Là Ai Nợ Ai: Chân Tình
Chương 81 : Cám Dỗ.
"Sao có thể là lợi dụng? Em cam tâm tình nguyện mà. Với lại em tin chắc rằng chuyện em biết được, anh dù có điều tra thế nào cũng không ra. Bởi lẽ… Mọi thứ trong tay em… Em cất giữ rất kĩ. Quan trọng là anh muốn lấy không? Hàn… Nhớ là trong chuyện này… Tuyệt đối không phải là lợi dụng." Bàn tay của Phó Chi Dương di chuyển đến cúc áo trước ngực anh.
***
Cuộc hẹn với Phó Như Ngọc vào ngay ngày hôm sau, Ngụy Hàn vừa bước vào phòng đã lịch sự chào hỏi, người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi nhưng vẫn giữ được nét tươi trẻ, trông khí chất đều toát lên vẻ cao quý.
"Chào bà, bà Phó."
"Ngụy tổng…" Bà ta thoáng đánh giá Ngụy Hàn rồi gật đầu cười, giơ tay về phía bên kia: "Mời ngồi…"
Ngụy Hàn ngồi xuống ghế rồi mới phát hiện bên cạnh Phó Như Ngọc còn có nhân vật thứ hai. Phó Chi Dương vừa thấy Ngụy Hàn đã nở một nụ cười duyên dáng tự tin.
"Anh Ngụy…"
"Ra là cô Phó…" Anh cũng mỉm cười đáp lại, thật không ngờ hợp đồng này Phó Chi Dương cũng muốn chen vào. Xem ra Ngụy Hàn quá xem thường cô ta rồi, anh cười cười trông dáng vẻ đấy, như một đóa hồng đầy gai.
Hợp đồng tiếp đó bàn bạc rất thuận lợi, Phó Chi Dương ở bên cạnh lắng nghe, chống cằm nhìn Ngụy Hàn chăm chăm. Sở dĩ cô từ bỏ ước mơ nghệ thuật mà gia nhập công ty của mẹ mình cũng chỉ vì người đàn ông này, cô muốn sánh vai cùng anh, đứng phía sau ủng hộ anh, cô sẽ không mềm yếu như Đổng Tây mãi mãi chỉ biết trốn dưới sự bảo bọc của Ngụy Hàn. Sự nghiêm túc của anh, những nụ cười khiêm tốn của anh đều thu vào mắt Phó Chi Dương, cô bị đắm chìm trong tình yêu mù quáng này, mãi không thể thoát ra nữa rồi.
"Mọi chuyện cứ như vậy đi! Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
Tổng kết, Ngụy Hàn nói một câu sau cả quá trình bàn bạc. Phó Như Ngọc vô cùng hài lòng với những điều khoản mà Hoành Cơ đưa ra, vụ làm ăn này, không chỉ là lợi ích, bà quay sang nhìn cô con gái bé nhỏ bên cạnh đang say sưa ngắm Ngụy Hàn mà quên trời quên đất, bà hắng giọng.
"Chi Dương! Còn không mau rót rượu kính Ngụy tổng…"
"Dạ? Dạ…"
Rất nhanh Phó Chi Dương đứng dậy rót rượu vào ly của Ngụy Hàn, lại rót vào ly mình, cô bước sang bên cạnh Ngụy Hàn, nâng ly mời anh.
"Anh Ngụy! Em vừa bước vào lĩnh vực này, hy vọng anh giúp đỡ nhiều."
"Cô Phó thông minh lanh lợi, đâu cần tôi chỉ bảo cũng có thể vững vàng mà." Nói vậy nhưng Ngụy Hàn cũng nâng y, uống cạn ly rượu trong tay. Phó Chi Dương mỉm cười, tự tin đáp: "Em vẫn muốn theo anh Ngụy học hỏi."
Phó Như Ngọc nhìn cảnh tượng đó thì môi không khép lại được. Bà nuôi đứa con gái này nhiều năm, nó ngang ngược thế nào đương nhiên bà biết rõ, hôm nay lại tỏ ra dịu dàng như thế trước mặt một người đàn ông, đúng là nó yêu người đàn ông này thật rồi. Nó thích ca múa, vậy mà bỗng dưng đòi nghỉ học, tham gia việc làm ăn của gia đình, ban đầu bà còn ngạc nhiên, đến giờ càng hiểu rõ.
Tối đó sau khi Đổng Tây ngủ say, Ngụy Hàn ra ban công đứng rất lâu. Anh nhìn những chậu xương rồng đã có nụ, còn cả bảy chậu hoa dạ lan hương với bảy màu sắc khác nhau đang tỏa hương ngào ngạt. Tất cả chúng đều tươi tốt dưới bàn tay chăm sóc của Đổng Tây, mỗi ngày một lớn dần.
Mùi hương nhè nhẹ ấy bay vào mũi Ngụy Hàn, anh mỉm cười khi nghĩ đến những lúc cô ngồi tỉ mỉ chăm sóc chúng, lòng không kiềm được niềm vui.
Khi trở về giường, Ngụy Hàn ôm lấy Đổng Tây, cô hơi trở người nhưng vừa tìm được chỗ thích hợp thì liền yên tâm mà tựa vào anh ngủ rất say. Anh hôn lên trán Đổng Tây, nhìn cô trìu mến lẫn buồn bã, kết quả cả quá trình chỉ tóm gọn trong một câu: "Nhất định phải tha thứ cho anh."
Sau khi kí kết hợp đồng cùng chủ tịch Phó Như Ngọc của tập đoàn Phó Nhất, Hoành Cơ đã có nguồn vốn dồi dào, tiến trình xây dựng khu đầu tư ở lô đất tại An Lạc được bắt đầu ngay sau đó, dần đi vào quỹ đạo.
Bỗng dưng ngay lúc này, Ngụy Lâm đột ngột không xen vào việc làm ăn của Mộ Cần và Hoành Cơ nữa, ông ta im hơi lặng tiếng rút toàn bộ thế lực về An Lạc. Điều này khiến Ngụy Hàn vô cùng bất ngờ, nhưng mất đi một đối thủ cũng giảm bớt phần nào áp lực trên vai anh, đương nhiên, anh luôn đề phòng phía của Ngụy gia. Người bất ngờ thứ hai là Trần Thắng Ninh, bỗng dưng xuất hiện một Phó Như Ngọc giúp đỡ Ngụy Hàn, giờ đồng minh là Ngụy Lâm cũng buông xuôi chuyện này, một mình ông ta chống đối đương nhiên không dám chắc về chuyện gì. Sau đó Trần Thắng Ninh cũng không dám manh động, lặng lẽ ổn định vững mạnh thế lực tại An Lạc, chuyện của Ngụy Hàn ông tạm gác lại đó.
Những thế lực đối đầu của Mộ Cần và Hoành Cơ đều theo đó rút lui, việc hợp tác với Phó Như Ngọc vô cùng thuận lợi, góp phần bù đắp những tổn thất trước đó của Hoành Cơ. Sau khi khánh thành công trình, Hoành Cơ tổ chức một buổi tiệc nhỏ để coi như tiệc ăn mừng thành công lần này. Khách mời đặc biệt đương nhiên phải có Phó Như Ngọc, người đàn bà này Ngụy Hàn vẫn chưa hiểu hết, người phụ nữ có thể một mình gánh vác tập đoàn Phó Nhất ổn định trong mấy mươi năm qua thật không đơn gian, Ngụy Hàn vừa kính vừa để phòng bà ta, từ khi hợp tác đến giờ, bà ta không hề nêu ra yêu cầu gì, chỉ dựa theo nguyên tắc đôi bên cùng có lợi. Thỉnh thoảng trong khi bàn việc, bà cố tình nhắc về Phó Chi Dương trước mặt anh, anh chỉ cười cười cho quan, không nêu ra bất kì ý kiến nào.
Lẽ ra trong bữa tiệc này, Ngụy Hàn muốn dẫn theo Đổng Tây, nhưng ý cô lại không muốn, cô nói muốn ở nhà Từ Tâm Di chơi cùng Tiểu Niệm, không thích tham gia những loại tiệc như thế. Ngụy Hàn đương nhiên không ép, anh cũng không muốn cô ra ngoài cùng anh xã giao, vụ việc Tạ Thủ Cường đã cho anh một bài học rồi. Tiểu Tây của anh xinh đẹp như thế, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt những kẻ háo sắc đó nhìn cô, anh đã giận không thể đem giấu cô vào lòng, cô là của anh, bọn đàn ông kia cả nhìn cũng không được.
Ngụy Hàn một mình tham gia tiệc, trong khi những vị khách mời đều mang theo mỹ nữ. Thấy Ngụy Hàn một mình đứng bàn việc cùng mấy chủ tịch, bọn họ thừa dịp trêu anh.
"Ngụy tổng, hôm nay không đem theo người yêu à?"
"À… Cô ấy không được khỏe."
"Lần trước em gái của Ngụy tổng quả thật là một mỹ nhân, không biết cô ấy đã có bạn trai chưa?" Một giám đốc trẻ tuổi bỗng nói.
Sắc mặt Ngụy Hàn trầm xuống trong giây lát, sau đó anh nói: "Cô ấy không phải em gái ruột của tôi, trước đây là em gái nuôi… hiện tại là người yêu."
Mọi người nghe thế thì bật cười, khen ngợi Ngụy Hàn có mắt lựa chọn, chọn được một cô gái tuyệt mỹ, riêng vị giám đốc vừa rồi có phần ngượng ngịu, chỉ biết uống rượu cười trừ.
Đến tiết mục vũ hội, ai cũng bước vào sàn nhảy, Ngụy Hàn ngồi ở sofa uống rượu nhìn những cặp đôi ngoài kia. Anh bỗng nhớ Tiểu Tây của anh, nghĩ đến dáng vẻ thẹn thùng hay đỏ mặt của cô là anh bật cười, mắt dịu dàng đầy tình ý, dường như cảnh vật trước mắt chỉ là vô hình.
Phó Chi Dương thấy Ngụy Hàn nhìn phía trước mà ánh mắt đầy ý cười, nụ cười này cô ít khi thấy xuất hiện ở anh, ngoại trừ… bên cạnh Đổng Tây. Cô cố thu lại tâm trạng bức bối trong người, đứng trước Ngụy Hàn.
"Anh Ngụy… Chúng ta nhảy một bản được không?" Thấy anh vẫn không phản ứng, như chưa nghe thấy lời cô, Phó Chi Dương đưa tay chạm vào bàn tay anh, lay nhẹ: "Anh Ngụy!"
"Hả? À… Cô Phó." Anh phát hiện sắc mặt Phó Chi Dương đỏ hồng nên ngẩng đầu hỏi: "Cô vừa nói gì sao?"
"Em nói… Chúng ta có thể nhảy một bài… Được không?"
Ngụy Hàn nghe thế thì đứng dậy, lịch sự chìa tay ra trước mặt Phó Chi Dương, người hơi cúi xuống: "Rất hân hạnh được mời cô Phó nhảy cùng tôi."
Nụ cười trên khóe môi Phó Chi Dương càng sâu. Cô đưa bàn tay mình đặt vào tay anh, tay anh ấm áp làm tim Phó Chi Dương loạn nhịp. Hai người họ nắm tay bước vào sàn nhảy, bài hát vừa đổi sang bản mới. Bàn tay Ngụy Hàn đặt ở eo Phó Chi Dương, tay kia cầm lấy tay của cô, chân hai người chuyển động, rất ăn ý với nhau. Điều này làm Phó Chi Dương vô cùng vui vẻ, sắc mặt càng nở rộ như đóa hồng.
"Không ngờ anh Ngụy khiêu vũ giỏi đến vậy."
"Cô Phó quá khen rồi…"
"Gọi em là Chi Dương!"
Bỗng cô ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh, anh cũng vô tình nhìn cô, sau đó ánh mắt anh liền dời đi nơi khác, sự vui mừng của Phó Chi Dương cũng theo thái độ lạnh nhạt ấy mà vơi đi vài phần, bàn tay của cô nắm chặt tay anh, cô nhất quyết không buông tay, dù sao cũng không buông tay. Phó Chi Dương dựa người sát vào Ngụy Hàn, tựa đầu lên ngực anh, khẽ nói.
"Hàn… Anh hiểu tâm tình của em đúng không?"
Môi Ngụy Hàn nở ra nụ cười giễu cợt, nhưng đáng tiếc Phó Chi Dương nào thấy, anh cũng không quá quan tâm, đành thờ ơ đáp lại.
"Cô Phó là bạn của Tiểu Tây nhà tôi."
Một câu nói đơn giản mà nhiều hàm nghĩa, thứ nhất muốn nhắc lại quan hệ giữa Phó Chi Dương và Đổng Tây, thứ hai muốn nhấn mạnh vị trí của Đổng Tây trong lòng Ngụy Hàn. Anh nói câu này, cả người Phó Chi Dương liền cứng đờ, bước chân cũng bị lạc mất một nhịp nên vô tình giẫm lên chân Ngụy Hàn.
"Xin lỗi… Em vô ý quá…"
"Không sao…"
Hai người họ rơi vào im lặng mà nhảy hết một bài hát. Cứ thế buổi tiệc kết thúc, Phó Chi Dương uống khá nhiều, bà Phó trước khi rời khỏi còn giao phó con gái cho Ngụy Hàn. Anh đành tự lái xe đưa Phó Chi Dương về nhà, Phó Chi Dương một mình ở riêng trong khu nhà dành cho giới thượng lưu. Ngụy Hàn đưa cô ta đến nhà, đặt cô ta lên giường rồi quay lưng rời khỏi.
Người nằm trên giường tung chăn ra khỏi người, đứng dậy ôm chặt lấy Ngụy Hàn từ phía sau, giọng có phần nức nở.
"Hàn… Ở lại với em!"
"Cô Phó!" Anh nhắc nhở lại lần nữa, cố kéo đôi tay cô ta ra khỏi người mình. Nào ngờ Phó Chi Dương càng ôm chặt hơn: "Hàn… Em chỉ muốn ở bên anh, anh muốn thế nào cũng được, ở lại bên cạnh Đổng Tây cũng được, xem em là cô ấy cũng được, chỉ cần anh để em bên anh. Được không?"
Nhắc đến Đổng Tây, Ngụy Hàn càng kiên quyết gạt tay cô ta ra khỏi người mình. Anh quay đầu nghiêm túc nhìn Phó Chi Dương: "Cô biết tôi ghét nhất là gì không? Là phản bội!"
Phó Chi Dương nào quan tâm, cô vừa nhìn người đàn ông trước mặt đã không kìm được tình cảm của mình. Có lẽ vì cô say do rượu, cũng say vì anh. Anh không biết từ khi nhìn thấy anh, cô đã đau đớn thế nào anh, vừa yêu anh, vừa hận mình, hận tại sao không gặp anh sớm hơn, tại sao không biết anh sớm hơn Đổng Tây.
"Anh biết em ghét nhất là gì không? Là giành thứ thuộc về người khác, em đây chưa từng giành của ai bất kì thứ gì. Bởi những thứ em có luôn nhiều hơn họ. Nhưng anh thì khác, từ khi gặp anh em đã yêu anh rồi, em bất chấp anh thuộc về ai thì em cũng nhất quyết đến bên anh, khiến anh thuộc về em. Chỉ vì anh thôi, mọi thứ vì em quá yêu anh rồi… Yêu anh đến sắp phát điên rồi, mỗi khi nhìn Đổng Tây bên anh, anh có biết em đau lòng thế nào không hả? Hàn… Em yêu anh… Mọi thứ của em đều là của anh… Em yêu anh… Hàn…"
Cô đưa tay lên kéo dây váy trên bả vai xuống, lộ ra bờ vai trần mảnh khảnh, sau đó lại đưa tay kéo khóa váy trên người, bộ váy liền rơi xuống sàn, dưới ánh đèn là thân hình quyến rũ mà bất cứ người đàn ông nào nhìn vào cũng muốn chiếm đoạt.
Ngụy Hàn chớp mắt nhìn cô, sau đó quay đầu đi. Phó Chi Dương chạy lại chặn trước anh, bất chợt ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh, cả cơ thể tựa như dựa sát vào anh, nụ hôn của cô là ngang ngược, là bất chấp tất cả. Ngụy Hàn thất thần trong vài giây rồi ôm lấy cô ta, hôn siết mạnh lên bờ môi đó, cuối cùng buông Phó Chi Dương, đưa bàn tay kẹp chặt cằm cô, nhìn thẳng vào cô ta bằng đôi mắt vô tình, một chút dịu dàng cũng không có. Phó Chi Dương nhíu mày vì lực ở bàn tay anh, nhưng vẫn nhìn anh. Trước vẻ kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất của Phó Chi Dương, Ngụy Hàn vẻ bất cần kề sát mặt mình vào mặt cô ta.
"Cô có biết đùa với lửa sẽ bỏng không?"
"Em không sợ bỏng. Cũng muốn bỏng một lần."
Phó Chi Dương đưa tay vòng lên cổ anh, sau đó môi kè sát tai anh, cắn nhẹ rồi nói: "Em biết anh hận Trần Thắng Ninh, em cũng rất hận ông ta. Chúng ta cùng nhau trả thù được không?"
Nghe được câu này, dường như Ngụy Hàn vô cùng hứng thú, kéo cô ta ra mà đối mặt: "Trả thù? Cô sao?"
"Những gì em biết về ông ta nhiều hơn anh đấy… Ví như…" Cô bỗng im lặng như đang nghiền ngẫm, lực tay Ngụy Hàn mạnh hơn, Phó Chi Dương không hề thấy đau mà ngược lại còn cười tươi: "Chuyện liên quan đến Đổng Tây!"
Sắc mặt Ngụy Hàn thay đổi, nhưng rất nhanh chóng anh bật cười. Phó Chi Dương không hiểu vì sao anh cười, cô nhón chân hôn lên môi anh, chậm rãi cuốn lấy đầu lưỡi anh. Thấy anh vẫn chưa phản ứng, cô thả môi mình ra, khẽ cười.
"Em cho anh thứ anh cần, anh cho em ở bên anh."
"Cô Phó chắc chắn rằng thứ cô có là thứ tôi cần?"
"Tất nhiên… Không chỉ anh cần, cả Đổng Tây cũng cần."
"Cô nghĩ Ngụy Hàn tôi sẽ lợi dụng một người phụ nữ để đạt được thứ mình cần sao?"
Câu hỏi của Ngụy Hàn làm Phó Chi Dương mỉm cười, cô không nhanh không chậm mà đưa tay chạm vào từng góc cạnh trên gương mặt anh: "Sao có thể là lợi dụng? Em cam tâm tình nguyện mà. Với lại em tin chắc rằng chuyện em biết được, anh dù có điều tra thế nào cũng không ra. Bởi lẽ… Mọi thứ trong tay em… Em cất giữ rất kĩ. Quan trọng là anh muốn lấy không? Hàn… Nhớ là trong chuyện này… Tuyệt đối không phải là lợi dụng." Bàn tay của Phó Chi Dương di chuyển đến cúc áo trước ngực anh.
Không đợi Phó Chi Dương làm loạn lần hai, Ngụy Hàn buông cô ta ra: "Hôm nay đến đây thôi. Tôi phải về." Trước sự ngạc nhiên của Phó Chi Dương, anh đi một mạch về phía cửa chính, bỗng anh dừng lại quay đầu, cười cùng cô: "Ngủ ngon… Chi Dương!" Rồi anh mở cửa, đi thẳng ra ngoài,
Nét mặt bơ phờ của Phó Chi Dương thay bằng nụ cười hạnh phúc, cánh cửa đã khép lại rồi mà cô vẫn nhìn mãi, môi cũng không thể khép lại. Bỗng cô tự sờ lên môi mình, mím môi lại: "Em yêu anh… Vì anh, chuyện gì em cũng có thể làm… Anh Hàn… Hàn của em."
Trên đường lái xe về nhà, Ngụy Hàn thong thả gõ từng ngón tay lên vô lăng. Lời Phó Chi Dương nói khiến anh suy nghĩ mãi, anh chỉ có thể lí giải theo một cách. Chuyện Trần Thắng Ninh làm anh đã bảo người điều tra rất rõ ràng, nhưng dường như anh thấy có điểm nào còn thiếu, trước đây anh vốn không biết thiếu ở đâu, hôm nay Phó Chi Dương nói thế làm anh liên tưởng đến lỗ hỏng còn thiếu ấy. Đó là Đổng Tây! Chuyện liên quan giữa Đổng Tây và Trần Thắng Ninh chỉ có hai chuyện, hợp đồng thừa kế tài sản của Đổng gia mà Đổng Tây đã kí vào năm mười bốn tuổi chắc chắn có vấn đề… Còn chuyện liên quan thứ hai, Ngụy Hàn chỉ nghĩ ra được một hướng, đó là… Cái chết của bố Đổng Tây – Đổng Hạo.
Điện thoại reo làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Ngụy Hàn, anh nhìn màn hình điện thoại, mọi suy tư đều theo đó biến mất, anh gắn tay nghe vào, vẫn tập trung lái xe.
"Tiểu Tây nhớ anh rồi sao?"
Bên đây Đổng Tây bị câu nói đó chọc cười, cô ôm Đậu đen vào lòng, còn Đậu trắng ngủ ngoan bên cạnh. Nhưng nếu anh đã nói vậy, cô đành thuận theo, vì sự thật cô cũng đang nhớ anh.
"Nhớ anh rồi… Nhớ đến ngủ không được luôn này."
Chỉ một câu đơn giản đã đổi được một tràn cười sảng khoái của Ngụy Hàn. Anh liền tưởng tượng ra dáng vẻ cô lúc này, chắc hẳn là mặt lại đỏ lên rồi.
"Mười phút nữa anh về tới, để anh báo đáp nỗi nhớ của Tiểu Tây."
"Anh Hàn…"
"Sao thế?" Cô hạ giọng gọi thế làm tim Ngụy Hàn tan chảy.
Đổng Tây đung đưa xích đu gỗ, nhìn lên bầu trời: "Hôm nay em dọn lại phòng, thấy ảnh của gia đình em, trong ảnh bố cười rất tươi, bố rất hạnh phúc. Sắp đến ngày giỗ bố rồi, em rất nhớ bố. Anh còn nhớ lúc chúng ta còn nhỏ, bố em hay cùng anh và em ra biển xây lâu đài cát không? Em nhớ lúc đó bố còn nói đợi em lớn lên bố sẽ tìm cho em một người đàn ông tốt, gả cô gái phiền phức như em đi, bố nói bố muốn đích thân đưa bàn tay của em cho người đàn ông em yêu trong lễ đường. Vậy mà nay bố lại không ở bên em nữa… Bố còn nói rất nhiều, nhưng hình như em sắp quên mất lời bố rồi , lúc đó em còn nhỏ, không quan tâm đến lời bố, đến giờ em rất muốn nhớ, nhớ xem bố đã nói những gì, em sợ mình quên luôn cả giọng của bố.. Em rất sợ…"
Đầu dây bên kia im lặng, anh lắng nghe tiếng nói nghẹn ngào đau thương của cô, tay anh giữ chặt lấy vô lăng, con đường trước mắt dài thăm thẳm.
"Tiểu Tây à…" Không đợi bên kia đáp, anh đã nói: "Em còn có anh. Anh sẽ thay chú chăm sóc em, yêu thương em, à… còn có tình yêu của anh dành cho em nữa. Đừng sợ có được không?"
"Được."
"Anh sắp về đến rồi, đợi anh về."
"Vâng."
Ngắt điện thoại, Đổng Tây gạt nước mắt rồi cố gắng nở nụ cười như thường lệ, cô gọi điện cho anh vì muốn nói với anh những lời này, đến khi đứng trước anh rồi, cô sẽ không đủ can đảm để nói, cô sợ mình sẽ khóc trước mặt anh, làm gánh nặng cho anh.
Đương nhiên Ngụy Hàn biết suy nghĩ của cô, cô muốn tâm sự với anh nhưng không muốn yếu đuối trước mặt anh, nhưng cô đâu biết rằng, anh càng yêu sự yếu đuối của cô, có như vậy cô mới để cho anh bảo vệ, cảm giác đó giống như anh là chỗ dựa duy nhất của cô, cô chỉ có thể ở bên anh, để anh che chở.
Tiểu Tây! Anh nhất định sẽ giúp bố em đòi lại công bằng, bắt bọn chúng phải trả giá cho những tổn thương mà em đã gánh chịu… Có anh rồi… Em không còn cô đơn nữa.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
22 chương
19 chương
13 chương
21 chương
25 chương
33 chương