Edit: Tiểu LụcTôi thuộc về cô, là nô lệ của cô, chiến đấu vì cô!Chín giờ sáng. Hoàng thất Anh Tiên đế quốc Ar mở cuộc họp báo, tuyên bố tin tức nữ hoàng bệ hạ đính hôn cùng ngài nguyên soái hoàng gia. Phòng đối ngoại hoàng thất đưa ra bức ảnh chụp Lạc Lan đến nhà Lâm Kiên dùng bữa tối, tuy rằng bọn họ trên ảnh chụp không có động tác thân mật nào, nhưng nhìn vào trang phục của nữ hoàng và ngài nguyên soái, chỉ biết không phải bọn họ họp mặt bàn chuyện công. Sau khi chính phủ công bố tin tức, tin đồn bàn tán cũng bay đầy trời. Mọi người tranh luận về Lạc Lan không ngừng, đều là những tin đồn trái chiều, còn Lâm Kiên có thể nói là một tiên sinh quốc dân hoàn hảo không chút tỳ vết. Từ lúc tướng quân Lâm Tạ hy sinh, lần đầu hắn tiên xuất hiện trước truyền thông với hình ảnh ổn trọng khôn khéo, khiến mọi người đều nhiệt liệt tán thưởng. Đối với hôn sự của nữ hoàng, truyền thông lại có chút đố kỵ, cộng đồng mạng không hạn chế bình luận, hầu như tất cả mọi người đều có ác ý, lời nói chỉ trích tràn ngập như nước thủy triều, chỉ nghiêng về một phía công kích nữ hoàng lợi dụng ngài nguyên soái ôn hòa lương thiện, ép buộc hôn nhân. “Nữ hoàng không phải rất giỏi lợi dụng hôn nhân của mình sao? Lúc trước khi còn là gián điệp, cô ta đã có ác tâm với dị chủng.” “Chuyện ‘cố gắng vượt khó’ nhất thế kỷ là đây, cóc điên muốn ăn thịt thiên nga thì phải làm sao? Chỉ cần cóc điên lên làm nữ hoàng, vậy là xong.” Còn có người phỏng theo ảnh chụp của Lạc Lan và Lâm Kiên, biến thành công chúa Thiệu Gia và nguyên soái Lâm Kiên cùng nhau ăn cơm. “Có phải như vậy thuận mắt hơn không? Đúng là công chúa và hoàng tử, chứ không phải mụ phù thủy độc ác và hoàng tử bị nguyền rủa.” … Thanh Sơ vẫn theo thường lệ, mỗi ngày sau khi thu xếp mọi chuyện thì báo cáo tin tức cho Lạc Lan. Lạc Lan nghe được mình bị gọi là mụ phù thủy độc ác, không để ý cười lớn một tiếng. Thanh Sơ lo lắng phân tích: “Với tình hình này, nếu bệ hạ cố ý tuyên chiến với Liên bang Odin, sẽ rất bất lợi, chi bằng bệ hạ cứ làm theo an bài của Diệp Giới điện hạ, trước tiên thu phục Ar nhỏ, thống nhất đất nước, sau mới đến chiến tranh đối ngoại.” Lạc Lan nhìn chòng chọc vào Thanh Sơ, Thanh Sơ lập tức im miệng. Đột nhiên Tiểu Giác chạy ào vào phòng làm việc, sốt ruột hỏi: “Thiệu Dật Tâm nói cô muốn kết hôn với nguyên soái Lâm Kiên?” Lạc Lan đang ký tên lên văn kiện, cũng không ngẩng đầu “Ừ” một tiếng. Tiểu Giác hỏi: “Kết hôn là gì?” “Mi không biết dùng máy tính sao? Tự mình tìm đi.” “Tôi đã tra rồi, hôn nhân là hai người yêu nhau ký kết có quan hệ trên pháp luật, để quan hệ thân mật của bọn họ được xã hội thừa nhận.” “Nếu đã biết còn hỏi gì nữa?” “Cô có yêu Lâm Kiên không?” Lạc Lan bị Tiểu Giác chọc cười, ngẩng đầu, buồn cười nhìn Tiểu Giác. Từ sáng đến giờ, đã có vô số người hỏi qua hôn sự của nàng và Lâm Kiên, bày tỏ các loại lo lắng e ngại, nhưng không ai hỏi nàng có yêu Lâm Kiên hay không. Đại khái tất cả mọi người đều cho rằng, ở vị trí của nàng hiện giờ, nam nữ yêu nhau chỉ là chuyện vô cùng nhỏ, không đáng nhắc tới. Tiểu Giác cố chấp hỏi lại lần nữa: “Cô có yêu Lâm Kiên không?” Lạc Lan ôn hòa nói: “Tôi yêu đế quốc Ar, yêu loài người.” “Cô không yêu Lâm Kiên!” “Ta và Lâm Kiên thân phận đặc biệt, chúng ta đều yêu đế quốc Ar là đủ rồi.” Tiểu Giác ở trong mộng nghe được hai chữ ‘Kết hôn”. Không biết có nghĩa là gì, nên đã lên mạng tìm hiểu “Kết hôn là gì”, thì xuất hiện rất nhiều trang thông tin cùng hình ảnh. Hắn phát hiện loại áo váy màu trắng Lạc Lạc mặc ở trong mơ được gọi là áo cưới, chính là trang phục dành cho cô dâu khi làm lễ hết hôn. Hắn không biết tại sao mình lại mơ đến hôn lễ của mình và Lạc Lạc, nhưng bỗng nhiên hiểu được mình muốn gì – Hắn yêu Lạc Lạc, hắn muốn kết hôn với Lạc Lạc, mãi mãi bên cạnh lạc Lạc. Khi hắn nói cho Thiệu Dật Tâm nghe ý muốn này, Thiệu Dật Tâm mặt đầy chế giễu, cười to không ngừng, cười đến nỗi muốn chảy nước mắt. Tiểu Giác rất căm tức, hắn không hiểu Thiệu Dật Tâm rốt cuộc là đang cười cái gì. Thiệu Dật Tâm bảo hắn xem tin tức mới hôm nay, rồi lại để hắn lên mạng tìm hiểu về dị chủng và loài người. Tiểu Giác xem qua tất cả thông tin trên mạng, liền hiểu ý của Thiệu Dật Tâm. Dị chủng và loài người là thù địch, nhưng hắn và Lạc Lạc không phải là quan hệ đối địch, quan hệ giữa dị chủng và loài người không thể áp dụng lên hắn và Lạc Lạc. Tiểu Giác mong đợi nhìn Lạc Lan, “Cô và tôi quan hệ là gì?” Lạc Lan nghiêng đầu, dùng bút điện tử gãi gãi đầu, “Hoàng đế và nô lệ.” Tiểu Giác vòng qua bàn làm việc, đứng bên cạnh Lạc Lan. Hắn lôi ghế ngồi của Lạc Lan, kéo Lạc Lan đến gần hắn, hai tay đặt trên tay vịn, nửa người cúi thấp, nghiêm túc chăm chú nhìn Lạc Lan: “Tôi tự nguyện thuộc về cô, cô cũng có thể tự nguyện thuộc về tôi.” Lạc Lan liếc nhìn Thanh Sơ, Thanh Sơ lập tức cùng người máy thư ký nhanh chóng rời khỏi. Lạc Lan dùng hai tay đẩy Tiểu Giác ngồi xuống, không có đẩy ra. Nàng bất đắc dĩ nói: “Tiểu Giác, mi không thuộc về ta, ta cũng không thuộc về mi. Ta là hoàng đế, đến chết cũng không thay đổi, nhưng thân phận nô lệ của mi chỉ là tạm thời, để thuận tiện cho mi ở lại Hominis, nếu có ngày mi muốn rời khỏi đây, ta sẽ cho mi rời khỏi.” “Tôi không muốn đi!” Tiểu Giác hiểu sai ý của Lạc Lan, ánh mắt tràn ngập đau khổ, giọng nói có chút run rẩy: “Cô muốn tôi đi? Bởi vì cô và Lâm Kiên kết hôn sao?” Lạc Lan đau đầu, không biết rốt cuộc Tử Yến đã nói gì với Tiểu Giác, mà khiến hắn quấn quýt không tha chuyện nàng kết hôn như vậy. “Ta có kết hôn hay không căn bản không liên quan đến mi, ta cũng không muốn mi đi!” Tiểu Giác nhìn chằm chằm Lạc Lan đầy mong ước: “Cô muốn tôi ở lại, ở bên cạnh cô?” “Đương nhiên!” Ai lại không muốn có một kẻ thể năng 4A làm cảnh vệ? Nhất là một cảnh vệ đơn giản, trung thành, mạnh mẽ, có thể dựa vào. Chỉ cần có hắn ở bên cạnh, nàng không cần phải lo lắng bất cứ nguy hiểm gì. Tiểu Giác như trút được gánh nặng, hắn ôm chầm Lạc Lan, đầu cọ cọ nhẹ vào bên tai và mặt nàng, dùng cách năn nỉ duy nhất mà hắn biết, hèn mọn thỉnh cầu: “Đừng kết hôn với Lâm Kiên.” “Tại sao?” “Bởi vì… cô không yêu hắn.” Tiểu Giác muốn nói “Bởi vì tôi yêu cô, tôi muốn kết hôn với cô”, còn muốn nói hắn đã mơ đến hôn lễ của hai người, nhưng nhìn thấy Thiệu Dật Tâm cười chế giễu, rốt cuộc hắn cũng không nói ra. Hắn sợ nhìn thấy Lạc Lan cũng cười chế giễu hắn. Lạc Lan trấn an vỗ vỗ vào lưng của Tiểu Giác, “Chuyện của ta không cần mi quan tâm, đừng nên suy nghĩ lung tung.” “Ta biết mi ở nhà chờ đợi lâu nên rất buồn chán, đợi ta thêm một giờ, khi nào ta xem và ký xong đống văn kiện này, ta sẽ dẫn mi đến một chỗ chơi rất vui, đảm bảo mi sẽ thích.” Tiểu Giác suy nghĩ một chút, liền có quyết định mới: “Tôi đợi cô!” —————————– Hơn một giờ sau. Lạc Lan ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy Tiểu Giác đang ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài hành lang, hai đầu gối khép lại, lưng thẳng tuyệt đối, trong tay cầm một hộp đồ ăn tinh xảo đẹp mắt. Hắn nhìn thấy Lạc Lan lập tức đứng lên, đưa hộp đồ ăn cho Lạc Lan. Bởi vì có mặt nạ che, Lạc Lan không nhìn thấy nét mặt của hắn, theo trực giác, nàng chỉ cảm thấy hắn rất khẩn trương. Lạc Lan nhìn tới nhìn lui hộp đồ ăn trong tay hắn, là loại hộp đồ ăn bình thường trong hoàng cung, bên trong có thể chứa được hai phần ăn. Thanh Sơ biết nàng không thích nước dinh dưỡng, nên thường sẽ đặt một hộp trong phòng ngủ cũng như phòng làm việc của nàng, thuận tiện nàng dùng khi đói. Lạc Lan nói: “Ta không đói bụng.” Muốn đem trả hộp đồ ăn lại cho Tiểu Giác. Tiểu Giác hồi hộp nói: “Tôi vừa làm bánh gừng, trước đó làm mấy cái đều thất bại, chỉ có một cái là thành công.” “Mi làm bánh gừng (4.03.1)?” Lạc Lan vô cùng kinh ngạc. Bởi vì Tiểu Giác không có hứng thú với làm bếp, cũng chẳng có thiên phú, tuy hắn đã nấu ăn cho nàng nhiều năm, nhưng chỉ có thể làm bữa sáng, nướng bánh mì, chiên trứng. (4.03.1) Loại bánh hay dùng trong dịp lễ giáng sinh Tiểu Giác không nói gì, chỉ gật đầu. Lạc Lan đang muốn mở hộp đồ ăn, Tiểu Giác ngăn nàng lại, nhăn nhó nói: “Khi nào cô đói hãy ăn, tốt nhất là lúc tôi không có mặt.” “Tại sao?” Mắt Tiểu Giác lấp lánh, nhưng không dám nhìn thẳng nàng, “Chỉ sợ làm không ngon, cô không ăn được.” Lạc Lan cảm thấy hắn kỳ lạ, nhưng không có nghĩ nhiều, cười lắc đầu, nàng đưa hộp đồ ăn cho người máy, ra lệnh nó mang đến phòng ngủ của mình. Tiểu Giác vẫn dõi theo người máy, dường như rất lo lắng, tỏ vẻ muốn nói gì đó nhưng không thể nói. Lạc Lan lôi cánh tay của hắn đi ra ngoài, “Đừng nhìn nữa, bánh quy sẽ không mọc chân chạy đi mất, bây giờ ta muốn dẫn mi đến một chỗ.” ———————– Nửa giờ sau. Phi thuyền cá nhân của Lạc Lan đã đến khu căn cứ quân sự Hominis. Phi thuyền chạm đất, Tiểu Giác vẫn đứng gần cửa sổ bên mạn tàu, chăm chú nhìn ra bên ngoài, ánh mắt lóe lên khác thường – gần bên có rất nhiều đội nhóm quân nhân, ở xa xa là các chiến hạm neo đậu, trên không trung có nhiều loại phi cơ chiến đấu bay lên bay xuống. Lạc Lan có ý trêu đùa, “Nếu không thích, chúng ta có thể lập tức trở về.” Rồi giả vờ xoay người. Tiểu Giác vội vàng nắm tay nàng, “Lạc Lạc!” Lạc Lan nháy nháy mắt nói, “Gạt mi thôi! Miệng mi chảy đầy nước dãi, sao có thể không thích?” Tiểu Giác thật sự đi lau miệng, “Không có, cô gạt tôi.” Lạc Lan buồn cười. Tiểu Giác vỗ vào đầu Lạc Lan: “Kẻ lừa gạt!” Lạc Lan bĩu môi: “Ngốc như vậy, không lừa mi thì lừa ai?” Thanh Sơ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhắc nhở: “Bệ hạ, xe bay đến rồi.” Lạc Lan nhìn thấy cửa khoang đã mở, Đàm Tư Dao mang theo một đội cảnh vệ chờ ở bên ngoài. Nàng dẫn theo Tiểu Giác xuống phi thuyền, ngồi lên một chiếc xe bay hình sáu cạnh đôi. Tiểu Giác nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, sợ hãi than: “Còn lớn hơn khu căn cứ quân sự trong trò chơi ‘Vũ trụ tranh bá’.” Lạc Lan mỉm cười, “Ta nhớ rất rõ, quân đoàn của mi trong trò chơi đứng hạng nhất.” “Cô biết sao?” Tiểu Giác vui mừng. Quân đoàn của hắn ở trong trò chơi tên là quân đoàn Lạc Lạc, kỳ thật hắn rất muốn Lạc Lạc có thể cùng chơi với hắn, nhưng Lạc Lạc quá bận rộn, mỗi ngày đến cả ngủ cũng không có thời gian. Lạc Lan thản nhiên nói: “Mi là nô lệ của ta, thiết bị điện tử cá nhân của mi được máy tính của ta theo dõi, ta có thể tùy lúc lên xem mi lên mạng làm gì, đương nhiên là biết.” Tiểu Giác cũng không nghĩ có gì không ổn, trái lại rất vui vì Lạc Lạc quan tâm kiểm tra hắn làm gì. Trên đường đi, Tiểu Giác nhìn không chớp mắt. Thật giống như toàn bộ không gian xanh biếc mở ra trước mắt hắn, này là chiến hạm khổng lồ, kia là phi cơ chiến đấu, dường như đang lóe sáng lấp lánh trên bầu trời đầy sao, đang im lìm mời gọi hắn. Khi vừa hạ cánh xe bay, Tiểu Giác nghe được Đàm Tư Dao nói với Lạc Lan: “Nguyên soái nghe nói bệ hạ đang ở đây, nên muốn chạy đến.” Bỗng nhiên hắn hiểu được tại sao Lạc Lan lại muốn kết hôn với Lâm Kiên. Không phải Lạc Lan muốn Lâm Kiên, mà là muốn những thứ thuộc về quân đội này. Nếu hắn có quân đội tốt hơn Lâm Kiên, Lạc Lan cũng không cần miễn cưỡng đi lấy người mình không yêu. Tiểu Giác vẫn kinh ngạc nhìn khu căn cứ quân sự to lớn ở trước mắt. Lạc Lan dừng bước, xoay người lại nhìn hắn, “Tiểu Giác?” Tiểu Giác phục hồi lại tinh thần, bước nhanh đi tới bên cạnh Lạc Lan, mong đợi hỏi: “Tôi có thể lái những máy bay chiến đấu này không?” Lạc Lan liếc nhìn Tiểu Giác, mím môi cười, “Mi nghĩ ta dẫn mi đến đây là vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ để mi xem một chút thôi sao?” Tim của Tiểu Giác đập nhanh hồi hộp. Hắn đã biết dị chủng và loài người là thù địch, ở đế quốc Ar, một dị chủng có thể lái máy bay chiến đấu không phải chuyện dễ dàng, nhưng nay Lạc Lan lại có ý định làm vậy. “Tôi thật sự có thể lái máy bay chiến đấu?” “Đúng vậy, không chỉ có thể lái máy bay chiến đấu, mà trong tương lai, mi muốn chỉ huy chiến hạm vũ trụ cũng không thành vấn đề. Có điều…” nét mặt tươi cười của Lạc Lan biến mất, biểu cảm rất nghiêm túc, “Mi là dị chủng, ta là loài người, mi hiểu không?” “Tôi hiểu, dị chủng và nhân loại là kẻ thù, Liên bang Odin và đế quốc Ar cũng là kẻ thù.” “Ta là hoàng đế đế quốc Ar, đang chuẩn bị tuyên chiến với Liên bang Odin. Nếu mi muốn lái máy bay chiến đấu, chỉ huy chiến hạm, cũng có nghĩa là đánh nhau với dị chủng. Mi phải suy nghĩ thật kỹ.” Tiểu Giác không chút chần chừ, nói: “Tôi thuộc về cô, là nô lệ của cô, chiến đấu vì cô!” Lạc Lan không nói tiếng nào, lạnh nhạt nhìn về phía trước, ý lạnh trên mi mày ánh mắt nhạt đi vài phần, khóe môi hơi nhếch. ————·————·———— Lâm Kiên từ sáng đến giờ vẫn ở đây đối phó với các câu hỏi của nội các, chứng minh hắn và nữ hoàng kết hôn xuất phát từ tấm lòng, tuyệt đối không có mục đích khác. Đợi đến giờ ăn trưa, Lâm Kiên mới biết phản đối, chỉ trích của dân chúng đế quốc Ar đối với hôn sự của hắn và nữ hoàng còn ác liệt hơn. Lâm Kiên vội vã xem qua tất cả các thông tin trên mạng, liền nổi máu nóng, muốn chửi mắng thô tục. Hắn lo lắng Lạc Lan bị ảnh hưởng, nên vội vàng liên lạc với Thanh Sơ, nhờ cô tìm cách an ủi Lạc Lan, thật không ngờ Thanh Sơ nói bệ hạ không có gì. Lạc Lan vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, đi đến khu căn cứ quân sự của Hominis thị sát. Lần thứ hai Lâm Kiên ý thức được vị hôn thuê của hắn không phải là những cô gái bình thường, nàng đã trải qua quá nhiều sóng gió, có đầy đủ kiên cường, cũng có đầy đủ trí tuệ, căn bản không cần hắn bảo vệ an ủi. Hắn suy nghĩ một chút, nói với Đàm Tư Dao, hắn sẽ chạy đến cùng bệ hạ thị sát. ————·————·———— Đài quan sát. Cửa sổ quan sát trong suốt trải rộng 360 độ, tầm nhìn không bỏ sót cái gì. Tiểu Giác mặc trang phục tác chiến màu đen, đội mũ giáp, đứng trước màn hình theo dõi, vô cùng chăm chú nhìn các máy bay chiến đấu ở trên cao. Lạc Lan mặc váy ngắn tay lỡ màu xanh ngọc, đội mũ bộ cùng màu, cách ăn mặc cực kỳ trang trọng tao nhã, rất phù hợp với thân phận nữ hoàng. Nàng đứng phía sau Tiểu Giác, khóe môi ẩn ý cười, nhìn bộ dáng của Tiểu Giác đang say sưa chăm chú. Lâm Kiên vừa xuống xe, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lạc Lan. Hắn đi đến bên cạnh Lạc Lan, vấn an: “Bệ hạ,” Lạc Lan nghiêng đầu, môi đang mỉm cười tự nhiên biến mất, “Nội các nói thế nào?” “Không phản đối hôn sự của chúng ta.” “Ta đang nói chuyện đánh giặc.” “Còn cần thời gian.” “Mau chóng tiến hành.” “Bệ hạ…” Lâm Kiên muốn nói lại thôi. Lạc Lan chớp mắt, “Chuyện gì?” “Ngài đã xem những bàn tán ở trên mạng rồi sao?” “Đã xem.” Lạc Lan vô tư cười cười, “Chuyện này phức tạp với cậu sao?” Lâm Kiên cảm thấy lời nói của mình bị Lạc Lan chiếm mất, có điều, việc này đối với hắn phức tạp, nhưng không là gì đối với Lạc Lan, “Nếu bệ hạ không phản đối, thần muốn phát biểu công khai để thanh minh.” “Tùy ý cậu.” Lạc Lan hiển nhiên không có hứng thú đối với đề tài này. Lâm Kiên không rõ vì sao Lạc Lan lại đột nhiên chạy tới khu căn cứ quân sự. Theo như lời của Diệp Giới bệ hạ, Lạc Lan hoàn toàn không hiểu hành quân đánh giặc, đối với chuyện này không có hứng thú. “Bệ hạ đến khu căn cứ có việc gì?” Lạc Lan không trả lời thẳng câu hỏi của Lâm Kiên, mà hỏi ngược lại: “Anh để ý giúp ta một người ta đưa đến khu căn cứ làm việc, cho hắn làm huấn luyện chiến binh đặc chủng được không?” “Là ai? Hiện tại tất cả các huấn luyện viên đều là những quân nhân ưu tú nhất đế quốc Ar.” “Tiểu Giác.” Lâm Kiên cảm thấy vô lý, nhìn đến Tiểu Giác đang im lặng từ bấy đến giờ. “Hắn là dị chủng.” “Ta biết. Kẻ thù của chúng ta cũng là dị chủng.” Lâm Kiên hiểu được ý của Lạc Lan, bởi vì Diệp Giới bệ hạ cũng từng ở trước mặt hắn nói qua, muốn đánh bại kẻ thù, nhất định phải hiểu rõ bọn họ trước một bước. Lâm Kiên suy nghĩ, nói: “Tôi có thể cho hắn một cơ hội.” ————·————·———— Sân bay. Lâm Kiên mặc trang phục tác chiến, đầu đội mũ giáp, đứng trước hai chiếc máy bay chiến đấu. Hắn nói với Lạc Lan: “Đây là máy bay chiến đấu lúc còn sống Diệp Giới bệ hạ đã bỏ tiền đầu tư, nghiên cứu chế tạo thành, gần đây cũng vừa sản xuất xong. Thần cũng là lần đầu tiên lái nó, để Tiểu Giác theo thần bay thử một lần, chỉ cần hắn đuổi kịp thần, thần có thể yên tâm giao binh lính của thần cho hắn huấn luyện.” “Yêu cầu hợp tình hợp lý.” Lạc Lan đồng ý. Lâm Kiên lên máy bay chiến đấu trước. Lạc Lan nhỏ giọng dặn dò Tiểu Giác: “Chỉ cần đuổi kịp máy bay của Lâm Kiên là được, không cần phải gây chú ý, hiểu không?” “Không được thua, cũng không được thắng, không để cho người khác nhìn ra thực lực của tôi.” Lạc Lan cảm thấy Tiểu Giác lần này thông minh, tự nhiên có thể lý giải được quan hệ giữa người và người phức tạp như vậy. Nàng vỗ vỗ vào vai Tiểu Giác: “Biểu hiện thật tốt, sau khi về nhà ta làm cho mi một bữa ăn ngon.” Lạc Lan đang muốn xoay người rời khỏi, Tiểu Giác đột nhiên hỏi: “Tại sao cô cảm thấy tôi sẽ không thua?” Lạc Lan cười nhìn hắn: “Mi thua sao?” “Sẽ không.” Tiểu Giác nhìn chiếc máy bay chiến đấu ở trước mắt, cảm thấy vô cùng quen thuộc, dường như có cái gì đó từ trong máu đang gào thét muốn lao ra. Lạc Lan hướng Tiểu Giác phất phất tay, ý bảo hắn hãy lên máy bay. Tiểu Giác không động đậy, nhìn chằm chằm Lạc Lan, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ cố gắng, cô hãy đợi tôi.” Lạc Lan khó hiểu: “Đợi mi chuyện gì?” “Đợi tôi có năng lực giúp cô làm chuyện mà cô muốn Lâm Kiên làm, cô có thể lấy người cô yêu.” Lạc Lan cảm thấy thật vớ vẩn buồn cười, nhưng lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng bị tác động. Nàng cười thở dài, xoay người để cảnh vệ đưa đi. Tiểu Giác sớm hay muộn gì cũng sẽ hiểu lòng người phức tạp thế nào, tuy rằng lý giải của hôn nhân chính là “hai người yêu nhau cùng ký kết có quan hệ trên pháp luật”,  nhưng đây chẳng qua chỉ là một cái văn bản giải thích mà thôi. ————·————·———— Đài quan sát. Lạc Lan nhìn toàn bộ thông tin trên màn hình theo dõi của hai phi cơ chiến đấu một trước một sau cất cánh. Tuy Lâm Kiên không nói cho ai biết mục đích của chuyến bay lần này, nhưng dù sao cũng là chuyến bay thử của ngài nguyên soái, lại dùng loại phi cơ kiểu mới đang được chú ý nhất, nên tin tức giống như đôi cánh dang rộng, chưa đến vài phút đã lan truyền khắp khu căn cứ. Các huấn luyện viên không có nhiệm vụ cùng các binh lính khác đều chạy đến vây quanh để xem, ngay cả đài quan sát chỗ của Lạc Lan cũng đứng đầy quan quân nghe được tin chạy đến. Đàm Tư Dao thấy Lạc Lan không có ý phản đối, nên cũng không hành động gì, chỉ là bố trí cảnh vệ đứng phía sau Lạc Lan, tách những người khác ra xa một chút. Hai chiếc máy bay chiến đấu không tiếng động, không khói lửa trong chốc lát đã bay lên. Đột nhiên, máy bay chiến đấu của Lâm Kiên rất nhanh búng mình lên không, giống như bay đến tận trời. Một quan quân ra lời bình: “Động tác bay cơ bản, nhìn qua đơn giản, nhưng có thể làm đúng tiêu chuẩn thật không dễ dàng, động tác này của nguyên soái có thể đánh giá là hoàn hảo.” “A, chiếc thứ hai là do ai lái? Cũng là một động tác hoàn hảo.” Máy bay chiến đấu của Lâm Kiên đang bay lên với tốc độ cao đột nhiên lao xuống rất nhanh không có dự báo, giống như một con chim hải âu nhanh nhẹn, bỗng nhiên phát hiện con mồi, từ trên cao bay vút xuống, cho đến khi chạm đến mặt nước. “Hoàn hảo! Hoàn hảo!” Liên tiếp hai tiếng cảm thán, một là cho Lâm Kiên, một là cho Tiểu Giác. Phi cơ chiến đấu của Lâm Kiên biến hóa ra nhiều hình dạng đường bay đa dạng, hình chữ V lao xuống vọt lên, xoay tròn liên tục 360 độ, hình xoắn ốc xoáy lên cao… Chiếc máy bay chiến đấu của Tiểu Giác vẫn chặt chẽ theo sát các động tác bay của Lâm Kiên, giống như hai chiếc xe đua chạy song song, vẫn chưa phân thắng bại. Dần dần, vốn chỉ là bay thử nay lại có chút mùi của tranh tài cao thấp. Phi cơ chiến đấu của Lâm Kiên bỗng nhiên lượn liên tiếp theo hình chữ S (4.03.2), giống như một con cá đột nhiên phát hiện có kẻ săn mồi, uốn đuôi vùng vẫy chạy thoát khỏi kẻ thù, động tác cực kỳ mê hoặc ―― nhìn qua tưởng bên trái, đột nhiên chuyển sang phải; nhìn qua tưởng bên phải, lại đột nhiên chuyển sang trái. (4.03.2) Nguyên văn là vẫy đuôi (摆尾), có lẽ đây là từ chuyên ngành ám chỉ động tác trong các bài tập bay của máy bay chiến đấu, mình thấy để vậy sẽ khó hiểu nên tạm dịch là lượn. Tiểu Giác theo sát, cũng lượn theo. Hai chiếc phi cơ giống như hai con cá, tuần tra tới lui trên bầu trời. Người thường xem náo nhiệt, người trong nghề xem kỹ thuật bay. Lạc Lan không cảm thấy được gì, những người trong đài quan sát lại kích động, bắt đầu đếm. “Mười, mười một…” Đàm Tư Dao nhỏ giọng giải thích với Lạc Lan: “Động tác lượn là động tác thông thường nhưng đẹp nhất trong các động tác bay của phi cơ chiến đấu, chỉ cần là nhân viên lái máy bay đều sẽ học qua. Nhìn qua không khó, nhưng tốc độ bay càng nhanh, số lần lượn sẽ càng nhiều, độ khó sẽ càng cao. Dùng lực khống chế tinh vi, độ nhuần nhuyễn của động tác, độ dùng lực chính xác, thể năng yêu cầu cực kỳ cao. Một người thể năng cấp A bình thường với độ cao như vậy có thể hoàn thành 10 lần lượn đã là không tệ.” Đếm đến mười sáu, khí thế trong đài quan sát đã muốn dâng trào. Tất cả quan quân đều lớn tiếng đếm, giống như đang đếm ngược thời gian trước thềm năm mới. “Hai mươi, hai mươi mốt…” Đàm Tư Dao cũng bắt đầu hưng phấn, kích động nói: “Nguyên soái có hy vọng phá kỷ lục thành tích bay của mình.” Hai chiếc phi cơ chiến đấu một trước một sau, làm những động tác giống nhau như đúc. “Hai mươi sáu, hai mươi bảy, hai mươi tám…” Lâm Kiên đã phá vỡ kỷ lục thành tích bay của mình, nhưng không ai lo lắng hoan hô vì hắn, mà vì biểu diễn bay vẫn còn tiếp tục. Toàn bộ khu căn cứ quân sự, mọi người đều tập trung tinh thần chú ý vào động tác lần này. “Ba mươi, ba mươi mốt, ba mươi hai…” Qua ba mươi, người đếm ngày càng ít. Rất nhiều người khẩn trương đến cả hô hấp cũng nén nhẹ, giống như nếu thở mạnh sẽ ảnh hưởng đến các máy bay chiến đấu trên cao. Trong đài quan sát, không gian yên tĩnh ngay cả một cái kim rơi cũng có thể nghe thấy. Lạc Lan đau đầu day day huyệt thái dương. Vốn nghĩ sẽ cho Tiểu Giác tư cách được huấn luyện bay, thật không ngờ Tiểu Giác lại khơi ra tính hiếu thắng của Lâm Kiên, làm Lâm Kiên phát huy trình độ siêu việt. Tiểu Giác chuyện gì cũng không hiểu, chỉ ngây ngốc làm theo, cũng không biết chuyện hắn làm lại thú vị như vậy. Cuối cùng, sau ba mươi tám lần lượn, Lâm Kiên ngừng động tác, Tiểu Giác cũng theo sát mà ngừng. Đài quan sát im lặng trong nháy mắt, sau đó vang lên tiếng vỗ tay vui sướng vang dội. Hai chiếc phi cơ một trước một sau đáp xuống. rất nhiều binh lính vây tụ ở bốn phía sân bay, vui mừng khôn xiết hét to vỗ tay ủng hộ. Nhìn thấy Lạc Lan đi tới, bọn họ mới cung kính tránh sang một bên nhường đường. Lạc Lan nhanh chóng tính toán phải làm gì, trong lúc nhất thời trong đầu hỗn loạn hoang mang, thật không biết sẽ giải thích thế nào cho thỏa đáng. Cửa khoang mở ra, Lâm Kiên nhảy ra khỏi máy bay chiến đấu. Binh lính ở bốn phía kích động hô to “Nguyên soái”, Lâm Kiên hướng mọi người vẫy vẫy tay. Tiểu Giác vẫn ngơ ngác chăm chăm, ngồi trong máy bay chiến đấu không động đậy. Lâm Kiên nhìn Lạc Lan, áp chế nghi hoặc ở trong lòng, cực kỳ phong độ đi qua, chuẩn bị giới thiệu Tiểu Giác với mọi người. “Mau ra đây, cũng đang mong được gặp ngươi!” Tiểu Giác giống như không nghe được gì, vẫn như trước không nhúc nhích. Lạc Lan gọi: “Tiểu Giác!” Tiểu Giác mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy Lạc Lan, dường như tỉnh táo vài phần. Hắn nhảy xuống máy bay chiến đấu, còn chưa đứng vững, thân người đã ngã quỵ, hôn mê bất tỉnh. Lạc Lan vội vàng chạy tới, xem xét nhịp tim, phát hiện tất cả đều bình thường, xem ra nguyên nhân bất tỉnh không phải do cơ thể không được khỏe. Lâm Kiên hỏi: “Cần gọi bác sĩ không?” “Không cần, tôi chính là bác sĩ.” Lạc Lan chuyển biến ý nghĩ trong đầu, nói với Lâm Kiên: “Tiểu Giác tuy miễn cưởng hoàn thành động tác bay, nhưng bởi vì quá gắng sức, cơ thể bị tổn thương.” Nghi ngờ ở trong lòng của Lâm Kiên liền phai nhạt, “Bị thương có nặng không?” “Không nhẹ, nhưng cũng không nặng, cho nằm trong khoang chữa bệnh khoảng hai ngày là khỏi.” Lâm Kiên nghe được phải nằm dưỡng thương hai ngày, liền cảm thấy Tiểu Giác quả thật quá miễn cưởng chính mình, nên không nghi ngờ thể năng của hắn nữa, Lâm Kiên sai binh lính đưa Tiểu Giác đến khoang chữa bệnh. Lạc Lan lịch sự từ chối: “Cậu đã phá kỷ lục thành tích bay của mình, tất cả mọi người đang chờ chúc mừng cậu, tôi sẽ không quấy rầy, đi về trước, nhân tiện đưa Tiểu Giác đi cùng.” Lâm Kiên biết hắn phải đi nói với những bằng hữu trưởng bối quan tâm hắn một tiếng, chỉ có thể có lỗi nói: “Thần cũng không thể tiễn ngài.” “Cậu cứ đi đi, Đàm Tư Dao sẽ đưa tôi về.” Lạc Lan để cảnh vệ đặt Tiểu Giác lên giường di động, đưa Tiểu Giác cùng rời khỏi. Lâm Kiên nhìn theo bóng dáng của Lạc Lan, trong lòng có chút buồn bực. Hắn vừa thăng cấp thể năng trong lúc phi hành, tất cả mọi người đều biết, mới hưng phấn kích động như vậy, đều muốn cùng vui với hắn, nhưng vị hôn thê của hắn lại không chút để ý tới. Bất quá, Diệp Giới đã có nói qua, “Muội muội của ta không phải là một người thích hợp để yêu, nhưng chắc chắn là một chiến hữu tốt.” Hắn muốn đánh bại liên bang Odin, trả thù cho cha, thứ cần chính là chiến hữu, không phải người yêu. Lâm Kiên thu ánh mắt, tất cả đều khôi phục lại bình thường, mỉm cười đi về phía mọi người. ————•————•———— Lạc Lan trở lại dinh thự, đưa Tiểu Giác đặt vào khoang chữa bệnh. Nàng kiểm tra thân thể của Tiểu Giác, xác nhận không phải thân thể là nguyên nhân gây bất tỉnh, mà là tinh thần chịu không nổi kích thích, dẫn đến hôn mê. Lạc Lan ngồi trước khoang chữa bệnh, trầm tư nhìn Tiểu Giác. Chẳng lẽ nàng đã quá nóng vội? Nghĩ thời gian cấp bách, cái gì cũng đều hận không thể tiến hành ngay, nên quên mất phải chú trọng chất lượng. Giọng nói của Tử Yến đột nhiên vang lên: “Vừa rồi cô đã làm gì hắn?” Lạc Lan không quay đầu lại, nói: “Hiện tại đối phó với các anh, còn cần âm mưu quỷ kế gì nữa sao?” Tử Yến im lặng. Bọn họ bây giờ giống như cá nằm trên thớt, đích thực không cần phải tốn nhiều tâm tư. Giọng nói của Lạc Lan ẩn hiện chút lo lắng, “Tiểu Giác vừa lái xong máy bay chiến đấu liền bất tỉnh. Có thể vỏ đại não đột nhiên tiếp nhận quá nhiều thông tin, nên bị kích thích quá độ.” Tử Yến mặt đầy khiếp sợ, không tin nói: “Cô để hắn lái máy bay chiến đấu?” “Tôi muốn Tiểu Giác giúp tôi huấn luyện chiến binh đặc chủng, nếu tất cả đều thuận lợi, có lẽ sẽ cho hắn làm đội trưởng hạm đội, chỉ huy chiến hạm tác chiến.” Tử Yến im lặng. Người phụ nữ này là kẻ điên! Vậy mà có thể đưa quan chỉ huy tiền nhiệm của liên bang Odin đi giúp cô ta huấn luyện binh lính, thậm chí còn trông cậy hắn đem binh lính đi tấn công liên bang Odin. Trong đầu của cô ta rốt cuộc có cái quái gì vậy? Lạc Lan đoán được hắn đang suy nghĩ gì, quay đầu lại nhìn hắn, cảnh cáo nói: “Đừng xem bọn họ là một giuộc, Tiểu Giác là Tiểu Giác, Thần Sa là Thần Sa.” Tử Yến chế giễu cười lạnh: “Vậy cô cầu xin Tiểu Giác đừng bao giờ hồi phục trí nhớ!” “Tử Yến tiên sinh, anh không cần cố ý kích động tôi.” Lạc Lan nhìn Tử Yến chỉ chỉ vào đầu mình, “Tiểu Giác không phải mất trí nhớ, mà bởi vì tiêm thuốc an thần một thời gian dài, thần kinh không thể chữa trị được nữa đã bị tổn thương. Thứ gì mất đi còn có thể quay lại, nhưng hủy hoại gì đó, không có là không có!” Lạc Lan đưa hai tay, làm ra động tác thật đáng tiếc. Tử Yến nhìn Tiểu Giác đang hôn mê bất tỉnh trong khoang chữa bệnh, ánh mắt tràn ngập đau thương. Chẳng lẽ một chút hy vọng cũng không có hay sao? Lạc Lan trở lại phòng ngủ, chạy đi tắm rửa. Nàng khoác áo choàng đi ra, khi đến gian ngoài rót nước uống, thì nhìn thấy Thanh Sơ đặt hộp đồ ăn có bánh quy bên cạnh máy nước uống. Một hộp đồ ăn nhỏ đủ loại màu sắc, dựa vào khẩu vị khác nhau, mỗi hộp sẽ có một màu sắc khác nhau. Lạc Lan nhớ rõ Tiểu Giác đã mang theo hộp màu đỏ. Nàng liền lấy ra ba hộp nhỏ có màu đỏ mặt trên, mở tất cả ra xem. Hộp thứ nhất là điểm tâm của đầu bếp hoàng cung, hình dạng giống như một đóa hoa còn hé nụ, có nhiều tầng lớp màu sắc, Lạc Lan cảm thấy rất đẹp, thuận tay bỏ vào miệng. Hộp thứ hai là của Tiểu Giác làm, miếng bánh bích quy màu nghệ, mặt trên dùng màu đỏ của mứt trái cây vẽ một cây hoa hồng, nét vẽ đơn giản ngoệch ngoạc, giản dị gần như ngốc. Lạc Lan cười lắc đầu. Kỹ thuật nấu ăn của Tiểu Giác thật không phải thiên phú, đoán chừng hương vị cũng là miễn cưỡng có thể ăn. Nàng cầm lấy một cái, đang chuẩn bị nếm thử chút hương vị, tiếng đập cửa vang lên. “Bệ hạ.” Lạc Lan để lại bánh quy vào hộp đồ ăn, nhìn về phía cửa. “Mời vào.” Thanh Sơ đi tới, “Bệ hạ, ngài nguyên soái đang phát biểu thanh minh công khai, ngài có muốn xem không?” “Xem.” Lạc Lan đem hộp đồ ăn bỏ lại vào cái hộp lớn, đi đến ghế sô pha ngồi xuống. Thanh Sơ mở màn hình chiếu đến trước mặt Lạc Lan. Lâm Kiên mặc trang phục màu đen, thắt cravat, đối với màn ảnh nói chuyện. Hắn thay mặt cho mối quan hệ khắng khích của hai nhà lên tiếng. Cha mẹ của Lạc Lan khi kết hôn, cha của Lâm Kiên làm phụ rễ, khi cha mẹ của Lâm Kiên kết hôn, Lạc Lan làm hoa đồng (4.03.3) (4.03.3) Em bé rải hoa trong lễ cưới. Sau lại xảy ra quá nhiều biến cố, Lạc Lan theo mẹ rời khỏi Hominis, đến Lam Khuẩn tinh định cư. Lâm Kiên cũng chưa từng gặp qua Lạc Lan, nhưng cha của Lâm Kiên cứ cách hai ba năm lại đến Lam Khuẩn tinh hy vọng đón Lạc Lan về một nhà, cũng không ngừng nhắc đến Lạc Lan với Lâm Kiên, cứ thế từ rất nhỏ hắn đã biết tất cả mọi chuyện về Lạc Lan. Nàng thích ăn gì, thích làm gì… Có thể nói, bọn họ chẳng khác nào là thanh mai trúc mã. Đối với hắn mà nói, công chúa Lạc Lan xinh đẹp, trí tuệ, kiên cường, độc lập, mạnh mẽ, đáng tin cậy, giống như một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, là người hắn đã ngưỡng mộ từ tấm bé. Cuối cùng bây giờ, hắn đã lấy được hết dũng khí theo đuổi nàng, Lạc Lan có thể đồng ý lời cầu hôn của hắn, hắn vô cùng hạnh phúc. Lâm Kiên cố ý chiếu lên hình ảnh xấu xí của Lạc Lan mà trên mạng đang điên loạn chia sẻ. “Khi các bạn xem tấm ảnh này, nhìn thấy chính là hung thần ác quỷ; nhưng khi tôi nhìn vào bức ảnh này, trông thấy chính là an tâm tin cậy. Tôi là quân nhân, tôi biết trách nhiệm của tôi là gì, cũng không sợ vì chức trách của mình mà hy sinh, nhưng tôi cũng là con người, cũng sẽ có lúc yếu đuối mất phương hướng, nếu có một ngày tôi bị thương tật, tôi mong mình có thể may mắn giống như Diệp Giới bệ hạ, đến lúc chết vẫn có một người phụ nữ ôm lấy tôi, dùng chính sự mạnh mẽ của mình bảo vệ tôi.” Cuối cùng, hắn thành khẩn nói: “Vũ trụ đang lúc chấn động bất an, chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào, tôi mong mỗi một người tự hỏi lòng mình, chúng ta cần một vị nữ hoàng dịu dàng muốn chúng ta bảo vệ, hay một vị nữ hoàng mạnh mẽ có thể bảo vệ chúng ta?” Lạc Lan tắt màn hình, không đưa ra lời nhận xét nào đối với lời khen ngợi hơi quá của Lâm Kiên. Thanh Sơ đưa những điều tra mới nhất về ý kiến của dân chúng cho Lạc Lan xem. “Số liệu cho thấy, sau khi nguyên soái Lâm Kiên phát biểu thanh minh công khai, số người ủng hộ bệ hạ đột nhiên tăng lên, đối với chuyện bệ hạ muốn làm rất có lợi.” “Giúp ta mang một giỏ hoa và thiệp cảm ơn gửi cho Lâm Kiên nguyên soái.” Lạc Lan cảm thấy chính trị thật thú vị. Nhà hiền triết dạy mọi người, muốn nhìn một người thì nên xem hắn không nói cái gì, chứ không phải xem hắn nói cái gì, chính trị thì hoàn toàn ngược lại, khó trách Diệp Giới gửi cho nàng một người chồng có thể nói. Thanh Sơ ôn hòa đề nghị: “Thay vì tặng hoa và thiệp cảm ơn, chi bằng tặng ngài ấy một phần lễ vật, chúc mừng nguyên soái vừa thăng cấp thể năng.” Lạc Lan ngẩn người, liền kịp phản ứng. “Hôm nay vừa thăng cấp?” “Lúc bay thử phi cơ chiến đấu với Tiểu Giác.” Khó trách quân nhân trong khu căn cứ quân sự lại vui mừng kích động như vậy, đương nhiên không thể chỉ vì một cái kỷ lục bay, là nàng đã quá sơ ý. Lạc Lan khen ngợi nhìn Thanh Sơ: “Khó trách ca ca tôi càng tín nhiệm cô hơn, không chỉ là trung thành, mà còn là vì cô có năng lực.” Thanh Sơ rũ mắt, dấu đi tâm trạng đau buồn, trên môi vẫn giữ nụ cười đúng với chức nghiệp của mình. ————•————•———— Nửa đêm. Tử Yến trằn trọc, mãi vẫn không ngủ được. Hắn cảm thấy lồng ngực bí bách khó thở, nên sai máy tính mở cửa sổ, kéo màn, khiến cho không khí mát mẻ ở bên ngoài lưu thông vào phòng. Màn đêm tĩnh mịch, mọi âm thanh đều im tiếng. Ánh trăng sáng tỏ, từ cửa sổ rọi vào, làm cho các đồ vật trong phòng được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu vàng như sương mù. Đặt ở trên bàn dựa vào cửa sổ là một cái chậu nuôi trồng màu trắng, bên trong không có nuôi  thứ gì, cái chậu trắng muốt trống trơn, dưới ánh trăng, lại giống như được tạc ra từ ngọc. Tử Yến ngồi dậy, cầm lấy chậu nuôi trồng, ngón tay vô thức nhẹ nhàng vuốt ve lên đế hộp. Thứ đó rốt cuộc có nên lấy ra hay không? Ân Nam Chiêu nói nên đợi thời cơ thích hợp, nhưng rốt cuộc cái gì mới là thời cơ thích hợp? Hơn bốn mươi năm! Ký ức của năm đó vẫn còn rất sống động, từng cái từng cái một ở trước mắt, vậy mà hắn đã lang bạc trong vũ trụ hơn bốn mươi năm. Những bạn bè ngày ngày sống chung, cùng nhau trưởng thành, Phong Lâm, Bách Lý Lam đã chết, Thần Sa mất trí, Sở Mặc, Tả Khâu Bạch, Tông Ly trở thành kẻ thù, còn hắn biến thành phế nhân. Thân là bộ trưởng bộ thông tin bảo mật của liên bang Odin, hắn lại đồng ý với đế quốc Ar đi điều tra tin tức của liên bang. Hơn bốn mươi năm trước, nếu có người nói cho hắn biết, có một ngày hắn sẽ tiết lộ thông tin cơ mật của liên bang cho hoàng đế đế quốc Ar, nhất định hắn sẽ cảm thấy đối phương đúng là người điên. Hiện tại hắn hoàn toàn tỉnh táo lại đi làm chuyện điên rồ như vậy. Sự thật là một giấc mộng hoang đường ly kỳ, nhưng không biết rốt cuộc giấc mộng này sẽ đi về đâu. Một âm thanh rất nhỏ truyền đến, Tử Yến lập tức đặt hộp nuôi cấy trở lại bàn, làm như không có việc gì ngồi dựa vào giường. Cửa mở ra, Tiểu Giác xuất hiện ở cửa. Không biết có phải quanh năm không nhìn thấy mặt trời, hay là thân thể vẫn không thoải mái, sắc mặt của hắn trắng bệch, ánh mắt tràn ngập hoang mang lạnh lẽo, giống như vừa mới từ một giấc mộng dài bừng tỉnh. Sau khi tỉnh mộng, lại phát hiện “cán rìu mục nát” (4.03.4), thế sự đổi thay, tất cả cảnh trí trong mơ đều hoàn toàn trái ngược. (4.03.4) nguyên văn “tiều kha lạn tẫn”, thành ngữ ám chỉ thời gian đã qua lâu lắm rồi. Truyền thuyết kể rằng quận vương Tín An chuyên sống bằng nghề đốn củi, một hôm ông vác rìu lên núi đốn củi thì nhìn thấy một nhóm tiểu đồng, nhóm tiểu đồng cho ông ăn táo, sau khi nhìn bọn họ đi xa, ông nhìn lại thì thấy cán rìu của mình đã mục nát, về nhà mới phát hiện đã qua vài thập niên. Tử Yến ôn hòa hỏi: “Sao không đeo mặt nạ?” Tuy rằng chính hắn cũng không đeo mặt nạ, nhưng hắn biết thân phận của mình đặc biệt. Hiểu được thế nào là trốn tránh nguy hiểm, nhưng Tiểu Giác lại lõa lồ, căn bản không hiểu mặt của hắn ở đế quốc Ar thú vị thế nào. Tiểu Giác không trả lời, ánh mắt của hắn từ mặt Tử Yến nhìn xuống cái chân gảy, bình tĩnh nhìn, dường như không rõ vì sao hắn cảm giác vừa tỉnh ngủ, thì một kẻ rõ ràng còn nguyên vẹn bây giờ lại thành ra tàn phế. Dưới ánh trăng sáng tỏ, bóng dáng của Tiểu Giác nhìn qua vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Tim Tử Yến chợt đập nhanh, hắn chăm chú nhìn Tiểu Giác: “Cậu là ai?” ————•————•———— Sáng sớm. Lạc Lan sau khi rời giường, thì đi xem xét Tiểu Giác, phát hiện khoang chữa bệnh trống rỗng. Nàng hoảng sợ, vội vàng đi tìm hắn, phát hiện hắn đang ở trong bếp. Tiểu Giác đeo một cái mặt nạ màu vàng chỉ che nửa khuôn mặt, mang tạp dề màu trắng, đang nướng bánh mì. Lạc Lan hỏi: “Tỉnh lại khi nào?” “Nửa đêm.” Tiểu Giác rót một tách trà nóng ưa thích của Lạc Lan, đưa cho nàng, “Chào buổi sáng.” Lạc Lan nhận trà, ngồi trước bàn ăn, “Còn khó chịu chỗ nào không?” “Không.” “Hôm qua tại sao lại ngất xỉu?” “Không biết.” Ánh mắt Tiểu Giác đầy hoang mang, dường như chính mình cũng không rõ, “Lúc đang lái phi cơ, trong đầu đột nhiên hiện ra rất nhiều hình ảnh có liên quan đến máy bay chiến đấu, thật giống như trước kia đã từng bay như vậy rất nhiều lần, cảm thấy rất mệt, nên sau đó tôi không biết gì cả.” Hôm qua Lạc Lan cũng đoán như vậy. Có lẽ giống như trước kia hắn nhìn thấy chiến hạm, trong đầu sẽ tự nhiên hiện lên các loại hình ảnh về chiến hạm, chỉ là lần này người đang bay với cường độ cao, chưa có thời gian từ từ tiêu hóa lại đột nhiên trào ra một lượng lớn thông tin, đại não dĩ nhiên sẽ đình công. Lạc Lan nhấp một ngụm trà nóng, hỏi: “Mi còn muốn lái phi cơ chiến đấu nữa không?” “Muốn!” Tiểu Giác mong đợi nhìn Lạc Lan, giống như sợ nàng sẽ không dẫn hắn đi theo. Lạc Lan cười, “Ta đã nói với Lâm Kiên mi cần nghỉ ngơi hai ngày. Trước hết mi hãy ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ dẫn mi đến khu căn cứ. Có điều, lần này không phải cho mi đi chơi, mà là cho mi đi làm huâấn luyện viên, huấn luyện binh lính.” “Được.” Tiểu Giác mang một đĩa bánh mì đã nướng chín đặt trước mặt Lạc Lan. Lạc Lan cắn một miếng, hài lòng gật gật đầu, đôi mắt híp lại như hình trăng lưỡi liềm, “Ngon lắm.” Tiểu Giác lẳng lặng nhìn nàng. Lạc Lan nghi ngờ ngẩng đầu, “Sao vậy?” Tiểu Giác lắc đầu, cúi đầu cầm lấy một ổ bánh mì, cắn một miếng to. Lạc Lan nhìn cái mặt nạ mới của hắn, “Sao không đeo cái mặt nạ hình động vật lúc trước?” “Thiệu Dât Tâm làm mặt nạ cho tôi, nói cái này đẹp hơn. Nếu cô không thích, tôi sẽ đổi lại cái cũ.” Lạc Lan không phải không thừa nhận, cặp mắt thẫm mỹ của Tử Yến đích thực hơn hẳn Tiểu Giác. Mặt nạ nửa khuôn mặt màu vàng bạc, tạo hình đơn giản, dường như không có gì mới mẻ, nhưng trên trán và mắt có viền chút hoa văn, lại hòa hợp với khí chất cứng rắn của Tiểu Giác, khiến cho người ta cảm thấy gương mặt đầy đủ không có khác thường. “Mi muuốn làm huấn luyện viên, phải có chút uy nghiêm, mang cái này rất tốt.” Lạc Lan đưa tay, sờ lên mặt nạ của Tiểu Giác. Không biết làm bằng chất liệu gì, nhìn qua cảm giác như bằng kim loại, nhưng vuốt vào rất mềm mại, cực kỳ mỏng, dán sát khuôn mặt. Khi huấn luyện và phi hành, cũng có thể đội mũ giáp vào, xem ra Tử Yến chú tâm không chỉ có mỹ quan. Lạc Lan dặn dò: “Dù có xảy ra chuyện gì, cũng không được tháo mặt nạ xuống.” “Vâng.” Tiểu Giác đồng ý. Lạc Lan ăn xong bữa sáng, chuẩn bị ra cửa đi họp. Tiểu Giác vẫn như thường lệ, nhắm mắt đi theo sát phía sau nàng, đưa nàng đến tận cửa. Lạc Lan nhìn đến cảnh vệ đang đứng giữ xe bay, nói với Tiểu Giác: “Mi quay về đi!” Lạc Lan đi được vài bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Tiểu Giác: “Kiên nhẫn đợi thêm một ngày, bắt đầu từ ngày mai không cần phải ăn không ngồi rồi ở nhà nữa.” Tiểu Giác ôn hòa nói: “Được.”