Hạ Vy vội bước vào lớp nhìn xung quanh tìm nó nhưng chẳng thấy nó ở đâu, cô bước nhanh đến chỗ Huỳnh Thủy và Yến Nhi với Lùn đang thời sự với nhau mà hỏi: "Tiểu Yến chưa đến lớp hả tụi mày?" Yến Nhi ngẩng đầu lên nhìn: "Ủa sao tự nhiên mày hỏi tụi tao? Mỗi ngày Yến và mày đi học cùng mà." Hạ Vy nói khẽ: "Ba mẹ Yến nói sáng sớm Văn Thiện đã đến chở nó đi rồi." Nói rồi cô về chỗ ngồi của mình. Lùn đang đứng dựa vào tường nghe vậy nhỏ lên tiếng nói: "Chắc họ đi ăn sáng với nhau thôi mà." Huỳnh Thủy ngồi chóng cằm và hỏi vu vơ: "Mà hình như anh Thiện thích Tiểu Yến nhà chúng ta, phải không?" Yến Nhi khoanh tay lại và gật đầu: "Cái đó là chắc chắn 100% rồi." Huỳnh Thủy lại nói đùa: "Có khi nào anh Thiện hôm nay dẫn Yến đi tỏ tình không ta." Hạ Vy nghe đến vấn dề đó liền nhíu mày lại, Văn Thiện thích nó? Cô bất giác nhìn qua Mỹ Ngân và tự hỏi, liệu bọn họ có để yên nó không? Ôi trời ạ, chỉ mới nghĩ đến thôi thì cô cảm thấy chóng mặt rồi đây. Lúc này bỗng có một học sinh nữ chạy vào nói lớn lên: "Không xong, không xong rồi. Hotboy Văn Thiện đang tỏ tình với Trần Tiểu Yến lớp này ở phòng Piano kia." Nghe xong cả lớp đều bất ngờ và bắt đầu bàn tán ồn ào cả lên. Mỹ Ngân đứng dậy liếc nhìn tụi người Hạ Vy một cái rồi chạy nhanh ra ngoài. Huỳnh Thủy dùng tay bịt nhẹ miệng mình lại: "Sao tao nói linh quá vậy?" Hạ Vy không nói câu nào mà trục tiếp chạy nhanh ngoài, cô sợ nó sẽ gặp rắc rối. Ba cô bạn còn lại cũng hiểu ra điều đó nên vội chạy theo. Văn Thiện và nó đang vui vẻ từ lầu 8 đi xuống, hai người họ tay trong tay, đầy ngọt ngào. Đến hành lang Văn Thiện và nó bị một người chặn lại, đó chính là Thanh Hiền chứ chẳng phải một ai khác nữa. Ả nhìn thấy cảnh tay trong tay của Văn Thiện với nó thì đôi mắt bất giác giận dữ, như muốn ăn tươi nhốt sống Tiểu Yến nó vậy. "Tại sao vậy, thật ra tôi có gì không bằng con nhỏ này." Thanh Hiền chỉ tay vào nó và quát lớn. Nó khẽ giật mình, sao mới đây mà ả đã biết rồi? Văn Thiện kéo nó ra sau lưng mình, một hành động che chở: "Đơn giản vì tôi thích Tiểu Yến, chỉ thế thôi." Thanh Hiền rơi nước mắt nhưng cũng đồng thời cơn giận càng lên cao, ả nhìn thẳng vào nó và thét lên: "Tao nhất định không tha thứ cho mày đâu." Lúc này tất cả mọi người chạy đến, với ý muốn xem phim hay. Nghe câu đó của Thanh Hiền thì Huỳnh Thủy và Hạ Vy hoảng hốt chạy đến, đứng trước Văn Thiện với nó, sợ ả sẽ nổi điên thật. Hạ Vy liếc nhìn Văn Thiện và nói: "Anh mau đưa Tiểu Yến đi trước đi." Văn Thiện nhẹ gật đầu rồi kéo nó rời khỏi. "Hai người tính đi đâu." Thanh Hiền thét lớn và tính chạy theo. Nhưng không được, bởi vì Huỳnh Thủy và Hạ Vy đã nhanh chặn ả lại. Hạ Vy lạnh lùng hỏi: "Mày muốn làm gì?" Thanh Hiền tức giận quát lên: "Hai mày tránh ra." Huỳnh Thủy nhìn về phía Mỹ Ngân và nói: "Lớp phó, nếu không muốn chị em tốt mình bị thương thì mau đưa ả đi đi. Hạ Vy nhà tao cực kì nóng tình, nếu đã nổi nóng thì sợ rằng cả tao cũng không ngăn được." Những gì Huỳnh Thủy nói, Mỹ Ngân nghe hiểu hết nên vội bước đến kéo Thanh Hiền lại: "Thanh Hiền, chị bình tỉnh chút. Chúng ta mau đi đi, sẽ có cách khiến anh Thiện thích chị mà." Mỹ Ngân cố kéo Thanh Hiền đi, rời khỏi tranh luận của mọi người. Huỳnh Thủy nhìn Hạ Vy và nói: "Lần này Tiểu Yến gây rắc rối lớn thật rồi đây." Hạ Vy thở dài và khẽ lắc đầu, cô thật không biết nó được đại hotboy thích, là phúc hay họa nữa. Ở sân cỏ rộng lớn có đôi trai gái đang tựa lưng vào nhau, nhìn ngắm bầu trời đầy mơ mộng. Lúc nãy nhìn thấy giọt nước mắt của Thanh Hiền nhẹ nhàng rơi, trong lòng nó giờ không thôi khó chịu. "Em sao vậy Tiểu Yến, sao nãy giờ không nói gì?" Văn Thiện thấy nó im lặng nên lên tiếng hỏi. Nó quay người lại nhìn anh: "Thanh Hiền, chị ấy xinh đẹp và lại thích anh lâu đến vậy mà sao anh không thèm để ý đến chị ấy vậy?" Văn Thiện bóp nhẹ mũi nó và cười hiền: "Tình cảm không quan trọng xấu đẹp đâu ngốc. Tình cảm tựa vào cảm giác. Anh chọn em, vì em là người khiến trái tim anh rung động." Nghe xong những lời ấy nó mỉm cười và nhẹ gật đầu: "Dạ em hiểu rồi." Văn Thiện nhẹ nhàng ôm lấy nó vào lòng và nói khẽ: "Em đừng suy nghĩ tinh linh nữa nhé." Sau khi đám người nhiều chuyện kia vỡ tán thì Hạ Vy lấy điện thoại ra gọi cho nó, vì sắp đến giờ học rồi. Nó: "Alo tao nghe nè Vy." Hạ Vy: "Mày đang ở đâu vậy?" Nó: "Tao đang ở sân cỏ." Hạ Vy: "Cứ ở yên đó đi, tao ra ngay." Cúp máy thì Hạ Vy vội chạy ra sân cỏ sau trường, trong lòng cô đang muốn mắng ai đó một trận quá đi. Đang yên đang lành, tự nhiên gây ra chuyện phiền phức này, chán sống thật rồi mà. "Văn Thiện, bộ anh không có não hay là anh té đập đầu nên bị khùng rồi. Anh thừa biết bọn người Thanh Hiền đã vì anh mà ganh ghét Tiểu Yến rồi. Giờ anh còn công khai nói thích nó nữa, bộ anh muốn hại nó chết hay sao?" Vừa thấy mặt Văn Thiện thì Hạ Vy liền mắng một hơn luôn. Nó bịt kín tai mình lại, thôi chết, núi lửa Hạ Vy thật sự bùng nổ rồi. Văn Thiện bị mắng đến cứng họng, không thể nói gì được. Cô bạn Hạ Vy này sao mà hung dữ quá vậy, thật không biết thằng bạn thân của anh, Khánh Nghĩa tại sao lại đi thích cô gái hung dữ này nữa. "Thôi được rồi chị hai, mày bớt nóng lại đùm tao." Nó chen vào giữa Văn Thiện và Hạ Vy mà nói. Hai tay nó ôm lấy Hạ Vy nhõng nhẽo: "Thôi mày đừng giận vậy nữa, dù tao giờ có bạn trai rồi cũng không bao giờ bỏ mày đâu nên đừng có ghen nữa." Hạ Vy đẩy nhẹ nó ra: "Mày đang mơ đó hả? Tao mà ghen vì mày à." Giọng của cô trở lại êm tai như bình thường rồi, không còn hung dữ nữa. Nó biết mà, cô sợ nó nhõng nhẽo nhất. "Thôi vào lớp đi." Hạ Vy liếc nhìn nó và nói. "Tuân lệnh." Nó trẻ con chạy đến khoác tay Hạ Vy và cười nói, rồi cùng cô vào lớp. Văn Thiện nhìn theo và khẽ cười, rồi nhanh vào lớp luôn. Nó vừa bước vào lớp thì cả lớp bắt đầu to nhỏ với nhau đều hướng về nó. "Ê, người mà mới được hotboy Văn Thiện tỏ tình kia." "Là nhỏ đó thật sao?" "Này mày, tao thấy nó có xinh đẹp gì đâu nhỉ." "Tao còn xinh đẹp hơn, sao không được anh Thiện để ý đến chứ?" "Đúng đấy, thiệt bất công mà." Mỗi người một câu, cũng diếc cả tai rồi. Hạ Vy ngồi xuống và nhìn nó: "Mày đã thấy rắc rối mình gây ra chưa?" Nó ngồi xuống bên cạnh cười cười: "Kệ họ đi, muốn nói gì thì để họ nói đã đi." Mỹ Ngân cố ý nói lớn: "Cái đồ không biết xấu hổ chen chân vào tình cảm của người khác." Hạ Vy tính đứng lên, mắng ả một trận. Nhưng nó đã nắm tay cô lại và nhẹ lắc đầu, ý không muốn làm lớn chuyện. Bạn ngồi chung bàn với Mỹ Ngân cũng nói lớn: "Tao nghi ngờ con nhỏ này là yêu tinh biến thành quá mới quyến rũ anh Thiện được." "Rầm." Huỳnh Thủy lúc này đập bàn thật mạnh và đứng lên hỏi: "Mọi người nói mỏi miệng chưa? Chứ tôi nghe mỏi tai rồi đó." Nhỏ chính là không chịu nổi khi bạn mình bị nói xấu như vậy, ánh mắt nhỏ giờ đầy bức mình. Nó vội đứng dậy đi đến chỗ Huỳnh Thủy: "Thôi bỏ đi Thủy, nói gì mặt họ. Thầy cô sắp vô rồi, mày ngồi xuống đi." Huỳnh Thủy thở dài và bực mình ngồi xuống, cô bạn này của nhỏ luôn là thế đấy. Nếu gặp bạn bè nó bị nói như vậy thì nó mà chịu để yên mới là lạ. Nhưng đến khi là bản thân mình thì nó lại cố nhịn, bỏ qua như thế này đây. Lại có người lên tiếng nói móc: "Bị người ta nói đúng rồi nên mới không dám làm gì, chỉ biết bỏ qua thôi." Nó vẫn xem như không nghe thấy gì, cứ đi về chỗ ngồi của mình. Nhưng đang đi thì đã có người đưa chân ra giữa đường, cố ý khiến nó vấp ngã. Trước nay nó vốn là người hậu đậu, không nhìn trước sau gì nên tất nhiên ý đồ của người ta thành công rồi. Nó cứ thế mà té ngã, vi trí là đầu nó sẽ đập vào bàn. Nhưng rất may mắn là Lùn ngồi gần đó, nhỏ đứng dậy và nhanh tay kéo nó lại: "Tiểu Yến, cẩn thận." Nó vẫn không kịp phản ứng nên ngã nhẹ vào người Lùn, cảm thấy mình đã được an toàn thì nó liền thở ra nhẹ nhõm, hết hồn à cứ tưởng nó lần này chết thiệt rồi chứ? Yến Nhi thật nhịn hết nổi rồi, cô ấy đứng dậy tính dạy mấy người kia một trận. Nhưng đúng lúc này thầy giáo lại bước vào, khiến cả lớp trở nên im lặng hẳn. Ai cũng không dám ồn ào như nãy nữa, ai đấy đều ngồi yên nghe thầy giáo giảng bài. Hạ Vy nhìn nó và khẽ lắc đầu: "Xem ra giờ rắc rối mới thật sự bắt đầu đây." ********Hết chương 19******* Nhớ nhé, tình cảm không quan trọng đẹp xấu, cảm xúc mới thật sự quan trọng.