Là Ai Nợ Ai: Chân Tình

Chương 87 : Còn Gì Nữa, Tình Yêu Ơi!

Màn hình đó đã chuyển sang một màu đen tuyền, che đậy những lọc lừa phản bội, vài vết nứt trên màn hình cũng như vết nứt của trái tim cô, một trái tim đầy thương tích đang không ngừng chảy máu, đau đến tâm can phế liệt. *** Mấy ngày sau đó Đổng Tây đều ở lại trong nhà không ra ngoài nữa, cô sợ bước khỏi căn nhà này rồi thì mọi giấc mộng hạnh phúc đều tan biến, cô thực sự rất sợ điều đó. Ngày thứ hai Đổng Tây không đến Sắc Hương, Từ Tâm Di bế Tiểu Niệm đến thăm cô. Một mình Đổng Tây ngồi ở trên sofa bần thần nhìn vào màn hình tivi đang chiếu bộ phim Hàn quốc lãng mạn. Đến lúc Từ Tâm Di ngồi xuống bên cạnh mà Đổng Tây còn không hề hay biết, Từ Tâm Di thắc mắc, bộ phim này hay đến thế sao? "Dâu Tây!" Khi đã đặt Tiểu Niệm ngồi lên đùi mình, Từ Tâm Di mới phát hiện trên mắt Đổng Tây đã long lanh nước, cô hoảng hốt lay người của Đổng Tây: "Dâu Tây! Cậu... khóc hả?" "À... Di Di..." Nhanh chóng dùng tay gạt nước mắt, Đổng Tây chỉ cười cười cho qua chuyện: "Phim rất cảm động." "Vậy sao?" Nhìn thấy Đậu đen vẫn nằm đó, Từ Tâm Di thở dài: "Nó chưa khỏe hơn à?" "Vẫn chưa, hôm qua anh Hàn có gọi bác sĩ thú y đến khám, đã tiêm thuốc cho nó rồi." "Mà cậu bị gì thế? Bệnh sao?" Đổng Tây xoa xoa hai má của mình, chán nản đáp: "Có lẽ mình mệt quá thôi. Cậu sao rồi? Nghe nói Lương Ứng Nhiên bày tỏ tình cảm với cậu đúng không?" "Ừm." Nhớ đến những lời chân thành của Lương Ứng Nhiên, Từ Tâm Di vừa cảm thấy hạnh phúc vừa thấy lo âu: "Nhưng mình nói để mình suy nghĩ." Nghe Từ Tâm Di nói, Đổng Tây lặng thinh. Không biết có phải vì tâm trạng cô giờ đang rối như tơ vò nên chẳng muốn nói nữa hay là vì biết rõ nguyên nhân mà Từ Tâm Di lại lững lự như thế. Trong nhà hàng, Ngụy Hàn ngồi nhìn cô gái đối diện không rời mắt. Phó Chi Dương thấy anh nhìn mình bằng đôi mắt như thế nên cũng không còn tâm trạng ăn uống, cô bỏ nĩa xuống, giơ tay định chạm vào mặt anh. "Hàn... Sao thế?" Nào ngờ tay chưa chạm tới thì anh đã bắt lấy bàn tay cô, siết mạnh. Phó Chi Dương chau mày nhưng không hề rút tay mình lại, cũng giống như sự cương quyết trong tình yêu này, biết đau mà không hề muốn lùi bước. Ngụy Hàn buông tay Phó Chi Dương ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào cô ta. "Em đến tìm Tiểu Tây?" "Mấy ngày trước đúng là có tìm." Cô không phủ nhận mà nói thật với anh. "Đến đó làm gì?" Nghe anh hỏi thế, môi Phó Chi Dương liền nở nụ cười thật tươi, cô cũng nhìn thẳng vào mắt anh, điềm tĩnh đáp: "Thì đến thăm Đổng Tây thôi, dù sao chúng em cũng là bạn." Ngụy Hàn cong môi cười đầy chế giễu, anh thật sợ kiểu bạn bè thế này. Phó Chi Dương đương nhiên nhìn ra ẩn ý sau nụ cười đấy, cô cũng cười cười, lại cúi đầu xuống ăn nốt phần thức ăn trong dĩa, nhưng tâm tình cô đã không còn ở đó nữa. Đúng thật được một lát, Ngụy Hàn lại lên tiếng cảnh cáu. "Tôi đã nói với em rồi Chi Dương, em không nên liên hệ với Tiểu Tây. Em biết vì sao mà đúng không? Đừng để tôi nhắc lại lần nữa." "Bây giờ anh bảo em cắt đứt quan hệ với Đổng Tây, chắc chắn cô ấy sẽ nghi ngờ, em biết mình nên làm gì mà. Hàn à, em muốn ở bên anh, em sẽ nghe anh, không nói gì với Đổng Tây về chuyện của chúng ta. Được không?" Anh nhìn vào đôi mắt lấp lánh kia, chỉ cầm ly rượu lên uống rồi không nói gì nữa. Tốt nhất cô nên giả vờ ngây thơ như thế, tốt nhất đừng chạm vào Tiểu Tây của tôi lần nữa, nếu không tôi thật cảm thấy hối tiếc cho cô. Đáng thương là Phó Chi Dương không hề phát hiện ra tâm tư của Ngụy Hàn, người đàn ông thâm sâu đó, dù sống với anh cả đời thì cũng chẳng thể hiểu nổi con người của anh, suy tính của anh. Nhưng ngược lại, Đổng Tây rất dễ bị người khác nhìn thấu mọi thứ, Phó Chi Dương là cô gái thông minh, cô cũng biết rõ Đổng Tây, sở dĩ cô dám đối đầu trực diện với Đổng Tây là vì cô biết Đổng Tây sẽ không đem chuyện này ra nói với Ngụy Hàn. Con người Đổng Tây trong lòng Phó Chi Dương chính là mềm yếu, nhu nhược như thế. Nghĩ đến đứa con trong bụng, Phó Chi Dương lại đau lòng, đúng thật là cô đã mang thai, nhưng sau khi siêu âm, cô buộc phải bỏ đứa bé, cái thai nằm ngoài tử cung, cơ hội sống là không thể. Ban đầu định dùng đứa bé để ràng buộc Ngụy Hàn, gạt bỏ Đổng Tây, nào ngờ sự tình ra nông nổi này, Phó Chi Dương đành tương kế tựu kế, dùng sự cố mất đứa con để đổ toàn bộ trách nhiệm cho Đổng Tây, một mặt khiến Đổng Tây thấy khó mà rút lui, mặt khác sau này cô có thể nói với Ngụy Hàn rằng Đổng Tây âm mưu hại chết con của bọn họ. Một mũi tên trúng hai con nhạn. Chỉ là Phó Chi Dương không ngờ Đổng Tây thường ngày yếu đuối, sau khi biết chuyện lại tỏ ra kiên cường hơn bao giờ hết. Chuyện này đang làm Phó Chi Dương rất đau đầu, cô phải tìm cách để Đổng Tây mất hết hy vọng cho bằng được. Vừa nghĩ đến đây, Phó Chi Dương lại nhìn Ngụy Hàn, cô thật đã yêu anh quá rồi, cả đời này cô không thể sống thiếu anh. Dù bất cứ giá nào cô cũng phải loại bỏ cái gai trong mắt là Đổng Tây. Chiều hôm đó Ngụy Hàn về nhà từ rất sớm để chăm sóc Đổng Tây. Nhưng cô đã khỏe hơn rất nhiều, hơn ai hết, Đổng Tây biết rõ hôm ấy vì sao mình lại ngất như thế, không hề liên quan gì đến bệnh tình. Trong bữa ăn, điện thoại của anh không ngừng reo, Ngụy Hàn chỉ dứt khoát tắt máy, Đổng Tây ngồi đó cúi đầu ăn cơm, thật không muốn quan tâm nhưng điện thoại bàn lại reo lên. Cô định đứng dậy nghe thì anh đã nắm tay Đổng Tây lại. "Em ngồi ăn đi." Cô thấy anh lại tắt luôn máy bàn rồi mới rút điện thoại bước ra ngoài ban công nói chuyện. Lúc anh quay lại, chén cơm của Đổng Tây cũng y nguyên, cô chưa hề động đũa. "Tiểu Tây! Có phải em lại thấy mệt không?" Thật là rất mệt, mệt mỏi vì phải sống dối trá như thế này. Cô vẫn cúi đầu ăn cơm, lắc đầu mình để thay câu trả lời. Ngụy Hàn đưa tay sờ lên trán Đổng Tây, không hề bị sốt, anh nhìn cô như thế nên vô cùng lo lắng. "Hay là anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra nhé?" "Anh… Hàn…" Cô nhỏ giọng gọi anh rồi ngước đầu lên nhanh chóng nhìn vào mắt của anh: "Vừa rồi ai gọi cho anh vậy?" Chắc không ngờ Đổng Tây lại hỏi đến chuyện này nên anh có chút ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh lại tìm được lời giải thích phù hợp. "Là bên đối tác, họ nói ngày mai gặp nhau để bàn về hợp đồng. Nhưng ngày mai anh định đưa em đi khám bệnh." "Em không bệnh!" "Tiểu Tây?" Vì quá kích động nên cô càng làm cho anh nghi ngờ, đăm chiêu dò xét nhìn về phía cô. Đổng Tây hít thở lại đều đặn mới đứng dậy sang bên kia rồi cúi xuống choàng lấy cổ anh từ phía sau. "Xin lỗi anh Hàn… Em không bệnh thật mà. Chỉ vì gần đây mất ngủ nên mới thấy khó chịu." Ngụy Hàn ngồi đó nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, anh nghe cô nói vậy nên mới cảm thấy yên tâm hơn. "Là do anh không tốt, gần đây quả thực công ty bận rất nhiều việc nên mới hay bỏ em ở nhà một mình. Ngày mai anh sẽ ở nhà với em, dẫn em đi đâu đó hóng mát được không?" "Anh cứ lo việc của anh đi. Ngày mai em muốn về thành phố An Lạc." Quyết định đột ngột này làm cả người anh sững sờ, nhanh như cắt đứng bật dậy kéo cô đối diện với mình, cả cách nói chuyện cũng rất khẩn trương: "Em muốn về thành phố An Lạc? Sao không nói cho anh biết trước một tiếng?" "Là vì quá đột ngột thôi. Hôm nay em mới nhận được thiệp mời của một người bạn hồi trung học, nó sắp đám cưới rồi." Như thả được hòn đá nặng trong lòng xuống, Ngụy Hàn thở phào một hơi, cô nói đi làm anh cứ ngỡ cô định bỏ anh lại. Không biết sao gần đây anh luôn có cảm giác sẽ xa cô, cảm giác đó rất đáng sợ. "Anh đi cùng em." "Không cần đâu, anh còn rất nhiều việc phải giải quyết, em dự xong đám cưới thì về ngay." "Anh không yên tâm." "Em đã gần hai mươi hai tuổi rồi mà anh cứ nghĩ em là đứa trẻ hai tuổi sao? Cũng lâu rồi em không gặp lại bạn cũ." "Vậy anh bảo Ứng Nhiên đi cùng em và Tâm Di." Đổng Tây lại lắc đầu: "Di Di không đi được, Tiểu Niệm lần trước đi xa đã không khỏe rồi, với lại anh Lương cũng phải làm việc. Anh Hàn! Em đi một mình không sao đâu mà." Chợt nhớ ra một chuyện, Đổng Tây bổ sung thêm: "Vệ sĩ của anh đừng có mà theo em, em không thích bị giám sát." Chuyện đó cô đã nghi ngờ rất lâu rồi, nhưng qua lần bị hôn mê ở JJK thì càng xác thực hơn, đúng là mỗi lúc cô ra ngoài đều có người đi theo. Ngụy Hàn không nghĩ nhiều đến thế, anh chỉ muốn bảo vệ cô, đảm bảo Đổng Tây an toàn khi không có anh ở bên, mà quên mất tâm trạng của cô. "Phải mở điện thoại, nếu anh gọi không được thì anh sẽ không để yên đâu." Cô gật đầu, nhoẻn miệng cười rồi hôn chụt lên má anh: "Cám ơn anh!" Anh ôm lấy Đổng Tây, chỉ biết bất lực chiều ý cô. Từ trước đến nay anh không hề muốn ép buộc Đổng Tây bất kì thứ gì, cũng không muốn làm cô thấy khó chịu. Gần đây có lẽ vì ở mãi một chỗ nên buồn chán, ở thành phố An Lạc anh cũng có nhiều tay mắt, có thể sai người theo Đổng Tây sau. Chỉ cần cô cảm thấy vui, anh làm gì cũng được. Đúng là có một người bạn mời đám cưới Từ Tâm Di và Đổng Tây, sau khi Ngụy Hàn biết tin tức này là xác thực thì kêu tài xế riêng chuẩn bị đưa cô đi. Đổng Tây lại phản đối, cô nói muốn đi tàu điện, không muốn ngồi xe riêng về thành phố An Lạc. Tuy vẫn không an tâm nhưng Ngụy Hàn không thể không chấp nhận. Đoạn đường chỉ vài trăm kilomet, đi tàu điện chỉ chậm hơn xe riêng một chút, nhưng có vẻ đảm bảo an toàn nhiều hơn. Đám cưới tổ chức vào buổi chiều tối, Ngụy Hàn cũng không đồng ý để Đổng Tây dự đám cưới xong rồi quay về lúc nửa đêm. Anh đã đặt sẵn khách sạn để Đổng Tây ngủ lại một đêm, cũng âm thầm bảo người theo sau cô ở thành phố An Lạc. Thật lòng anh không muốn cô đi khỏi tầm quan sát của mình, nhưng Đổng Tây đi lần này, đối với Ngụy Hàn cũng là một cơ hội tốt để giải quyết nhanh chóng những vấn đề có liên quan đến Phó Chi Dương. Vừa tiễn Đổng Tây lên tàu điện ngầm thì Ngụy Hàn lại nhận được điện thoại của Phó Chi Dương, cô ta nói muốn gặp anh vào tối nay, sẽ đưa cho anh thứ anh muốn. Ngụy Hàn quay trở về công ty làm việc đến khi mặt trời đứng bóng. Anh gọi điện cho Đổng Tây, hỏi cô đã đến nơi chưa, Đổng Tây nói là sắp đến, bảo anh đừng lo lắng, cô tự biết lo cho mình. Rời khỏi công ty, anh tự mình lái xe đến chỗ ở của Phó Chi Dương. Từ lần xảy ra quan hệ ở khách sạn, tuy nói mối quan hệ của hai người có bước tiến triển mới, có thể gọi là tình nhân, nhưng Ngụy Hàn chưa khi nào đến nhà riêng của Phó Chi Dương, nếu họ gặp mặt thì chỉ ở nhà hàng ăn bữa cơm, hoặc dẫn cô ta đi mua sắm, thỉnh thoảng Phó Chi Dương đòi Ngụy Hàn dẫn mình đến JJK chơi đến tận khuya. Có lần cô đề nghị anh về nhà cùng mình, nhưng anh lại nói cô nên biết thân phận, sau đó không liên lạc với cô suốt tuần. Ban đầu Phó Chi Dương có vẻ rất khó chịu, không hài lòng ở mức độ này, nhưng nghĩ lại chuyện gì cũng từ từ, cô cũng không làm khó anh nữa. Hôm nay vừa trông thấy Ngụy Hàn ở ngoài cửa nhà mình, Phó Chi Dương ngay lập tức nhào đến ôm hôn anh say đắm. Ngụy Hàn nghiêng mặt hỏi cô ta: "Tất cả đâu?" Phó Chi Dương nhón chân nói nhỏ vào tai anh: "Anh định không trả ơn em à? Đêm nay ở lại với em nhé?" Dứt câu, cô ta kéo tay anh vào trong, sau đó choàng tay ôm cổ Ngụy Hàn, di chuyển bờ môi mềm mại đến môi anh. Chuyện xảy ra tiếp theo đó là cảnh một đôi nam nữ hôn nhau quấn quít, từng chuyển động đều mang theo sắc dục điên cuồng. Phó Chi Dương nhìn vào cái đồng hồ treo tường với một chấm đỏ nhỏ đang chớp nháy, môi cô nhếch lên đầy khiêu khích. Đổng Tây! Cô đã chấp nhận mình là kẻ thua cuộc chưa? Chỉ đáng thương cho nơi đây, một cô gái ngồi nhìn trân trân vào màn ảnh tinh thể lỏng to lớn trước mặt. Rầm. Màn hình đó đã chuyển sang một màu đen tuyền, che đậy những lọc lừa phản bội, vài vết nứt trên màn hình cũng như vết nứt của trái tim cô, một trái tim đầy thương tích đang không ngừng chảy máu, đau đến tâm can phế liệt. Cánh cửa căn phòng nhỏ đó mở ra, người con gái ấy đi khỏi với những bước chân chậm chạp, một bước, hai bước rồi bước thứ ba, nhấc lên một cách khó khăn. Hai thân ảnh dính chặt nhau, họ dần ngã xuống chiếc giường lớn, người đàn ông kề vào tai cô nói nhỏ câu gì đó, thoáng thấy mặt cô ta chuyển xanh. Bao nhiêu ham muốn và sự phấn khích cũng tan theo mây khói. Ngụy Hàn buông Phó Chi Dương ra, sắc mặt thờ ơ nhìn Phó Chi Dương đang ngây người trên giường. "Tôi đã nói với em, trong trò chơi này, tôi mới là người điều khiển." Câu nói của Ngụy Hàn làm Phó Chi Dương tỉnh mộng, cô chống tay ngồi dậy, dây áo trên người đã tuột xuống vai, cô ngẩng đôi mắt vô hồn nhìn anh. Ngụy Hàn có lòng tốt bước đến, kéo áo lại cho Phó Chi Dương rồi đưa tay chạm lên má cô, anh cúi đầu, nói khẽ: "Đây là lần cuối cùng, tôi hỏi em, thứ tôi cần đang ở đâu?" "Hàn... Em yêu anh, rất yêu anh, anh biết không?" Nói rồi cô đứng dậy ôm lấy Ngụy Hàn, tựa đầu vào ngực anh, giọng yếu ớt mất sức lực: "Chỉ cần thứ anh muốn, em đều cho anh." Trái tim Phó Chi Dương đau buốt, cô nhớ câu nói anh thì thầm vào tai cô vừa rồi, nói với cô, là anh nói để cô nghe, để cô hiểu rằng trong tim anh cô vốn dĩ là kẻ qua đường, mãi không bằng cô ta. Tôi yêu Tiểu Tây, mãi không thay đổi. Đây là câu nói cay độc nhất cô từng nghe, lúc anh định lên giường với cô, anh nói ra câu này, thật là rất biết cách chọn thời điểm và làm tổn thương cô. Mở cửa đi vào nhà, Đổng Tây chỉ thấy Đậu trắng chạy ra kêu ử ử, liếm lấy đôi giày vẫn còn đầy bùn đất của cô. Cởi đôi giày ra vứt tại đó, cô đi thẳng vào trong, nhưng Đậu trắng lại chạy quẩn quanh chân cô không rời, còn cắn rắn lấy đôi dép mang trong nhà mà cô đang mang. Đổng Tây đến lấy hộp sữa mang đến chỗ chúng rồi đổ sữa vào bát, sau đó vuốt vuốt lên đầu của Đậu đen. "Dậy uống sữa đi Đậu đen, đừng ngủ nữa." Thường ngày dù có bệnh nhưng Đậu đen vẫn cố gắng mắt nhìn Đổng Tây một cái, đáng tiếc thay, hôm nay Đổng Tây có gọi thế nào nó cũng không tỉnh. "Đậu đen! Đậu đen!" Cô kinh hãi đưa tay bế nó lên, nó vẫn không động đậy, không mở mắt, ngay cả hơi thở cũng không còn. Đổng Tây mở to hai mắt rồi run rẩy vỗ nhẹ lên má của Đậu đen, đầy nghẹn ngào mà đánh thức nó dậy: "Đậu đen! Đừng ngủ nữa mà... Đừng ngủ mà... Đậu đen! Làm ơn tỉnh lại đi! Đậu đen!" Vẫn chỉ là việc làm vô ích, Đậu đen nằm im đó, chứng tỏ nó đã chết rồi. Đổng Tây không tin vào sự thật, cố xoay người tìm điện thoại, cô tìm mãi cũng không thấy điện thoại của mình, sau đó lại nhấc điện thoại bàn lên gọi cho bác sĩ thú y mà Ngụy Hàn mời đến vài ngày trước. "Bác sĩ... Bác sĩ... Đậu đen của tôi sao nó cứ ngủ hoài, ông đến đây đi được không?" Ông ta nhờ Đổng Tây nói địa chỉ, khi nhìn lại số nhà ghi trên tờ giấy thì mới phát hiện cô gái vừa kêu gào trong điện thoại này là người bạn của Lương Ứng Nhiên. Nghe cái giọng hối hả đó thì ông lại sợ, nhanh chóng gọi điện cho Lương Ứng Nhiên rồi đến đó. Nửa tiếng sau, Đổng Tây vẫn ngồi ôm Đậu đen vào lòng, giữ lại chút hơi ấm cuối cùng của nó. Bác sĩ đến khám, ông ta chỉ nói là con chó đã chết cách đây ba tiếng tiếng, không thể cứu. Đổng Tây mắt rưng lệ ngước nhìn ông ta rồi lại nhìn về đôi mắt to tròn của Đậu đen đã nhắm lại vĩnh viễn. Đậu trắng ở dưới chân cô cứ quấy phá mãi, chồm lên người Đổng Tây, cô hiểu ý nên đặt Đậu đen xuống chỗ ngủ của nó. Chỉ thấy Đậu trắng ngửi ngửi Đậu đen rồi dùng chân trước mà chạm vào người của Đậu đen. "Cô Đổng!" Bác sĩ Bùi vừa gọi lại thì Lương Ứng Nhiên đã bỏ hết công việc ở công ty mà đến xem sự tình. Chạy vào nhà lại thấy Đổng Tây đứng nhìn hai con chó, một con nằm im, con còn lại như đang rất khó chịu mà cố thức tỉnh con kia. "Ứng Nhiên! Con chó của bạn anh chết rồi, mấy con chó ở tuổi này ưa như vậy lắm, anh khuyên bạn anh đi." "Vâng! Cảm ơn chú." "Không có gì, tôi về đây." Lương Ứng Nhiên bước đến cạnh Đổng Tây, dưới ánh đèn, nhìn khuôn mặt trắng bệch không giọt máu của cô, anh hơi hoảng hốt, mãi cũng nghĩ ra câu mình nên hỏi, đáng lẽ Đổng Tây giờ này đang ở thành phố An Lạc rồi. "Cô Đổng! Chẳng phải cô đi dự đám cưới sao?" "Tôi... tôi..." Ngay cả cô còn không biết tại sao mình lại ở đây. Bị Lương Ứng Nhiên hỏi, Đổng Tây nhất thời chẳng có câu trả lời. Lương Ứng Nhiên trông trạng thái tinh thần của Đổng Tây liền nhận ra điểm khác thường. "Hay là để tôi gọi cho anh Ngụy về?" Không để Lương Ứng Nhiên bấm điện thoại gọi đi, Đổng Tây đã ôm chặt hai tai mình mà thét lên: "Không phải! Không phải như vậy!" Rồi nhanh chóng bỏ chạy về phòng mình và đóng sập cửa phòng lại.