Ký Ức Lạc Ngân Hà
Chương 71
Edit: Tiểu LụcTrong mơ có gió xuân phảng phất qua mặt, hoa hồng nở rộ; có dịu dàng dựa sát vào nhau, thì thầm khe khẽ; có niềm vui kéo dài, cũng có đau buồn vô hạn. Hắn rất muốn nhìn rõ người ở bên cạnh rốt cuộc là ai, nhưng gương mặt đó như gần như xa, không thể nhìn rõ.Mười một ngày sau.
Quan chỉ huy Tiêu Giao thống lĩnh hạm đội Đế Quốc Ar công phá mạng lưới phòng vệ đầu tiên của Liên Bang Odin, tiến sâu vào tinh vực Odin.
Mười tháng sau.
Quan chỉ huy Tiêu Giao thống lĩnh hạm đội Đế Quốc Ar, thận trọng đột phá, tiếp cận hành tinh Tiểu Song Tử.
Tuy tình thế hiện tại có lợi cho hạm đội của Đế Quốc Ar, nhưng tất cả mọi người đều biết Tiểu Song Tử là khu căn cứ quân sự quan trọng của Liên Bang Odin.
Nếu như công phá thành công hành tinh Tiểu Song Tử, Đế Quốc Ar có thể lấy Tiểu Song Tử làm căn cứ điểm, thành lập địa thế quân sự, hoàn toàn đánh chiếm tinh vực Odin.
Đến lúc đó, Đế Quốc Ar thu phục hành tinh Relicta chỉ còn là vấn đề thời gian.
Liên quan đến sinh tử, quân đội Liên Bang Odin nhất định sẽ không phó mặc sinh mạng, quyết phản kháng đến cùng.
————·————·————
Trước đêm đại chiến.
Tiểu Giác nằm trên giường, muốn nghỉ ngơi, nhưng mãi vẫn không ngủ được.
Hiện tại hắn không chỉ là hạm trưởng của chiến hạm Lâm Tạ, mà còn là quan chỉ huy của chiến dịch lần này, nên được ở khoang phòng tốt nhất chiến hạm.
Phòng ngủ tuy không rộng lắm, nhưng giường lại khá lớn, có thể nằm được hai người. Phía đối diện giường là một cửa sổ ngắm phong cảnh, có thể nằm trên giường ngắm không gian đầy sao ở bên ngoài.
Hắn trở mình.
Trong đầu không thể khống chế hiện lên hình ảnh hắn và Lạc Lan nằm trên chế giường chật hẹp ôm hôn nhau.
Hắn lại trở mình.
Hình ảnh không xua đi được, từng chút từng chút vô cùng thân mật đều lần lượt hiện lên.
Tiểu Giác ngồi bật dậy.
Hắn vào phòng tắm xối nước lạnh, trở ra vừa vuốt tóc, vừa đi đến tủ giữ lạnh, mở cửa, tiện tay lấy một chai nước uống, mở nút vặn nắp chai.
Vừa cho vào miệng đã thấy không đúng, hắn vội vàng nhổ ra, đưa chai lên nhìn kỹ.
Cái chai màu vàng tươi mặt trên không có viết gì, chỉ có hình một viện bảo tàng bên trong vẽ gối cẩm thạch, đáy chai có in một con dấu cổ, bên trên viết “Giấc mộng Hoàng Lương”.
Tiểu Giác nhớ tới gì đó, mở màn hình máy tính, kiểm tra danh sách đồ uống.
Đồ uống đặc biệt dành cho thể năng 3A là Triều Nhan Tịch Nhan, rượu là Giấc mộng Hoàng Lương.
Đồ uống đặc biệt dành cho thể năng 4A là Tịch Nhan Triều Nhan, rượu là Giấc mộng Nam Kha.
Tiểu Giác mở tủ lạnh, lấy ra một chai rượu.
Trên thân chai rượu màu xanh in hình một cây Hòe tươi tốt, đáy bình cũng có một dấu ấn cổ, bên trên viết “Giấc mộng Nam Kha”.
Giấc Mộng Hoàng Lương, Giấc Mộng Nam Kha.
Tiểu Giác không biết nghĩa là gì, nhưng không phải là nằm ngủ hay mơ mộng, đại khái ngụ ý có thể giúp thân thể thư giản, đầu óc mơ màng, ngủ ngon.
Trong tủ lạnh còn có hai lon đồ uống, một cái bên trên in hình mặt trời đỏ, viết Triều Nhan Tịch Nhan, một cái in hình mặt trăng lưỡi liềm, viết Tịch Nhan Triều Nhan.
Tuy những đồ uống chức năng và rượu này đều do chiến hạm cung cấp, nhưng thể năng 3A và 4A rất nổi bật, Tiểu Giác không muốn để người ta chú ý, nên không mua, vẫn uống đồ uống và rượu dành cho thể năng cấp A.
Hắn hỏi máy tính: “Đồ uống và rượu trong tủ lạnh ở đâu ra?”
Máy tính trả lời: “Theo ghi chép, từ phòng làm việc của nữ hoàng bệ hạ đưa tới, là quà riêng nữ hoàng bệ hạ, các món quà không giống nhau, nhưng mỗi hạm trưởng đều có.”
Tiểu Giác nhìn đám đồ uống và rượu ở trong tủ lạnh.
Nếu như là quà riêng của nữ hoàng, trên quân hạm sẽ không ghi chép lại. Xem ra Lạc Lan đã để ý hắn chưa uống mấy thứ đồ uống và rượu mới này, nên lợi dụng quà tặng xã giao cho các hạm trưởng, gửi cho hắn một tủ đồ uống và rượu để hắn có thể tùy ý sử dụng.
Hắn uống một hơi cạn một chai Giấc Mộng Hoàng Lương, lại lấy thêm một chai Giấc Mộng Nam Kha, ngồi bên giường, vừa từ từ uống rượu, vừa ngắm nhìn không gian đầy sao bên ngoài cửa sổ.
Bởi vì chiến hạm neo đậu ở khu vực giao chiến, lâu lâu sẽ có những mảnh đạn pháo nhỏ mang theo những đốm lửa nhỏ li ti bay xoẹt qua cửa sổ, giống như cảnh trong mơ.
Uống xong một chai Giấc Mộng Nam Kha, Tiểu Giác nằm thẳng trên giường, chìm vào mộng đẹp.
Trong mơ có gió xuân phảng phất qua mặt, hoa hồng nở rộ; có dịu dàng dựa sát vào nhau, thì thầm khe khẽ; có niềm vui kéo dài, cũng có đau buồn vô hạn. Hắn rất muốn nhìn rõ người ở bên cạnh rốt cuộc là ai, nhưng gương mặt đó như gần như xa, không thể nhìn rõ.
————•————•————
Hành tinh Hominis
Cung điện Trường An.
Lạc Lan đứng ở cánh cửa huyền diệu, ngắm nhìn ra xa, chân mày nhíu lại, dường như đang suy nghĩ gì.
Huyền chi hựu huyền, chúng diệu chi môn.
Diệp Giới đã từng đứng ở đây ngắm phong cảnh vô số lần, có phải cũng giống như nàng ngày hôm nay suy nghĩ đến tương lai của dị chủng và nhân loại?
Diệp Giới đã từng là con người mang gene thuần chủng nhất, sau mang gene dị chủng, đứng trên đỉnh cao đế quốc, quan điểm của hắn là kiên trì giữ vững, hay im lặng thay đổi?
“Anh là… dị chủng.”
Giọng nói của Diệp Giới văng vẳng bên tai.
Lạc Lan nhịn không được nhắm mắt, cẩn thận nhớ lại giọng nói của hắn.
Đó vốn phải là lời nói đầy đau khổ oán hận, nhưng Lạc Lan lại cảm nhận được nó chỉ có thoải mái.
“Anh chính là… anh!”
Chân mày của Lạc Lan dần dần giãn ra.
Lúc đầu, chắc chắn Diệp Giới đã vì gene của mình biến đổi mà đau khổ, thậm chí chán ghét bản thân, luôn tự hỏi bản thân “Rốt cuộc tôi là ai”, nhưng trải qua hơn mười mấy năm, Diệp Giới đã thản nhiên chấp nhận gene dị chủng trong cơ thể mình.
Hắn chính là hắn, Anh Tiên Diệp Giới!
Đột nhiên, thiết bị cá nhân vang lên âm báo.
Lạc Lan mở to mắt kiểm tra, là máy tính tự động gửi đến báo cáo thống kê vật phẩm.
Hoàng Lương: -1
Nam Kha: -1
Lạc Lan lắc đầu cười: Thật ngốc! Giờ mới phát hiện ra!
Có điều, tại sao Tiểu Giác lại đột nhiên cần uống rượu tìm say?
Nếu không phải do cơ thể mỏi mệt, hẳn là đầu óc quá căng thẳng, xem ra hắn cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Lạc Lan nhìn chằm chằm báo cáo tự động của máy tính trong chốc lát, rồi quyết định.
Nàng gửi tin tức cho Amy: “Về tên của bệnh viện và viện nghiên cứu, cứ lấy là ‘Anh Tiên Diệp Giới’. Mặt khác, tôi muốn chọn người thích hợp đảm nhận Chức vụ viện trưởng bệnh viện gene và viện trưởng viện nghiên cứu gene.”
Amy gửi đến nhiều icon vui sướng, cuối cùng gửi lại cho nàng một tin nhắn cực kỳ ngọt ngào “Nữ hoàng bệ Hạ anh minh thần võ, tôi yêu ngài nhất.”
Lạc Lan không thèm để ý đến cô ta.
Nàng đi đến kính viễn vọng ở bên cạnh, điểm lên mặt bảng điều khiển, nhìn lung tung xung quanh không mục đích.
Giữa hàng cây xanh thấp thoáng, nhà của nàng và Diệp Giới yên lặng đứng vững vàng, trên sân thượng hoa Triều Nhan bừng nở rộ, giống như một bức tranh màu nước dày đặc màu sắc.
Xoay ống kính thuận theo chiều kim đồng hồ, hướng về nơi xa, là nhà của Lâm Kiên.
Công chúa Thiệu Gia và mẹ của Lâm Kiên đang ở trong vườn hoa uống trà, không biết Thiệu Gia nói gì mà Mẹ của Lâm Kiên cười đến mức cả người ngửa ra sau, hai tay quơ loạn cả lên.
Lạc Lan lập tức ấn xuống bảng điều khiển, chụp lại cảnh này gởi tới Lâm Kiên. Hy vọng hắn ở tiền tuyến ứng phó với Tả Khâu Bạch có thể hiểu ý mà dốc lòng.
Chốc lát sau.
Lâm Kiên trả lời: “Cảm ơn ngài.”
“Không cần cảm ơn bên miệng, ta cần hành động báo đáp thực tế.”
“Thần đã vì bệ hạ cúc cung tận tuỵ.”
“Xem ra Tả Khâu Bạch không dễ ứng phó.”
“Tiêu Giao chiến đấu ở Tinh Vực Odin vô cùng thuận lợi, hơn tám tháng nữa sẽ đẩy mạnh chiến dịch đến không gian bên ngoài hành tinh Tiểu Song Tử, Tả Khâu Bạch hiện tại giống như kẻ điên, chỉ muốn nhanh chóng tiêu diệt thần để sớm rút quân trở về tinh vực Odin.”
“Ta có thể giúp gì cho cậu?”
“Ngài đã làm rất nhiều cho thần. Đừng lo lắng, Thần sẽ không để Tả Khâu Bạch rời khỏi đây.”
Lạc Lan suy nghĩ một chút nói: “Tôi sẽ lệnh cho Tiểu Giác đẩy nhanh tốc độ tiến công.” Thời gian càng kéo dài, Tả Khâu Bạch càng điên cuồng, nàng lo lắng Lâm Kiên đối phó không xong.
“Bệ hạ tôn kính, Tiêu Giao đã rất nhanh rồi! Đó là liên bang Odin, cường quốc quân sự đứng đầu ngân hà, không phải miếng đậu hủ để ngài cắt thế nào thì cắt! Chiến dịch Tiểu Song Tử thật sự không dễ dàng, ngài đừng tạo áp lực cho hắn.”
Lạc Lan nghĩ đến chuyện Tiểu Giác uống Hoàng Lương và Nam Kha, không nói thêm tiếng nào.
Lâm Kiên biết nàng không hiểu quân sự, liền giải thích, “Hai trăm năm trước, Tiểu Song Tử là do Thần Viên cai quản đầu tiên, sau đó đến Ân Nam Chiêu quản lý, về sau lại kế thừa bởi Thần Sa. Ba người đàn ông, ai cũng là những nhà quân sự ưu tú nhất. Hệ thống phòng vệ trên Tiểu Song Tử đều do bọn họ tự tay thiết kế; binh lính do bọn họ tự tay huấn luyện, cho dù bọn họ đã chết hết, nhưng phòng vệ vẫn như cũ, quân đội vẫn như cũ; trận chiến này là một trận đại ác liệt!”
Lâm Kiên nhất thời hồ đồ, bô bô nói xong, mới ý thức được Lạc Lan có lẽ không biết Thần Viên, nhưng hẳn là biết Ân Nam Chiêu, cũng có cùng Thần Sa năm năm giả vợ chồng, không thể nào không biết gì về hành tinh Tiểu Song Tử.
Hắn ngượng ngùng khẽ nói: “À ừ … thần còn có việc phải xử lý, bệ hạ thỉnh thoảng có thời gian thì xem Chiến Dịch trên Tiểu Song Tử đi.”
Ánh mắt Lạc Lan hướng ra xa, ngắm nhìn cuối chân trời.
————•————•————
Vũ trụ bao la, đầy sao lấp lánh.
Hạm đội Đế Quốc Ar đông đảo, ý chí chiến đấu sôi sục, trận địa sẵn sàng đón địch, đã chuẩn bị tốt cuộc tổng tiến công.
Chỉ còn đợi quan chỉ huy ra lệnh, ngàn vạn quân sẽ đồng loạt xuất chiến.
Chiến hạm Lâm Tạ.
Quan chỉ huy Tiêu Giao đứng giữa tinh đồ tác chiến trải rộng 360 độ, ánh mắt quét kỹ một vòng, cuối cùng dừng lại ở hành tinh Tiểu Song Tử.
Để ngôi sao màu vàng lọt vào tâm trí, ánh mắt của hắn dường như có chút biến đổi, nhưng giây lát liền hồi phục lại bình tĩnh, hắn không chút do dự gầm lên ra lệnh: “Tiến công!”
Tất cả các chiến hạm toàn bộ hỏa lực đều khai hỏa, phát động tấn công dồn dập vào Tiểu Song Tử.
Đế Quốc Ar và Liên Bang Odin triển khai chiến đấu chính diện cứng rắn, cực kỳ ác liệt.
Phòng vệ của hành tinh Tiểu Song Tử phòng thủ kiên cố, khiến cho đội quân của Đế Quốc Ar cảm thấy phía trước bị chắn ngang bởi một bức tường bền chắc không thể nhìn thấy, không cẩn thận đâm vào sẽ tan xương nát thịt.
Nhưng quan chỉ huy lại có thể đoán được thiên cơ, giống như luôn có thể nhìn thấu tất cả biến hóa phòng ngự của Liên Bang Odin, phát ra mệnh lệnh trước một bước, luôn luôn áp chế Liên Bang Odin.
Quân nhân Đế Quốc Ar càng đánh càng hăng say, càng đánh sĩ khí càng tăng vọt.
Dưới nhiều đợt tấn công mãnh liệt liên tục không ngừng, tường thành phòng ngự của hành tinh Tiểu Song Tử dần dần bị rạch ra một khe hở.
Quan chỉ huy không cho Liên Bang Odin có cơ hội phủ lấp khe hở, đã chỉ huy chiến hạm chui vào.
Dưới lực bắn yểm trợ của các chiến hạm, các phi cơ chiến đấu xuyên qua khe hở, tiến vào hành tinh Tiểu Song Tử, lấy thế đánh nhanh gọn (4.13.1) khiến cho hệ thống phòng thủ đạn đạo mặt đất của hành tinh Tiểu Song Tử bị phá hủy.
(4.13.1) Nguyên văn “tấn lôi bất cập yểm nhĩ chi thế”: Thế đánh như sét đánh không kịp bịt tai, ám chỉ đánh nhanh gọn.
Bức tường phòng ngự của Tiểu Song Tử từ một cái khe trở thành một cái hang lớn.
Ba chiến thuyền chiến hạm vũ trụ của Đế Quốc Ar nhận được mệnh lệnh của quan chỉ huy, lập tức phát động đột kích, bay tốc độ cao nhất hướng về hang lớn.
Liên Bang Odin ý thức được tuyệt đối không thể để chiến hạm của Đế Quốc Ar đi qua, vô số phi cơ chiến đấu dưới sự yểm trợ của chiến hạm phát động tấn công vào chiến hạm của Đế Quốc Ar, muốn ngăn chặn cửa hang.
Thắng bại lúc này chỉ trong gang tấc.
Mọi người đều lo lắng hồi hộp.
Tiểu Giác vẫn như trước lộ ra gương mặt đeo mặt nạ không chút biểu cảm, ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lùng.
Một loạt mệnh lệnh dùng giọng nói không chút ngập ngừng phát ra, tất cả quân nhân Đế Quốc Ar lại cảm thấy an tâm kỳ lạ.
Dường như người đàn ông đứng giữa tinh đồ kia đã biến thành chiến thần bách chiến bách thắng, một kẻ khắc chế mọi tiến công. Ý chí của hắn chính là kết quả của chiến tranh! Hắn chính là chiến tranh!
Ba chiến thuyền chiến hạm của Đế Quốc Ar cùng với vài chiến hạm của Liên Bang Odin quyết đấu chính diện.
Vô số máy bay chiến đấu bay xung quanh, tấn công khắp nơi.
Mọi người đều biết, mỗi binh sĩ của Đế Quốc Ar năng lực tác chiến đều thua xa Liên Bang Odin, phi cơ chiến đấu của Liên Bang Odin trên chiến trường thường xuyên chuyển bại thành thắng mang tính quyết định.
Lúc này, vẫn có rất nhiều người cho rằng phi cơ chiến đấu của Liên Bang Odin sẽ ngăn được cơn sóng dữ, chặn lại đợt tiến công của Đế Quốc Ar.
Nhưng không ngờ, ngay lúc này phi cơ chiến đấu của Đế Quốc Ar biểu hiện lạ thường, hoàn toàn khắc chế được các phi cơ chiến đấu của những binh lính chiếm ưu thế từ trước đến nay của Liên Bang Odin.
Phi cơ chiến đấu là loại phi cơ mới, thân máy bay thiết kế tinh vi, tốc độ tăng vọt, phương pháp tác chiến cũng hoàn toàn thay đổi.
Không phải từng binh sĩ tác chiến, mà mỗi hai phi cơ họp lại thành một nhóm nghênh chiến, dựa vào huấn luyện nghiêm khắc, kỹ thuật bay chặc chẽ phối hợp, lấy hai thắng một, đã thành công đánh lùi được phi cơ chiến đấu của Liên Bang Odin.
Không chỉ có các tướng lĩnh của Liên Bang Odin khiếp sợ không thể tin, mà rất nhiều tướng lĩnh của Đế Quốc Ar cũng khiếp sợ không tin được, hoàn toàn không ngờ một Đế Quốc Ar với những cá nhân thể năng thấp kém có một ngày trong trận đánh phi cơ lại có thể đè bẹp Liên Bang Odin.
Dưới sự hộ vệ của phi cơ chiến đấu, ba chiến thuyền chiến hạm của Đế Quốc Ar thế như chẻ tre, đột phá hang lớn, tạo thành một khu vực an toàn hình tam giác, che chắn những chiến hạm khác đi tới, cùng đột phá khu vực vòng vây đang mở rộng từng chút một.
Sau một ngày một đêm, bức tường phòng vệ của hành tinh Tiểu Song Tử bị phá vỡ hoàn toàn, không còn mạng lưới hỏa lực chặt chẽ, ngăn trở tiến công của Đế Quốc Ar.
Bên trong phòng chỉ huy không thể kềm chế phát ra tiếng hoan hô kích động như sấm rền.
Tất cả mọi người đều sùng bái nhìn Tiêu Giao – Từ huấn luyện viên đến quan chỉ huy, từ huấn luyện binh lính đặc chủng đến chỉ huy chiến dịch, hắn đã lập nên kỳ tích này đến kỳ tích khác.
Tiêu Giao vẫn như trước bình tĩnh lạnh lùng, chăm chú nhìn không chớp mắt hành tinh Tiểu Song Tử, trong mắt toát ra chút đau khổ mơ hồ —
Hàng trăm chiến thuyền chiến hạm của Đế Quốc Ar và chiến hạm của Liên Bang Odin giao chiến trên không.
Vô số phi cơ chiến đấu của Đế Quốc Ar tiến vào tầng đối lưu của Tiểu Song Tử, từng loạt đạn năng lượng bắn ra, từng dãy nhà trên Tiểu Song Từ lần lượt đổ sập hết cái này đến cái khác.
Khắp bầu trời đều là ánh lửa, đất đá khói bụi ngập tràn.
Mấy trăm năm qua, vô số dị chủng đã hy sinh, trải qua mấy đời, tâm huyết phấn đấu mấy trăm năm chỉ qua một trận lửa đạn tập kích đã hóa thành tro bụi.
Căn cứ điểm quân sự quan trọng của quân đội mạnh nhất vũ trụ, Liên Bang Odin, đã hoàn toàn bị phá vỡ.
————•————•————
Hành tinh Hominis.
Phòng họp chính sự.
Toàn bộ màn hình, đang phát trực tiếp chiến dịch trên hành tinh Tiểu Song Tử.
― Chiến hạm của Đế Quốc Ar và Liên Bang Odin giao chiến trên không.
― Phi cơ chiến đấu của Đế Quốc Ar tiến vào tầng bình lưu của Tiểu Song Tử, bắt đầu bắn đạn pháo, tiến hành tấn công trận địa mặt đất, bắn nát hoàn toàn một toà nhà.
― Trong khói lửa ngập tràn, vô số phi cơ chiến đấu của Đế Quốc Ar bay lượn trên không trung, lượn lờ quanh bầu trời của Liên Bang Odin giống như bầy chim ưng tuần tra lãnh địa của mình.
Phòng họp chính sự phát ra âm thanh reo hò ủng hộ như sấm rền.
Mọi người ôm nhau ăn mừng, thậm chí có không ít người già vui sướng đến chảy nước mắt, không thể tin rằng mình sống đến từng tuổi này lại có thể thấy được máy bay chiến đấu của Đế Quốc Ar bay lượn trên bầu trời của Liên Bang Odin.
Lạc Lan ngồi ở hàng ghế đầu, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào màn hình.
Toàn bộ hội trường đều kích động vui sướng, người cười người nói, từng trận vỗ tay đinh tai nhức óc liên tục phát ra từng đợt không ngừng.
Trận chiến này là do nàng phát động, nàng vốn phải là người vui sướng nhất, nhưng giờ đây nàng không có vẻ gì là vui sướng, thậm chí cảm thấy nội tâm đau đớn, thật giống như hết thảy ở trước mắt đều không phải do nàng bày ra.
Đối với người dân của Đế Quốc Ar, những toà nhà kiến trúc kia đều đại diện cho thành tựu của Liên Bang Odin, bọn chúng đứng vững cũng giống nỗi nhục của Đế Quốc Ar qua mấy trăm năm vẫn còn đó.
Mỗi một toà nhà đổ sụp, giống như mỗi một nỗi nhục được tẩy rửa, bọn họ không kiềm chế được hoan hô ăn mừng, nhưng Lạc Lan không có cách nào đơn giản xem chúng tượng trưng cho nỗi nhục.
Những toà kiến trúc đó, nàng đã từng nhìn thấy tận mắt, đã từng tự mình sống trong nó.
Đột nhiên, trên màn hình xuất hiện một tòa nhà hai tầng.
Một loạt phi cơ chiến đấu của Đế Quốc Ar từ trên nóc tòa nhà xẹt qua, tòa nhà yên tĩnh đứng vững liền ầm ầm đổ sụp, cát bụi gạch vụn bay đầy trời.
Trong đầu của Lạc Lan hiện rõ một bức tranh ―
Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng khách, căn phòng sáng bừng.
Phong Lâm và Bách Lý Lam đang cãi nhau, hai người đấu võ mồm, giương cung chém kiếm, giống như sắp đánh nhau đến nơi.
Sở Mặc nho nhã ngồi trên ghế sa lon, bất đắc dĩ che trán.
Tử Yến lười biếng dựa người vào ghế sa lon, cười híp mắt xem náo nhiệt.
Thần Sa ngồi ở một góc, dường như không đếm xỉa, nhưng chỉ vừa “lóe lên tia chớp, chim quyên cắp thỏ con” (4.13.2), hắn đã đứng trước mặt Bách Lý Lam, kiếm quang đã kề vào phần dưới thân của Bách Lý Lam.
(4.13.2) Ám chỉ rất nhanh
………
Lạc Lan nhắm mắt, lại mở mắt, vốn cho rằng đã thoát khỏi hình ảnh quá khứ, nhưng không ngờ trên màn hình lại xuất hiện một tòa nhà với hình dáng đặc biệt.
Trong lúc không kịp đề phòng, nàng giống như đột nhiên bị người ta đánh cho một đấm thật mạnh vào mặt, đầu óc mê man.
Căn nhà hẳn là đã lâu không ai ở, hoa trong vườn không ai chăm sóc, mọc um tùm rậm rạp, ngay cả con đường cũng hoàn toàn bị phủ kín, một biển hoa tràn ngập, nở rộ, hừng hực khí thế.
Hoa nhỏ màu xanh, thanh tao nhã nhặn; hoa lớn màu đỏ, rực rỡ mãnh liệt.
Toàn bộ biển hoa một nửa giống như lửa, một nửa giống như nước, cùng hòa vào nhau, tùy ý đường hoàng bừng bừng khoe sắc.
Một loạt phi cơ chiến đấu của Đế Quốc Ar từ trên bầu trời lượn qua, thả bom, ầm ầm một tiếng, phòng ốc đổ sập, bụi bay mù mịt, biển hoa biển lửa đều bị khói bụi chôn vùi.
Dạ dày của Lạc Lan đột nhiên quặn thắt, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng đều co rút đau đớn.
Nàng giống như một con cá chết há miệng, lồng ngực đau nhức từng cơn, dồn dập thở gấp, cảm thấy khó chịu nghẹt thở đau đớn tràn ngập cơ thể
Toàn bộ người ở trong đại sảnh đều vô ý cười to, không biết ai đã kích động hét lên một tiếng “Lạc Lan bệ hạ”, tất cả mọi người liền không nhịn được càng kích động hò reo. Mọi phản đối, nghi vấn, ngờ vực đối với nữ hoàng đều bị chiến thắng chói lóa ở trước mắt biến đổi thành kính ngưỡng và ủng hộ, tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô của bọn họ đều dành cho nữ hoàng kính yêu, cảm ơn nàng đã vì Đế Quốc Ar mang đến thắng lợi huy hoàng.
“Lạc Lan bệ hạ! Lạc Lan bệ hạ…”
Lạc Lan khó khăn đứng lên, trên mặt mang nụ cười cứng ngắt, giống như chạy trốn, nàng lảo đảo ra khỏi phòng họp chính sự.
————•————•————
Lạc Lan tâm trạng nặng nề trở về dinh thự.
Nàng nhìn thấy Tử Yến một mình ngồi trên sân phơi, bên chân có hai vỏ chai rượu lăn chổng gọng, trên tay cầm một chai rượu khác.
Tin tức Đế Quốc Ar đánh chiếm hành tinh Tiểu Song Tử có lẽ đã truyền ra ngoài, Lạc Lan biết hắn hiện tại tâm trạng rất xấu, không muốn bắt chuyện, nên đi thẳng lên lầu.
Âm thanh khiêu khích của Tử Yến đột nhiên vang lên: “Nữ hoàng bệ hạ tôn kính, nô lệ của cô đã vì cô đánh bại Tiểu Song Tử, cô hài lòng chứ?”
Lạc Lan thân thể khó chịu, không để ý đến Tử Yến.
Tử Yến đột nhiên tâm trạng không thể khống chế, đứng lên tức giận hét lớn: “Anh Tiên Lạc Lan, tôi hỏi cô có hài lòng không, trả lời tôi!”
Lạc Lan dừng bước, nhìn về phía Tử Yến.
Tử Yến giật phăng cái mặt nạ trên mặt, phát tiết ném xuống đất.
Hắn bước chân lảo đảo đi trong đại sảnh, ngửa đầu nhìn lên Lạc Lan đang ở trên cầu thang, “Cô thật sự là một kẻ biến thái! Lại để Thần Sa đi đánh Tiểu Song Tử! Để bản thân hắn hủy diệt tất cả những thứ hắn từng bảo vệ, không phải khiến cô rất hài lòng sao?”
Cánh tay Lạc Lan theo bản năng cố sức ép chặt dạ dày, tránh đau đớn, nàng lạnh lùng nói: “Không hài lòng!”
“Cô còn gì không hài lòng?”
“Bởi vì Đế Quốc Ar chưa phá hủy được Relicta, quét sạch Liên Bang Odin ra khỏi vũ trụ này.”
Tử Yến mạnh giơ tay, hung hăng ném chai rượu ở trong tay vào mặt của Lạc Lan.
Lạc Lan còn chưa chớp mắt, thân thể đã hơi nghiêng né tránh chai rượu.
Xoảng một tiếng, chai rượu đập mạnh vào tường, dịch rượu và thủy tinh văng tung tóe khắp nơi.
Lạc Lan bình tĩnh liếc nhìn màu đỏ của dịch rượu trên quần áo của mình, nói: “Tất cả chi phí và tiền lương của anh đều bị lấy lại.”
Nàng đi lên lầu.
Giọng nói của Tử Yến từ phía sau lưng nàng vang lên: “Tại sao cô lại là người như vậy? Chẳng lẽ con người thật sự giống như máy tính, có thể xóa sạch tất cả ký ức của mình?”
Lạc Lan không để ý đến hắn.
Tử Yến đau khổ tức giận đan xen, âm thanh khàn đặc gào thét hỏi: “Anh Tiên Lạc Lan, cô thật sự không nhớ tới Thiên Húc, không nhớ tới Phong Lâm, không nhớ tới Thần Sa, không nhớ tới cuộc sống của cô ở Relicta hơn mười năm hay sao? Cô thật sự quên đi tất cả tình cảm của mình và Ân Nam Chiêu hay sao?”
Lạc Lan không ngoảnh đầu lại, lạnh nhạt nói: “Anh say rồi, tốt nhất nên về phòng ngủ, đừng để ngày mai tinh thần không tốt mà thất lễ.”
Tử Yến cười thảm, “Anh Tiên Lạc Lan, tôi chỉ thiếu một trái tim, cô căn bản không có tim! Một con quái vật tàn nhẫn độc ác!”
Lạc Lan không nói tiếng nào, về đến phòng.
Bởi vì dạ dày đau đớn dữ dội, nàng nghĩ lục phủ ngũ tạng, xương cốt tứ chi đều giống như bị ngâm trong nước đá, toàn thân rùng mình, giống như lập tức sẽ mê man vì tê cóng.
Lạc Lan thất tha thất thiểu, vất vả đi vào phòng tắm, quần áo còn chưa cởi đã đứng dưới vòi sen.
Nước nóng ào ào chảy xuống, xối vào người, nhưng vẫn không khiến nàng cảm thấy ấm áp.
Nàng run rẩy, lần này đến lần khác nói với mình: “Tôi là Anh Tiên Lạc Lan! Tôi là Anh Tiên Lạc Lan…”
Nàng là Anh Tiên Lạc Lan, không phải là Lạc Tầm!
Tất cả ký ức về Tiểu Song Tử đều không liên quan đến nàng!
Nhưng thân thể nàng hoàn toàn không bị khống chế, vẫn không ngừng run rẩy, trước mắt đều là màu đỏ và màu xanh của hoa mê tư trong làn lửa đạn.
Hoa rụng rực rỡ, có người mỉm cười đứng đó.
……
Lạc Lan lấy tay che mắt, thân thể dựa vào tường, vô lực mềm nhũn té trên mặt đất.
Nước chảy ào ạt, ngàn vạn giọt tựa hạt trân châu, giống như những tháng năm rực rỡ, vô tình đánh lên người, mang theo quá khứ và hiện tại không rõ ràng, tích tụ lại thành tương lai mờ mịt.
————•————•————
Khu căn cứ quân sự Relicta.
Phòng thí nghiệm bí mật.
Vắng vẻ yên tĩnh.
Máy móc thí nghiệm lớn đang bận rộn di chuyển, phát ra tiếng ong ong khô khan, càng khiến phòng thí nghiệm vắng vẻ trống trải hơn.
Sở Mặc đeo kính thí nghiệm, mặc trang phục nghiên cứu màu trắng, đang đứng trước bàn thí nghiệm, nhìn chằm chằm vào màn hình mô phỏng ở xung quanh.
Bên trên đang phát tin tức chiến sự của hành tinh Tiểu Song Tử —
Trong lửa đạn ác liệt, Tiểu Song Tử mất đi ngày đêm, toàn bộ tinh cầu đều bị bao phủ bởi ánh lửa chói mắt.
Tất cả binh lính đều biết rõ Tiểu Song Tử đã rơi vào tay kẻ thù, nhưng không ai lùi bước bỏ chạy.
Bọn họ thấy chết không ngại, lái phi cơ chiến đấu nhắm thẳng vào quân địch, nhưng với sự kềm kẹp của hai phi cơ chiến đấu của Đế Quốc Ar, từng cái rồi từng cái rơi xuống vỡ nát.
Các chiến sĩ anh dũng nhất, ưu tú nhất đã từng vô số lần bảo vệ mái nhà của dị chủng, nhưng lần này lại không thành công.
Sở Mặc giống như đặt mình trong hầm băng, toàn thân lạnh toát.
Phương pháp phi cơ song chiến này hoàn toàn nhắm vào thiết kế phi cơ chiến đấu của Liên Bang Odin.
Tên quan chỉ huy ẩn thân của Đế Quốc Ar kia cực kỳ hiểu rõ phương thức tác chiến của Liên Bang Odin, vô cùng quen thuộc phi cơ chiến đấu của Liên Bang Odin, cũng vô cùng nắm rõ mỗi một căn cứ điểm quân sự của Tiểu Song Tử.
Hắn chỉ huy quân đội của Đế Quốc Ar, giống như một cối xay thịt, nơi đi qua máu thịt văng ra, không chút lưu tình nghiền nát Tiểu Song Tử thành mảnh vụn.
Sở Mặc rốt cuộc cảm nhận được câu nói cảm giác quen thuộc của Tả Khâu Bạch, hiện tại cũng hiểu quen thuộc thế nào.
Hơn mười tuổi, hắn và tên thiếu niên câm điếc nhỏ tuổi hơn hắn kia đối chiến trên mạng chính là loại cảm giác này. Tiến công của thiếu niên đó sắc bén thẳng thắn như kiếm quang, hầu như không có bất kỳ thủ đoạn nào, đối thủ có thể hiểu rõ từng động tác chiêu thức của thiếu niên, nhưng vẫn đối phó không được, chỉ có thể bị thiếu niên lạnh lùng nghiền ép.
Phá hủy Tiểu Song Tử dễ dàng như vậy, Lâm Lâu không làm được, Tử Yến không làm được, thậm chí ngay cả Tả Khâu Bạch cũng không làm được, chỉ có một người có thể làm được.
Thần Sa, hắn còn sống!
Nhưng thật là hắn sao?
Đã hơn năm mươi năm trôi qua, trí nhớ của Sở Mặc vẫn dừng lại ở quá khứ ―
Người đàn ông đó cương trực ngay thẳng, phân rõ trắng đen, chỉ cần là chuyện hắn đã quyết định, thì tuyệt không có thỏa hiệp, cũng tuyệt không có nhượng bộ.
Bởi vì tính cách của hắn như vậy, Sở Mặc vĩnh viễn không thể tranh thủ ủng hộ của hắn, chỉ có thể tiêu diệt hắn.
Trên tin tức, khi nhìn thấy hắn dị biến, Sở Mặc đau đớn không thua gì tự mình chặt đứt hai tay.
Tả Khâu Bạch tuy là huynh đệ cùng huyết thống với hắn, nhưng khi hắn biết Tả Khâu Bạch và hắn là ruột thịt, thì cả hai đã sớm trưởng thành, chỉ là lý trí tiếp nhận, tình cảm không hề thân thuộc.
Ngược lại đối với Thần Sa, bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, ăn cùng bàn, ngủ cùng giường, cùng nhau học tập, cùng nhau chơi đùa, hai đứa trẻ không có mẹ làm bạn, tình như huynh đệ.
Hắn thật lòng xem Thần Sa là em trai, cũng biết rõ Thần Sa cũng xem hắn là anh trai, là người thân của mình. Nếu như Thần Sa không xem hắn là thân thuộc, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, hắn căn bản không thể nào làm nên chuyện.
————•————•————
Sở Mặc không biết trong hơn năm mươi năm này Thần Sa làm sao có thể chịu đựng nổi, cũng làm sao có thể từ dã thú biến lại thành người, nhưng hắn biết mình chính là kẻ đã gây ra mọi chuyện.
Thần Sa vốn phải là chiến sĩ thề sống chết bảo vệ liên bang, nhưng nay lại trở thành hung thủ phá hủy liên bang.
Hắn là Thần Sa, cũng không phải Thần Sa!
Người đàn ông chỉ huy quân đội tác chiến của Đế Quốc Ar kia đã học được nhẫn nhịn chịu đựng, học được đạo lý lừa gạt, học được mượn dao giết người.
Người đàn ông cương trực ngay thẳng, trắng đen phân rõ kia đã bị đích thân hắn giết chết.
Năm đó, Sở Thiên Thanh lợi dụng tín nhiệm của Thần Viên, giết chết Thần Viên và An Dung; sau này Sở Mặc lợi dụng tín nhiệm của Thần Sa, khiến hắn dị biến, diệt trừ hắn.
Hiện tại, Thần Sa phục sinh từ cái chết, từ trong mộ bò ra tìm hắn báo thù!
Sở Mặc cười đau khổ.
Thần Sa phá hủy lá chắn Tiểu Song Tử của Relicta, bước tiếp theo chính là tấn công đến Relicta, quyết đấu thẳng mặt với hắn.
Phàm là chuyện gì (4.13.3), cũng đều có tiền duyên, nhưng kết quả nhân duyên của hắn là sao?
(4.13.3) Nguyên văn “Minh minh chi trung, nhất ẩm nhất trác”: ngụ ý chuyện ăn chuyện uống cũng do trời định, có tiền căn, có hậu quả.
Hắn từ bỏ người hắn yêu nhất, từ bỏ huynh đệ tốt nhất, không phải bởi vì mong muốn của bản thân, chỉ vì muốn tìm ra lối đi cho dị chủng, vận mệnh lại dường như luôn không chịu giúp hắn.
Chẳng lẽ hắn đã sai lầm?
Không! Không thể nào!
Hắn đã nhiều lần nghiên cứu chứng minh, Liên Bang Odin nhìn qua cực kỳ hưng thịnh, nhưng thực tế là một cái lồng giam, lồng giam càng lớn, tốc độ đi đến cái chết của dị chủng càng nhanh. Đủ loại gene bệnh ào ạt xuất hiện, xác suất đột phát dị biến ngày càng cao, đều ám chỉ số phận của dị chủng, Liên Bang Odin cho dù có thể đánh bại tất cả tinh quốc của loài người, cuối cùng cũng sẽ diệt vong bởi gene của chính mình.
Nếu như dị chủng không muốn bị diệt sạch, nhất định phải tiếp tục tiến hóa!
————•————•————
Sở Mặc thu hồi tâm trạng, loại bỏ tạp niệm, tiếp tục làm thí nghiệm.
Năng lực thể năng siêu cấp A không thể dùng cho chiến đấu vô ích, mà là dùng để làm thí nghiệm.
Mắt phải nhìn rõ hơn, tay phải làm nhanh hơn.
Hắn đang chạy đua với thời gian, phải nhanh! Nhanh! Nhanh!
Chỉ còn một chút nữa, sẽ thành công!
Trên màn hình vẫn không ngừng truyền đến âm thanh lửa đạn của Tiểu Song Tử.
Xung quanh người hắn, từng chiếc phi cơ chiến đấu rơi tan nát, từng chiếc chiến hạm bị nổ tung, hắn lại giống như không nghe thấy gì.
Thắng hay thua của một trận đánh không thể quyết định tương lai của dị chủng, cũng không thể quyết định bộ gene của bản thân dị chủng.
Sở Mặc giống như đã hòa nhập với thế giới kia.
Bên tai hắn chỉ có âm thanh kỳ diệu của các phản ứng hóa học, trong mắt hắn chỉ có sự biến hóa của các nguyên tố gặp nhau, trong đầu của hắn đều là phương trình.
Các loại nguyên tố từng hàng hừng hàng, tổ hợp, biến hóa.
Các loại phương trình xóa đi, rồi làm lại.
………
Từng giây, từng phút, từng giờ.
Bên ngoài long trời lở đất, sóng to gió lớn, trong phòng thí nghiệm lại hoàn toàn yên tĩnh.
Sở Mặc vẫn hết sức chăm chú làm thí nghiệm
————•————•————
Bảy ngày chiến đấu kịch liệt trên không trung.
Đế Quốc Ar tiến vào Tiểu Song Tử.
Một tháng chiến đấu trên mặt đất.
Đế Quốc Ar chiếm lĩnh toàn bộ Tiểu Song Tử.
Trong hội nghị có tất cả các tướng quân tham dự, quan chỉ huy chỉ huy trực tiếp chiến trường tinh vực Odin Tiêu Giao báo cáo tình hình chiến sự với nữ hoàng và nguyên soái.
Mặc dù mọi người sớm đã nắm rõ tình hình chiến sự, nhưng khi Tiêu Giao chính miệng nói ra, mọi người vẫn như trước cực kỳ kích động, phòng hội nghị lại vang lên tiếng vỗ tay vang dội.
Lâm Kiên chúc mừng Tiểu Giác: “Trận này đánh vô cùng đẹp, cho dù là tác chiến trên không, hay tác chiến mặt đất, đều chỉ huy rất đỉnh.”
Tiểu Giác khiêm tốn nói: “Cảm ơn ngài Nguyên soái khen ngợi.”
Tướng quân Lâm Lâu hỏi: “Không biết chư vị có ý kiến gì cho bước tác chiến tiếp theo?”
Lạc Lan không chút chậm trễ nói: “Một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái, lập tức tấn công hành tinh Relicta.”
“Tả Khâu Bạch chắc chắn muốn nhanh chóng rút quân về Liên Bang Odin, trợ giúp Relicta, bây giờ tôi sẽ phát động tiến công, cố gắng giữ chân hắn lại.” Lâm Kiên tròng mắt đỏ ngầu, hiển nhiên đã vài ngày chưa nghỉ ngơi.
Tất cả mọi người đều mong đợi nhìn Tiêu Giao.
Rõ ràng cấp bậc của hắn thấp nhất, trước đám tướng quân này không đáng nhắc tới, căn bản hắn không có cơ hội lên tiếng, nhưng chiến dịch ở tinh vực Odin đã làm cho mọi người thấy được thực lực của hắn. Hơn nữa trong chiến dịch Tiểu Song Tử, phương thức phi cơ song chiến lập đại công đã chứng tỏ năng lực nhạy bén của hắn, chứng minh khả năng huấn luyện binh sĩ trác việt của hắn.
Tất cả các tướng quân theo bản năng chỉ nghe lệnh hắn, cùng đợi hắn ra quyết định.
Tiêu Giao lời ít ý nhiều nói: “Một trận đại chiến đã kết thúc, quân đội rất mệt mỏi. Tôi muốn sau khi nghỉ ngơi một chút, sẽ tái xuất tấn công Relicta.”
Tất cả mọi người đều gật đầu, hiển nhiên không chút phản đối.
Lạc Lan nhìn về phía Lâm Kiên.
Lâm Kiên vẻ mặt nghiêm túc, kiên định nói: “Cho dù thế nào, đánh cược cả sinh mạng, tôi cũng sẽ bám lấy Tả Khâu Bạch, tuyệt đối không để hắn quấy rầy chiến cuộc ở tinh vực Odin.”
Các tướng quân đang ngồi liền nghĩ đến tướng quân Lâm Tạ, trong mắt hiện lên đau buồn.
Nếu như Lâm Kiên có gặp chuyện không may, bọn họ cũng không thể nào đi gặp phu nhân của tướng quân Lâm Tạ, nhưng đối với quân nhân mà nói, một ngày ở trên chiến trường, chỉ có tổ quốc không có nhà.
Bọn họ im lặng đứng lên, chào Lâm Kiên theo nghi thức quân đội.
Thân thể của Lâm Kiên lắc lư, đoán chừng mẫu hạm lại bị đạn pháo bắn trúng.
Hắn chào đáp lễ với các vị tướng quân, ánh mắt liếc qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Giao.
“Phải đánh bại Relicta!”
Không chỉ bởi vì Đế Quốc Ar muốn đánh bại Liên Bang Odin, mà phòng thí nghiệm gene của Sở Mặc trên Relicta, để nhân loại còn có ngày mai, hắn không tiếc sinh mạng cầm chân Tả Khâu Bạch, thì Tiêu Giao cũng cần phải cố gắng hết sức.
Tiêu Giao cúi chào, “Vâng!”
“Chư vị, tạm biệt!” trước khi bóng dáng của Lâm Kiên biến mất, hình ảnh lại lắc lư mờ nhạt.
Tất cả người trong phòng đều nghe được tiếng súng đạn, có thể tưởng tượng được bên đó chiến tranh ác liệt đến thế nào.
Lạc Lan nói: “Tan họp!”
Hình ảnh mô phỏng của mọi người từ từ biến mất, cuối cùng chỉ còn lại Tiểu Giác và Lạc Lan.
Tiểu Giác nhìn Lạc Lan, Lạc Lan cũng nhìn Tiểu Giác, dường như có lời muốn nói, nhưng lại không mở miệng.
Lạc Lan nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Giác, nhịn không được cố ý im lặng không nói, muốn xem Tiểu Giác sẽ làm gì.
Sẽ mở miệng nói, sẽ tắt màn hình, chỉ có hai lựa chọn!
Không ngờ Tiểu Giác vẫn không mở miệng nói, cũng không tắt màn hình, vẫn im lặng nhìn Lạc Lan, giống như có thể nhìn cả đời.
Lạc Lan nảy ý tinh nghịch, muốn xem hắn có thể kiên trì bao lâu.
Năm phút.
Mười phút.
Mười lăm phút.
Lạc Lan thầm mắng đồ ngốc, nàng không phải chưa từng cùng Tiểu Giác phân cao thấp, lần trước ăn phải quả dâu rừng trong dạ dày ứ đầy nước chua, vẫn chưa rút kinh nghiệm sao?
Lạc Lan chủ động chịu thua, nói: “Em có việc muốn nói riêng với anh, lát nữa gặp.”
Lạc Lan ngắt tín hiệu, nàng dùng số liên lạc cá nhân gọi cho Tiểu Giác.
Thông tin liên lạc trên quân hạm bị quản lý nghiêm ngặt, cho dù là hạm trưởng, cũng không có quyền tự ý liên lạc với bên ngoài, nhưng Tiểu Giác là quan chỉ huy của chiến trường tinh vực Odin, nên có quyền đặc biệt, có thể dùng máy liên lạc cá nhân liên hệ trực tiếp với nữ hoàng bệ hạ, thuận tiện trong những tình huống khẩn cấp có thể xin chỉ thị hoặc báo cáo.
Tiếng tít tít báo có người gọi đến vang lên vài cái, Tiểu Giác liền nhận.
Lạc Lan thấy hắn đã rời phòng làm việc, đang ở phòng cá nhân.
“Mệt không?”
“Không mệt.”
“Em xem bản ghi chép trên máy tính, anh đã nhiều lần uống rượu và đồ uống chức năng, áp lực lớn lắm sao?”
Tiểu Giác im lặng gật đầu một cái.
Lạc Lan đột nhiên đi về phía trước vài bước, dang tay ôm lấy ảnh ảo của Tiểu Giác.
Tiểu Giác thân thể cứng đờ.
Lạc Lan hỏi: “Lần đầu tiên em chủ động ôm anh, làm anh sợ sao?”
Tiểu Giác lắc đầu, nghiêng đầu hôn một cái lên mặt Lạc Lan.
Lạc Lan nhỏ giọng nói: “Có hai chuyện muốn nhờ anh.”
“Chuyện gì?”
“Nếu anh đánh chiếm Relicta, đừng để phi cơ chiến đấu bắn phá Relicta. Nếu có binh lính muốn làm càng, phải ngăn lại, Relicta không giống với Tiểu Song Tử, trên đó có rất nhiều dân thường tay không tất sắt, em không muốn bị người ta gọi là nữ hoàng máu lạnh.”
“Được.”
“Trong tay của Sở Mặc có một người tên Tử San, Thiệu Dật Tâm muốn cô ta sống, nếu điều kiện cho phép, hãy cứu cô ta.”
“Được.”
“Ngoại trừ nói được anh có thể nói gì nữa?”
“Chẳng lẽ em muốn anh nói không được?”
“Ôi, lại chống đối em rồi!” Lạc Lan ngửa đầu nhìn hắn, “Có nhớ em không?”
Gương mặt trắng như tuyết, đôi mắt sáng long lanh, phản chiếu hình bóng của hắn, Tiểu Giác mạnh quay đầu.
Lạc Lan híp mắt, nghiêng người dõi theo hắn.
Tiểu Giác ánh mắt rơi vào nơi nào đó trong căn phòng, cứng rắn nói: “Nhớ.”
Lạc Lan theo ánh mắt của hắn nhìn sang, liền phát hiện ra cái giường, một thoáng liền hiểu bộ dáng lạ thường của Tiểu Giác, nàng có chút xấu hổ, vội vàng dời ánh mắt, nhìn trái nhìn phải nói với hắn: “Em sẽ gửi cho anh thêm một thùng đồ uống, anh nhớ giữ sức khỏe.”
“Được.”
Lại được! Lạc Lan cười nói: “Trên Khúc Vân Tinh sắp là mùa hè rồi.”
“Ừ.”
Tiểu Giác hiểu ý nàng, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Lần đầu tiên em đến Khúc Vân Tinh là giữa hè, khi đó anh chỉ là một con thú bẩn thỉu.”
Tiểu Giác có chút hoảng hốt, trong đầu rõ ràng hiện ra –
Căn phòng cũ nát lộn xộn, cỏ hoang mọc thành bụi khắp sân, A Thịnh buồn bã ỉu xìu.
Cùng với tiếng ve khô khan rền vang, từng cái từng cái mùa hè nóng bức dài dằng dặc yên lặng qua đi.
Thời gian bình thản lặng lẽ, giống như cứ sống hết quản đời còn lại như vậy đến chết, một phụ nữ lạnh lùng giá rét đột nhiên xuất hiện, tất cả đều bắt đầu thay đổi.
………
Lạc Lan nói: “Sắp đến ngày kỷ niệm chúng ta quen nhau, em đã chuẩn bị một món quà đặc biệt.”
Tiểu Giác mở to mắt nhìn nàng, dường như đang hỏi là món quà gì.
Lạc Lan ấn vào nút, phất tay một cái, nói: “Em đi làm việc, tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
Lạc Lan ngắt tín hiệu, nhìn bóng dáng của Tiểu Giác biến mất ở trước mắt.
————•————•————
Từ khi tin tức Đế Quốc Ar đánh chiếm hành tinh Tiểu Song Tử truyền ra, toàn bộ ngân hà như bùng nổ.
Khi Lạc Lan vừa công bố tuyên chiến, hầu hết mọi người đều cho rằng chiến tranh lúc này cũng giống như vô số lần chiến tranh trước, bắt đầu thì oanh liệt rầm rộ, kết thúc thì im hơi lặng tiếng.
Đợi tất cả qua đi, Đế Quốc Ar vẫn là Đế Quốc Ar, Liên Bang Odin vẫn là Liên Bang Odin, cùng lắm thì tài nguyên lợi ích chia lại thêm một chút.
Không ai nghĩ chiến tranh lần này lại phát triển đến như vậy.
Phòng tuyến tinh vực Odin thất thủ, Đế Quốc Ar công chiếm hành tinh Tiểu Song Tử, có lẽ không bao lâu nữa Relicta cũng sẽ rơi vào tay giặc, Liên Bang Odin sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt vong, không còn tồn tại.
Để bảo toàn mái nhà duy nhất của dị chủng, toàn bộ dị chủng trên dải ngân hà từ bốn phương tám hướng kéo đến Liên Bang Odin, tự phát trở thành quân tiếp viện, bảo vệ Liên Bang Odin.
Trong đó có bọn Hồng Cưu trên phi thuyền Ace (Ngải Tư).
Thanh Việt từ bỏ chức vụ thuyền trưởng, lấy thân phận người di dân bình thường, bị Hồng Cưu đưa đến Khúc Vân Tinh – tinh cầu duy nhất trong vũ trụ cho phép loài người và dị chủng cùng tồn tại.
Thanh Việt nước mắt như mưa, nhưng cô biết đây là lựa chọn duy nhất.
Hồng Cưu bọn họ không thể nào từ bỏ mái nhà quê hương, không thể nào từ bỏ đồng bào vẫn còn đang sinh sống trên Relicta, cô cũng không thể phản bội gene của mình, đi trợ giúp dị chủng đánh lại loài người.
Vì vậy, bọn họ chỉ có thể chia tay nhau ở đây.
Hắn giúp nàng sinh tồn, nàng lại trơ mắt nhìn hắn lao đến tử vong.
Hồng Cưu cười nói: “Đừng khóc, không phải nói người yêu khi xa nhau, phải làm cho đối phương nhớ kỹ khuôn mặt tươi cười, như vậy mới có thể khiến đối phương không lo lắng sao?”
“Không!” Thanh Việt nước mắt nước mũi đầy mặt, “Em chỉ muốn anh nhớ đến gương mặt khóc lóc của em, để anh chết cũng không an lòng!”
Hông Cưu viền mắt đỏ hồng, vẫn như trước cười ấm áp, “Được được được, anh sẽ nhớ kỹ em khóc rất xấu.”
Thanh Việt khóc càng dữ dội, hầu như khóc không thành tiếng.
Đã đến giờ phi thuyền cất cánh.
Hồng Cưu cố sức ôm lấy Thanh Việt, cứng rắn xoay người, bước đi về hướng phi thuyền.
“Anh…” Thanh Việt vội vàng đưa tay muốn kéo hắn lại, nhưng còn chưa làm, bàn tay đã che miệng lại thật chặt, cô cố gắng để mình khóc không phát ra tiếng, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của hắn dần dần đi xa.
Amy tay trái dắt một bé trai, tay phải nắm một bé gái, cũng đứng trong đám người tiễn đưa.
Hơn năm năm trước, lúc hai đứa bé được hai tuổi, cô đăng tin muốn tìm thầy giáo cho con mình. Bởi vì thù lao cao, phúc lợi nhiều, cũng không hạn chế về gene, nên hấp dẫn không ít người đến nhận. Cuối cùng Amy thuê Liệp Ưng, một gã thể năng cấp A, kinh nghiệm thực chiến phong phú.
Kết quả dạy học khiến cô hết sức hài lòng, ngoài ra cô còn hài lòng vóc dáng của Liệp Ưng, nên thuận tiện lừa hắn lên giường, trở thành người yêu của cô.
Liệp Ưng trước đây lái phi cơ chiến đấu trong lúc tác chiến thì bị thương, không còn thích hợp tác chiến ngoài vũ trụ, bây giờ lại muốn cùng các đồng đội khác đến chiến trường ở Tinh vực Odin.
Amy bĩu môi, một câu cũng không thèm nói, dứt khoát tống hắn đi.
Liệp Ưng đầy mặt không nỡ ôm lấy bé trai, lại ôm lấy bé gái, “Thầy đi nhé, các con đều là con ngoan, hãy chăm sóc…” Hắn vốn muốn nói “Chăm sóc mẹ các con”, nhưng nhìn vẻ mặt Amy chán ghét nhìn đông ngó tây, giống như không chờ được, phải dứt khoát từ biệt.
Liệp Ưng cười, người phụ nữ này đâu cần người khác chăm sóc?
“Anh đi.” Hắn hôn xuống trán Amy, đi về phía phi thuyền.
“Này!”
Liệp Ưng đứng lại, xoay người nhìn Amy.
Amy lười biếng nói: “Cố gắng sống sót trở về, tìm được một người đàn ông ‘ngủ tốt’ như vậy không phải dễ dàng.” Bởi vì đang có trẻ con ở đây, hai chữ ‘ngủ tốt’, Amy chỉ mấp máy môi, không phát ra tiếng.
Liệp Ưng bất đắc dĩ, “Nói một câu em sẽ đợi anh, rất khó sao?”
Amy cười lắc đầu, “Em sẽ không đợi bất kỳ ai.”
Liệp Ưng cũng không tức giận, cười hôn gió Amy, hướng về phi thuyền
Amy lập tức kéo hai đứa bé rời khỏi, bé trai Tiểu Tịch hỏi: “Chúng ta phải đi sao? Mọi người vẫn chưa đi mà.”
Amy còn chưa trả lời, bé gái Tiểu Triều đã nói: “Dì không thích nhìn theo bóng lưng người khác.”
Amy nhịn không được ôm lấy Tiểu Triều hung hăng hôn một cái, quá thông minh, thật đáng yêu! Ả đàn bà thối kia sao có thể sinh ra một đứa bé có thể nhận ra người yêu của người khác được chứ?
————————
Amy cố ý bước chậm, đi qua bên cạnh Thanh Việt.
Cánh cửa phi thuyền đã đóng lại, không còn nhìn thấy gì, Thanh Việt vẫn ngây ngốc đứng nhìn lên phi thuyền, càng không ngừng rơi nước mắt.
“Thanh Việt?”
Thanh Việt lúc này mới trông thấy người phụ nữ xinh đẹp cao gầy ở bên cạnh mình, tay trái dắt theo một đứa con gái gương mặt như ngọc tạc, tay phải dắt theo một đứa bé trai gương mặt cũng giống y như vậy.
Cô nghĩ người phụ nữ này rất quen, nhưng lại phát hiện cô ta ăn mặc y phục bảo vệ bình thường, lập tức nhớ ra cô ta là ai, cô ngạc nhiên đến buồn phiền đều quên, “Tổng thống Amy?”
“Là tôi.” Amy buông Tiểu Triều, bắt tay Thanh Việt, “Cô hẳn là vừa thất nghiệp, có hứng thú làm việc cho tôi không?”
“Làm việc cho cô?” Thanh Việt còn chưa kịp phản ứng.
“Hai đứa con của tôi đang cần một giáo viên dạy kèm mang gene loài người, dạy phụ đạo.”
“Tại sao là tôi?” Thanh Việt không rõ.
Tuy rằng Khúc Vân Tinh lạc hậu, nhưng con của tổng thống Amy cần giáo viên dạy kèm, còn rất nhiều người tốt hơn cô, chắc chắn không đến lượt cô.
“Hai đứa con của tôi mang gene dị chủng.”
Thanh Việt theo bản năng nhìn về phía hai đứa bé. Đứa con gái nhìn cô cười ngọt ngào, cậu con trai lại quay mặt sang hướng khác.
Amy lấy ra tấm thẻ ghi số liên lạc của mình đưa cho cô, “Cô có một ngày suy nghĩ, nếu muốn nhận công việc này, liên hệ với tôi.”
Amy dắt hai đứa bé rời khỏi.
Thanh Việt nắm chặt tấm thẻ, nhìn phi thuyền phóng lên không trung, rời khỏi Khúc Vân Tinh trời trong nắng ấm, lao tới Liên Bang Odin đầy đặc khói lửa.
————•————•————
Phi thuyền Ace chạy đến Liên Bang Odin, phát hiện quân nhân tự nguyện như bọn họ có không ít.
Liên Bang Odin có một đội nhóm chuyên đón tiếp bọn họ, một vị quan quân biểu đạt cảm kích bọn họ, nhưng chốc lát sau cũng không biết nên dùng bọn họ thế nào.
Dù sao chiến trường tác chiến chú trọng phối hợp đồng đội, nhưng các phi thuyền hoặc chiến hạm tình nguyện này chưa có trải qua huấn luyện quân sự chính quy, trên chiến trường rất khó phối hợp với các đội quân chính quy.
Cuối cùng, Ace nhận được một nhiệm vụ tuần tra không đâu ra đâu.
Hồng Cưu lúc thi hành nhiệm vụ, quan sát có một phi thuyền trợ giúp quân nhân chiến hạm tuy rằng mang số hiệu của binh đoàn lính đánh thuê, nhưng lại có phong cách tác chiến của quân đội, hoàn toàn không giống với binh đoàn lính đánh thuê.
Hồng Cưu tra xét đối phương một chút.
Binh đoàn đánh thuê Unicorn (Thú Một Sừng), một binh đoàn gồm bốn người, đến từ tinh vực xa xôi lạc hậu. Lính đánh thuê bọn họ thường đóng quân ở những tinh vực nổi tiếng, nhưng bọn họ lại đóng quân ở một tinh vực không ai biết đến, Hồng Cưu cũng chưa từng nghe qua.
Hắn quyết định chào hỏi, quen biết một chút, không chừng trong tương lai có thể phối hợp tác chiến.
Hồng Cưu yêu cầu trò chuyện với đối phương.
Khi tín hiệu kết nối, hắn kinh ngạc sửng sờ, đối phương cũng kinh ngạc sửng sốt, không ngờ lại gặp được người quen.
Túc Nhất cười chào hỏi: “Cậu cũng đến đây à?”
Hồng Cưu cười trả lời: “Đúng vậy!”
Lần trước bọn họ gặp nhau, Túc Nhất là cảnh vệ của quan chỉ huy Thần Sa, phụ trách bảo vệ an toàn cho Thần Sa, Hồng Cưu là lính cảnh vệ của Chấp Chính Quan, đảm nhiệm bảo vệ an toàn cho Lạc Tầm.
Sau đó Thần Sa dị biến, Ân Nam Chiêu qua đời.
Trong lúc loạn lạc, bọn họ vì bảo toàn tính mạng, một làm lính đánh thuê, một theo nghề buôn lậu, cảm giác năm tháng trôi qua, mọi sự đổi thay.
Túc Nhất hỏi: “Bên kia cậu có ai?”
“Đội viên thuộc đội cảm tử cũ, đội cảnh vệ thân quen, còn có dân thường. Còn bên anh?”
“Người của khu thứ nhất, dân thường.”
Hai người sau khi nói xong, đột nhiên đều rơi vào im lặng.
Bọn họ một là người của Ân Nam Chiêu, một là người của Thần Sa. Năm đó Ân Nam Chiêu và Thần Sa chết đi, bọn họ không có cơ hội kề vai chiến đấu bên cạnh thủ lĩnh, nay lại gặp nhau ở Liên Bang Odin trong tình huống kỳ lạ, còn xem Sở Mặc là kẻ thù chém giết đẫm máu.
Số phận thật sự quá tàn nhẫn!
Hồng Cưu lên tinh thần nói: “Khi nào rảnh rỗi đi uống vài ly, ôn chuyện cũ.”
“Được!” Túc Nhất sảng khoái đồng ý.
Nhưng ai cũng đều biết chỉ sợ bọn họ không còn cơ hội ngồi xuống hát ca say sưa nói chuyện phiếm.
Quan chỉ huy của Đế Quốc Ar lần này dũng mãnh khác thường, chỉ dùng bảy ngày chiếm lĩnh hành tinh Tiểu Song Tử, trận chiến mặt đất vốn phải dây dưa kéo dài nhưng cũng đã nhanh chóng gọn gàng kết thúc trong một tháng.
Hiện tại Đế Quốc Ar thừa thắng xông lên, phát động tiến công Relicta, phần thắng của Liên Bang Odin không lớn.
Hồng Cưu và Túc Nhất đều mang trong lòng ý chí cảm tử đến Liên Bang Odin tham chiến.
Nếu như không thể ngăn cơn sóng dữ, thì chết trận sa trường, đem thân nhiệt huyết này biến thành pháo hoa tế lễ cho Liên Bang Odin – tinh quốc dị chủng đầu tiên trong lịch sử vũ trụ, cũng có thể là tinh quốc cuối cùng.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
366 chương
43 chương
150 chương
188 chương
1074 chương