Hạ Thanh chạy ra ngoài, túm cổ hệ thống đang nấp đằng sau cột đỏ, nói thẳng: "Ta muốn nghe kết cục của Lâu Quan Tuyết ngay bây giờ! Mau, mi mau nói cho ta!" Hệ thống sáng bừng lên, hưng phấn nói: "Ký chủ đổi ý rồi hả?" "Không." Hạ Thanh hằm hè, "Ta chỉ muốn biết tên ngông cuồng kia về sau sẽ có kết cục gì." Hạ Thanh: "..." Hai người ngồi xuống đất. Ngọn lửa hệ thống lắc trái lắc phải, nó nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: "Ký chủ, cậu biết tại sao chúng ta cần tìm người thay thế Lâu Quan Tuyết không." Hạ Thanh đáp không hề suy nghĩ: "Sợ hắn giết chết vai chính thụ của các người?" Hệ thống chột dạ lắp bắp: "Hắn cũng, cũng không đáng sợ đến mức này đâu chứ." Hệ thống lại nói: "Về sau Lâu Quan Tuyết nhất định phải yêu nhân vật chính, rồi chết vì moi tim cứu cậu ta. Thế nhưng tính tình nguyên thân quỷ quyệt, biến số quá lớn, cho nên chúng ta muốn kéo một linh hồn tới thay hắn chạy theo cốt truyện." Linh hồn bị kéo tới Hạ Thanh lạnh nhạt nói: "Ồ, may là ta không nhận lời mi." Hệ thống càng chột dạ hơn: "Thật ra kịch bản sau này ổn lắm mà. Đúng rồi, ta vẫn chưa nói xong thân phận Ôn Kiểu, ngoại trừ là hoàng tử nước Lương, cậu ta còn là một thuần giao." Hạ Thanh sửng sốt: "Thuần giao?" Hệ thống gật đầu: "Phải. Thuần giao ở nơi này là báu vật vô giá, xinh đẹp yếu ớt, nước mắt thành châu, gia đình quyền quý đều chứng tỏ độ giàu sang của mình bằng cách nuôi dưỡng thuần giao. Mẹ Ổn Kiểu chính là giao nhân tuyệt sắc mà quốc vương nước Lương đổi mười tòa thành mới lấy được. Tuy nhiên con cháu của giao nhân và con người sẽ có dòng máu hỗn loạn, phần lớn là người, không biết vì sao Ôn Kiểu lại lấy được thân phận thuần giao." "Hiện giờ cậu ta mười sáu, sẽ nhanh chóng hóa đuôi. Trong truyện gốc, thuần giao còn có một thiết lập nữa là mang hương thơm kỳ lạ, ánh mắt có thể khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất của con người. Lần đầu tiên phân hóa của cậu ta, chính là ngay trên giường Lâu Quan Tuyết, ngươi biết sau đó sẽ máu chó thế nào rồi đấy." Hạ Thanh: "..." Hệ thống: "Lâu Quan Tuyết thấy thú vị, giam giữ Ôn Kiểu, dùng đủ kiểu hành hạ. Một ngày nọ, Đại tế tư của điện Chiêm Tinh tình cờ tìm thấy Ôn Kiểu đang bị kim ốc tàng kiều, yêu từ cái nhìn đầu tiên, bắt đầu âm thầm sắp xếp dẫn cậu ta rời cung. Dĩ nhiên Lâu Quan Tuyết cũng không phải thú ăn chay, cản trở đủ đường, khiến cho Ôn Kiểu rơi xuống vách núi trong lúc luống cuống, cuối cùng được một đệ tử thế gia chốn kinh thành cứu sống, do ngoại hình Ôn Kiểu cực giống mẹ nên bị coi như thế thân mang về đùa giỡn." Hạ Thanh: "...!Được rồi." Hệ thống: "Máu chó là chủ đạo. Thế nên vai trò của Lâu Quan Tuyết sau này chính là ghen ghét hắc hóa cầm tù, ngược thân Ôn Kiểu ngược tâm chính mình, rất đơn giản vậy thôi. Theo diễn biến này đổi lấy cơ hội sống lại, ngươi không động lòng thật à?" Hạ Thanh dựa vào cột trụ sừng sững, hơi buồn ngủ, nhắm mắt lại xong cũng nguôi ngoai đôi chút bực mình, lạnh nhạt nói: "Không động lòng." Ngọn lửa hy vọng trong lòng hệ thống tắm ngóm, ỉu xìu nói: "Được rồi." Ngọn lửa trên người nó trở nên nhạt nhòa đi dễ thấy. "Vậy thì ký chủ, thời gian này ngươi tự chăm sóc mình trước, ta về không gian chủ thần nghỉ ngơi bổ sung năng lượng." Hạ Thanh mệt mỏi muốn ngất: "Mi đi đi." Không có lấy một lời luyến tiếc! Hệ thống tủi thân gần chết: "Ò." Gió lộng ngoài thềm, tiếng chuông đồng vang lên lảnh lót. Trăng lạnh như nước, ngọn lửa u lam dần dần tản đi, giống như một giấc mộng hoang đường. Cô hồn dã quỷ Hạ Thanh, bắt đầu cuộc sống ở chung mà không quấy rầy lẫn nhau cùng Lâu Quan Tuyết. Cung điện này mang tên lầu Trích Tinh, hàm ý tay không hái sao trời, lầu cao trăm thước, đứng bên trên có thể nhìn thấy toàn bộ hoàng thành. Hiện tại là đầu tháng ba, khoảng thời gian này hàng năm, Lâu Quan Tuyết phải đợi nửa tháng trong lầu Trích Tinh, không được ra ngoài nửa bước. Thái hậu sợ hắn cô đơn, thường xuyên nhét người. Tuy nhiên trừ ả vũ nữ ban đầu, về sau Hạ Thanh không thấy Lâu Quan Tuyết giết người thêm nữa. Cậu cũng dần nhận ra, Lâu Quan Tuyết không có đam mê lạm sát, thậm chí ưa thích sạch sẽ, cực kỳ chán ghét máu tươi. Điện Trích Tinh luôn náo nhiệt vào buổi tối, yêu đồng mỹ nữ, nhảy múa sênh ca. Mà ánh mắt của vị Hoàng đế trẻ tuổi ngồi trên cao, vĩnh viễn không vui không buồn. Hạ Thanh vẫn lượn lờ trên xà nhà, ngồi cắn hạt dưa, xem rất hăng say, thấy xuất sắc còn vỗ tay tán thưởng. Cứ đến lúc này, Lâu Quan Tuyết lại lạnh lùng nhìn cậu một cái. Dĩ nhiên Hạ Thanh cũng chẳng quan tâm. Ngoại trừ những khi nổi điên với sự quan tâm của Thái hậu ra, thời gian còn lại Lâu Quan Tuyết đều rất yên tĩnh. Yên tĩnh đọc sách, yên tĩnh vẽ tranh, yên tĩnh đứng trên đỉnh điện Trích Tinh, nhìn về phía tháp Phù Đồ đối diện. Tháp Phù Đồ. Vượt qua rừng trúc suối trong mênh mông đằng đẵng, là một tòa tháp Phật nằm đối diện, cao chín tầng, mây tía phía đông, lấy lưu ly làm ngói, trang nghiêm huyền bí. Đến một ngày, Lâu Quan Tuyết đột nhiên nói: "Ngươi đoán tòa tháp kia dùng để làm gì?" Hạ Thanh ngó nghiêng xung quanh, sau khi chắc chắn trong điện chỉ còn có mình cậu, mới chậm rãi mở miệng: "Hỏi ta chăng? Không đoán ra được." Lâu Quan Tuyết cười khẽ: "Không phải ngươi biết trước mệnh trời hay sao, mỗi việc này mà không biết?" Hạ Thanh: "...!Ngươi bệnh à?" Lâu Quan Tuyết gõ nhẹ lên lan can, nốt ruồi trên mắt dịu dàng lưu luyến: "Đúng vậy, bệnh thời kỳ cuối. Không ngờ ngươi lại đoán ra được điều này." Sau khi thành ma quỷ Hạ Thanh cảm giác mình siêu nhiên hơn rất nhiều, có phong thái cao nhân, không thèm bận tâm lời giễu cợt của hắn: "Ngươi bớt phát điên, bớt giết người đi, thì khả năng bệnh này còn cứu được." Lâu Quan Tuyết không đáp, khẽ hất cằm về phía tháp Phù Đồ, nói: "Ở đó trấn đại yêu." Hạ Thanh sửng sốt: "Thật?" Lâu Quan Tuyết: "Ta gạt ngươi làm gì." Hạ Thanh thầm nghĩ, chúng ta cũng có thân thiết gì đâu, nhưng cậu vẫn không nén nổi tò mò hỏi: "Là yêu gì vậy?" Lâu Quan Tuyết nhếch khóe miệng: "Yêu mà một khi xuất hiện tất sẽ họa quốc, khiến cho thiên hạ đại loạn." Căng thẳng như vậy? Hạ Thanh lẩm bẩm: "Thế thì phải trấn cho cẩn thận rồi." Lâu Quan Tuyết bỗng quay ngoắt sang hỏi bằng giọng điệu bình thản: "Ngươi tên là gì?" Đang nói chuyện phiếm trong hòa bình, thế nên Hạ Thanh cũng đáp theo phản xạ: "Hạ Thanh." Nói xong nghẹn một cái, quay đầu trừng hắn: "Ngươi lừa ta?" Lâu Quan Tuyết cong đuôi mắt: "Có qua có lại, ta cũng nói tên ta cho ngươi biết?" Hạ Thanh ghét bỏ: "Ta biết tám đời." Lâu Quan Tuyết nghe vậy khẽ cười, hỏi: "Ngọn lửa bên người ngươi đâu?" Hạ Thanh tỏ vẻ xấu xa đáp: "Tiết lộ thiên cơ, bị thiên đạo trừ khử." Lâu Quan Tuyết: "Ồ." Hạ Thanh có chút nghi ngờ: "Sao hôm nay ngươi thân thiện thế?" Lần đầu gặp mặt phun lời có dao suýt thì làm cậu nghẹn chết cơ mà. Khuôn mặt ngọc ngà của Lâu Quan Tuyết, trút bỏ tà khí âm trầm biếng nhác, chỉ còn lại khí chất sạch sẽ thanh thuần, mỉm cười nói: "Chắc là quá cô đơn." "Ể?" Hạ Thanh: "Ngày nào cũng có cả tá người xung quanh mà cũng cô đơn?" Lâu Quan Tuyết nói: "Đối với ta, người còn nguy hiểm hơn ma quỷ." Hạ Thanh ngẩn người. Lâu Quan Tuyết có nước da tái nhợt, bờ môi ánh lên vẻ yếu ớt: "Người đàn bà kia muốn giết ta." Hạ Thanh dè dặt: "...!Thái hậu?" "Ừ." Lâu Quan Tuyết gật đầu: "Ta không phải thân sinh của bà ta. Tiên hoàng không nhiều con cháu, hoàng quyền tranh đấu, huynh đệ tàn sát lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn lại mình ta, thuận lý thành chương mà kế vị. Nhưng thân thể ta không tốt, Thái hậu thay mặt chấp chưởng triều chính." Hạ Thanh nhìn hắn bằng vẻ ngờ vực. Ánh mắt hắn rơi vào một chỗ, ẩn chứa mệt mỏi nồng đậm, sau đó mỉm cười: "Hiện giờ con trai Nhiếp chính vương, huynh trưởng của bà ta đã trưởng thành, bà ta muốn diệt trừ ta." Hạ Thanh lặng lẽ quan sát Lâu Quan Tuyết, không thể không nói hình tượng yếu ớt của Lâu Quan Tuyết lúc này...!rất có khả năng làm người khác rung động. "Sao bỗng dưng ngươi lại kể với ta chuyện này." Lâu Quan Tuyết quay đầu mỉm cười: "Bởi vì chỉ có thể kể với ngươi mà." Hạ Thanh: Gạt quỷ hả. À thì đúng cậu là quỷ mà. Mặc dù chẳng hiểu nổi suy nghĩ của Lâu Quan Tuyết. Nhưng Hạ Thanh là ma quỷ, còn là một con quỷ vô sầu vô lo chẳng có mối ràng buộc nào với hồng trần, nên cũng không sợ hắn lắm. Sau lần trò chuyện vừa rồi, quan hệ gượng gạo giữa hai người đã có hơi hòa hoãn. Khi Lâu Quan Tuyết ngồi đọc sách, thi thoảng sẽ nói chuyện với cậu vài câu. Lúc nhìn thấy hai chữ giao nhân, Hạ Thanh nhớ lại lời hệ thống nói trước khi rời đi, không nhịn được, nhiều chuyện hỏi đôi lời: "Giao nhân đều rất giỏi về quyến rũ người khác à?" Lâu Quan Tuyết ngẫm nghĩ, cười một tiếng, đáp rất nhẹ nhàng: "Có lẽ là vậy." Hạ Thanh đang giở một cuốn [Những mẩu chuyện vặt ở Châu Đông], ghi lại lịch sử giao nhân từ khi xuất hiện đến khi bị đánh bắt. Giao nhân từng là một chủng tộc chỉ tồn tại trong truyền thuyết, mấy đời sống ở tận cùng Biển Thông Thiên xa xôi huyền ảo, hầu hạ Chân long. Tổ tiên nước Sở cầu trường sinh bất lão, mơ ước thịt rồng, tập hợp tu sĩ nhân gian, ra biển viễn chinh, xông vào nơi ở của giao nhân. Quá trình không ghi chép, kết cục lại rất rõ ràng. Tổ tiên không lấy được phương thức trường sinh, trái lại còn chết bất đắc kỳ tử. Đại tế tư nước Sở cho rằng đây là do giao nhân làm hại, tộc yêu dị quá nặng sát khí, thế nên lập lệnh, gán cho tộc giao nhân chức danh nô lệ, trở thành tầng lớp dưới cùng. Từ đây nam làm nô, nữ làm kỹ, nuôi như súc vật. Để phòng ngừa giao nhân chạy trốn, còn chặn một bức tường trước Biển Thông Thiên. Bức tường này đã dựng được mấy trăm năm. Trăm năm thế sự xoay vần, thuần giao ngày càng ít, tạp giao mỗi ngày một đông. Thuần hay tạp của tộc giao nhân được phân chia bởi ngày thức tỉnh huyết mạch sau này, thức tỉnh được ban bởi Chân long, không liên quan đến cha mẹ. Tuy nhiên máu người dơ loạn, giao nhân sinh ra bởi giao hợp với người, cực hiếm trường hợp thức tỉnh thành thuần. Hạ Thanh nghĩ bụng, nước Sở rõ ràng chính là quân ăn cướp. Lâu Quan Tuyết nói: "Ngươi đang nhìn gì?" Hạ Thanh lắc đầu, nói có lệ: "Không có gì." Nhưng bối cảnh thế giới này là như vậy, loài người lăng nhục hành hạ giao nhân, cũng không chút lưu tình với người đồng tộc. Diệt quốc diệt thành sát hại cửu tộc là chuyện xảy ra thường ngày. Thiên tử phẫn nộ, là máu chảy thành sông. Lâu Quan Tuyết không thuận theo phương thức lấy lệ của cậu, đưa tay đoạt lại cuốn sách [Những mẩu chuyện vặt ở Châu Đông]. Hạ Thanh bị hắn làm cho giật mình, tay chân luống cuống lật đại một cái, kết quả là lật đến thẳng vị trí che mắt trẻ em. Châu Đông là một địa phương gần với Biển Thông Thiên. [Những mẩu chuyện vặt ở Châu Đông] không chỉ ghi chép lịch sử của tộc giao nhân, mà còn viết đủ truyền thuyết ái muội liên quan tới giao nhân, trang sách này đang miêu tả các danh kỹ giao nhân, dùng từ hết sức hạ lưu, nào là môi son gối ngọc, nào là vật đẹp tự nhiên. Lâu Quan Tuyết trông thấy, cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Kể cũng không sai." "..." Hạ Thanh. Cũng đúng, Lâu Quan Tuyết làm vua nước Sở, gì mà chưa xem gì mà chưa hưởng. Tuy nhiên quan hệ giữa hai người chưa thân thiết đến độ tâm sự đề tài cấm kỵ thế này. Hạ Thanh chọn cách im miệng, lật xem một quyển sách khác. Lâu Quan Tuyết lại không tha cho cậu: "Ngươi thấy hứng thú với những chuyện này?" Hạ Thanh chối bỏ: "Làm sao có thể." Lời này là thật, tính cách cậu lạnh nhạt từ nhỏ đến lớn, chẳng khác gì lão tăng ngồi thiền, đoạn tình đoạn dục, hồi học đại học còn có thằng bạn cùng phòng chạy đi báo nam khoa giúp cậu, sợ cậu bị liệt dương, Lâu Quan Tuyết liếc cậu một cái: "Đã nhìn ra." Hạ Thanh không phục: "Nhìn ra cái gì mà chắc chắn như vậy." Lâu Quan Tuyết mỉm cười: "Nhìn ra ngươi là thân đồng tử.".