Ký ức nửa đêm
Chương 34 : + 28
Chương 27
Từ hàng tít lớn trên các trang báo, Catherine đã được biết về việc Constantin Denmiris bị bắt vì tội giết vợ.
Thật là một chấn động. Khi nàng đến văn phòng, mọi việc đều như đợi chờ nghe ngóng.
- Cô có nghe thấy tin gì không? - Evenlyn lo lắng.
- Chúng ta sẽ làm gì?
- Chúng ta sẽ thực hiện chính xác tất cả cái gì ông ấy yêu cầu Tôi chắc chắn là có nhầm lẫn rất lớn gì đó. Tôi sẽ có điện cho ông ấy.
Nhưng Constantin Denmiris là người tù quan trọng nhất mà nhà tù Trung tâm Anthens chưa bao giờ tiếp nhận. Công tố uỷ viên đã ra lệnh là không được có đối xử đặc biệt nào đối với Denmiris. Denmiris đã yêu cầu một số điều: mắc điện thoại, máy telex và trao đổi văn thư. Các yêu cầu của ông bị từ chối.
Denmiris sử dụng hầu hết thời gian để đi bộ, và cả khi nằm mơ để cố tìm ta ai đã giết Melina.
Ban đầu, Denmiris cho rằng có một tên côn đồ, vô tình thấy Melina khi cô đang dẹp ngôi nhà bãi biển đã giết cô.
Nhưng khi cảnh sát đối chiếu hắn với những chứng cớ để kết tội, thì Denmiris đã nhận ra ông nhầm. Câu hỏi là, do ai? Về lôgic thì người giết cô cũng có thể là Spyros Lambrous, nhưng điểm yếu của lý giải này là Lambrous yêu em gái mình hơn bất cứ ai trên thế gian này. Ông ta không bao giờ làm hại cô.
Sự nghi ngờ của Denmiris chuyển sang bọn mà Tony Rozzoli đã nhập. Có lẽ, bọn chúng biết điều gì xảy ra đối với Rozzoli và đó là cách trả thù. Constantin Denmiris cũng đã từ bỏ cái ý kiến đó. Vì nếu Mafia muốn trả thù, thì đơn giản là họ phải vất bỏ hợp đồng với ông.
Ngồi một mình trong xà lim, Denmiris đã điểm hết mọi việc, suy nghĩ đi, suy nghĩ lại, cố giải quyết bài toán đó. Cuối cùng, khi ông đã tính hết các khả năng, chỉ còn mỗi một kết luận khả dĩ là; Melina đã tự tử. Cô đã tự tử và đổ cho ông về cái chết của cô. Denmiris nghĩ về những gì ông đã làm đối với Noelle Page và Larry Douglas và cái hài kịch cay đắng là bây giờ ông ở trong tình trạng đúng như họ lúc đó. Ông đang bị xét xử về một vụ giết người mà ông không có dính líu.
Tên cai tù đang ở cửa xà lim.
- Luật sư của ông đã đến để gặp ông.
Denmiris đứng ngay dậy và theo tên cai tù đi đến một buồng hẹp nhỏ. Luật sư đang đợi ông. Tên ông là Vassiliki. Ông ta trạc ngoài năm mươi, có bộ tóc màu hung sáng và nét mặt nhìn nghiêng như tài tử điện ảnh.
Ông ta đã nổi tiếng là một luật sư ở toà hình sự. Như thế có đủ trình độ không?
Tên cai tù nói:
- Các ông có mười lăm phút.
Y để hai người ngồi đó và đi ra.
- Được, - Denmiris hỏi luôn. - Khi nào ông làm cho tôi ra khỏi được đây? Tôi sẽ trả cho ông bao nhiêu?
- Ông Denmiris, tôi e rằng điều đó không đơn giản. Công tố viên đặc biệt từ chối…
- Công tố viên điên rồi. Họ không thể để ta như thế nào được.
- Còn Bail thế nào? Ta sẽ đặt bao nhiêu tiền tuỳ hắn yêu cầu!
Vassiliki liếm môi, Bail đã từ chối. Tôi đã xem qua các chứng cứ mà cảnh sát đã lập để kết tội ông, ông Denmiris ạ. Rất tai hại đấy.
- Tai hại hay không - tôi không giết Melina. Tôi vô tội?
Vị luật sư nuốt nước bọt. - Vâng, dĩ nhiên, dĩ nhiên.
- Ông có suy nghĩ ai đã giết vợ ông?
- Không có ai cả. Vợ tôi tự tử.
Vị luật sư trợn mắt nhìn ông.
- Xin lỗi, ông Denmiris tôi không nghĩ rằng đó là một việc bảo vệ dễ dàng. Ông phải nghĩ một cái gì hơn thế kia.
Và dù trong lòng đã tan nát. Denmiris biết ông ấy nói đúng. Không có quan toà nào trên thế giới này tin điều đó.
Sáng sớm hôm sau, vị luật sư lại đến thăm Denmiris.
- Tôi e rằng tôi có một số tin xấu.
Denmiris gần như cười to lên. Ông đang ngồi trong tù đứng trước một án tử hình, mà tên điên rồ này lại nói với ông hắn ta có tin tức xấu. Còn gì xấu hơn là tình trạng hiện nay của ông.
- Vâng?
- Đó là về ông anh rể ông!
- Spyros? Ông ta thế nào?
- Tôi có một thông tin là ông ta đã đến cảnh sát và nói với họ là một người phụ nữ tên là Catherine Douglas còn sống. Tôi thực không hiểu hết vụ Noelle Page và Larry Douglas. Nhưng…
Constantin Denmiris vẫn phải lắng nghe. Ông chờ còn muốn biết điều gì đã xẩy ra cho ông, ông đã hoàn toàn quên Catherine. Nếu họ thấy lại nàng, và nàng nói, họ sẽ quy kết ông trong những cái chết của Noelle và Larry. Ông đã gửi người đi London để trông nom nàng nhưng bây giờ việc đó đột nhiên thành khẩn cấp.
Ông dướn người ra phía trước và đập nhẹ tay vị luật sư.
- Tôi muốn nhờ ông đánh một bức điện cho London ngay lập tức.
Ông đọc bức điện hai lần và cảm thấy bắt đầu sự thèm khát tình dục khuấy động, mà việc đó thường xảy ra với ông trước khi quan tâm tới một hợp đồng. Cứ như là chơi trò chơi với ông Trời. Trời quyết định sự sống, cái chết. Trời có được quyền hành trong tay. Nhưng có một vấn đề.
Nếu buộc phải làm ngay, thì sẽ không có thời gian để dự thảo lại nữa. Ông phải củng cố một vài điều. Làm như một tai nạn tối nay.
Chương 28: HỒ SƠ MẬT
Ghi chép buổi gặp Wim Vandeen
Alan: Hôm nay anh thấy thế nào?
Wim: OK. Tôi đến đây bằng xe taxi. Tên người lái xe là Ronald Cherestie. Biển số xe 30271, giấy phép lái xe lưu hành số 3070. Trên đường đến đây, chúng tôi đã gặp 37 xe hiệu Rovers, một cái hiệu Bantley, mười cái hiệu Jaguars sáu cái hiệu Austins, và một cái Rolls-Royce, hai mươi bẩy xe gắn máy và sáu xe đạp.
Alan: Anh sống với mọi người ở cơ quan thế nào, Wim?
Wim: Ông biết rồi.
Alan: Nói cho tôi nghe đi.
Wim: Tôi thù ghét những người ở đó.
Alan: Còn về Catherine Alexander thì sao, Wim?
Wim: Ồ, cô ta ấy à. Cô ấy chẳng còn làm ở đó nữa đâu.
Alan: Ý anh nói thế là thế nào?
Wim: Cô ấy sẽ bị giết chết.
Alan: Sao? Sao anh lại nói vậy?
Wim: Bà ấy nói cho tôi.
Alan: Catherine nói với anh cô ấy sẽ bị ghết chết?
Wim: Người khác cơ.
Alan: Người khác là ai?
Wim: Vợ ông ấy.
Alan: Vợ ai, Wim?
Wim: Constantin Denmiris.
Alan: Ông ta nói với anh Catherine Alexander sẽ bị giết chết?
Wim: Bà Denmiris. Vợ ông ta. Bà ta gọi điện cho tôi từ Hy Lạp.
Alan: Ai sẽ giết Catherine?
Wim: Một trong các người đàn ông.
Alan: Ý anh là một trong các người đàn ông từ Anthens bay đến.
Wim: Phải.
Alan: Wim, chúng ta chấm dứt buổi gặp gỡ hôm nay ở đây Tôi phải đi.
Wim: OK.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
51 chương
30 chương
9 chương
54 chương
45 chương