Trên đường về, Đa Đa cực kỳ hưng phấn, không ngừng chạy quanh hai người. Vệ Lăng Dương không thấy đường, gậy dò đường nhiều lần vô tình va vào nó, sau cùng vẫn nhờ Từ Gia răn dạy nó mới ngoan ngoãn đứng bên cạnh Vệ Lăng Dương, phối hợp với bước đi của hắn. Mingtian023. Về đến nhà, Từ Gia dẫn Vệ Lăng Dương ngồi xuống sofa, còn mình cầm hành lý hai người mang vào phòng. Lần này Vệ Lăng Dương sẽ ở đây tới khi kết thúc phẫu thuật, cho nên mang theo không ít quần áo. Từ Gia xếp quần áo bỏ vào tủ của mình, dọn đến cuối thì phát hiện một chiếc hộp nằm dưới cùng vali. Hành lý trước đó do cậu thu xếp, khi ấy chưa có chiếc hộp này, khả năng duy nhất chính là Vệ Lăng Dương nhân lúc cậu không có mặt lén nhét vào. Chiếc hộp có hình vuông, Từ Gia vừa nhìn liền đoán được bên trong có gì. Cậu ngồi xổm xuống, cầm hộp lên rồi mở ra. Đúng như cậu nghĩ, bên trong chính là quà sinh nhật 18 tuổi – quyển album Vệ Lăng Dương tặng cậu, mà sau đó đã bị cậu trả lại. Góc quyển album hơi mòn, chứng tỏ chủ nhân của nó thường xuyên lật xem, nhưng ảnh chụp bên trong được giữ gìn cẩn thận, không hề cũ nát. Năm đó cậu trả album rất kiên quyết, Vệ Lăng Dương đi rồi mới hối hận mình đã không giữ nó lại, có thể giúp mình có chút gì đó để hoài niệm.Mingtian023. Trong ảnh đều là hai người khi học cấp 3, Từ Gia lật album xem, khóe môi mang ý cười hoài niệm, bất tri bất giác xuất thần, mãi đến khi Vệ Lăng Dương ngoài phòng khách gọi tên cậu, cậu mới phục hồi tinh thần, bèn cao giọng đáp, rồi cẩn thận đóng album lại, bỏ vào ngăn kéo, đặt cùng tấm card còn giữ lại năm đó. Ra phòng khách, Từ Gia thấy Vệ Lăng Dương vẫn ngồi chỗ cũ, Đa Đa nằm bên cạnh hắn, dường như phát hiện ra sự khác lạ của hắn nên cứ nghiêng đầu nhìn mãi. Vệ Lăng Dương nghe tiếng bước chân của cậu thì nghiêng đầu nhìn sang: “Sao em thu dọn lâu thế? Chẳng lẽ em mang nhiều quần áo cho anh lắm hả?” “Không nhiều lắm.” Từ Gia đi tới, ngồi xuống bên kia tay vịn sofa, “Đủ để anh ở 30-50 năm thôi.” Vệ Lăng Dương nghe thế thì bật cười thành tiếng, trêu chọc cậu: “Vậy coi như anh ở rể à?” “Ừa, có lẽ thế.” Từ Gia cũng cười theo. Rõ ràng không còn là thiếu niên 17 18 tuổi, thời gian yêu nhau mãnh liệt cũng đã qua thật lâu, nhưng dù vậy, chỉ một cậu đơn giản cũng có thể làm hai người cười hết nửa ngày. Bầu không khí thoải mái tự nhiên này lây nhiễm cả Đa Đa, thế là tiếng cười hai người xen lẫn mấy tiếng “gâu gâu”. Từ Gia dẫn Vệ Lăng Dương làm quen kết cấu ngôi nhà. Cậu ở trong một căn hộ hai phòng đơn giản, diện tích không lớn, không mất bao lâu hai người đã đi chung quanh một lần, trong thời gian đó Đa Đa vẫn luôn đi theo họ, cứ như sợ mình bỏ đi sẽ không còn thấy Vệ Lăng Dương nữa. Dạo một vòng rồi trở lại phòng khách, Từ Gia nói với Vệ Lăng Dương: “Có thể làm quen dần dần, hiện giờ em không cần lên lớp, có thể ở nhà với anh.” “Không phải em đang thực tập sao?” Vệ Lăng Dương hỏi, hắn nhớ người ở đoàn kịch từng đề cập đến chuyện Từ Gia sắp đi làm. “Dời lại rồi.” Từ Gia đáp, sau khi biết tình trạng của Vệ Lăng Dương, cậu đã trình bày với công ty thực tập rằng hiện giờ mình tạm thời không thể đi làm. “Vì anh ư?” Vệ Lăng Dương biết mà vẫn hỏi.Mingtian023. “Đúng vậy.” Từ Gia sảng khoái thừa nhận, tuyệt đối không cố ý bày vẻ, đoạn duỗi tay chạm vào lông mi Vệ Lăng Dương, “Cho nên anh phải mau chóng khỏe lên.” Vệ Lăng Dương chớp mắt, vươn tay cầm tay cậu, kéo đến bên môi hôn lên ngón tay cậu, cười nói: “Tuân mệnh vợ.” “Bớt lắm điều đi.” Từ Gia mỉm cười rút tay về, nhìn đồng hồ trên vách tường, đứng dậy, “Sắp 9 giờ rồi, em soạn quần áo cho anh tắm.” “Anh đi với em.” Vệ Lăng Dương nói xong bèn đứng lên từ sofa, “Thuận tiện quen đường luôn.” “Ừ.” Dưới sự giúp đỡ của Từ Gia, Vệ Lăng Dương nhẩm đếm số bước chân từ sofa phòng khách đến phòng ngủ, sau khi nhớ đường đi chung chung thì vào phòng tắm chờ Từ Gia xả nước. Vệ Lăng Dương không nhìn thấy, cũng không quen với phòng tắm nhà Từ Gia, nên đương nhiên Từ Gia sẽ thực hiện nhiệm vụ tắm giúp hắn. Lại nói đây cũng không phải lần đầu cậu giúp Vệ Lăng Dương tắm, năm Vệ Lăng Dương bị biển quảng cáo nện gãy xương vai, cậu cũng tắm giúp hắn, nhưng đó đã là chuyện nhiều năm về trước, hiện giờ đối mặt với Vệ Lăng Dương đã bắt đầu cởi quần áo, cậu bỗng dưng không xuống tay được. Vệ Lăng Dương lưu loát cởi áo, cầm trong tay rồi hỏi cậu: “Quần áo để ở đâu vậy?” “Đưa em.” Từ Gia cầm quần áo trong tay hắn, ném vào giỏ giặt đồ đặt trong góc, tầm mắt lơ đãng đảo qua thân trên để trần của hắn. Trước kia Vệ Lăng Dương rất thích vận động, chưa kể còn chơi bóng rổ, cho nên dáng người rất đẹp. Nhưng năm đó hắn còn trẻ, cơ thể chưa nảy nở hoàn toàn. Mặc dù vân da gầy gò nhưng mang theo nét ngây ngô của người trẻ tuổi, mà nay cơ thể hắn đã trổ mã hoàn toàn, mỗi tấc cơ thể cùng đường cong hệt như được đo lường tỉ mỉ, hút chặt ánh mắt Từ Gia. Nhìn đường cong cơ bụng Vệ Lăng Dương, Từ Gia không khỏi nghĩ, có lẽ lúc không nhìn thấy hắn vẫn duy trì tập thể hình, bằng không sao dáng người có thể đẹp đến vậy, không chỉ có cơ bụng, còn có đường nhân ngư … Đường nhân ngư … Tầm mắt Từ Gia di chuyển từ đường nhân ngư tới tay Vệ Lăng Dương, phát hiện hắn đã cởi quần, giờ đang chuẩn bị cởi quần lót bèn thốt lên: “Chờ đã!” “Hửm?” Vệ Lăng Dương ngừng hành động trong tay, nhưng vẫn treo ngay mép quần lót, “Em sao vậy?” “Không cần cởi quần lót.” Từ Gia ho nhẹ một tiếng, cố gắng dời mắt mình khỏi cơ thể hắn. “Vì sao?” Vệ Lăng Dương khó hiểu, “Tắm rửa tội gì không cởi.quần.lót?” “Ngồi ở đáy bồn lạnh lắm.” Từ Gia thuận miệng bịa một lý do vớ vẩn, nhặt quần dài hắn cởi ném vào giỏ, không cho hắn cơ hội phản bác, trực tiếp kéo người ngồi vào bồn tắm. Vệ Lăng Dương ngồi vào bồn tắm xả đầy nước ấm, đoạn đưa tay sờ đáy bồn: “Anh thấy có lạnh đâu, mặc quần lót tắm kỳ lắm, tắm không sạch …” “Chỗ nào tắm không sạch, anh bớt nói nhiều.” Từ Gia ngắt lời hắn. “Chỗ đó không sạch.” Vệ Lăng Dương nghiêm túc nói, “Chẳng lẽ bình thường em không rửa chỗ đó?” Chỗ đó, là chỗ nào? Từ Gia theo bản năng nhìn qua chỗ hắn nói, nhìn thấy rồi thì bên tai nóng phừng lên: “… Anh câm miệng đi, muốn tự tắm đúng không?” “Không có.” Vệ Lăng Dương ngoan ngoãn ngậm miệng, vài giây sau lại lí nhí, “Thực ra anh nói mông, em nghĩ đi đâu vậy?” Từ Gia đang nặn dầu gội đầu bèn ngừng lại, ỷ Vệ Lăng Dương không thấy mình đỏ mặt mới nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “… Em cũng nói mông mà.”Mingtian023. Vệ Lăng Dương nghe vậy bèn phì cười, hiển nhiên không tin: “Thật à?” “Thật.” Từ Gia bôi dầu gội lên đầu hắn, rồi lấy một ít nước để tạo bọt. Mặc dù Vệ Lăng Dương không thấy dáng vẻ Từ Gia lúc này, nhưng lấy hiểu biết của mình về cậu, đương nhiên cũng đoán được lúc này vẻ mặt Từ Gia ra sao, thế là khoái trá cong môi cười, nhưng không tiếp tục được nước làm tới nữa. Giúp Vệ Lăng Dương tắm xong, Từ Gia dẫn hắn ngồi lên ghế dựa trong phòng ngủ, còn mình thì tìm quần áo đi tắm. Đợi cậu tắm xong, đối phương đã chống cằm, nhắm mắt ngồi đó không biết đang ngủ hay chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần. Từ Gia ngừng bước, đứng cách cửa phòng mà nhìn Vệ Lăng Dương. Từ lần gặp mặt vội vàng ở đại học đến nay, hai người đã xa nhau bảy năm rồi. Thời gian như nước chảy trôi, mặc dù hai người không còn là thiếu niên thanh xuân năm ấy, nhưng hiện giờ nhìn gương mặt Vệ Lăng Dương, Từ Gia lại cảm thấy, chia xa mấy năm dường như chỉ mới hôm qua mà thôi. Ánh mắt cậu quá chuyên chú nên dường như Vệ Lăng Dương cảm nhận được, thế là hắn chầm chậm mở mắt, hướng về phía cậu mà hỏi: “Tắm xong rồi?” “Xong rồi.” Từ Gia đi tới chỗ hắn. “Có mang giày không?” Vệ Lăng Dương hỏi. “Có mang.” Từ Gia nhìn đôi chân trần của mình, trợn mắt nói dối. “Nói dối.” Vệ Lăng Dương xoay người duỗi tay sờ chân cậu, không ngạc nhiên gì khi sờ thấy đôi chân trần, thế là cau mày, “Lúc em đi chẳng có tý tiếng động nào, sao có thể mang giày. Nhanh mang giày vào.” “Mùa hè không lạnh.” Mặc dù Từ Gia nói vậy, nhưng vẫn mang giày theo lời hắn, rồi quay lại hỏi, “Anh đói chưa? Em nấu mì sợi cho anh.”Mingtian023. “Hơi đói.” Vệ Lăng Dương xoa bụng, hồi chiều hai người ăn hơi sớm. “Vậy em đi nấu.” “Anh đi với em.” “Ừ.” Ngày mai Vệ Lăng Dương phải tới bệnh viện kiểm tra, Từ Gia nấu mì cà chua trứng gà đơn giản, sau khi ăn xong thì không lâu sau hai người tắt đèn đi ngủ. Hôm sau, hai người ăn điểm tâm xong liền đến bệnh viện, rồi hẹn gặp trợ lý Trương ở sảnh. Từ sau khi cả nhà Vệ Lăng Dương sang Mỹ, đây là lần đầu tiên Từ Gia gặp trợ lý Trương. Trợ lý Trương cùng độ tuổi với Vệ Trọng Tề, y và Vệ Trọng Tề là bạn học cùng trường, đồng thời cũng là trợ thủ đắc lực, sau khi Vệ Trọng Tề xảy ra chuyện, chuyện ở công ty đều do y giải quyết, hiện giờ Vệ Lăng Dương về nước chữa mắt cũng từ bác sĩ do y liên hệ. Chào hỏi Vệ Lăng Dương xong, y nhìn Từ Gia đứng bên cạnh, cười nói: “Từ Gia, đã lâu không gặp.” “Chú Trương, đã lâu không gặp.” Từ Gia cười đáp lại. “Đã liên hệ với bác sĩ rồi, đi theo chú.” “Vâng.” Trợ lý Trương dẫn đường, Từ Gia và Vệ Lăng Dương đi theo y đến văn phòng bác sĩ đã hẹn. Hồ sơ bệnh án của Vệ Lăng Dương đã được chuyển cho bác sĩ trước khi về Trung Quốc, bác sĩ cũng có hiểu biết chung về tình hình của hắn, sau khi hỏi chẩn trực tiếp thì cho hắn đi làm kiểm tra. Từ Gia cùng hắn thực hiện một loạt kiểm tra, sau khi bác sĩ dặn dò một số chuyện họ cần chú ý thì bảo họ về nhà chờ kết quả. “Bác sĩ, tình hình có nghiêm trọng không ạ?” Từ Gia nhận thấy bác sĩ mang vẻ mặt nặng nền lúc hỏi chẩn, nên lo lắng hỏi. “Hiện giờ khó nói được, chờ kết quả kiểm tra cụ thể mới có thể xác định.” Bác sĩ nói ỡm ờ, cuối cùng vẫn bảo cậu về chờ kết quả. Kết quả kiểm tra vẫn chưa có, Từ Gia biết hiện giờ có hỏi cũng không được gì, cảm ơn đối phương xong liền cùng Vệ Lăng Dương rời khỏi văn phòng bác sĩ. Trợ lý Trương có chuyện cần làm nên đã rời đi lúc kiểm tra xong, thời gian còn sớm, Từ Gia hỏi Vệ Lăng Dương có muốn đi dạo xung quanh không. “Gần đây có trung tâm mua sắm không?” Vệ Lăng Dương hỏi. “Có, anh muốn đi không?” Từ Gia hỏi. “Được đó.” Vệ Lăng Dương gật đầu, “Đúng lúc mua chút quà đi gặp ông bà ngoại …” Lời nói của hắn bị tiếng chuông điện thoại gián đoạn, Từ Gia lấy di động khỏi túi quần, nhìn màn hình, rồi bảo Vệ Lăng Dương “Là Chu Tử Dao” thì bắt máy. Chu Tử Dao hỏi có phải Vệ Lăng Dương về rồi không, Từ Gia đoán chắc là Cận Hạo nói cậu biết, nên bảo: “Về rồi, bọn tớ đang ở cửa hàng bách hóa đường Vĩnh Yên, cậu tới đây đi.” “Tớ tớ tớ tớ tới liền!” Chu Tử Dao nói xong câu đó liền cúp máy, Từ Gia bị ngữ điệu vui sướng của cậu chọc cười, cất điện thoại vào túi rồi nói với Vệ Lăng Dương:Mingtian023. “Lát nữa Chu Tử Dao tới, bọn mình đến trung tâm thương mại chờ cậu ấy đi.” “Được.” Chu Tử Dao rất nhanh đã tới, vừa thấy Vệ Lăng Dương liền vọt tới ôm chặt hắn, vừa vui mừng vừa nén giận mà quở trách: “Sao cậu không gáy tiếng nào đã về? Nói sớm là tớ có thể đi đón cậu rồi! Lâu rồi không liên lạc, có nghĩ đến người anh em là tớ không!” “Được rồi được rồi, chẳng phải tôi đã về rồi sao?” Vệ Lăng Dương duỗi tay vỗ vào đầu cậu, “Thói quen thích ôm người này sao còn chưa sửa, làm trò trước mặt công chúng không sợ mất mặt à.” “Hừ, tớ ôm anh em của tớ thì có gì mất mặt.” Chu Tử Dao không quan tâm hình tượng của mình, buông Vệ Lăng Dương ra rồi giơ nắm đấm muốn chạm vào nắm đấm của Vệ Lăng Dương như trước đây hai người hay làm, nhưng giơ một hồi không thấy Vệ Lăng Dương phản ứng, bấy giờ mới phát hiện hắn có gì đó là lạ, hóa ra tiêu cự của hắn không đặt trên người mình. Chu Tử Dao hốt hoảng, giơ tay quơ quơ trước mặt hắn, thấy hắn không phản ứng thì dại ra mấy giây, quay đầu nhìn Từ Gia xin giúp đỡ: “… Gia Gia?” “Mắt Vệ Lăng Dương bị thương, tạm thời không nhìn thấy.” Từ Gia giải thích đơn giản cho cậu. “Không nhìn thấy?” Chu Tử Dao lặp lại một lần, lập tức ôm chầm Vệ Lăng Dương khóc thật lớn. Vệ Lăng Dương: “…” Từ Gia: “…” _____ Tiểu kịch trường: Vệ Lăng Dương: Ah, lại lần nữa bị sờ soạng toàn thân … Từ Gia: …