Biên tập: Thiên Duyên _____ Cánh tay Từ Gia bị thương, trở về tiểu khu, Vệ Lăng Dương giúp cậu cầm đồ lên lầu, về tới nhà lại phát hiện Khương Yến đã quay về. Hai năm nay công việc Khương Yến khá thuận lợi, đã lên chức phó quản lý, nhưng công việc cũng ngày càng bận rộn, trước đó Từ Gia khai giảng cấp 3 đã nói sẽ về nhưng vì tạm thời đi công tác nên không về được, lần này đột nhiên trở về, ngược lại khiến Từ Gia sửng sốt, đứng ở cửa nhìn cô ngồi trên ghế sofa. “Gia Gia về rồi à? Mẹ con cũng vừa tới, vừa về liền hỏi bà con đi đâu?” Bà Khương nhìn bọn họ, đứng dậy cười nói, “Làm gì cứ đứng ngoài cửa thế này? Mau cùng Dương Dương vào nhà đi.” “Vào đi.” Từ Gia nói với Vệ Lăng Dương. “Tớ không vào đâu, đồ để ở đây nha.” Vệ Lăng Dương thấy Khương Yến hiếm khi về một chuyến, biết người một nhà bọn họ có nhiều lời muốn nói nên không quấy rầy thêm, cầm túi đựng quần áo đặt trên tủ giày, cố ý cao giọng bảo, “Gia Gia, vết thương trên tay cậu ngàn vạn lần đừng để dính nước đó, bác sĩ nói nghiêm trọng như vậy nhất thiết phải dưỡng cho tốt.” Lời hắn nói dẫn tới mọi người chú ý, bà Khương nghe xong liền căng thẳng đi tới: “Bị thương gì? Chỗ nào bị thương? Để bà ngoại nhìn xem nào.” “Không sao đâu ạ, không cẩn thận bị rách da mà thôi.” Thấy bà cụ lo lắng, Từ Gia lên tiếng an ủi. Khương Yến cũng nối gót bà Khương đi đến bên cạnh cậu, mặt đầy lo lắng: “Sao con bị thương? Xảy ra chuyện gì?” “Không có …” “Cánh tay trái, bả vai đều bị thương, gọt mất một miếng thịt to, bả vai cũng bị bầm một cục lớn.” Vệ Lăng Dương ngắt lời cậu, nói sơ chuyện xảy ra ở trung tâm mua sắm một lần, cố ý nói rõ bọn họ đến đó mua quà sinh nhật cho Khương Yến. Từ Gia biết hắn muốn mượn chuyện mình bị thương để Khương Yến quan tâm mình, thấy hơi cảm kích nhưng không khỏi cảm thấy buồn cười, quan hệ giữa cậu và mẹ mình vậy mà tới mức cần được người khác tới thúc đẩy. Nghe cậu té từ trên thang cuốn làm mặt bà Khương bị dọa trắng bệch, cầm tay cậu xem một vòng, thấy băng gạc quấn trên cánh tay, mắt đỏ lên: “Sao ngã nặng thế này?” “Không nặng lắm đâu, chẳng qua băng lại rồi nên không cách nào cho bà xem.” Từ Gia nói. Khương Yến ở bên cạnh vỗ vai bà cụ, sau đó hỏi Từ Gia: “Bác sĩ nói thế nào? Xử lý ở bệnh viện nào, có đáng tin không?” “Tại bệnh viện Trung y, cũng chụp X quang luôn rồi, không phải vết thương nghiêm trọng.” Từ Gia nói, “Bà và mẹ không cần lo lắng.” “Mọi người vào trong từ từ nói chuyện đi.” Một người đàn ông trung niên ở phía sau Khương Yến lên tiếng nhắc nhở, “Từ Gia bị thương, để thằng bé vào nghỉ ngơi một lúc đi.” Từ Gia ngẩng đầu nhìn y, đối phương đáp lại một nụ cười hiền hòa phúc hậu. “Đúng, đúng, Gia Gia đừng đứng, vào cho ngoại xem nào.” Nghe y nhắc nhở, lúc này bà Khương mới kịp phản ứng, kéo Từ Gia vào phòng, còn không quên gọi Vệ Lăng Dương. “Con về trước đây, chốc nữa lại qua thăm Gia Gia.” Vệ Lăng Dương uyển chuyển từ chối, cầm đồ của mình rời đi trước. Tuy Từ Gia nói không sao, nhưng bà Khương và Khương Yến đều rất lo, ngay cả ông Khương sau khi về cũng hoảng sợ, cùng bà Khương mỗi người ngồi một bên Từ Gia, luôn miệng hỏi tay cậu có đau không, ngược lại Khương Yến bị đẩy sang ngồi sofa đơn bên kia. Khương Yến nhìn Từ Gia bật cười được ba mẹ mình vây quanh, nhớ tới sự xa lạ một hỏi một đáp vừa rồi khi Từ Gia đối diện mình, cảm thấy giờ phút này ba mẹ với Từ Gia mới giống một nhà ba người, còn mình chỉ là thân thích đã lâu chưa viếng, quan hệ xa cách, trong lòng không khỏi mất mát và bất đắc dĩ, nụ cười cũng nhiều thêm mấy phần cô đơn. Người đàn ông bên cạnh nhận ra cảm xúc cô, vươn tay vỗ vỗ vai, yên lặng an ủi cô. Khương Yến vỗ tay y, ngẩng đầu mỉm cười, tỏ ý mình không sao. Tuy Từ Gia được ông bà ngoại vây quanh, nhưng lực chú ý vẫn đặt bên chỗ Khương Yến, nhìn hai người họ qua lại, bỗng nhớ tới người cha ở sở nghiên cứu xa xôi đã lâu chưa gặp, trong lòng dần bị cảm giác chua xót không sao tránh được bủa vây. Người đàn ông trước mặt là đối tượng kết giao của Khương Yến, tên Vu Quốc Cường, Từ Gia gọi y là chú. Hai người đã quen nhau hơn hai năm, nhưng Khương Yến công việc bận rộn, trở về ít, nên Từ Gia chỉ gặp đối phương hai lần, y là người tính tình thật thà, hết mực bao dung Khương Yến, ông bà Khương xem như vừa lòng với y. Lần đầu nhìn thấy Vu Quốc Cường, Từ Gia biết sớm muộn gì Khương Yến cũng sẽ tái hôn, lúc này gặp lại đối phương, trong lòng cậu có dự cảm có lẽ thời khắc ấy đã đến rồi. Nhà họ Khương có hai phòng một sảnh, không còn phòng dư cho Khương Yến và Vu Quốc Cường, mỗi lần về hai người đều ở khách sạn cạnh tiểu khu, lần này cũng không ngoại lệ, ăn cơm xong không lâu liền về khách sạn trước. Bọn họ đi rồi, Từ Gia mới lấy quần áo hôm nay mua cho ông bà Khương, bảo hai người mặc thử xem có vừa không. Nghe nói Từ Gia cũng mua cho bản thân, bà Khương cầm túi đựng quần áo của Từ Gia, định để Từ Gia mặc thử cho họ xem, món đầu tiên lấy ra chính là cái quần yếm Vệ Lăng Dương lén mua kia. Quần yếm làm từ vải da bò màu xanh dương nhạt, chất vải mềm mại, kiểu dáng đơn giản thoải mái, trông rất bắt mắt. Bà Khương vừa nhìn liền thích vô cùng, khen Từ Gia có thẩm mỹ, cậu mặc vào nhất định rất đẹp. Lúc nhìn thấy quần yếm Từ Gia ngẩn cả người, quần áo đều do Vệ Lăng Dương cầm, nhiều hơn một cái quần khi nào cậu hoàn toàn không hay, đang sững sờ bỗng nhớ ra trước đó Vệ Lăng Dương bảo muốn quay lại cửa hàng lấy ví tiền, ánh sáng chợt lóe, hiểu ra hắn nào có về tìm ví tiền, rõ ràng là đi mua quần cho mình. Nghĩ đến đây, Từ Gia thật sự không biết nói sao cho phải, dường như cái gì cũng không cần thiết, vì Vệ Lăng Dương không có ở đây. …… Trở về chuyến này, ban đầu Khương Yến chỉ tính ở lại ba ngày, vì Từ Gia bị thương nên ở thêm mấy ngày nữa, chờ cuối tuần Từ Gia về trường mới chuẩn bị đi, ngày cô đi, suy nghĩ của Từ Gia liền được chứng thực. Khương Yến tới tìm cậu nói chuyện, bảo mình định kết hôn với Vu Quốc Cường, hơn nữa hy vọng Từ Gia có thể theo họ đến sống ở B thành. Đây cũng không phải lần đầu Khương Yến đề xuất Từ Gia đến B thành với cô, từ hai năm trước lúc Từ Gia lên cấp 2, khi đã có năng lực chăm sóc bản thân, cô hỏi Từ Gia có bằng lòng qua chỗ cô không. Nếu năm đầu Từ Gia đến H thị Khương Yến hỏi cậu câu này, Từ Gia nhất định không chút do dự đi với cô, khi đó cô vừa ly hôn với Từ Chính Lâm, bất kể ai mở miệng nói muốn dẫn cậu đi, cậu đều sẽ bằng lòng, nhưng vì không có, hai người đều vì công việc trong miệng mình mà bỏ cậu lại, cuối cùng ở bên cậu, chăm sóc cậu lớn lên, lo nghĩ cực khổ vì cậu đều là hai ông bà lão Khương gia, cũng là ông bà ngoại của cậu. Cho nên câu trả lời khi đó của Từ Gia là không muốn, cậu muốn ở cùng ông bà Khương. Mà nay Khương Yến lại lần nữa hỏi câu này, câu trả lời của cậu vẫn thế, cậu không muốn, không muốn rời xa hai vị trưởng bối tóc bắt đầu xám trắng đã qua tuổi sáu mươi này. Khương Yến thấy cậu gần như không chút đắn đo đã cự tuyệt mình, cười khổ một tiếng. Thật ra đáp án này cô đã đoán được từ trước, những năm gần đây, cô và Từ Gia liên lạc với nhau hơn phân nửa bằng điện thoại, quá trình chỉ đơn giản như hỏi thăm tình hình học tập của Từ Gia, dù cô có thời gian xin nghỉ phép về thăm, hai người cũng gần như rơi vào tình trạng không có gì để nói. “Con trách mẹ ư?” Khương Yến hỏi cậu. “Có trách mẹ không à?” Từ Gia lặp lại một lần rồi cười khẽ, thành thật nói, “Muốn nói không trách chút nào hiển nhiên là con đang nói dối, chắc hẳn cũng không ai có thể làm được điều đó. Nói ra sợ mẹ sẽ đau lòng, nhưng con không muốn gạt mẹ.” 10 tuổi ba mẹ ly hôn, đột nhiên bị bỏ lại nhà ông bà ngoại, đối mặt hoàn cảnh lạ lẫm, cậu hoảng sợ lẫn bàng hoàng, luôn tâm tâm niệm niệm rằng một ngày kia ba mẹ sẽ đột nhiên làm lành quay về dẫn cậu đi, nhưng cậu lại chẳng đợi được ngày đó. Trước kia cậu luôn khát vọng ba mẹ không chỉ tồn tại trong điện thoại mà là ở bên cạnh mình, bản thân không cần nhìn những đứa trẻ trong khu nhà nũng nịu với ba mẹ mà sinh lòng hâm mộ, khi giành được hạng nhất, cậu không phải chỉ nghe họ nói một câu “Làm tốt lắm” qua đầu kia điện thoại mà là sẽ ở bên cạnh cậu, ôm cậu một cái, và cả những lúc nhớ họ, cậu cũng không cần sợ ông bà ngoại lo mà lén trốn trong chăn khóc thầm. Những thứ bầu bạn cùng cậu đi từng bước trong mấy năm qua, sao có thể không khiến lòng cậu vướng khúc mắc? Trên tâm lý, cậu cũng chẳng có cách thuyết phục được mình. Song cậu vẫn biết, mọi điều kiện kinh tế mà cậu có hiện giờ đều là họ cho, đây là điều cậu cần phải cảm ơn, chứ không phải luôn oán trách. Nghe lời cậu nói, hốc mắt Khương Yến lập tức đỏ lên, cô quay đầu kìm nén cảm xúc, mắt lại nhìn thấy vết thương trên cánh tay Từ Gia. Vì tránh ảnh hưởng vết thương kết vảy, băng gạc đã được lấy xuống, chỗ khuỷu tay Từ Gia xước một vết thật dài, trên đó chỉ mới kết một lớp vảy mỏng, thêm làn da trắng nõn của cậu làm nền, trông mà phải giật mình. Khương Yến không khỏi nghĩ, những lúc mình không ở cạnh, có phải Từ Gia cũng từng chịu những vết thương khác mà mình không biết chăng, mà thời điểm đó, cô không giống những cha mẹ khác sẽ ở bên cạnh an ủi cậu một câu. Trước kia cô luôn oán trách Từ Chính Lâm không làm tròn trách nhiệm một người chồng, người cha, lại chưa từng xem xét lại mình, sao có thể là người vợ hoặc người mẹ đủ tư cách. Đè nén cảm xúc năm vị xen lẫn trong lòng, Khương Yến đổi đề tài Từ Gia có bằng lòng theo cô đến B thành không sang phương diện sinh hoạt, hỏi cậu có phải sợ sau khi mình kết hôn cậu qua ở sẽ bị ảnh hưởng, sợ rằng không hợp với Vu Quốc Cường không. “Không phải.” Từ Gia lắc đầu, tuy không ở chung nhiều với Vu Quốc Cường, nhưng dựa theo ngôn hành cử chỉ của y có thể thấy y rất trân trọng Khương Yến, con người cũng rất hàm hậu thành thật, “Chẳng qua không muốn xa ông bà mà thôi, mẹ đừng nghĩ nhiều.” “Qua bên kia con cũng có thể thường xuyên về thăm ông bà ngoại, nghỉ đông và nghỉ hè cũng có thể về.” Khương Yến cố gắng thuyết phục cậu, “Mẹ đã xem hết mấy trường, lấy thành tích hiện giờ của con, chỉ cần chịu qua là có thể nhập học ngay, tuyệt đối không ảnh hưởng, như thế không tốt sao?” Dù Từ Gia đã quyết định không đi với cô, nhưng thấy cô cứ gắng sức thuyết phục mình, cậu vẫn nhịn không được mà thấy vui, mặc kệ trước đây ra sao, ít nhất lần này cô thật lòng muốn dẫn cậu theo, thế đã tốt lắm rồi. “Con quyết định rồi, mẹ đừng khuyên con nữa.” Từ Gia tạm dừng, thấy cô lộ vẻ mặt thất vọng bèn an ủi, “Sau này con sẽ đến thăm hai người, đừng lo lắng.” “Gia Gia …” Khương Yến biết mình không cách nào khuyên được cậu, vô lực thở dài một tiếng, vươn tay ôm cậu vào ngực như trước đây khi cô rời đi, thấp giọng nói, “Là mẹ không chăm sóc con thật tốt, con trách mẹ là đúng, nhưng con phải nhớ kỹ, con là đứa con duy nhất của mẹ, dù ra sao mẹ vẫn yêu con.” Đứa con duy nhất ư? Từ Gia im lặng bật cười, cũng ôm ngược lại, vỗ vỗ lưng cô. Sau khi Khương Yến rời đi cùng Vu Quốc Cường, Từ Gia ngồi trong phòng, ngồi im lặng nửa giờ trước quyển bài tập đã mở, chưa làm bất cứ bài nào trên đó. Bất kể cậu biểu hiện lý trí và thành thục trước mặt Khương Yến cỡ nào, nhưng trên thực tế lòng cậu vẫn không thể nào thoải mái hoàn toàn. Nếu mình thực sự đi cùng Khương Yến, cậu biết đó không phải là chuyện tốt, Khương Yến có tổ ấm mới, có thêm cậu sẽ không chỉ đơn giản như thêm một đôi đũa thôi đâu. Lại ngồi một lúc, cậu đứng dậy ra ngoài ban công, nhìn phòng Vệ Lăng Dương vẫn còn sáng đèn, do dự thoáng chốc, cậu lấy một cục đá từ cái hộp để ở ban công, ném sang ban công nhà Vệ Lăng Dương. Hòn đá rơi trên đất phát ra tiếng vang lanh lảnh, Vệ Lăng Dương rất nhanh đã từ trong phòng đi ra.