Là Ai Nợ Ai: Chân Tình

Chương 22 : Chỉ Một Chút Thôi.

"Tôi không biết Đổng tiểu thư thuộc hạng nào? Rót rượu, uống rượu hay lên giường với khách?" *** Đa số bạn bè đều đỗ vào trường danh tiếng. Phó Chi Dương đăng kí thi cùng trường Nghệ Thuật với Đổng Tây, cô ấy kéo violon rất giỏi, nào ngờ bây giờ Phó Chi Dương đã là sinh viên, còn Đổng Tây chỉ biết đứng đó nhìn người ta. Một hôm, Phó Chi Dương hẹn Đổng Tây ra uống nước. Cô ấy vui vẻ kể về cuộc sống ở trường đại học, Đổng Tây cảm thấy đôi phần hụt hẫn, nếu không có chuyện gì xảy ra, có lẽ giờ đây cô cũng được như Phó Chi Dương. Nhưng khi biết được những khoảng học phí cùng chi tiêu sinh hoạt hằng tháng, bỗng dưng Đổng Tây cảm thấy thông suốt, cô bắt đầu cảm tạ ông trời đã để cô đánh mất cơ hội học đại học. Nếu tính theo cuộc sống hiện tại, Đổng Tây không nghĩ rằng mình đủ khả năng trả học phí và nuôi được mình học đến khi ra trường. Thôi cứ như hiện tại, đủ chi phí sống và chờ Ngụy Hàn. Đang suy nghĩ tập trung thì Phó Chi Dương nói xuyên suốt chuyện của mình, lát sau lại chuyển sang chuyện của Đổng Tây: "Đổng Tây! Sao hôm đó cậu bỏ thi vậy?" "À, mình thấy học đại học rất tốn tiền, chi bằng an phận thì hơn." "Cậu đấy, có phải đi làm kiếm tiền cho anh bạn trai của cậu không? Đổng Tây! Cậu ngốc thế, bỏ học để sống với anh ta." Không biết nếu Ngụy Hàn nghe được câu này thì sẽ như thế nào. Anh chưa hề biết Tiểu Tây của anh phải lao động kiếm tiền vất vả đến thế, anh cứ nghĩ cô đang sống bình yên và đầy đủ bởi số tiền ông Đổng để lại, nếu anh mà biết, có lẽ anh sẽ vượt ngục thật. "Không phải mình kiếm tiền nuôi anh ấy đâu. Mình làm như thế chỉ vì tương lai của mình với anh ấy thôi." Cô thấy mình làm rất đúng, chỉ cần sống được đến khi Ngụy Hàn ra tù, lúc ấy chắc chắn cuộc sống của cô sẽ rất hạnh phúc. Phó Chi Dương ôm đầu, cô bạn này cứ nghĩ rằng Đổng Tây gặp phải người bạn trai chỉ biết sống dựa vào bạn gái. Cô ấy lại ngỡ Đổng Tây yêu anh chàng kia đến phải bỏ học để đi làm, hết lần này đến lần khác khuyên mà không chịu nghe. "Mặc kệ cậu luôn, không biết anh ta có điểm gì thu hút mà cậu mê đến IQ đều mất hết vậy?" Nghe Phó Chi Dương hỏi thế, Đổng Tây bật cười, cô nhớ xem, Ngụy Hàn có điểm gì tốt, chỉ là hơi đẹp trai một chút, hơi tài giỏi một chút, hơi lương thiện một chút, hơi giống thiên thần một chút. Tất cả, chỉ hơn người một chút mà thôi. "Mình đang nói chuyện với cậu đấy, làm gì tự cười một mình vậy hả?" "Ờ... Mình đang suy nghĩ mà... Chi Dương, thấy cậu như thế là tốt rồi, chúc cậu học đại học vui vẻ, sớm tìm được đấng lang quân như ý. Khi nào có rượu mừng nhớ mời mình đấy." "Tìm gì nữa, mẹ mình đi ép gả mình cho Khánh Bằng kìa. Cậu nghĩ xem mình có thể lựa chọn sao?" Cái tên ấy lâu ngày Đổng Tây không nghe nên dường như cô quên rằng nó đã từng xuất hiện. Giờ nghe lại, làm Đổng Tây có chút hoảng sợ, nụ cười trên môi cô dần biến mất. Đã gần nửa năm qua, Lý Khánh Bằng bốc hơi khỏi cuộc sống của cô, mong là anh ta đừng quay lại. Đổng Tây chỉ mong mình được an lành trong bốn năm tiếp theo. ***** Trong quán bar Kyl, Đổng Tây đã không còn phải lau chùi nhà vệ sinh. Nhân viên lao công lại được tuyển thêm, họ chia nhau công việc làm. Fio thấy trong nhóm người lao công, chỉ có mình Đổng Tây là trẻ trung lại xinh đẹp, anh ta ngay từ lần đầu gặp đã nói uổng phí nhân tài. Ai cũng biết cái nhân tài anh ta gọi là gì, bởi thế Đổng Tây luôn cố tránh khi anh ta thỉnh thoảng hỏi cô có muốn đổi việc không. Sau khi khuyên nhủ không thành, Fio đành đổi chiến lượt, anh ta bảo Đổng Tây không cần dọn dẹp nữa, chỉ đứng một bên, rót rượu khi khách cần, lương sẽ tăng lên gấp hai lần lương lao công. Đổng Tây đang lo lắng vấn đề tiền bạc, mấy tuần trước mẹ Từ Tâm Di phải làm hóa trị, không thể bỏ mặc Từ Tâm Di một mình gánh vác nên Đổng Tây đã lấy phần tiền dành dụm được đưa cả cho bạn mình, giúp được phần nào thì hay phần đó, dù sao với Đổng Tây lúc này, cô và Từ Tâm Di còn hơn cả bạn bè. Vả lạitiền nhà lại tăng lên so với trước, bà chủ lại bảo cô nếu không thanh toán đúng hạn thì dọn ra ngoài ở, cô đâu thể lang thang để đối diện với Ngụy Hàn, tính đi tính lại, cô đồng ý đề nghị của Fio. Anh ta mừng rỡ ôm lấy Đổng Tây, cô chỉ cố gượng nụ cười khách sáo. Mấy tháng đầu đi làm, Fio đã dọa Đổng Tây nhém tí chết đứng, lần đầu tiên bị anh ta ôm, Đổng Tây đã cho anh ta một cái tát, vậy nhưng các nhân viên phục vụ điều cười, sau này Đổng Tây mới biết được thì ra Fio không phải con trai, anh ta là Gay chính hiệu. Bộ đồ tạp vụ trên người được thay bằng đồng phục của quán. Fio nhìn vào hết lời khen ngợi, Đổng Tây cũng không lo nghĩ nhiều, chỉ biết cố lo cho mình an toàn để chống chọi với lũ yêu râu xanh nơi đây. Công việc quen dần, Fio cũng rất giữ lời hứa, mỗi khi có vị khách nào đòi Đổng Tây hầu hạ, anh ta liền chạy đến giải vây, bảo cô chỉ là phục vụ thường, tuy bị làm khó nhưng người như Fio giải quyết công việc vô cùng tốt. Còn Từ Tâm Di, bệnh tình của mẹ cô ấy lại ngày càng nặng, nằm trong bệnh viện điều trị hằng ngày, rất tốn chi phí, Đổng Tây chỉ giúp được một phần nhưng vẫn không sao chi trả đủ. Tối đó, ngồi ở hành lang bệnh viện, Từ Tâm Di đã khóc trong lòng Đổng Tây. "Đổng Tây! Mình không muốn như vậy đâu... Mình không muốn." "Hay là chúng ta nghĩ cách khác có được không?" "Không còn cách nào đâu... Mẹ là người thân duy nhất của mình, mình không thể mở to mắt nhìn bà chịu đau đớn được." Đổng Tây thở dài, ôm Từ Tâm Di chặt hơn, cô nhìn ra bầu trời ngoài kia. Cuộc đời người con gái luôn phải chịu nhiều bão giông như thế sao. Chỉ khi bên họ có một người đàn ông đủ sức bảo vệ thì họ mới bình an vượt lên số phận. Đổng Tây nhớ Ngụy Hàn, bản thân cô cảm thấy mình may mắn vì đã có anh, anh là người đàn ông cô tin tưởng và muốn ở bên nhất. Từ Tâm Di đã không còn làm người pha rượu mà thay vào đó, cô phải ngồi uống rượu với mấy gã yêu râu xanh ấy. Nhưng tuyệt đối, Từ Tâm Di không hề bán thân, dù tủi nhục ê trề, dù mọi thứ có ra sao, cô cũng chấp nhận cam chịu, chỉ là cô không thể bán thân để làm trò đùa cho lũ lòng lang dạ sói ấy. Đêm nào ngồi phía sau Từ Tâm Di, Đổng Tây cũng cảm nhận được nước mắt của cô ấy, cô chỉ biết ôm chầm bạn mình rồi không nói lời nào. Dường như Đổng Tây phát hiện những gì mình mong muốn đều không bao giờ xảy ra, ngược lại, những gì cô không muốn lại liên tiếp đổ xô chen chân vào đời cô. Minh chứng rõ nhất là ngày hôm nay đây, Đổng Tây phải rót rượu cho một vị khách, mà vị khách này là người cô chẳng muốn gặp nhất. Đó chính là Trần Thắng Ninh. Ông ta vừa trông thấy Đổng Tây bước đến đã ngạc nhiên tới nổi mắt không rời khỏi cô. Đổng Tây ban đầu định quay đầu bỏ đi, nhưng nghĩ lại, trốn chạy chỉ là con đường cùng thôi, thà tiến về phía trước để đối mặt. Cô vẫn như thường lệ, đến rót rượu cho người mà cô hận nhất. Ông ta ngẩn người trong vài phút không nói gì rồi cười, nụ cười đầy mỉa mai, người đối tác với Trần Thắng Ninh thấy ông như vậy nên cũng bắt đầu chú ý đến Đổng Tây. Ông ta đưa tay lên gọi quản lí, Fio vội vàng chạy đến giải quyết. "Thưa ông, có chuyện gì sao?" "Ông Trần đây muốn cô gái này ngồi bàn với ông ấy, không biết có được không?" Vừa nói ông đã đảo mắt ngang dọc Đổng Tây. Cô đứng bên cạnh thoáng nhìn cái vẻ mặt đắc ý cố nhịn cười của Trần Thắng Ninh mà thật sự chỉ muốn cho ông ta một trận. Cũng may, Fio vẫn giải quyết công việc rất thành thạo. "À, xin lỗi ông Mã, cô ấy chỉ là người rót rượu thôi, không uống rượu với khách." "Ở đây mà cũng phân loại ra thế sao?" Trần Thắng Ninh ngước lên nhìn Đổng Tây vẫn làm mặt lạnh đứng một bên: "Tôi không biết Đổng tiểu thư thuộc hạng nào? Rót rượu, uống rượu hay lên giường với khách?" Cơn giận của Đổng Tây đang bốc nghi ngút trên đầu nhưng cô tự nhủ phải nín nhịn hết lần này đến lần khác. Chỉ nhẹ mỉm cười với ông ta: "Trước khi tôi trả lời câu hỏi của ông thì có thể hỏi ông Trần một câu không?" Cô cố tình nhấn mạnh cách gọi ông Trần, càng thể hiện rõ thái độ của mình. Trần Thắng Ninh gật đầu, nhướng mắt như muốn biết câu hỏi. Đổng Tây tiếp tục câu nói ấy: "Còn ông Trần đây thuộc loại nào? Cướp gia tài của người khác, làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, hay là loại trâu già thích gặm cỏ non?" Mọi người lặng căm, sắc mặt của Trần Thắng Ninh cũng chuyển sang màu trắng bệch, bàn tay ông kêu lên răn rắc. Mấy cô phục vụ bên cạnh cũng trợn to mắt hết nhìn Đổng Tây rồi lại nhìn Trần Thắng Ninh đang ngồi bên cạnh, Fio hoảng hốt liền chen ngay vào: "Ông Trần! À... Đổng Tây cô ấy..." "Được lắm! Không hổ là con gái của lão già kia..." "Trần Thắng Ninh! Tên khốn kiếp nhà ông nói ai là lão già hả?" Đổng Tây liền ném cả khay rượu vào người ông ta, rượu bắn tung tóe vào người Trần Thắng Ninh. Ông ta tức giận đứng dậy tiến đến phía Đổng Tây: "Con nhỏ này!" Giơ tay lên định cho Đổng Tây một bạt tay. Đổng Tây chưa kịp phản ứng nên chỉ biết nhắm mắt lại theo quán tính. Nhưng mấy giây sau vẫn không thấy gì, cô mở to mắt đã thấy dáng người cao lớn của ai đó chặn trước mình. Đổng Tây nghiêng đầu, vô cùng ngạc nhiên khi thấy Lý Khánh Bằng đã xô Trần Thắng Ninh ngã nhào xuống sofa. "Ông già! Ra tay với cô gái đáng tuổi con ông là hèn hạ lắm biết không?" Người đối tác vội đỡ Trần Thắng Ninh dậy, ông ta không ngừng chỉ vào mặt Lý Khánh Bằng rồi quát mắng: "Thằng nhải ranh, mày dám đánh người sao hả?" "Tôi đánh luôn ông bây giờ!" "Cậu Lý, cậu Lý của tôi, xin cậu đừng gây chuyện nữa mà..." Fio cùng mấy phục vụ đến đỡ hai người đàn ông kia, rồi không ngừng khuyên ngăn Lý Khánh Bằng. Trần Thắng Ninh bật dậy, ông nghiến răng ken két rồi hướng mắt về phía Đổng Tây: "Chờ đó đi Đổng Tây, dượng sẽ tiếp đãi con thật chu đáo."