Edit: Tiểu LụcNơi này, đã từng là quần tinh hội tụ, rực rỡ màu ngọc bích. Giờ đây, gió tản mây tan, sao trời sụp đổ, chỉ còn lưu lại ánh sáng mãi mãi lấp lánh của bọn họ trong biển vũ trụ, chỉ dẫn hướng đi cho loài người.Hạ qua đông đến, mưa đi gió về. Vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu. Hai trăm năm sau. Hành tinh Relicta, quảng trường cung điện Spera. Đám đông bắt đầu túa ra, cười nói xôn xao. Lễ hội hóa trang cứ mỗi năm một lần, vô số người trẻ tuổi đeo mặt nạ tự mình làm ra, từ bốn phương tám hướng tụ hội về đây, tranh tài khoe sắc, ca hát nhảy múa. Có Hai ông lão đi qua quảng trường. Lão già tóc rám nắng bất mãn liếc nhìn lão già bên cạnh một cái, sắc mặt nặng nề oán giận: “Cậu nhìn xem, thật là lộn xa lộn xộn, giả thần giả quỷ! Đám trẻ đời sau chẳng như đời trước, càng lúc càng kỳ cục! Luôn học theo Khúc Vân tinh, chơi cái trò lễ hội hóa trang, lễ hội mặt nạ gì đó!” Lão già chống gậy, dáng đi hơi khoan thai, nhìn qua có vẻ lớn tuổi hơn lão bạn già bên cạnh, người già nhưng tâm không già, lão vừa đi vừa xem, vừa cười tủm tỉm nói: “Làm gì chỉ có Relicta học theo Khúc Vân tinh, bây giờ đám trẻ Hominis cũng thích lễ hội đeo mặt nạ hóa trang.” “Hominis học theo, Relicta cũng phải học theo sao? Tôi nghĩ cậu nên ở lại Hominis luôn đi, đừng về nữa!” Lão già chống gậy chậm rãi nói: “Tôi thấy anh sau khi nghỉ hưu rồi rảnh rỗi quá sinh tật, đến Hominis đi! Rất nhiều cảnh sát đều rất hâm mộ anh, bộ trưởng bộ trị an mới nhậm chức đã nói nhiều lần với nữ hoàng bệ hạ, muốn mời anh đến giảng đường giảng dạy, truyền thụ một chút kinh nghiệm phá án.” “Không đi! Tôi chỉ nhận học trò mang gene dị chủng!” “Bộ trưởng bộ trị an tân nhiệm mang gene dị chủng.” Lão già chống gậy nghĩ nghĩ, cười ha ha, “Tôi nhớ anh phó đội trưởng bộ trị an ở Relicta là người mang gene bình thường, nghe nói cũng là học trò của anh?” “Hắn… Hắn là trường hợp đặc biệt! Tôi…ngoại lệ, giữ nhân tài!” Lão già tóc rám nắng nghẹn lời trong chớp mắt, sau đó lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Dù sao cũng không đi! Tôi ghét Hominis!” Lão già chống gậy lắc đầu, không nói gì thêm. Một cô bé đeo mặt nạ bỗng nhiên cầm một cây súng lục đồ chơi, vừa cười vừa gọi, chạy thẳng đến chỗ lão già chống gậy. Cha mẹ của cô bé hoảng hốt đến nỗi theo sát ở phía sau, người thì già, kẻ thì trẻ con, nếu cùng ngã té xuống đất, bốn phía đám đông lớn như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Mắt thấy em bé sắp đụng vào ông lão chống gậy, lão già tóc rám nắng thế nhưng lại phản ứng nhanh nhẹn lạ thường, vững vàng ngăn được em bé, thuận thế ẵm bé lên. Bé gái cũng không biết sợ, còn cười hì hì đưa súng lên nhắm bắn xung quanh, “Pằng Pằng… đánh người xấu!” Lão già tóc rám nắng nổi lên bệnh nghề nghiệp, nhịn không được hỏi: “Cháu đóng vai cảnh sát phải không? Nếu là cảnh sát, phải mặc đồng phục cảnh sát, không nên mặc bộ đồ bác sĩ màu trắng này.” Bé gái chỉ chỉ cái vương miện trên đầu, nhẹ nhàng nói: “Ông ngốc thật! Cháu giả nữ hoàng Lạc Lan cơ!” Lão già tóc rám nắng bật cười lớn. Hai phụ huynh còn trẻ vội vàng chạy tới, nhận lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi! Là chúng tôi sơ xuất, không trông chừng cháu kỹ.” Lão già chống gậy ôn hòa nói: “Không có gì. Nghe giọng của cháu bé không phải là người của Relicta, mọi người đến đây du lịch à?” “Chúng tôi là người của Hominis, nhưng ông bà nội của cháu ở Relicta, chúng tôi dẫn cháu về thăm ông bà nội.” Người phụ nữ vừa nói chuyện hình dáng bình thường, người đàn ông cúi người ẵm bé gái có hai tai dựng thẳng như ăng ten, hiển nhiên là dị chủng. Hai vợ chồng sau khi xin lỗi một lần nữa, ẳm đứa con rời đi, tiếp tục du ngoạn. Trên quảng trường cung đện Spera cười nói xôn xao, không dứt bên tai. Hai ông lão vẫn im lặng không nói gì. Lão già tóc rám nắng nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo ở xung quanh, đột nhiên nói: “Chúng ta của hơn hai trăm năm trước không tưởng tượng được quảng trường cung điện Spera lại giống như bây giờ sẽ có đám người trẻ tuổi nổi điên náo loạn giống bị bệnh thần kinh như vậy, bọn họ chắc chắn cũng không nghĩ ra được hai trăm năm trước chúng ta đã trải qua những gì.” Lão già chống gậy cười nói: “Tôi biết anh nhìn không quen, nhưng tất cả những gì chúng ta trải qua không phải là vì để cho đám trẻ bọn họ được tự do tự tại điên loạn hay sao? Huống chi, bọn họ còn có cách để kỷ niệm, có lẽ không được nghiêm túc, nhưng sẽ không quên.” Lão già tóc rám nắng nghĩ đến cô bé với cách ăn mặc quái lạ, hậm hực im lặng. Hai ông lão đi xuyên qua đám người nhốn nháo, đi đến trước cửa cung điện Spera. Người cảnh vệ đang trực vốn phải lễ phép khuyên họ nên rời khỏi, nhưng sau khi nhìn rõ mặt của hai ông lão, lập tức cúi chào, cung kính để họ đi qua. ————·————·———— Hai ông lão đi vào cung điện Spera không lâu, một chiếc xe bay dừng lại bên cạnh bọn họ. Một nam thiếu niên trẻ tuổi nhã nhặn lịch thiệp đi xuống xe bay, cung kính nói với lão già tóc rám nắng: “Tông bộ trưởng, không biết hai người đi bộ đến đây, xin lỗi vì đã đến muộn.” “Tôi đã nghỉ hưu rồi, gọi tôi là Tông Ly!” “Vâng, thưa các hạ.” “Các hạ gì chứ, là các thượng, Tông Ly!” “Thưa… vâng!” Người nam thiếu niên khúm núm, căn bản không dám phản bác. Lão già chống gậy không khỏi phì cười, nói: “Ngài Tông Ly này xấu tính xấu nết do thiếu chỉnh đốn, tôi thấy thể năng của anh không yếu, muốn đánh cứ đánh, ông ta chỉ là đang ngứa tay, muốn đánh nhau thôi.” Người nam thiếu niên xấu hổ cười cười, đã đoán ra được thân phận của ông lão đeo mặt nạ, chống gậy là ai, vẫn không dám tùy tiện mở miệng. Ông lão cực kỳ hiền lành, cởi bỏ mặt nạ, lộ ra dáng vẻ. Trên mặt ông có hai đường rạch dài chồng chéo ngang mặt hình chữ X, khiến cho khuôn mặt thoạt nhìn vô cùng xấu xí dữ tợn, phía dưới tai trái còn có một dấn ấn nô lệ màu đỏ hồng. Người nam thiếu niên vẫn không chút khinh thường, ngược lại nhìn bằng ánh mắt tôn trọng, cung kính hỏi: “Ngài Tử Yến, xin chào! Tôi là An Dịch, rất vinh hạnh được phục vụ ngài, nếu có gì sai sót, xin hãy chỉ bảo thêm.” Tông Ly xem xét mặt của Tử Yến, bất mãn hỏi: “Cậu không làm cho mặt mình nhìn thân thiện hơn một chút được à? Nếu không phải vì tim của cậu không chịu được, tôi rất muốn đánh với cậu một trận!” Tử Yến dễ chịu cười cười, không nói gì. Trong đầu của Tông Ly xẹt qua buồn phiền cùng ảm đạm. Năm đó, bọn họ đánh nhau từ nhỏ đến lớn, cho dù sau khi trở thành một đám công tước, cũng chỉ cần một lời không ưa là có thể tùy tiện đánh nhau, thậm chí đôi khi còn khiến Ân Nam Chiêu không thể không ra tay ngăn cản. Bây giờ ở Relicta, người dám cùng hắn đánh nhau chỉ còn lại hai người, một kẻ mang bệnh, một kẻ tàn phế, không thể đánh được nữa. ————·————·———— An Dịch đưa Tông Ly và Tử Yến lên xe bay, bay tới kỷ niệm đường ở cung điện Spera. Tông Ly xuống xe bay, có chút ngoài ý muốn, không phải bạn bè cũ gặp lại sao? Tại sao phải đến đây? Hắn nghi ngờ nhìn Tử Yến, Tử Yến không giải thích gì. Hai người cùng nhau đi vào kỷ niệm đường, nhìn thấy trong kỷ niệm đường được trang trí cẩn thận tỉ mỉ. Ánh đèn rực rỡ, hoa thơm bát ngát, lụa mỏng lay động, ngập tràn cái đẹp, giống như tiên cảnh. Căn phòng có thể chứa hơn một ngàn chỗ ngồi đều trống rỗng, chỉ có sắp xếp vài chỗ ngồi trên hàng ghế đầu. Đến từ Khúc Vân tinh có Amy, Liệp Ưng, Phong Tiểu Hoàng, Thứ Hồng. Đến từ Hominis có Lâm Kiên, Anh Tiên Thiệu Gia, Thanh Sơ, Thanh Việt, Hồng Cưu, Hoắc Nhĩ Đức, Đàm Tư Giao. Đến từ Relicta có Anna, Túc Ngũ, Túc Thất. Tông Ly nhìn Tử Yến, Tử Yến vẫn không có ý định giải thích, chỉ dẫn hắn đi đến chỗ ngồi hàng thứ nhất, im lặng ngồi xuống bên cạnh Túc Thất. Một nhóm bạn già đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, cửa bên của phòng kỷ niệm mở ra, Anh Tiên Thần Triều mặc váy nghi lễ đi tới, mọi người đều đồng loạt đứng lên, “Bệ hạ.” Anh Tiên Thần Triều gật đầu với mọi người, “Tất cả các vị ở đây nếu không phải là bạn thân của cha ta, thì cũng là bạn thân của mẹ ta, hôm nay phiền các vị lặn lội đường xa đến đây, là muốn mời các vị cùng chứng kiến.” Anh Tiên Thần Triều nâng tay, tiếng nhạc du dương vang lên. Anh Tiên Thần Tịch giúp Thần Sa từ từ đi vào phòng kỷ niệm. Người đàn ông ngồi trên xe lăn, bởi vì nhiều năm bị bệnh tật hành hạ, tóc hoa râm, khuôn mặt gầy đét, chỉ mơ hồ nhận ra vài phần dáng vẻ năm xưa. Hắn mặc bộ quân trang mới tinh, thân trên khoác quân phục màu đỏ với quân hàm khảm vàng, thân dưới vận quần đen, chỉnh chu tỉ mỉ. Bởi vì bệnh tật, hắn mơ hồ nhắm mắt, hẳn là không biết mình đang ở đâu. Anh Tiên Thần Tịch cúi thấp người, nói nhỏ bên tên hắn: “Ba ơi!” Thần Sa lập tức mở mắt, cố sức giữ vững tinh thần, nhưng ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng, hiển nhiên ngọn lửa của sinh mệnh đã gần như hết dầu, có thể tắt bất cứ lúc nào. Chẳng qua bởi vì trong lòng chấp niệm, vì duy trì một chút ánh sáng le lói đó, nên luôn khổ sở kiên trì. Đột nhiên, hắn nhìn thấy gì đó, hai con ngươi trong phút chốc lóe sáng, chăm chú nhìn về phía trước không chớp mắt. Một cô gái trẻ mặc lễ phục cưới màu trắng, cầm trong tay bó hoa cô dâu, ý cười trong sáng, đi từng bước về phía Thần Sa. Thần Sa không thể tin, giọng nói khàn đặc, “…Lạc Lan?” Tiểu Tịch xác nhận nói: “Ba không có nhìn lầm, thật sự là mẹ.” Mặc dù hai chị em bọn họ đã dựa vào kho tư liệu, thông qua máy tính mô phỏng ra toàn bộ ảnh ảo, nhưng đích thật rất giống hình ảnh của mẹ. Lạc Lan đi từng bước đến trước mặt Thần Sa, mỉm cười đứng bên cạnh hắn. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Thần Sa và Lạc Lan. Một người đã đầu tóc bạc phơ, già nua còm cõi, một người vẫn mắt ngọc mày ngài, trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng chẳng ai cảm thấy có chút khác biệt. Chết đi khiến cho Lạc Lan mãi mãi dừng lại ở dáng vẻ còn trẻ, cho dù bọn họ đã già cỗi mắt mờ, Lạc Lan cũng sẽ vĩnh viễn không già đi. Tử Yến nhớ tới buổi hôn lễ hắn đã tham gia rất nhiều năm trước. Một người đàn ông anh tuấn lạnh lùng, một cô gái xinh đẹp khẩn trương, một buổi hôn lễ không lời chúc phúc, một cuộc hôn nhân nam không nguyện ý, nữ không cam lòng. Đây chính là hối hận suốt một đời trong lòng Thần Sa. Vốn dĩ không thể bù đắp, không ngờ Tiểu Triều và Tiểu Tịch đã dùng lòng hiếu thảo giúp cha thành toàn giấc mộng. ————·————·———— Anh Tiên Thần Triều đứng trước mặt Thần Sa và Lạc Lan, mỉm cười hỏi: “Thần Sa tiên sinh, xin hỏi ngài có đồng ý chấp nhận người phụ nữ bên cạnh Anh Tiên Lạc Lan làm vợ hay không?” Thần Sa ánh mắt chăm chú nhìn Lạc Lan, không chút do dự nói: “Tôi đồng ý!” Một giây sau, hắn dường như nhớ tới gì đó, lập tức hơi giật khóe miệng, nhếch môi, cố ý mỉm cười nói lại một lần nữa: “Tôi đồng ý!” “Thần Sa tiên sinh, mời tuyên thệ.” “Tôi, Thần Sa, nguyện lấy Anh Tiên Lạc Lan làm vợ hợp pháp, cũng đồng ý từ nay về sau, cho dù thuận lợi hay khó khăn, bệnh tật hay khỏe mạnh, anh sẽ mãi mãi yêu thương em, tôn trọn em, trọn đời không phai.” “Anh Tiên Lạc Lan, xin hỏi cô có đồng ý chấp nhận người đàn ông bên cạnh Thần Sa làm chồng hay không?” Lạc Lan nhìn Thần Sa mỉm cười, rõ ràng nói: “Tôi đồng ý.” “Cô Anh Tiên Lạc Lan, mời tuyên thệ.” “Tôi, Anh Tiên Lạc Lan, nguyện lấy Thần Sa làm chồng hợp pháp, cũng đồng ý từ nay về sau, cho dù thuận lợi hay khó khăn, bệnh tật hay khỏe mạnh, em sẽ mãi mãi yêu thương anh, tôn trọn anh, trọn đời không phai.” Anh Tiên Thần Triều nói: “Bây giờ, ta lấy thân phận là hoàng đế của Đế Quốc Ar tuyên bố hai người trở thành vợ chồng hợp pháp.” Thần Sa thân thể cử động, dường như muốn đứng lên, nhưng không thành công. Lạc Lan chủ động cúi người, mỉm cười hôn lên mặt của Thần Sa. Thần Sa lệ tràn khóe mắt, không khỏi nhắm hai mắt lại. Anh Tiên Thần Triều ngồi xuống trước mặt Thần Sa, cầm tay Thần Sa, mắt rưng rưng nói: “Ba ơi, ba yên tâm đi! Con và Tiểu Tịch đều đã trưởng thành rồi, chúng con có thể bảo vệ ước mơ của mẹ.” Năm ấy nàng đăng cơ chỉ mới tám tuổi. Mặc dù có chú Lâm Kiên, dì Thiệu Gia ủng hộ, nhưng vẫn còn gặp rất nhiều phản đối. Trên Hominis có người không chấp nhận thân phận dị chủng của nàng, muốn chối bỏ nàng, Relicta lại kỳ thị loài người khác thường, muốn giành lại độc lập; Khúc Vân tinh xảy ra chính biến, dì Amy bị bắt cóc, mấy mẫu Tầm Chiêu đằng bị thiêu hủy; Thái Lam tinh chuyển biến bạo động, những chủ nô bất mãn với chế độ cải cách muốn giết chết Tiểu Tịch, huyết tẩy tinh cầu… Một đường sóng to gió lớn, sát khí trùng trùng. Nàng và Tiểu Tịch đã trải qua vô số chửi rủa, công kích, ám sát, hãm hại, vài lần thiếu chút nữa đã chết. Đối mặt với quá nhiều máu tanh, nàng đã sợ hãi, đã khóc lóc, đã khổ sở, thậm chí khi cảm thấy suy sụp, nàng còn đêm đêm nằm mơ thấy ác mộng, máu tươi thấm đẫm, lửa cháy tràn lan. Trong lúc tuyệt vọng, nàng căm hận mẹ, mẹ biết rõ gian nan đến thế nào, lại nỡ bỏ rơi bọn họ! Người cha trầm mặc kiệm lời bấy lâu nay đột nhiên mạo hiểm tính mạng một thân một mình chạy đến Hominis, bảo hộ bên cạnh nàng, nói với nàng: “Mẹ con không có bỏ rơi các con! Mẹ biết ta sẽ bảo vệ các con, mới yên tâm ra đi. Cô ấy tin ta, xin các con cũng nên tin ta!” Cha bảo hộ bọn họ hết lần này đến lần khác, che chắn trước người, vì bọn họ mở đường dẫn lối, hộ tống đến nơi, bất luận xảy ra chuyện đáng sợ đến thế nào, chỉ cần có cha ở bên cạnh, bọn họ có thể giảm thiểu nguy cơ, hóa hiểm thành an. Trải qua hơn một trăm năm, vô số người cố gắng, nguyện vọng của mẹ từng chút một trở thành sự thật. Tất cả mọi người đều có thể có cuộc sống tôn nghiêm, cho dù người đó là con người mang gene dị chủng, hay là con người mang gene bình thường, cũng có thể được tự do, bình đẳng theo đuổi người mình yêu, làm được chuyện mình thích. Nhưng cha bởi vì sức tàn lực kiệt, hao tổn tâm tư, lại bị trọng thương mấy lần, thân thể dần dần suy sụp. Rõ ràng thể năng 4A, là người đàn ông mạnh mẽ nhất vũ trụ này, nhưng bởi vì bệnh tật ốm đau, đã nằm trên giường bệnh trường kỳ đến vài thập niên. Vị bác sĩ tài giỏi nhất ngân hà đã hội chẩn cho cha, sớm đã bó tay hết cách, định cả thời gian chết, nhưng ba lại làm kinh ngạc mọi người, năm này rồi năm khác trôi qua, ông vẫn cố chấp ương ngạnh mà sống. Lúc đầu, Tiểu Triều và Tiểu Tịch vô cùng vui sướng! Sau đó, nhìn thấy cha ngày đêm bị bệnh tật tra tấn khổ sở, thân thể gầy còm, bọn họ mới dần dần nhận ra, sinh mạng đã giống như ngọn đèn dầu sắp tắt, thoải mái xuôi tay, thanh thản ra đi mới là lựa chọn tốt nhất. Nhưng, cho dù đau đớn khổ sở đến thế nào, cha vẫn luôn lần này đến lần khác vùng vẫy sống lại từ tay của thần chết. Tiểu Triều và Tiểu Tịch lúc đầu không hiểu tại sao, bởi vì bọn họ nhìn thầy rõ ràng ánh mắt của cha đã vô cùng mỏi mệt, không còn quyến luyến gì với thế giới này. Sau đó, bọn họ mới hiểu ra, từ ngày biết được mẹ chết đi, còn sống đã trở thành chấp niệm của cha. Bởi vì mẹ đã chết, nên cha mới vì mẹ mà sống thật tốt. cha muốn sống để bảo vệ những đứa con của mẹ, muốn sống để thực hiện và bảo hộ thế giới ước mơ của mẹ. Ông đã sống trong tưởng nhớ và hối hận suốt hai trăm năm. Mặc kệ mỏi mệt đến thế nào, khổ sở đến thế nào, ông vẫn kiên trì sống tốt. Tiểu Triều và Tiểu Tịch đã từng không muốn cha ra đi, dần dần hy vọng cha có thể yên tâm ra đi. Nhưng bọn họ không có cách nào thuyết phục được cha, cho dù bọn họ chứng minh mình đã đủ mạnh mẽ, có thể tự bảo vệ bản thân, có thể bảo hộ thế giới cha và mẹ đã xây dựng nên, cha vẫn như trước lo lắng không yên. Ông vẫn cố gắng kiên trì sống sót, từng giờ từng phút vẫn duy trì tỉnh táo, giống như một chiến sĩ sẵn sàng đợi lệnh. Tiểu Triều và Tiểu Tịch nghĩ đến một  cách duy nhất, thuyết phục bạn bè của cha, xin bọn họ cùng đến nói với cha, để ông có thể yên tâm ra đi. ……… “Ba ơi, con và chị sẽ bảo vệ Relicta và Hominis.” Thần Sa mở to mắt, nhìn Tiểu Triều và Tiểu Tịch. Tiểu Triều, Tiểu Tịch một trái một phải quỳ trước chân hắn, “Ba ơi, ba đã hoàn thành tất cả tâm nguyện của mẹ rồi, ba yên tâm đi tìm mẹ đi!” Thần Sa chần chừ nhìn về phía Lạc Lan. Lạc Lan cười tươi như hoa, đưa tay về phía hắn. Thần Sa thoải mái mỉm cười, dáng vẻ của Lạc Lan cam tâm tình nguyện mặc váy cưới, rất giống như trong tưởng tượng của hắn! Hắn ra sức vươn tay, muốn cầm tay của Lạc Lan. Ánh mắt của hắn dần dần tan rã, một giây sau, hai mắt từ từ khép lại, tay vô lực buông xuôi. Tiểu Triều và Tiểu Tịch ghé sát vào đầu hắn, im lặng khóc. Tông Ly ánh mắt đau thương chăm chú nhìn Thần Sa. Đột nhiên lỗ tai của hắn giật giật, cảm nhận được gì đó, liền nghiêng đầu nhìn về phía Tử Yến. Tử Yến im lặng ngồi, hai mắt nhắm chặt, môi đang mỉm cười, vẻ mặt bình thản vui mừng. Tông Ly đưa tay qua, đặt lên động mạch sau gáy của hắn. Thân thể của hắn vẫn ấm áp, trái tim đã vĩnh viễn ngừng đập. Tông Ly chậm rãi thu cánh tay, ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn về phía mái vòm của kỷ niệm đường. Vô số ký ức xẹt qua trong đầu hắn, từ lúc còn trẻ đến lúc tóc bạc điểm sương, từng con người lấp lánh rạng rỡ lần lượt ra đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn. Tông Ly cố gắng kiềm nén, nhưng cuối cùng vẫn khó có thể khống chế, nước mắt tràn ngập khóe mi. Nơi này, đã từng là quần tinh hội tụ, rực rỡ màu ngọc bích. Giờ đây, gió tản mây tan, sao trời sụp đổ, chỉ còn lưu lại ánh sáng mãi mãi lấp lánh của bọn họ trong biển vũ trụ, chỉ dẫn hướng đi cho loài người. HẾT NGOẠI TRUYỆN 2 TOÀN VĂN HOÀN