Kỵ sĩ khải huyền

Chương 2 : Tùy tùng

Vòng qua mấy khúc quanh, học đồ đi tới trước mục tiêu. Đẩy ra cửa lớn bằng gỗ, hắn chậm rãi bước vào căn phòng. Đại sảnh của tòa nhà trung ương là không gian rộng rãi nhất cả thành bảo, chủ yếu mục đích dùng để tổ chức các buổi ăn uống tụ họp. Giữa đại sảnh là một chiếc bàn dài hình chữ nhật, phía chủ vị đặt một chiếc ghế trực diện lối vào, hai bên trái phải là 6 đôi ghế gỗ quay mặt về phía nhau. Cửa mở đưa đến chút dương quang tẩy rửa căn phòng u ám, ánh bình minh tà chiếu lên thân thể lão nam tước. Sáng nào cũng vậy, lão nam tước vẫn là người tới sớm nhất để làm gương cho các kỵ sĩ học đồ. Trong trí nhớ của thanh niên, từ khi được phép bước vào nơi đây mỗi sáng, luôn chỉ có hình tượng lão nam tước im lặng trầm tư trong bóng tối cùng lão quản gia yên tĩnh đứng bên cạnh. Sau lưng họ là kỵ sĩ tộc huy cổ phác và dầy bụi lịch sử. "Nguyện ngài một buổi sáng tốt lành, nam tước đại nhân." Đơn giản ngắn gọn hướng tới vấn an chủ nhân, sau khi nhận được ánh mắt đáp lời của lão nam tước, học đồ trực tiếp đi tới chiếc ghế trong cùng bên tay phải, đây là vị trí của hắn. Tựa lưng vào cứng rắn ghế cao, học đồ hơi thấp xuống mi mắt nghỉ ngơi đợi những người khác tới. Còn nhớ năm đó, lần đầu tiên học đồ ngồi xuống chiếc ghế cuối cùng bên trái, lão nam tước đã tự hào mà nói với hắn : Chiếc bàn lớn này được chế tạo bởi tổ phụ của mình. Tại đây, không chỉ có bản thân lão nam tước mà phụ thân, ông cố, cụ, kị của lão nam tước đều tựa lưng trên chiếc ghế mỗi buổi sáng, chỉ đạo và mệnh lệnh mỗi kỵ sĩ học đồ. "Chiếc ghế ta đang ngồi đã trải qua suốt 5 đời kỵ sĩ, dạy bảo tổng cộng 312 kỵ sĩ học đồ. Trong đó, 17 người trở thành chính thức kỵ sĩ. Hôm nay chúng ta tiếp đón vị kỵ sĩ học đồ thứ 313. Hi vọng trong tương lai, con số kỵ sĩ chính thức đã từng ngồi nơi đây lại tăng thêm 1 vị." Mỗi lần hồi tưởng lại những lời ấy, học đồ lại không dừng được kích động. Hắn mơ màng ảo tượng cảnh tượng mình trở thành chính thức chức nghiệp giả, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều quyết định vận mệnh của cả trăm người. Chẳng mấy chốc, lục tục có từng kỵ sĩ học đồ bước vào đại sảnh, mỗi người đều khôi giáp tiên minh, khí thế trầm trọng và nặng nề. Thân thể bọn kỵ sĩ học đồ đều rất cường tráng, cao nhất có thể đạt tới 2m30, thấp nhất cũng không ít hơn 1m80. Trong đám người, thanh niên cũng không lộ ra chút nào nổi bật, hắn cao 1m90, có thể nói thuộc về thấp bé trong các bắp thịt nam. Bọn học đồ đơn giản gật đầu chào hỏi nhau rồi bắt đầu ngồi vào bàn ăn. Theo thói quen, mỗi học đồ đều giữ vững khoảng cách nhất định với những người khác. Mọi người im lặng xem người hầu bưng từng đĩa thức ăn vào. Tuy nhiên, không phải tất cả khẩu phần mỗi người đều giống nhau, nếu để ý, vẫn có thể phát hiện nhỏ nhỏ khác biệt trong phần ăn của mỗi người. Thực tế, chủ nhân của thành bảo chỉ cung cấp một số thực phẩm cơ bản, mỗi kỵ sĩ học đồ phải tự xoay sở nếu muốn tăng thêm khẩu phần lương thực của bản thân. Nên biết rằng, trong quá trình huấn luyện, lượng thức ăn mà mỗi học đồ dùng hàng ngày có thể cung cấp đầy đủ cho một nhà 4 miệng ăn. Thanh tiễu sơn tặc, săn bắn mãnh thú, giữ trật tự trị an, thực hiện công việc lão nam tước giao cho đều sẽ nhận được nhất định thù lao. Đây cũng là công việc học đồ nhất định phải làm để duy trì tiêu hao. Cũng không biết là ai khởi xướng, truyền thống này, chỉ biết nó đã đươc áp dụng từ rất xưa nhằm nâng cao huấn luyện thực chiến cho bọn học đồ. Tuy nhiên, tỉ lệ kỵ sĩ học đồ hi sinh khi làm nhiệm vụ không thấp hơn một phần ba. Đế quốc có quy định kỵ sĩ học đồ không thể thực tập dưới trướng kỵ sĩ có quan hệ thân thích, nghe nói cả 2 người con của lão nam tước vì thế đều hi sinh. Một gia tộc kỵ sĩ từ đó xuống dốc. Trong căn phòng, không khí trầm mặc, chỉ có tiếng dao dĩa leng keng cùng âm thanh nhấm nuốt vang vọng chứng tỏ nơi đây còn có người đang dùng bữa. Bọn kỵ sĩ máy móc cắt từng miếng thịt, xé từng miếng bánh mì, động tác phi thường tiêu chuẩn ưu nhã, tốc độ ăn uống nhìn như chậm rãi nhưng thực ra không hề thua kém tốc độ bọn họ vung kiếm chém những kẻ phản kháng. Chỉ trong chốc lát, mọi thứ lại quy về im lặng. Lúc này, lão quan gia mới từ đằng sau ghế chủ vị tiến lên nửa bước, lấy ra một phần ma văn sổ tay, dùng giọng khàn khàn mà phân phối công việc: "Nhiệm vụ kỵ sĩ học đồ Gabriel hoàn thành yêu cầu giải quyết bạo đồ quấy rối xunh quanh trấn Holm." "Tuân mệnh." Học đồ, không, sau lễ trưởng thành mọi người đều gọi hắn là Gabriel, thẳng tắp đứng dậy, tay trái thả xuôi, tay phải nắm chặt đặt ngang trước ngực hô nhỏ. Sau đó lão quản gia tiếp tục ban bố thêm 11 mệnh lệnh, mỗi một tương ứng với một kỵ sĩ học đồ, có người đi tuần tra bên trong lãnh địa, có người kiểm tra quản lý vật liệu, cũng có cùng nhau đi thanh tiễu đạo phỉ ... Đợi lão quản gia ban bố xong chuỗi nhiệm vụ, lão nam tước lần đầu tiên mở lời, dù đã hơn 80 nhưng giọng nói vẫn trầm ổn đầy trung khí : "Bọn nhỏ, ta rất lo lắng cho các ngươi, trong mắt ta các ngươi chỉ là mootk tấm rào gỗ rời rạc, các ngươi quá lạnh nhạt với đồng nghiệp của mình. Phải biết kỵ sĩ thiết lưu là tồn tại vô địch trên chiến trường, kỵ sĩ vũ dũng tuy có thể để chúng ta không sợ mọi kẻ thù nhưng kỵ sĩ đoàn kết mới là điều giúp chúng ta chiến thắng mọi đối thủ. Hi vọng trong quãng thời gian này, các ngươi có thể bỏ qua thành kiến trước đây, thật tốt phối hợp với nhau hoàn thành nhiệm vụ." "Mọi việc xin nghe theo dạy bảo của ngài, kỵ sĩ đại nhân." Bọn học đồ rối rít đứng dậy biểu hiện phục tùng, tuy nhiên cũng không ai biết được trong đầu họ nghĩ gì. Ánh mắt lão nhân hơi khép hờ đánh giá khuôn mặt mọi người, sau đó nhẹ gật đầu hướng cánh cửa phía sau bước đi. Nơi đó là chỗ dưỡng bệnh của lão nam tước, trừ phi có chuyện quan trọng thông báo, nếu không người tự ý xông vào chỉ có thể đón nhận nặng nề đả kích. Bữa ăn bắt đầu trong im lặng và cũng im lặng kết thúc, bọn học đồ lập tức đi chuẩn bị công việc hàng ngày. Gabriel là người ra vãn nhất, hắn còn phải vấn an lão quản gia. Hắn luôn rất biết ơn lão nhân độc thân đã dưỡng dục mình suốt mười mấy năm, trên thực tế, lão quản gia cũng rất hài lòng biểu hiện của người con nuôi này. Phần lớn các học đồ khác cũng không có ý kiến gì về việc này, dù sao lão quản gia cũng nổi tiếng là công bằng, vả lại, luôn có thể mật báo lão nam tước, không phải sao? Bọn học đồ cũng không ngại giảm chút địa vị của "tin đồn" người thừa kế trong lòng lão nam tước, dù sao đế quốc có quy định rằng mỗi một học đồ đều có khả năng kế thừa tài sản của kỵ sĩ mà mình theo hầu. "Phụ thân, nghỉ ngơi nhiều một chút sẽ có lợi cho sức khỏe của ngài." "Ta đã già, sức khỏe không còn tốt như xưa cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao phục vụ cho nam tước đại nhân là sứ mệnh của ta. Quên đi, lần này làm nhiệm vụ ngươi cẩn thận một chút." "Vâng, thưa phụ thân." "Ngoài ra ... ngươi còn chưa có tùy tùng, ta tìm được một người, đó là một tiểu tử thông minh và lanh lợi." "Phụ thân, ta không ..." "Yên tâm, ngươi chỉ cần lo ăn ở, hắn là tự nguyện, hơn nữa lý lịch sạch sẽ. Có một tùy tủng sẽ giúp ngươi tiết kiệm nhiều thời gian hơn cho huấn luyện. Đi đi, tùy tùng của ngươi đang đợi ở bên ngoài tòa nhà." Gabriel cảm khái, cuộc nói chuyện giữa 2 cha con luôn diễn ra như vậy, lão quản gia nói và hắn nghe. Lão quản gia luôn là người ngắn gọn ngăn nắp, ngay cả khi nói chuyện. Một cái ôm sâu dành cho cha nuôi, Gabriel cất bước rời đi. Trên đường, hắn tò mò kiểm tra thông tin lão quản gia mới đưa trên ma văn sổ tay. Cũng không có gì nhiều, chủ yếu là thông tin điều tra được gần đây : Nghe nói tiểu tử này là con trai một phú thương trong vùng, trước đây nổi danh ngu ngốc. Không biết tại sao mấy tháng trước hắn bỏ chạy lên núi bị sét đánh, sau đó đột nhiên biến thông minh : làm việc gọn gàng, sáng kiến một đống giúp địa vị của phú thương lên như thuyền gặp gió. Cuối cùng cũng không ở nhà phụ giúp cha hắn kinh doanh mà xin qua nam tước thành bảo làm tùy tùng một kỵ sĩ học đồ nghèo mạt rệp. Mặc dù đế quốc quản lý nhân khẩu rất khắt khe, cũng không để xảy ra trường hợp hãn hữu như bỏ trốn lên rừng sâu núi thẳm làm dã nhân rồi bị xóa tên. Nhưng về cơ bản, cũng không thể ghi chép đầy đủ chi tiết mọi sự kiện của mấy trăm triệu nhân khẩu hàng năm. Dù sao Gabriel vẫn cảm thấy tiểu tử này nói không lên lời quỷ dị. --- Xuôi theo hành lang ra ngoài, hắn thấy được người hầu mới của mình. Lặng lẽ đứng dưới tán cây, thiếu niên tùy tùng khoảng 14-15 tuổi, tóc đen mắt đen, gương mặt thanh tú vẫn lộ ra nét non nớt. Đây là một mỹ thiếu niên, nụ cười yếu ớt vẫn luôn treo trên khuôn mặt hắn, hắn bình tĩnh đứng đó tựa như một vị cổ lão học giả có thể bình thản đón nhận mọi thế thái nhân tình. “Một thiếu niên kì lạ.” Trong lúc Gabriel thầm đánh giá người hầu mới của mình, thiếu niên tùy tùng cũng nhìn thấy chủ nhân của mình. Hơi thoáng nheo mắt lại đánh giá kỵ sĩ học đồ, hắn tiến lên làm một tiêu chuẩn quý tộc lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói : “Vinh hạnh được ra mắt ngài, tôn kính kỵ sĩ học đồ, ta là tùy tùng mới của ngài.” “Không, ngươi còn chưa phải tùy tùng của ta … chưa phải cho tới khi ta đồng ý.” “Vậy xin hãy để cho ta đón nhận khảo nghiệm của ngài, Gabriel tiên sinh.” Thiếu niên cung kính trả lời. “Nói cho ta biết, tại sao ngươi muốn đi theo ta : một kỵ sĩ học đồ nghèo ? Phải biết các học đồ đều giàu có hơn ta không chỉ một vài lần, đi theo họ, ngươi có thể có chiến mã cường tráng cùng khôi giáp tiên minh, có chỉ đạo từ chủ nhân, có tùy tùng khác cùng ngươi đối luyện. Nói cho ta biết ngươi muốn tìm kiếm điều gì ?” “Thưa ngài, ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, ta muốn trở thành chức nghiệp giả, ta muốn trở thành người cầm quyền mà không phải một cuộc sống đần độn u mê của người bình thường. Mà ngài, ngài là kỵ sĩ học đồ mạnh nhất trong thành bảo, đi theo ngài ta có thể trông thấy tương lai.” Thiếu niên hơi ưỡn ngực trả lời, từng câu từng chữ rõ ràng, trong giọng nói không che dấu khát vọng mãnh liệt. Gabriel cảm thấy hai người rất giống nhau, hắn cũng không biết điều đó là tốt hay xấu nữa. Trầm mặc một lúc, thanh niên cất tiếng : “Ta không đảm bảo có thể truyền thụ cho ngươi những điều ngươi mong muốn.” “Lời đồn có đôi khi luôn chính xác, thưa đại nhân.” “Nói ra tên của ngươi, tùy tùng.” “Thưa ngài, ta tên Yang.Richer”