Những ngày tết vui vẻ đã trôi qua một cách nhẹ nhàng và ngày đi học trở lại cuối cùng cũng đến. Nhưng hôm nay tụi nó đang trên đường đến trường thì trời bỗng nhiên đổ một trận mưa lớn. Văn Thiện với Khánh Nghĩa vội vàng cởi áo khoác vest ra và trùm lên người con gái mà mình yêu thương nhất. "Cuối cùng cũng đến được trường rồi." Khánh Nghĩa vui mừng nói khi cả bốn người tụi nó đã có mặt ở trước cửa căn teen. Người của Văn Thiện đã bị ướt cả rồi nhưng anh vẫn quan tâm nó: "Em có bị ướt nhiều không Tiểu Yến?" Nó lắc đầu và trả lời: "Có áo khoác của anh che nên em không có bị ướt. Nhưng mà anh..." Văn Thiện nhẹ lắc đầu và cười nói: "Không sao. Anh có mang theo bộ đồ thế thao, lát nữa anh vào phòng vệ sinh thay được rồi." Hạ Vy bước nhanh đến nắm tay nó kéo đi: "Lên lớp đi, trễ giờ rồi." Ánh mắt Hạ Vy lướt qua Văn Thiện vô cùng lạnh lẽo. Văn Thiện khẽ thở dài với vẻ mệt mỏi, rốt cuộc anh phải làm sao mới gỡ bỏ mối nghi ngờ của Hạ Vy dành cho mình đây. Khánh Nghĩa bước đến hỏi giọng tò mò: "Rốt cuộc mày và Vy làm sao thế? Tao cảm thấy bầu không khí giữa hai người căng thẳng lắm." Văn Thiện lạnh nhạt nói: "Không có gì đâu. Thôi mau đi thay đồ đi" ... Hạ Vy và nó đã bước chân vào lớp học của mình. Không khí trong lớp hôm nay rất vui tươi, ai nấy cũng cười nói. Cũng đúng, được nghĩ 15 ngày tết thì tất nhiên có nhiều chuyện để kể cho nhau nghe rồi. "Tiểu Yến, tao nhớ mày quá đi." Cô bạn dễ thương - Lùn vừa nhìn thấy nó bước vào thì đã bay đến ôm chằm lấy nó và cười nói. Nó cười tươi và lên tiếng trách móc: "Nhớ tao mà lại không đến nhà tao chơi. Mày nói nhớ tao là xạo thôi, phải không?" Lùn khoác tay nó và nhõng nhẽo nói: "Tại nhà tao về quê thăm ông bà, hôm qua mới lên đây lại thôi mà." Nó bước nhanh đến chỗ ngồi của mình và hỏi: "Vậy có quà cho tụi tao không?" Lùn cười trừ: "Có một ít bánh ngọt nhưng tao lỡ ăn hết rồi. Haha." Nó ngồi xuống và phồng má: "Mày thật đáng ghét mà." Cô giáo Hoài Hương lúc này bước vào bất ngờ khiến cả lớp trở nên lộn xộn vì vội chạy về chỗ ngồi của mình. Cô bạn lớp trưởng Huỳnh Thủy đứng lên ra lệnh: "Lớp, nghiêm." Lời vừa đứt thì cả lớp liền đứng dậy và đông tâm nói: "Chúng em kính chào cô." Cô Hoài Hương nhẹ gật đầu: "Các em ngồi xuống hết đi. Tết vui không nào?" Cả lớp đồng tâm trả lời với giọng vui vẻ: "DẠ VUI LẮM Ạ." ... Buổi chiều hôm đó khoảng 6 giờ mấy, nó đang học bài ở trong phòng thì nhận được một cuộc gọi. Tên hiện trên màn hình là của Văn Thiện nhưng người nói chuyện không phải anh mà là bà nội-Hương Thị. Nghe giọng của bà thì nó ngạc nhiên đến mức bật dậy: "Bà nội... Sao bà lại gọi cho con vậy?" Không biết đầu dây bên kia đã nói những gì mà sau khi nghe xong thì khuôn mặt đầy lo lắng. "Bây giờ con sẽ đến ngay. Bà nội cứ bình tĩnh đi." Nói xong nó cúp máy và chạy nhanh đi. Ra đường bắt Taxi đến nhà Văn Thiện. Thật ra đã có chuyện gì mà làm cho nó hoảng như thế chứ? Xe Taxi chạy suốt đường dài cuối cùng cũng dừng lại trước con hẻn nhỏ, sau khi trả tiền xong thì nó liền xuống xe và chạy nhanh nhất có thể. Nhà của Văn Thiện còn đoạn đường khá xa, vì quá vội nên nó đã bị ngã xuống mặt đường đầy đá. Nhưng nó chẳng hề quan tâm bản thân mình có bị gì không mà cứ vội đứng dậy và chạy nhanh đi. "Bà nội ơi anh Văn Thiện bị làm sao vậy?" Vừa bước vào nhà thì nó đã lớn tiếng hỏi. "Tiểu Yến à..." Bà Hương Thị từ trong phòng bước ra và gọi khẽ. Khuôn mặt bà đầy nước mắt. Nó chạy nhanh vào và hỏi: "Đã có chuyện gì vậy bà? Anh Văn Thiện đâu rồi?" Bà Hương Thị quay lại bên trong-trên chiếc giường đang có một người con trai nằm bất tỉnh. Nó từ từ theo ánh mắt bà Hương Thị nhìn vào phòng, ánh mắt nó hiện lên đầy hoảng hốt. Vì Văn Thiện không chỉ đang bất tỉnh mà còn bị thương khắp người. "ANH VĂN THIỆN... Anh bị làm sao thế này?" Nó lao nhanh đến giường của Văn Thiện. Nó không thể tin được vào mắt mình nữa rồi, sao lại vậy? Trưa nay anh chở nó về nhà vẫn bình thường mà, tại sao giờ lại thành ra thế này? Nó vội quay sang bà Hương Thị và hỏi: "Thật ra đã có chuyện gì với anh Văn Thiện vậy bà nội?" Bà Hương Thị bước vào và lắc đầu: "Bà cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa...khoảng đây một tiếng, Thiện nó vừa về tới nhà thì đã mất xỉu rồi... Bà hoảng sợ quá nên lấy điện thoại trong túi quần Thiện bấm đại nhưng không ngờ lại bấm số của con..." Nó nhẹ gật đầu, ý là đã hiểu rõ mọi chuyện. Rồi nó đưa tay sờ nhẹ trán Văn Thiện. Trán anh rất nóng, anh bị sốt rồi. Bây giờ phải làm sao? Đưa anh đến bệnh viện ư? Không thể, với sức lực của nó và bà Hương Thị thì không cách nào để đưa anh đến bệnh viện được cả. Hàng xóm xung quanh đây đều dóng kín cửa, chắc họ đi làm hết rồi. Nghĩ đi nghĩ lại hồi lâu thì nó đã quyết định gọi đến một số quen thuộc nhất. Khi đã có tính hiệu kết nối thì nó vội lên tiếng nói: "Hạ Vy, mày giúp tao với." ... 30 phút sau Hạ Vy đã có mặt ở nhà Văn Thiện và có dẫn theo một bác sĩ nữ họ Kim. Trong khi chờ bác sĩ khám cho Văn Thiện thì bên ngoài Hạ Vy lạnh nhạt hỏi: "Sao anh ta thành ra như thế?" Nó đứng tựa vào tường và lắc đầu: "Tao cũng không biết nữa. Nghe bà nội nói anh ấy vừa về tới nhà thì đã mất xỉu rồi" Hạ Vy đứng nhìn nó từ đầu xuống tới chân, mặt cô bỗng đen lại. Nó đang mặc một bộ đồ ngủ màu xanh lá chấm bi, còn tay chân thì có vài vết trầy. Cô hỏi giọng khó chịu: "Sao mày lại mặc đồ ngủ đến nhà con trai?" Nghe hỏi vậy nó bất giác nhìn lại bản thân, trời à nó đúng là đang mặc đồ ngủ thật. Hồi sớm nghe Văn Thiện xảy ra chuyện thì nó vội chạy đi, chẳng còn nhớ gì cả. Nếu thường ngày hay bỏ tiền trong ấp lưng điện thoại thì nó nghĩ cả tiền Taxi cũng không có mà trả. Nó nói khẽ: "Tại nãy không để ý..." Hạ Vy thở dài, khỏi hỏi thì cô cũng đoán ra được vết trầy trên tay chân nó là do lúc chạy đến đây bị vấp ngã rồi. Cô đưa đôi mắt lạnh lẽo của mình vào phòng nhìn Văn Thiện đang bất tỉnh trên giường và hỏi thầm: "Văn Thiện, rốt cuộc anh bên Tiểu Yến của tôi là ý đồ gì? Tiểu Yến...nó thật lòng với anh vậy...nếu lỡ nó biết được bộ mặt thật của anh thì sẽ ra sao?" Nếu Văn Thiện đúng thật là người Sói của hội Evil giống nghi ngờ của Hạ Vy thì thật không biết nó sẽ ra sao đây? Nghĩ đến đó thì Hạ Vy đã cảm thấy nhức cả đầu rồi. "Mày sao vậy Vy?" Dù đang rất lo lắng cho Văn Thiện nhưng nó vẫn để ý đến bạn thân của mình. Hạ Vy khẽ giật mình, lắc đầu: "Sao đâu." Lúc này bác sĩ với bà Hương Thị từ phòng bước ra. Nó vội chạy đến hỏi: "Bác sĩ, anh ấy sao rồi?" Bác sĩ họ Kim ấy cởi khẩu trang ra và nói: "Cậu ấy bị sốt rất cao nhưng tôi đã cho cậu ấy uống thuốc hạ sốt rồi. Còn những vết thương ấy chỉ ngoài da thôi, không sao cả." Nghe xong thì bà Hương Thị và nó liền thở ra nhẹ nhõm, ôi may quá. Bà Hương Thị nhìn Hạ Vy mà nói: "Cảm ơn con vì đã đưa bác sĩ đến khám cho Thiện của nhà bà." Hạ Vy miễn cưởng cười: "Dạ không có gì..." Rồi cô quay sang bác sĩ và nói: "Bác sĩ Kim, làm phiền dì thoa thuốc cho Tiểu Yến giúp tôi." Bác sĩ Kim ấy nhẹ gật đầu: "Dạ tiểu thư." Rồi cô ấy kéo nhẹ nó ra ngồi lên giường ở ngoài trước để thoa thuốc những vết thương. Bà Hương Thị vừa nhìn thì đã nhận ra Hạ Vy là một tiểu thư giàu có, vì trên người cô tỏa ra một khí chất mà không phải ai cũng có. Lại thêm bác sĩ Kim ấy luôn tôn kính cô nên bà càng chắc chắn hơn. Sau khi thấy bác sĩ thoa thuốc và dán băng cá nhân giúp nó xong thì Hạ Vy cởi áo khoác của mình ra rồi khoác cho nó: "Đêm nay chắc mày sẽ ở lại đây rồi, phải không? Khoác vào đi, sẽ tốt hơn." Hạ Vy biết nó quá rõ rồi, làm sao nó có thể bỏ mặt Văn Thiện một mình như thế được chứ? Nó mỉm cười: "Mày cứ yên tâm đi, tao sẽ ổn mà." Hạ Vy nhẹ gật đầu: "OK. Tao về đây." Hạ Vy vừa quay lưng đi thì nó đã vội lên tiếng: "Khoan đã Vy." "Gọi cho ba mẹ mày nói là đêm nay mày ngủ ở nhà tao chứ gì? Tao biết rồi." Hạ Vy vừa bước đi vừa nói. Nó khẽ bật cười, cô bạn thân này giống như con sâu trong bụng nó vậy. Lúc nào cô cũng đoán ra được nó đang suy nghĩ gì. *******Hết chương 59******** Văn Thiện thật ra đã xảy ra chuyện gì mà lại bị thương đầy mình như vậy? Nhớ đọc tiếp nhé mọi người.