môi, “Sao em lại liên tưởng đến Đông Phương Bất Bại nhỉ? . . . . . .”
“Chỉ là toà tháp đôi thôi! Em nhìn này!”
(Nhân dịp kỉ niệm 100 năm thành lập trường Đại học Phúc Đán đã khánh thành đưa vào sử dụng toà tháp đôi thay cho cổng tò vò bằng gỗ cũ từ năm 1920
)
“Trường của bọn anh có toà nhà nào cao như thế này không?”
Anh lắc đầu, “Không có. Trường bọn anh rất rộng nhưng các toà nhà không cao đến vậy.”
Anh dẫn tôi tới chỗ bãi cỏ, thảm cỏ mềm mại ẩm ướt mang theo hơi lạnh, tôi có chút tiếc nuối, “Tiếc thật. Nếu trời không mưa, giờ em đã lăn lộn được mấy vòng trên bãi cỏ rồi. “
Anh mỉm cười, nếp nhăn mờ mờ nơi khoé mắt mỗi khi anh cười lại hiện lện. Ánh sáng lay lắt từ cột đèn chiếu sáng chiếu vào trong mắt anh…
Khoảnh khắc ấy, đôi mắt anh, nụ cười của anh dường như muốn thu hút tôi chìm sâu trong đó. Anh nói, “Nhìn em này, Để lần sau anh dẫn em đến ngọn đồi phía sau trường bọn anh, em muốn lăn lộn thế nào cũng được, muốn lăn từ đỉnh đồi xuống cũng không sao.”
“Toà nhà chính của Đại học Thanh Hoa cũng rất cao.” Anh nói tiếp, “Cho nên người ta thường ví trường Thanh Hoa như chim ưng bay lượn trên bầu trời, trường Bắc Kinh như cá bơi lội dưới nước. Vì thế, những người muốn tự tử ở Đại học Thanh Hoa sẽ lên toà nhà chính còn ở Đại học Bắc Kinh thì nhảy xuống hồ.”
“. . . . . .”
“Vậy ở trường anh thì sao?”
Anh suy nghĩ, gian nan nói ra ba chữ, “Ký túc xá. . . . . .”
“Ngay cạnh trường bọn anh này, có một thanh niên nhảy lầu, nhưng không thành, cuối cùng lại đè chết một phụ nữ đi ngang qua đó.”
“Đúng là bi kịch.”
Hạt mưa xối xả rơi xuống, chưa đầy một phút, đã thấy mặt đất trống trải cách đó không xa hơi ươn ướt. Một con mèo từ trong bụi cây chui ra, có chút lười biếng nhìn ngó xung quanh rồi từ từ chạy đi.
Cơn mưa phùn lạnh lẽo thấm ướt bầu trời thành phố này, nhuộm thành một màu đen tuyền sâu lắng.
“Không nhìn rõ gì cả. Vốn trường học vào buổi tối chẳng có gì đẹp để ngắm. Chờ đến mùa xuân lúc trời trong nắng ấm, ánh mặt trời ấm áp của buổi ban trưa chiếu lên người, nằm dài trên bãi cỏ nghỉ ngơi, mới gọi sân trường cuộc sống.”
Tôi khẽ thở dài, “Trường của bọn em nhỏ đến đáng thương, một bãi cỏ cũng không có.”
Anh dịu dàng vuốt tóc tôi, “Ngoan, chờ tháng 5 năm sau anh dắt em về trường cũ chơi.”
Đôi mắt tôi lập tức loé sáng, “Có trai đẹp ở cạnh bưng trà rót nước hầu hạ không?”
“Tất nhiên là không. . . . . . Nhưng em có thể lăn từ cổng trường đến tận ngọn núi phía sau, chỉ cần cẩn thận đừng rơi xuống hồ làm phân bón cho hoa sen là được.”
Cơn mưa lất phất mơ màng bao phủ toà nhà cổ kính đã loang lổ, cũ nát. Ánh đèn neon rực rỡ giữa làn mưa mịt mờ, cuộc sống tựa giấc mộng phù du.
“Lạnh thật.” Tiết Vấn Khu cau mày, “Đúng là vừa đói vừa lạnh mà.”
Nhất thời tôi không kịp phản ứng, “Đúng, đúng, hình như hơi lạnh thật. . . . . . Đợi chút, anh đói bụng sao?”
“Đói lắm ấy.” Anh làm bộ đáng thương nhìn ta, “Chúng ta đi ăn bánh trứng đi! Bánh trứng! Bánh trứng!””
“. . . . . . Anh là heo chắc! ?”
Anh dẫn tôi ra đường lớn, đi một lúc rẽ vào con ngõ nhỏ cạnh Thư Viện, đi sâu vào bên trong là một con phố rộng rãi có các cửa hàng nhỏ bán đồ ăn nằm sát nhau. Ở đây bán từ Ma Lạt Thang (canh đậu phụ cay), thịt nướng, trà sữa trân châu, đến sushi cơm nắm. Mùi thịt nướng thơm lừng lan toả trong không khí, làm cho người ta thấy thèm ăn.
“Bánh trứng ở đây ngon lắm, em ăn thử mà xem?”
Tôi nhìn anh, “Em không muốn ăn, mà cũng không đói bụng.”
“Vậy được rồi, ông chủ, bánh trứng, thêm hai quả trứng gà, không có rau thơm nhé!”
Nhưng khi chiếc bánh trứng vàng ruộm vừa hoàn thành, tôi không kìm chế được, một mùi thơm dịu ngọt khuấy động vị giác của tôi. Anh cắn một miếng, trong miệng phát ra âm thanh thoả mãn, “Aa. . . . . .”
“Cho em cắn một miếng. . . . . .”
Cuối cùng tôi không nhịn được, hơi xấu hổ vươn tay. Anh cười vang, trực tiếp đưa miếng bánh đến miệng tôi, “Em cắn đi, bánh giòn, ăn rất ngon.”
Tôi hung hăng cắn một miếng rõ to, quả nhiên đúng vậy.
“Có cả Ma Lạt Thang nữa này, Thi Trầm, em muốn uống nữa không?”
Tôi gật đầu như giã tỏi, còn ánh mắt anh phức tạp nhìn tôi, “Thi Trầm, em đúng là heo. . . . . .”
Tôi và Tiết Vấn Khu ngồi trong quán xem ti vi, chờ thức ăn mang lên. Ở bàn trong góc, có một cậu bé chắc là học cấp hai đang làm bài tập, vò đầu bứt tai, vẻ mặt hết sức khổ sở.
Tôi có chút tò mò, ngó sang nhìn, hoá ra là làm bài thi Vật lí.
Vì vậy tôi có chút hả hê nói với Tiết Vấn Khu, “Hắc hắc, may mà em đã thoát khỏi cái môn này rồi. Đề bài trên báo khoa học của Thượng hải cũng thật biến thái.”
Vừa dứt lời, cậu bé kia ngẩng phắt đầu lên, nói thầm một câu, “Là rất biến thái mới đúng, sao mà giải được.”
Tôi vui mừng, có cảm giác như gặp được tri kỉ, vội vàng quạt gió thổi lửa, “Đúng vậy, em không thể hiểu được mấy cái dụng cụ này, cái gì mà thể tích nhân với mật độ! Sau khi thi tốt nghiệp xong, em liền quên hết sạch.”
Tiết Vấn Khu hứng thú, “Anh không thấy vậy. Vật lý cấp hai căn bản không được coi là vật lý.” Nói xong anh cầm tờ đề bài đọc một lượt, “Trọng lực và lực nổi bằng nhau, trực tiếp giải.”
Bé trai nhìn anh, rồi nhìn lại đề bài, bừng tỉnh hiểu ra.
Tôi nói, “Ý anh là đề bài này chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
“Bình thường anh không để ý đến đề bài. . . . . .” Anh ngừng một chút, sau đó bày một dánh vẻ rất cao thâm, “Thi Trầm, em biết không, loại vật lý này, chỉ có thể cảm nhận chứ không giải thích được bằng lời.”
Tôi lấy một cái đũa chọc vào quần áo của anh, “Em sẽ thành lập một nhóm gọi là “Vật lý Vật lý đi chết đi”!”
“Nếu là nhóm “Anh ngữ Anh ngữ đi chết đi” thì tốt hơn. . . . . .”
Cơn mưa mùa đông lất phất, một bát canh nóng hổi dễ dàng khiến con người ta thoả mãn. Ăn xong bát Ma Lạt Thang cay nồng, cảm thấy toàn thân như toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Khí nóng từ trên người toả ra, không khí lạnh lẽo cũng trở nên mát mẻ.
Tôi xem giờ. Gần mười giờ rồi.
“Chúng ta về thôi.”
Tiết Vấn Khu gật đầu, đôi mắt lại nhìn chằm chằm khu giảng đường năm tầng.
Toà nhà sơn màu trắng cũ kĩ ấy đã bắt đầu có dấu hiệu xuống cấp. Khu nhà bị đẩy ra khỏi khuôn viên rộng lớn của trường học, giờ đứng lẻ loi giữa khu phố xá sầm uất.
Tôi thấy lạ, cho là nơi này có bí mật gì, bèn hỏi, “Sao thế?”
“Anh nhớ ra rồi. Năm ấy khi trường bắt đầu tuyển sinh, anh thi đầu vào ở chính toà nhà này.
“Hả? Anh cũng từng thi vào trường này sao?”
Anh gật đầu, “Quăng lưới càng xa càng tốt chứ!”
“Có đỗ không?”
“Đỗ rồi. Tiếc là thời gian trúng tuyển quá muộn. Đành vậy thôi.”
Tôi khẽ thở dài, có chút buồn bã lại có chút hâm mộ, “Số anh thật tốt . . . . .”
“Tại sao?”
Không tại sao cả. Vì anh thông minh, không cần buồn chán lo lắng đến tương lai mù mịt, có một tương lai tươi sáng. Đối với một người bình thường không có ý chí vươn lên như tôi mà nói, thật sự ghen tỵ và hâm mộ đan xen. Tôi lặng lẽ cười khổ trong lòng. Có lẽ đây chính là số phận.
“Em nhớ lại những môn vật lý và số học từng khiến em phát điên mà cảm thấy ông trời quá không công bằng. Tiết Vấn Khu, đối với rất nhiều người mà nói, con đường anh đã đi qua rất thuận lợi.”
Anh mỉm cười, không phản đối. Nhưng một lúc sau, anh nói với tôi bằng giọng nghiêm túc, “Thi Trầm, anh cũng từng làm ba bài thi thử trước kì thi chính thứ. Nếu tính số giấy nháp đã dùng phải chất đầy một thùng lớn. Không nỗ lực, sẽ không có thành quả.”
Nhất thời tôi không biết nên nói gì.
Quay đầu sang nhìn sườn mặt anh. Dưới ánh đèn ấm áp lạ thường, khuôn mặt ấy dường như được bao quanh bởi bóng tối mờ ảo, tôi chỉ có thể nhìn nhưng không thể chạm tới được.
Một Tiết Vấn Khu như vậy…
Chợt, điện thoại của anh đổ chuông. Âm thanh khiến tôi giật mình, lại thấy anh hơi cau mày, sau đó vô cảm ấn từ chối. Tôi liếc mắt thấy trong hộp thư tin nhắn của anh có không ít tin, đều gửi từ một người.
Tôi thuận miệng liền hỏi, “Bạn gái?”
“. . . . . . Ừ.” Anh hàm hồ trả lời, cúi đầu nhắn tin.
Trong chớp mắt tôi bắt gặp vẻ không vui trên khuôn mặt anh. Xung quanh, giọt mưa rơi tí tách, ánh đèn xe cộ lướt qua. Tôi nhìn hai cái bóng của chúng tôi bị kéo dài theo hai hướng khác nhau. Trong lòng chợt buồn bã. Thì ra, giữa tôi và anh vẫn xa vời như trước kia.
Hoá ra, dự cảm của tôi không hề sai.
Hoá ra, vốn tôi có một chút động lòng, lại biến thành thái độ đùa giỡn như lúc đầu.
Anh nhắn tin xong rồi hướng về phía tôi cười một cái tỏ ý xin lỗi, “Về thôi. Em còn phải soạn bài cho ngày mai đấy.”
Cảm giác huyệt thái dương hơi đau đau. Tôi bi phẫn kêu, “Đúng vậy! Em phải tổng hợp đề thi tiếng Anh tốt nghiệp trung học mười năm trở lại đây và đưa ra phân tích với dự đoán. Còn phải chuẩn bị giáo án đại cương cho 32 tiết học, nhất là bài giảng thử của giờ lên lớp đầu tiên nữa.”
Anh lập tức dùng ánh mắt đồng cảm nhìn tôi, “May mà anh không bị lừa vào New Oriental. . . . . .”
Tôi hung hăng véo anh một cái. Anh cười hì hì nói, “Cố gắng lên, cố gắng lên. Về sau anh có đến New Oriental học, Thi Trầm em nhớ phải giảm giá cho anh đấy. Nghe nói mỗi thầy cô có hai suất được giảm học phí.”
“. . . . . . Em đoán anh không cần dùng đến đâu, giữ lại cho con của anh đi!”
“Cũng được! Nhỡ nó học tiếng Anh kém giống cha nó.”
Tôi cười cười, không hứng thú lắm. Ngược lại, Tiết Vấn Khu có phải rất hào hứng, dọc đường về khách sạn vẫn cùng tôi thảo luận cách sắp xếp chương trình học và chương trình giảng dạy. Nói đến chỗ kích động, còn khoa chân múa tay coi tường là bảng đen, coi tôi như học sinh, trực tiếp làm mẫu. Hai người chúng tôi say sưa thảo luận, nghĩ ra không ít ý tưởng hay ho cho giáo án.
Bé trai thông minh Tiết Vân Khu đang đứng dựa vào tường, trịnh trọng nói với tôi, “Thi Trầm, khi giảng bài nhất định phải có khí thế, giống như anh đây này. Are you know phải nói thật hùng hồn vào. . . . . .”
Tôi ngồi trên giường cười lăn lộn, ôm chăn che mặt. Tôi tự nói với mình. Haizz, Thi Trầm, chàng trai này, mày đừng đùa bỡn nữa.
Bởi vì tán thưởng anh, cho nên bắt đầu thích anh. Vì thế, giờ thiên về mặt tình cảm chứ không phải sự phá hoại như trước.
Anh rất tốt, tôi công nhận.
Hai đứa hàn huyên đến nửa đêm, tiếp tục nằm trên giường riêng của mỗi người tám chuyện tiếp.
Có vô vàn chủ đề có thể nói tiếp, như thuỷ triều vậy. Có rất nhiều thứ, về bạn học, và những người không liên quan khác, về nhiều chuyện khác nữa.
Đột nhiên, chủ đề tán phét vô tận cứ thể tuôn ra; vô cùng đa dạng, nào là về trường học, về bạn học, về những thứ đau khổ chẳng chút liên quan, về những tháng ngày tự do tự tại.
Anh mặc một chiếc áo T-shirt trắng chui trong chăn, thò đầu ra nói với tôi, “Thi Trầm, em còn nhớ Trần Dần không?”
“Tất nhiên là nhớ, chỉ là chưa từng nói chuyện với anh ta.” Tôi bĩu môi, nói thẳng, “Nhìn thấy gương mặt anh ta hơi đỏ y như thịt đông lạnh, em lại thấy khó chịu.”
Anh cười to, “Cậu ta đỗ vào Phúc Đán đó.”
“. . . . . .” Tôi cực kì bất ngờ, “Hệ nào vậy?”
“Hệ toán học.”
Tôi trợn tròn mắt, “Anh và anh ta ở chung một chỗ đúng là “song tiện” cùng tồn tại.”
“Thôi đi, lúc học cấp 3 anh cùng bàn với hắn ta, thiếu chút nữa đánh nhau. Sau này, khoá bọn anh thi Đại học không tốt lắm, có mỗi hắn thi khá được, còn khoe khoang trước mặt các bạn học rằng tôi đây tài giỏi lắm. Anh liền đánh hắn một trận.”
“Đúng! Đáng đánh lắm, em thấy tính tình anh ta rất đáng ghét.”
“Em có biết bạn gái hắn ta là ai không?” Tôi lắc đầu, vì vậy anh nói cho tôi biết một cái tên rất chấn động.
“Người đẹp đó! Hồi lớp mười ngồi sau em đấy!” Tôi che mặt, “Một đóa tiểu cúc hoa xinh đẹp thẹn thùng như thế bị hái mất, thật là đáng tiếc! Quá đáng tiếc! Em hận Trần Dần!”
Tiết Vấn Khu cười to, “Cô ấy là người ngồi cùng bàn với anh hồi tiểu học. Khi đó, anh hay trêu cô ấy, làm cô ấy khóc nhè.”
“Cầm thú!”
Tôi đột nhiên giật mình, ngồi dậy nhìn Tiết Vấn Khu, “Anh có cảm thấy không? Giống như. . . . . . Người hai anh em mình cùng quen biết rất nhiều. Cô nhóc cạnh anh trở thành người ngồi cùng bàn cấp hai với em. Còn người ngồi cạnh em thời tiểu học lại trở thành người cùng bàn năm cấp ba của anh.”
Anh xoay người, gác đầu lên cánh tay, “Chúng ta lớn lên ở cùng một nơi mà.”
“Lời của em chưa nói hết. Ý em là, Tiết Vấn Khu, anh có thấy lạ không? Những người đó chúng ta đều biết, biết rõ là đằng khác. Nhưng mà, vì sao tận đến bây giờ, chúng ta mới biết nhau?”
Tôi nhìn vào mắt anh. Đôi mắt anh sâu thẳm như đại dương sâu nhất trên thế gian này. Đôi mắt ngời sáng ấy chỉ phản chiếu bóng dáng tôi.
Tiết Vấn Khu cười, “Sao mà anh biết được. Ai bảo bọn họ không nói cho mình biết!”
Hàn huyên tới rất khuya mới ngủ, tôi tưởng rằng mình sẽ lạ giường mà không ngủ được. Không ngờ vừa nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ đã ập tới.
Tuy nhiên lại gặp phải là một giấc mơ đáng sợ.
Trong giấc mơ là khu phố ngổn ngang, đèn đường mờ mờ hắt xuống vũng nước đọng loang lổ trên mặt đất. Tôi đứng ở góc đường, trong bốt điện thoại cũ gọi điện cho Từ Khả Lâm. Tôi không nhớ mình đã nói những gì, bỗng nhìn thấy Tiết Vấn Khu và một đám bạn đi vào trong quán rượu tối tăm mù mịt.
Vì vậy, tôi vội vàng đuổi theo. Trong giấc mộng, không nhìn rõ gương mặt anh. Có lẽ anh không nhớ tôi là ai; tôi mờ mịt ngồi trong góc. Chợt tiếng ồn ào nổi lên bốn phía, tôi quay đầu lại, thấy một cô gái tóc dài ngã trong vũng máu.
Mà trên người tôi dính đầy máu tươi.
Tôi bị sợ hãi tỉnh dậy. Giờ là nửa đêm, bóng tối đen kịt bao trùm cả căn phòng. Tiếng hít thở đều đều của Tiết Vấn Khu vang lên bên tai tôi, nhờ ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, tôi thấy mái tóc của anh ngoan ngoãn xẹp xuống, anh hơi chau mày. Gương mặt đó vừa ngây thơ lại đáng yêu!
So sánh với dáng vẻ thường ngày, tựa như hai người xa lạ.
Tôi cảm thấy hơi vui vẻ, vì vậy an tâm hơn, nằm xuống đánh một giấc đến tận mười giờ mới dậy.
***
Lúc ăn cơm trưa xong, tôi kể lại giấc mơ kỳ quái này cho anh. Sau khi nghe xong, anh ngạc nhiên nhìn tôi, “Thi Trầm, sao em nhớ rõ thế. Anh có ngủ mơ sáng dậy đã quên sạch.”
“Giống như lần trước anh còn nằm mơ thấy được vui vẻ cùng một nhóm người đẹp. Trong mộng vui vẻ biết bao, nhưng vừa tỉnh lại đã quên sạch.”
Anh đau khổ nhìn tôi.
Tôi rất ngạc nhiên. Vì sao những giấc mơ tốt đẹp khi tỉnh dậy thoáng chốc đã quên ngay, còn những cơn ác mộng khiến con người thấy đau đớn, ngay cả một chi tiết nhỏ cũng khắc sâu trong trí nhớ?
Thân thể của tôi bỗng trở lên lạnh lẽo.
Trí nhớ long trời lở đất ập đến. Cơn ác mộng ngày hôm qua cùng Từ Khả lâm tham gia hôn lễ vốn đã qua đi, những lo lắng bồn chồn trước cuộc phỏng vấn lại hiện rõ trước mắt.
Ai bảo tôi không biết từ lúc nào đã biến thành một người không có cảm giác an toàn.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
13 chương
54 chương
14 chương
33 chương
19 chương
167 chương