Là Ai Nợ Ai: Chân Tình

Chương 73 : Không Thể Quên Mà Cũng Không Nên Nhớ.

Trên những chặn đường ta bước, ta sẽ vô tình gặp một người, không cùng ta đi đến cuối con đường nhưng làm ta mãi quên không được, mà cũng không thể nhớ đến. *** Ngày hôm sau, Đổng Tây nhân lúc Ngụy Hàn ra ngoài thì cô lại tự ý đến nhà của Kha Cảnh. Lúc người giúp việc báo có khách, thấy Đổng Tây đi vào trong nhà, anh vô cùng ngạc nhiên. "Đổng Tây? Cô đến đây làm gì?" "Tôi muốn gặp chị anh..." Kha Cảnh nghe thế thì lặng thinh, sau vài phút mới gạt bỏ sự lưỡng lự ban đầu mà dẫn cô vào nhà. Hoắc Bảo Bảo đang ở phòng khách xem tivi, thằng bé vừa thấy Đổng Tây thì đã vui mừng nhào đến nắm lấy tay cô. "Chị... Chị đến thăm em sao?" "Bảo Bảo..." Gọi tên nó, nhìn gương mặt ngây thơ không có bất kì vướn bận nào, Đổng Tây lại cảm thấy thương xót. Dù sao cũng vì Ngụy Hàn mà một đứa trẻ ngoan ngoãn như Bảo Bảo mới mất đi một gia đình vốn hạnh phúc, mẹ thì bệnh tâm thần, bố lại bị tạm giam do làm ăn phi pháp. Càng nghĩ, lòng cô càng trĩu nặng, chỉ có thể cố cười với đứa trẻ đấy. Kha Cảnh đưa Đổng Tây đến phòng của Kha Mễ Nhu. Đứng ở cửa nhìn vào, Kha Mễ Nhu xinh đẹp kiêu sa ngày nào còn đâu, giờ đây trước mặt Đổng Tây là một người phụ nữ ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi ở trên giường lẩm bẩm hát đi hát lại một bài hát, không hề quan tâm đến người vừa đến. "Đổng Tây... Tuy là em của chị ấy nhưng chưa khi nào tôi đồng tình với cách sống của chị, trước đây khi biết chị âm mưu với anh rể mà hại bạn trai cũ là Ngụy Hàn, tôi đã không đồng tình. Sau này chị lại đòi ly hôn, từ bỏ Hoắc Kha mà về với Ngụy Hàn, tôi càng phản đối kịch liệt. Nhưng chị chưa khi nào nghe tôi... Giờ thành ra như vậy... có thể như cô nói, đều là nhân quả." Nhìn Kha Mễ Nhu bây giờ với người khác có thể là thảm hại, nhưng với cô ta có lẽ là giải thoát. Nhớ đến trước đây Đổng Tây đã từng có mong ước rằng Kha Mễ Nhu chết đi, cô ta chết rồi thì anh Hàn của cô có thể quay về bên cô. Nhưng hiện giờ cô chỉ thấy suy nghĩ tuổi trẻ của mình quá ấu trĩ. Nếu năm mười hai tuổi, cô mong Kha Mễ Nhu chết đi thì thay vì lúc ấy cô ước rằng giá như đừng có một Kha Mễ Nhu xuất hiện trong đời của Ngụy Hàn. Thế thì có lẽ con đường của họ đã đi sang ngả rẽ khác, chẳng như bây giờ. "Xin lỗi..." Rất lâu sau Đổng Tây mới nói được câu này, nhưng hẳn Kha Mễ Nhu chẳng hiểu được rồi. Câu xin lỗi ấy, không phải cô nói cho cô mà là nói thay người cô yêu, vì vốn dĩ, cô không hề nợ Kha Mễ Nhu. Cánh cửa khép lại, để lại Kha Mễ Nhu trong căn phòng vắng lặng, cô ta vẫn không có ý thức, nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy con bướm đua nhau đậu trên những nhành hoa. Bỗng Kha Mễ Nhu mỉm cười, khẽ gọi một từ. "Hàn..." Cô không nhớ tên này là của ai, nhưng vô thức gọi như thế. Có lẽ đó là tên của một người đã ăn sâu vào tiềm thức của cô, vừa hận mà cũng vừa yêu. Tiễn Đổng Tây ra cổng, Kha Cảnh dẫn theo cả Bảo Bảo, đứa trẻ vừa biết Đổng Tây phải về thì nó cứ dằn co mãi, đòi cô dẫn nó đi sở thú. "Trước đây Daddy và Mom hay đưa em đi sở thú, nhưng giờ hình như Daddy rất bận, Mom lại không nhớ em là ai... Chỉ có một mình Cậu lo cho em thôi... Hay là chị đi cùng em đi được không?" "Bảo Bảo! Chị rất bận, với lại con không nhớ gì sao, con còn phải làm bài tập cuối tuần. Đợi làm xong Cậu sẽ dẫn con đi." Kha Cảnh nhỏ nhẹ dỗ dành nó, nhưng Bảo Bảo nhất quyết nắm chặt tay Đổng Tây. Kha Cảnh khó xử ngước mắt lên nhìn cô, nào ngờ cô cúi xuống nói. "Được thôi, hôm nay chị đi sở thú cùng Bảo Bảo... Em muốn xem con gì nào?" "Woa... Chị đi cùng em... Em muốn xem voi, xem hươu cao cổ... Em muốn xem cá xấu nữa..." Không ngờ Đổng Tây lại chấp nhận lời đề nghị này, Kha Cảnh vô cùng kinh ngạc, nhưng cảm thấy vui vẻ nhiều hơn. Anh dặn dò người giúp việc lo cho chị mình, rồi anh lái xe đưa Đổng Tây và Bảo Bảo đi sở thú gần đó. Đến sở thú, tâm trạng Bảo Bảo phấn chấn hẳn ra, hết nắm tay Đổng Tây kéo đi chỗ này lại dẫn đến chỗ khác, cô cũng chiều lòng cậu bé, đi đến đâu cũng nở nụ cười xinh đẹp động lòng người. Đôi lúc Kha Cảnh ở phía sau lén nhìn Đổng Tây, anh chỉ cảm thấy... tiếc nuối. Đi đến bên cạnh chuồng sư tử, Bảo Bảo không hề sợ mà còn tỏ ra thích thú. "Chị ơi! Đến đây này!" "Lại gần quá nó sẽ cắn đấy." Nghe Đổng Tây nói, Bảo Bảo hơi lùi người nấp phía sau cô, nào ngờ cả Kha Cảnh và Đổng Tây đều bật cười, cô xoa xoa đầu cậu. "Chị đùa thôi... Bảo Bảo cũng nhát gan thật đấy." "Em không nhát gan!" "Ừ... Không nhát gan, không nhát gan... Bảo Bảo rất gan dạ, đúng không?" Cô hơi khom người để đối diện với Bảo Bảo mà hỏi nó, nó gật đầu rõ mạnh. Sau đó Bảo Bảo chạy đến gần hàng gào sắt hơn, Đổng Tây cùng Kha Cạnh đứng gần đó dõi theo, bỗng Kha Cảnh nói: "Rất cảm ơn cô, Đổng Tây..." "Sao phải cảm ơn tôi, tôi không làm gì cả..." "Cô vẫn quyết định bên Ngụy Hàn? Tình yêu của cô có mù quáng quá không?" Biết chắc Kha Cảnh sẽ hỏi câu này, Đổng Tây ngẩng đầu trực diện nhìn vào mắt anh, giọng cô chậm rãi, nhưng đầy kiên quyết. "Tôi biết anh muốn tốt cho tôi, nhưng tôi biết mình đang làm gì. Anh Hàn trở thành như vậy, tôi là người đau lòng nhất, bên cạnh anh ấy hơn hai mươi năm, tình cảm của tôi đối với anh ấy không đơn giản chỉ một tiếng yêu là có thể nói hết, tôi yêu anh ấy còn nhiều hơn anh nghĩ. Bởi thế chính tôi là người không mong anh ấy phạm sai lầm nhất, tôi sẽ ở bên anh ấy, mang anh Hàn của tôi trở về như trước đây, không hận thù, không đấu tranh. Tôi tin, mình làm được." Đúng thế, cô hoàn toàn có thể làm được, nhưng đáng tiếc sau này cô không đủ quyết tâm mà thôi. Người bên cạnh lặng người, thở dài không nói nên lời, đưa mắt nhìn Bảo Bảo phía trước. Cuối cùng môi hơi cong lên, anh không biết nên ngưỡng mộ hay là chê trách cô bây giờ. "Nếu đã như vậy, tôi chỉ còn cách chúc cô hạnh phúc. Dù sao cũng là cuộc sống của cô, tôi không thể can thiệp. Chỉ trách tôi và cô gặp nhau quá muộn..." Nghe câu cuối của Kha Cảnh, Đổng Tây ngẩn người nhìn anh, anh lại bình tĩnh nói tiếp: "Chị tôi quá tham lam nên không thể hạnh phúc, còn cô, cô là người con gái tốt nhất tôi từng gặp, tôi mong cô sẽ hạnh phúc với người cô yêu. Đổng Tây!" "Cảm ơn anh..." Cô đưa tay nhìn đồng hồ, đoán chừng Ngụy Hàn sắp về, vốn định đi gặp Kha Mễ Nhu một lát rồi về, nhưng giờ nhìn Bảo Bảo vui vẻ như vậy, Đổng Tây lại không biết nói sao để rời đi. Kha Cảnh đương nhiên hiểu ý, anh không nói gì mà đi đến bảo với thằng nhóc rằng đã trưa rồi, phải về nhà. Tuy có hơi tiếc nuối nhưng Bảo Bảo rất ngoan ngoãn, nghe Kha Cảnh nói chị sẽ đói, nó liền nắm tay chị rời khỏi sở thú. Nào ngờ vừa đến cổng, Bảo Bảo đã dừng lại không đi tiếp nữa. Gương mặt thằng bé tái xanh, nó sợ hãi nép vào lòng Đổng Tây, cả người run cầm cập. Không đợi Đổng Tây hiểu chuyện gì xảy ra thì lúc này Kha Cảnh đã lên tiếng trước. "Ngụy Hàn..." Đổng Tây vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy anh, anh đang đứng bên cạnh cửa xe, thấy cô, anh bước từng bước đến, mặt không lộ rõ hỉ nộ ái ố. Còn Bảo Bảo thì càng sợ hơn, nắm chặt tay Đổng Tây, cô còn phát hiện tay nó đẫm mồ hôi. "Đừng sợ... Không sao đâu..." "Người xấu... Chị ơi, em sợ..." "Bảo Bảo, đừng sợ..." Bảo Bảo sợ như vậy cũng đúng thôi, nhưng khi nghe hai từ người xấu, tim Đổng Tây thắt lại, cô nhìn sang Kha Cảnh. Anh ta hiểu ý, đi đến nắm tay Bảo Bảo: "Chị phải về nhà rồi, Bảo Bảo qua đây với Cậu đi." "Không chịu..." Nó vẫn ôm khư khư Đổng Tây. Ngụy Hàn đã đến gần, vừa nhìn thấy cậu nhóc cứ ôm chặt Đổng Tây thì chân mày anh liền nhíu lại. Anh đứng trước ba người họ, không lên tiếng. Chỉ có cô cất giọng trước: "Anh Hàn... Sao anh đến đây?" "Đến đón em..." Thái độ của anh đối với cô vẫn hòa nhã, không tức giận cũng không cáu gắt. Cô nghĩ anh sẽ giận việc cô tự ý đi đến gặp Kha Mễ Nhu và Kha Cảnh, nhưng anh vẫn thế, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra. Đổng Tây hơi khom người, nhỏ giọng an ủi Bảo Bảo: "Chị phải đi rồi, Bảo Bảo về với Cậu đi nhé?" "Chị đừng đi, đừng đi với người xấu..." Thấy Bảo Bảo cứ nắm tay Đổng Tây không buông, Kha Cảnh kéo tay nó về, thái độ có phần cứng rắn hơn. "Bảo Bảo không ngoan ngoãn gì cả, chị đã nói là chị phải đi, con phải để cho chị đi, nếu không chị sẽ giận con, sau này không đi cùng con nữa. Nghe lời Cậu, đừng có làm nũng nữa, con lớn rồi..." Trước nay Kha Cảnh không khi nào dùng thái độ đó nói cùng Bảo Bảo, nên hiện giờ nó đành ngậm ngùi nghe theo. Liếc nhìn thấy Ngụy Hàn, nó lại cúi đầu, sau đó lại lấy can đảm ngẩng đầu, nhìn Đổng Tây bằng đôi mắt đầy mong đợi. "Chị sẽ nhớ em chứ?" Đối diện với đứa trẻ ngây thơ này, Đổng Tây bất lực. Nó rất thông minh, không hỏi cô sẽ tìm nó chứ, mà hỏi sẽ nhớ nó chứ. Cô liền gật đầu, cười cùng nó: "Đương nhiên rồi... Nhưng Bảo Bảo phải ngoan, phải nghe lời Cậu." "Vâng..." Cô đi đến bên cạnh Ngụy Hàn, nắm lấy tay anh, anh cúi đầu nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Cả hai chỉ cần dùng ánh mắt thay lời nói, không cần giải thích hay trách móc. Trước khi quay lưng đi, Ngụy Hàn còn nhìn Bảo Bảo một lần, rồi cuối cùng thông báo, là để Kha Cảnh nghe. "Chuyến bay đã được sắp xếp, sáng ngày mai." Kha Cảnh không đáp, Ngụy Hàn nắm tay Đổng Tây, bàn tay ấy bỗng siết lấy tay cô. Người như Ngụy Hàn lẽ nào không nhìn ra, rõ ràng Kha Cảnh có tình cảm với Đổng Tây. Xe lăn bánh rồi, Bảo Bảo vẫn còn nhìn theo, như bỗng nhớ ra đều gì đó, nó quay sang kích động lắc lắc tay Kha Cảnh. "Con chưa hỏi chị tên gì... Cậu! Con chưa biết tên chị..." "Đổng Tây..." "Đổng Tây..." Thằng bé lặp lại một lần cái tên ấy, như thế nó cũng đủ mãn nguyện rồi. Thân hình một lớn một nhỏ đứng trước cổng sở thú, nhìn theo chiếc xe đã khuất hẳng phía con đường. Trên những chặn đường ta bước, ta sẽ vô tình gặp một người, không cùng ta đi đến cuối con đường nhưng làm ta mãi quên không được, mà cũng không thể nhớ đến. Trong xe không gian yên lặng, Ngụy Hàn vẫn chưa chịu lên tiếng, Đổng Tây lén quay sang nhìn anh.Cuối cùng cô vẫn hỏi: "Em chỉ hỏi anh một lần duy nhất thôi. Chỉ cần anh nói, em sẽ tin. Thật ra Kha Mễ Nhu có phải do anh ép nhảy lầu không?" "Không phải..." Ngụy Hàn trả lời chắc như đinh đóng cột. "Cảm ơn anh... Anh Hàn..." Cảm ơn vì anh đã chấp nhận dừng tay, tha cho Kha Cảnh và Hoắc Bảo Bảo, và hơn nữa, cảm ơn anh đã nói Không phải. Nghe câu cảm ơn của Đổng Tây, Ngụy Hàn không đáp, anh biết rõ mình làm thế là vì cái gì. Chỉ đơn giản vì cô. Kha Cảnh trước đó nhiều lần quấy phá Đổng Tây, Ngụy Hàn đã không hài lòng, đặc biệt là anh rất ghét cái ánh mắt hắn nhìn Tiểu Tây của anh. Nhưng hôm nay hắn ta đã không vì thù hận mà làm hại cô, nên Ngụy Hàn nghe Đổng Tây, như vậy cũng đủ rồi, thù hận của anh và hai nhà Hoắc, Kha tới đây chấm dứt. Chỉ cần cô vui, anh nguyện làm tất cả. Sau đó cô tựa đầu vào vai anh, thở dài một hơi. Anh dùng một tay chạm vào một bên má của cô, chỉ nói vỏn vẹn một câu. "Anh lo. Nên sau này có đi đâu thì nói với anh." "Vâng..."