Là Ai Nợ Ai: Chân Tình

Chương 27 : Có Người Luôn Quan Tâm Em.

"Đổng Tây! Sao em không yêu tôi hả?" *** Buổi tối đó Đổng Tây gặp một cơn ác mộng rất kinh hoàng, cô thấy bản thân lạc vào một căn nhà rộng lớn, đi mãi cũng không tìm thấy lối ra, Đổng Tây hoảng hốt bỏ chạy, nơi này rất cô quạnh, cô không muốn ở lại dù một giây. Cô vô thức gọi lớn: "Anh Hàn! Anh Hàn! Anh ở đâu?" Nhưng trả lời cô là không gian rộng lớn đìu hiu, phía sau lưng phát ra tiếng động, Đổng Tây quay đầu lại thì thấy ngay Trần Thắng Ninh, cô lùi lại, hắn đi đến tháo thắt lưng ra, không ngừng đánh đập cô, lại nở nụ cười kinh tởm, cũng như lúc ở khách sạn, hắn từng chút từng chút một chà đạp cô, không ngừng nghiến răng nói với cô. "Tao sẽ để Đổng Hạo dưới địa ngục được nhìn thấy cảnh con gái nó bị tao chiếm đoạt thế nào. Tao sẽ để Ngụy Hàn ghê tởm mày, bỏ rơi mày..." Khi đó cô chỉ cố chống cự, càng chống cự thì càng bị đánh, trên người đau đớn như sắp chết đi. Hắn ta vừa cúi xuống cởi quần áo của cô, cô chỉ biết thét lên: "Đừng! Đừng! Tránh xa tôi ra!" "Đừng! Á... á..." Bật dậy khỏi cơn ác mộng, Đổng Tây nhìn ra bên ngoài, trời vẫn còn tối. Cô cảm giác tay mình đau, toàn thân mình đau, sau đó cô bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Vừa hất nước vào mặt thì mới có lại chút tỉnh táo, lúc ngước lên nhìn vào gương, liền xuất hiện gương mặt của Trần Thắng Ninh, hắn cười đầy tà ý đang đi đến phía sau lưng cô. "Tránh ra!" Đổng Tây giật mình quay lại gạt đi mọi thứ phía sau, không có gì cả, mọi thứ đều trống không. Cô vừa thở phào thì lại nghe thấy tiếng nói của Trần Thắng Ninh. "Đổng Tây! Tao xem mày trốn đi đâu?" "Á... á... Ông chết đi! Ông chết đi! Trần Thắng Ninh... Tránh ra!" Phòng tắm nhỏ hẹp bị Đổng Tây làm bừa bộn cả lên, mọi thứ rơi xuống sàn, phát ra âm thanh lẽng kẽng. Đổng Tây ngồi bệt xuống thở hỗn hễn, sợ hãi co người vào sát góc tường, cúi đầu không nói gì. Lúc Từ Tâm Di ghé ngang, bước vào phòng không thấy Đổng Tây đâu, cô liền gọi: "Dâu Tây! Dâu Tây à..." Bước ngang phòng tắm, Từ Tâm Di giật mình chạy nhào đến, cô thấy Đổng Tây run rẩy nên bản thân cũng sợ theo: "Dâu Tây! Cậu sao thế? Dâu Tây!" Đổng Tây ngẩng gương mặt tái xanh cắt không còn giọt máu lên, Từ Tâm Di thấy mà kinh ngạc, sờ sờ khắp mặt bạn mình: "Đừng làm mình sợ mà, cậu sao thế? Sao lại thế này?" "Mình gặp ác mộng... Không... sao..." Giọng cô thều thào như bị nghẹn thứ gì đó ở cổ họng. Từ Tâm Di thấy vậy nên dìu Đổng Tây đến bên giường, đỡ cô xuống rồi đắp chăn lên, lúc định đứng dậy lấy khăn lau thì Đổng Tây đã vội vàng nắm tay Từ Tâm Di. "Cậu đi đâu thế?" "Mình lấy khăn ấm lau mặt cho cậu..." Vỗ nhẹ xuống mu bàn tay của Đổng Tây, bấy giờ Từ Tâm Di mới phát hiện tay mình toàn là máu, lại nhìn xuống tay Đổng Tây, vết thương không ngừng chảy máu, thấm đỏ cả vải băng. Từ Tâm Di vội đến bàn lấy bông gòn, còn có vải băng mới mà ngồi xuống giường thay băng ở vết thương, lo lắng hỏi: "Cậu sao thế này? Mơ thấy gì mà sợ đến vậy." "Mình mơ thấy Trần Thắng Ninh... Hắn ta..." Nói đến đây, người Đổng Tây khẽ rung. Từ Tâm Di biết rõ những gì phía sau nên không hỏi nữa, thay băng xong, cô lấy khăn lau mặt cho Đổng Tây rồi nằm xuống bên cạnh, ôm lấy bạn mình. "Không sao đâu, đừng sợ nữa Dâu Tây!" Sáng sớm Từ Tâm Di đã vào bếp chuẩn bị điểm tâm. Đổng Tây từ trong phòng đi ra, dáng người yếu ớt, mái tóc dài buột dài phía sau. Đi đến bàn thì ngồi xuống, không khỏi thở dài một hơi. Từ Tâm Di bước đến đặt bát cháo xuống bàn, nhìn sắc mặt Đổng Tây tệ đến vậy, lòng cô cũng không yên. "Cậu ổn không?" "Ừm..." "Tối qua cậu bị sốt đấy, mình không biết có phải vết thương nhiễm trùng không, hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra nhé?" Từ Tâm Di đưa tay sờ chán Đổng Tây, lại nói thêm: "Cậu còn giật mình mà thét lớn nữa, có phải lại gặp ác mộng?" "Không sao thật mà... Nghỉ một lát là khỏe." Cầm thìa tay trái, Đổng Tây lại nhìn lại bàn tay phải, thấy Từ Tâm Di không chịu ăn, cô cố miễn cưỡng nở nụ cười để trấn an: "Mình không sao thật đấy. Cậu ăn chút gì đi!" Từ Tâm Di chẳng thể nào nuốt trôi, chỉ cầm thìa khuấy bát cháo, mặt ngơ ngẩng nghĩ về bệnh tình của mẹ mình. Bỗng Đổng Tây lại nhớ về chuyện Từ Tâm Di đã đi tìm Ngụy Hàn kể hết mọi chuyện. "Sao cậu đi tìm anh Hàn chứ, chẳng phải nói là sẽ không nói với anh ấy sao?" "Tìm gì?" Từ Tâm Di vừa mới đưa thìa cháo vào miệng, nghe thế cũng ngạc nhiên không kém. "Thì tìm anh Hàn, chẳng phải chuyện mình bị thương là cậu nói sao hả?" "Mình nói khi nào chứ? Mình cũng có tìm anh Hàn của cậu đâu, mẹ mình đang bệnh nặng, thời gian đâu mà tìm anh ấy." Đổng Tây xoe tròn mắt nhìn Từ Tâm Di, cô ấy không hề nói dối. Rõ ràng Ngụy Hàn biết rất rõ chuyện của Đổng Tây, nếu Từ Tâm Di không nói thì là ai. Ba ngày sau, Cao Thụy Nghiêng có đến tìm Đổng Tây nhưng cô kiên quyết không mở cửa. Bà ấy đang định kêu Đổng Tây đi xin lỗi Trần Thắng Ninh, nhưng thấy cô cứng đầu như vậy, càng ngày càng chẳng ra gì nên tức giận mà bỏ về. Đổng Tây liền đứng dậy nhìn xuống ban công nhà mình, mẹ cô đây sao? Mẹ cô không còn tin tưởng và yêu thương cô, suốt ngày chỉ nghe lời tên Trần Thắng Ninh thú đội lớp người đó. Có lẽ cô nên từ bỏ người mẹ này từ rất lâu rồi. Cao Thụy Nghiêng vừa đi, đầu Đổng Tây liền nảy ra một chuyện, cô bất chấp hôm nay là thứ mấy thì cũng đến tìm Ngụy Hàn hỏi cho rõ. "Di Di không có tìm anh. Anh lừa em." "Có vậy em mới nói ra sự thật." "Nhưng chú Chu nói hôm đó có người đến tìm anh, sắc mặt anh không được tốt nữa mà. Có phải là..." Cô ngưng lại, không dám nói ra phán đoán của mình. "Là mẹ em." Ngụy Hàn liền mỉm cười khi sắc mặt Đổng Tây bắt đầu sa sầm: "Đừng lo, anh lớn từng tuổi này còn sợ bà ấy sao?" Cô cúi đầu, điều cô sợ nhất là Cao Thụy Nghiêng đến nói linh tinh với Ngụy Hàn. Cô sợ anh bị xỉ nhục, sợ bà ta lại nói những gì chạm đến vết thương của anh. Nếu như anh nổi giận, anh sẽ bỏ mặc cô, như thế Đổng Tây phải làm thế nào đây? Ngụy Hàn nhìn Đổng Tây cúi đầu như đứa trẻ phạm phải tội, anh rất muốn ôm lấy cô, như thế thì anh, cô, cả hai sẽ không cô đơn nữa. "Tiểu Tây! Anh xin lỗi." Ngay lập tức Đổng Tây ngẩng đầu nhìn anh, sao anh phải xin lỗi cô, người có lỗi là cô, Đổng Tây cảm thấy bản thân vô dụng vô cùng: "Là em không tốt, chắc chắn bà ấy nói rất nhiều chuyện không tốt với anh, em xin lỗi anh, anh Hàn..." "Được rồi, em không có lỗi, em đã chịu ở bên anh, chờ anh, điều ấy làm anh rất vui, sao em lại đổ hết mọi tội lỗi của họ lên người em vậy hả?" "Anh Hàn..." Cô mở to đôi mắt nhìn anh, rất muốn ôm lấy anh. Đã rất lâu rồi Đổng Tây không hề được ôm anh, bỗng nhiên Ngụy Hàn nói như thế càng khiến Đổng Tây cảm động hơn. Ba năm nữa, chỉ còn ba năm nữa thôi thì giấc mơ của cả hai sẽ thành hiện thực. Tối đó, Đổng Tây đến quán bar tiếp tục làm việc, Fio quan tâm hỏi thăm không ngừng, anh ta còn bảo Đổng Tây nên nghỉ ngơi thêm, nhưng nếu cô ở nhà hoài thì lấy gì mà sống. Vết thương trên tay hằng ngày đều phải sát trùng thay băng, Từ Tâm Di luôn đến đúng giờ đón Đổng Tây, chỉ có mỗi lúc mẹ cô ấy trong tình trạng nguy hiểm thì Đổng Tây phải tự đi đến chỗ làm. Bar Kyl vẫn náo nhiệt như bao ngày, Đổng Tây vẫn rót rượu hầu bàn cho khách, dù bàn tay có đau đến thế nào khi cử động thì cô vẫn cố gắng chịu đựng mà giữ được gương mặt điềm tĩnh. Đến khoảng mười một giờ, giờ cao điểm của bar, nhạc trên sàn tưng bừng náo nhiệt, mọi người như chìm vào cuộc vui, chỉ có mình Đổng Tây lén chạy vào nhà vệ sinh nhìn vết thương trên tay mình lại ra máu. Cô tháo bỏ lớp băng cũ rồi quấn vào bàn tay mình lớp vải băng trắng mới, sau đó lại ra ngoài tiếp tục làm việc. Cô đến quầy mang rượu đến cho một bàn mới, nào ngờ vừa trông thấy người ngồi đợi, Đổng Tây đã có chút kinh ngạc. Lý Khánh Bằng ngồi đó nhìn cô tiến đến gần, Đổng Tây cúi xuống rót cho anh ta ly rượu đầu tiên, Lý Khánh Bằng nhìn ly rượu vang trước mặt mình. Anh ta cúi đầu rồi uống hết một lần, sau đó lấy bình tĩnh ngước lên hỏi Đổng Tây: "Tay em làm sao thế?" "Không cẩn thận bị thương." Đối với người đàn ông này, Đổng Tây không còn giữ thái độ khó chịu như trước đây, nghĩ kĩ lại, anh ta chưa từng tổn hại gì đến cô, chỉ mình cô tự gây ra ác cảm rồi xem Lý Khánh Bằng là kẻ xấu mà thôi. Nghĩ thế nên Đổng Tây lại e dè hỏi thăm tình hình của Lý Khánh Bằng: "Nghe Chi Dương nói anh đi nước ngoài rồi mà, sao giờ còn ở đây?" "Tôi trốn về." Anh ngưng đôi lát, lại nhìn thẳng vào mặt Đổng Tây: "Để gặp em." Lần nữa Đổng Tây bị Lý Khánh Bằng khiến cho không còn gì để nói, cô lại cúi xuống rót thêm rượu vào ly và không hỏi thêm bất cứ từ nào nữa. Anh ta điềm nhiên uống ly rượu thứ hai, bỏ ly xuống bàn, bất ngờ kéo Đổng Tây ngã nhào vào lòng mình, cô chưa biết chuyện gì xảy ra đã thấy chai rượu trên tay mình nằm lăn lóc dưới sàn, còn bản thân thì bị Lý Khánh Bằng giữ chặt vào người anh ta. Đổng Tây phản kháng, cô định bật dậy nhưng Lý Khánh Bằng càng ôm chặt hơn. "Lý Khánh Bằng, anh lại định làm cho tôi ghét anh thêm sao? Bỏ ra nhanh!" "Đổng Tây! Sao em không yêu tôi hả?" "Nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi với anh chỉ có thể là bạn, không yêu anh được, tôi tuyệt đối không thể yêu anh!" Trong khi Đổng Tây đang cố vùng dậy, Lý Khánh Bằng lại ôm lấy cô như ôm một con gấu bông vào lòng, anh ta cầm bàn tay bị thương lên, Đổng Tây cố kéo lại nhưng thất bại hoàn toàn, đã vậy Lý Khánh Bằng còn tháo lớp vải băng ra, muốn xem vết thương như thế nào. "Anh làm gì vậy hả?" "Tôi muốn xem em bị thương có nặng không thôi." Nhưng lúc vừa nhìn vào vết đứt sâu và dài ấy, Lý Khánh Bằng lại im lặng như suy tư điều gì, không nói không rành mà kéo Đổng Tây rời khỏi quán bar. "Buông ra! Buông ra!" Cô ra sức mình phản kháng nhưng như tiếng mũi vo ve bên tai tên độc đoán này: "Lý Khánh Bằng! Anh kéo tôi đi đâu hả? Tôi phải làm việc!" Anh ta cho Đổng Tây vào ngồi ở trong hàng ghế sau, để cô vào đó xong, cũng không quên cảnh cáo: "Em im lặng và ngồi yên, nếu không tôi sẽ mang em đến nơi em không muốn nhất đó!" Nghe thế, Đổng Tây cũng im lặng. Nơi cô không muốn đến nhất sao, Đổng Tây nghĩ đi nghĩ lại câu nói sâu xa này, sau đó vẻ vô tội nhìn người đang đứng chặn ở cửa xe: "Vậy bây giờ anh đưa tôi đi đâu?" "Bệnh viện." Lý Khánh Bằng thấy Đổng Tây đã ngồi yên nên vòng qua bên kia lên xe rồi lái đi. Trên đường, anh ta không quên nhìn biểu hiện của cô, chỉ toàn thấy Đổng Tây nhìn ra cửa sổ, không thèm đếm xỉ tới mình. Vào bệnh viện khử trùng vết thương lại, Lý Khánh Bằng ngồi bên cạnh chau mày nhìn ông bác sĩ khâu từng mũi kim vào da thịt của cô. Gương mặt Đổng Tây có chút nhăn nhó, Lý Khánh Bằng liền hỏi: "Đau lắm à?" Cô chỉ lắc lắc đầu, Lý Khánh Bằng quay sang quát ông bác sĩ: "Ông có thể nhẹ tay hơn không hả?" "Anh làm gì thế, bác sĩ đã nhẹ tay với tôi lắm rồi." Cô quay đầu phản bác lại, anh đành ngồi im lặng, nhưng lòng lại như lửa đốt. Chăm sóc vết thương xong, Đổng Tây bị Lý Khánh Bằng áp giải về tận nhà mình. Cô mở cửa xe bước xuống, Lý Khánh Bằng cũng đi đến bên cạnh cô. Anh ta mỉm cười hài lòng trước thái độ ngoan ngoãn ấy: "Bác sĩ nói tay em đừng cử động nhiều, sẽ chạm đến vết thương. Nghỉ ở Kyl đi!" "Không được!" "Tôi nói với Fio rồi." "Cái gì? Sao anh dám tự quyết định chứ?" "Đừng lo, Fio nói em sẽ có tiền lương bình thường, chỉ là xin nghỉ bệnh thôi." Đổng Tây nào tin lời của Lý Khánh Bằng, có ai nghỉ bệnh mà cũng được tiền lương, cô biết mình không đấu lại người này nên cũng lặng thinh gật đầu, cố cười với anh ta: "Cảm ơn anh! Nhưng sau này chuyện của tôi anh đừng xen vào nữa được không?" "Tôi chỉ quan tâm em thôi." Thái độ thờ ơ trước lời thỉnh cầu này, Đổng Tây đành căm nín cố chịu cho qua, cô chào tạm biệt Lý Khánh Bằng rồi đi thẳng lên nhà mình. Chẳng biết rốt cuộc người con trai này đang suy tín chuyện gì nữa. Đổng Tây mệt mỏi nằm trên giường, cô phải ở nhà trong vài tuần, dù sao Fio nghe lời Lý Khánh Bằng đến thế, cô mà vác xác đến làm cũng bị đuổi về. May mắn cô Dư có dạy Đổng Tây đan khăn choàng, Đổng Tây học cũng rất nhanh, ngày mai cô sẽ tìm xem có bà chủ nào nhận khăn choàng hay không, cô sẽ đan để kiếm thêm thu nhập trong mấy tuần sắp tới. Dự tín sẵn mọi việc, Đổng Tây quên rằng tay mình vẫn còn bị thương, mỗi lần cử động là vết thương lại hở ra. Thấy thế, Đổng Tây ném luôn cuộn len sang một bên, cô sợ rằng tuần sau gặp Ngụy Hàn mà anh lại thấy tay cô không lành được tí nào, anh sẽ lại nổi giận cho mà xem.