Ký sinh chiến sỹ
Chương 15 : Cảnh cục huyết tinh dạ (nhất)
Ngày qua ngày, thời gian cứ thế trôi qua không ngừng, chẳng qua tối hôm đó vì mây trên trời rất dầy, ánh trăng cho dù đã lên cao, nhưng cơ bản vẫn không thể nhìn thấy, ánh trăng mặc dù sáng lắm cũng chỉ có thể chiếu sáng ở tầng mây trên cùng mà thôi.
Mặc dù như vậy, nhưng tầng mây phía dưới vẫn không tối lắm, đêm khuya ở thị trấn S, ánh đèn dầu từ hàng vạn căn nhà giống như bầu trời đầy sao.
Đại bản doanh cục cảnh sát thị trấn S đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng văn minh nhân loại đã đem bóng đen xua tan đi hết, xung quanh khu vực này mặc dù không sáng như ban ngày, nhưng cũng có thể trông rõ cảnh vật.
Lâm Thiên đã sớm tới gần cục cảnh sát, tìm một chỗ cao, sau đó lẻn vào, ngồi chồm hổm đi trên mái nhà lặng yên tuyệt không một tiếng động.
Thật là ông trời không toại nguyện lòng người, phía sau mái nhà có rất nhiều nhân thủ, bình thường cái nơi quỷ quái này đều không có một ai, nhưng đêm nay lại có rất nhiều người, võ trang đầy đủ, cảnh sát đã khống chế toàn bộ khu vực xung quanh, khắc chế toàn bộ tập kích cũng như theo dõi tình hình xung quanh đại bản doanh, lúc này trưởng cục cảnh sát Tư Đồ Lôi nóng nảy hạ lệnh sai rất nhiều nhân thủ cảnh sát bảo hộ cục cảnh sát, hắn cố gắng để cho mọi người biết rằng, cảnh sát hiện tại bảo vệ dân thị trấn có thể là không tốt lắm, nhưng bảo vệ chính hắn vẫn rất có lòng tin, rất có năng lực.
Trước khi đạo tặc Lão Lục thật thà khai báo, Tư Đồ Lôi quyết định phải đề cao cảnh giác xung quanh cục cảnh sát từ trên cao xuống, chờ sau khi hỏi ra cho được lời khai hữu ích, lập tức dùng những hình cụ còn lại. Tư Đồ Lôi đã rất nhiều năm không nhúng tay vào chỉ đạo hành động cụ thể, nhưng tình huống trước mắt làm cho hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, cho nên lần này dù mới xuất viện điều dưỡng, nhất định phải đem những tên khiêu khích một mẻ bắt gọn hết.
Lâm Thiên hiện tại thực khó hiểu, cảnh sát xung quanh cục cảnh sát so với chuột còn nhiều hơn, hắn cũng không biết lão Tứ kia như thế nào có thể một mình vọt vào đây cứu người, đây không phải là điều hắn quan tâm nhưng dù sao hiện tại hắn cũng không có biện pháp nào tốt hơn, đơn giản liền rời khỏi. Dù sao có kĩ thuật không gian vũ trụ, cho dù đi xa, cũng có thể phản hồi hiện trường một cách nhanh chóng.
Trên toà nhà cao tầng cách cục cảnh sát không xa, Lâm Thiên rốt cục có thể nghỉ ngơi một hồi, đang trong thời gian thu thập dữ kiện cần thiết, Lâm thiên cuối cùng thực sự không thể chịu được, ở dưới sự trợ giúp của vũ trụ không thuật, trong bầu trời tối đen, nương theo kính ngắm hồng ngoại trong tay, rốt cuộc tìm được một địa phương, mặc kệ, nghỉ ngơi một hồi. Lâm thiên nằm thoải mái ở trên nóc nhà.
“Có chuyện gì nhớ đánh thức ta.” Lâm Thiên than thở, sau đó lăn quay ra ngủ.
Mặc dù Tả Thủ có kiến thức sâu rộng, nhưng đối với kẻ vô sỉ này cũng chỉ có thể tỏ vẻ hết chỗ nói, cho dù nói gì, tên này cũng đã khò khò không để ý rồi.
Tả thủ đành làm theo ý mình, cách mái tường chắn qua nhìn cục cảnh sát, xa xa giống như kính tiềm vọng của tàu ngầm a.
Thời gian trôi qua từng giây, Tư Đồ Lôi ở trong phòng làm việc không yên cứ đi tới đi lui, hắn thực hi vọng tối nay có đạo tặc đui mù nào đó tới, nhưng hắn cũng thiệt tình hi vọng tên đáng chết đó cũng vĩnh viễn không muốn đến, thật là mâu thuẫn a, một bên không ngừng tiến hành đi tới đi lui, một bên không ngừng lấy tay gãi gãi đầu hối, tối nay trưởng cục cảnh sát mang nội tâm rất là rối rắm.
Trong phòng thẩm vấn, Triệu Khải tựa vào ghế, nhìn thủ hạ của mình đang dụng hình với lão lục, quyền đấm cước đá chỉ là khoa trương vô dụng, vừa tra tấn bằng điện, lão lục thiếu chút nữa run rẩy, nhưng vẫn không khai ra một chút manh mối nào, dù sao nơi này là cục cảnh sát, hình cụ tra tấn đều có thể dùng qua một lần, nếu thật sự không được lời khai, cũng chỉ có thể mệt nhọc tra tấn, tuy rằng biện pháp này quá hao phí thời gian, nhưng cũng là biện pháp hữu dụng nhất rồi. Thật đã muốn tiêm thuốc tiêm thẩm vấn vào lão lục rồi, nhưng vì thứ đồ chơi này có tác dụng phụ quá lớn, không phải vạn bất đắc dĩ, không thể dùng. Hắn thực hi vọng những tên kia có thể trở về cứu lão lục chạy trốn, như vậy là hắn có thể bớt đi rất nhiều phiền toái, đem những người này một mẻ bắt hết. Đối với điều này, hắn rất là tin tưởng. Chẳng qua ở ngoài cửa lớn cục cảnh sát, thấy tên tiểu tử kia, thực lực quả không tồi, ánh mắt chính mình trông ra, tiểu tử này cùng mình không có sai biệt lắm, cũng không có bị khống chế, không biết là địch hay bạn. Triệu Khải có ý tưởng như vậy phần lớn là do cùng có quan hệ với Lâm Thiên.
Lâm Thiên hoàn toàn không biết mình đang chiếm tiện nghi, ở trên nóc đang ngủ say, bộ dáng ngủ rất khó xem, nước miếng chảy ra đầy đất.
Tả Thủ đang làm kính tiềm vọng
Lão Tứ tránh vào một gian phòng, nhìn cục cảnh sát được đề phong nghiêm ngặt, khóe miệng khẽ cười, lạnh lùng nói qua Microphone: “Bắt đầu hành động”.
Gần như trong nháy mắt, đêm tối yên lặng, đã bị tiếng súng nổ mạnh xé nát một cách thê lương.
Tất cả cảnh sát lâm vào tình trạng hỗn loạn, họ tìm kiếm xung quanh những nơi có tiếng nổ súng. Rất nhanh chóng, bọn họ kinh hãi phát hiện ra trong thị trấn phồn hoa đã có rất nhiiều đoạn đường đều bốc khói đen cuồn cuộn, thỉnh thoảng còn có ánh lửa. Trong chốc lát có những nơi lửa bốc cháy lên cao, hơn nữa có cả những nơi hẻo lánh cũng hừng hực lửa cháy bốc lên tận trời. Thậm chí đã có mười mấy nơi đồng thời xảy ra sự cố, những nơi bị cháy đang không ngừng gia tăng.
Chờ cho rất nhiều cảnh sát phát hiện đuổi tới, tên kia đã chạy mất dạng, nhìn hiện trường hừng hực lửa, bọn cảnh sát đều bốn mắt nhìn nhau, không biết như thế nào mà như vậy.
Các đội chữa cháy đang toàn lực khống chế trận hoả hoạn, tận lực tránh cho hoả thế lan tràn, cùng lúc đó có rất nhiều phóng viên đã đến tận hiện trường, không nói gì đã chụp hình loạn xạ cả lên.
Ngay sau đó xe tiếp sóng và phóng viên đài truyền hình cũng đã đến, ngày tại chỗ bắt đầu đưa tin tức, phóng viên cầm microphone đưa qua cảnh sát phụ trách hiện trường hỏi vài câu, lại phát hiện tất cả cảnh sát cao cấp đều lấy tay bụm mặt, liều mạng chạy trốn.
Tử Đồ Lôi đứng bên cửa sổ, sắc mặt tái nhợt, nhìn dưới chân cục cảnh sát, hắn biết lần này đến đánh không phải loại tiểu tử đánh cướp bình thường, mà là loại vô cùng hung ác, không hề có nhân tính. Về sau phiền toái sẽ càng ngày càng nhiều, phải tiêu diệt bọn người kia, bằng không thị trấn S vĩnh viễn chẳng được yên lành. Tuy rằng hiện tại thực loạn, nhưng hắn dựa vào kinh nghiệm nhiều năm phán đoán tên hỗn đản hôm này nhất định còn hành động, cho nên hắn phái ra rất nhiều nhân thủ đi đến hiện trường, nhưng ở giữa cục cảnh sát, hắn vẫn như cũ ẩn tàng rất nhiều thực lực, hắn đã khẩn cấp đưa đội đặc nhiệm đến.
Sau khi vụ nổ mạnh xảy ra, đầu tiên Triệu Khải đưa ra một loạt những mệnh lệnh, phân công thủ hạ chiếm cứ những nơi có lợi trong cục cảnh sát, phòng bị sự tập kích. Với đối thủ tập kích lần này, hắn có một sự nhận thức cao, không dám có chút khinh thường nào. Lão Lục bị tiêm thuốc an thần, sau khi gãy rụa đã ngủ say, sau đó giống như bao tải bị nhét vào phòng bảo hiểm, bên ngoài còn dùng tủ chặn, bên trong phòng có bố trí vài người chờ đợi những tên mai phục chui đầu vào rọ.
Tiếng tát tai vang lên, Lâm Thiên mơ màng bụm mặt, lớn tiếng hét lên: “Ai đánh ta ? Ai đánh ta ?”
“Không ai đánh ngươi, ta chỉ gọi ngươi tỉnh dậy thôi”. Tả Thủ ngữ khí vẫn lạnh lùng như băng, chẳng qua trong giọng nói có nét trêu đùa không thể che giấu được.
Lâm Thiên nhẹ nhàng sờ lên chỗ sưng trên má, không hề nói điều gì, bởi hắn biết có nói gì cũng vô dụng.
Ló đầu qua mái tường chắn, vừa thấy ở dưới, Lâm Thiên nửa ngày há hốc không khép lại nổi.
“Quá độc ác a, bọn người kia thật sự dám hạ thủ, ây da đó đều là những người dân vô tội, chẳng lẽ đây là điều trong truyền thuyết giương đông kích tây, điệu hổ lý sơn sao?” Lâm thiên mắt nhìn ánh lửa, lầm bầm cảm thán.
“Thứ óc heo nhà ngươi cũng biết giương đông kích tây, điệu hổ ly sơn à ?” Tả Thủ khinh thường nói.
“Ta cảnh cáo ngươi a, đánh người không đánh mặt, mắng người không kể rõ chỗ yếu, ngươi nghe hiểu được chứ ?” Lâm Thiên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tả Thủ nói.
“Ta đương nhiên hiểu, cho nên ta vừa rồi chính là nhẹ nhẹ vỗ vào mặt của ngươi, bởi vì ta sợ dùng sức nhiều chút sẽ đem đầu người thành lạn dưa hấu, ta cho tới giờ vẫn chỉ đều nói thật, ai giống như ngươi a, không hề có tố chất” Tả Thủ thần tình vô vị nói.
Lâm Thiên trừng mắt nhìn Tả Thủ, quai hàm nửa ngày trời cũng không chuyển động, sáng suốt mà quyết định chấm dứt lần đối thoại này. Mau chóng chạy đến cục cảnh sát, hắn muốn xử lý Triểu Khải, loại cảm giác cho tới bây giờ đều không có mãnh liệt như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
164 chương
368 chương
272 chương
21 chương
17 chương