Kỵ sĩ hành trình
Chương 64 : sói già
Lúc sói già còn là thủ lĩnh của đàn sói, nó suất lĩnh bộ lạc an cư tại một chỗ nú đái ngoài rìa rừng rậm Mofi, nơi đó không có quá nhiều động vật bình thường sinh hoạt, vốn là không thích hợp đàn sói định cư, nhưng là bởi vì nơi đó là một chỗ có nguyên tố hỏa tương đối nồng hậu dày đặc, sói già mới lựa chọn sinh hoạt ở nơi đó.
Hiện tại nó đã không còn là thủ lĩnh của đàn sói nữa, thủ lĩnh mới của đàn sói đương nhiên sẽ không để cho nó tiếp tục sống trong bầy sói, từ đó sói già sống một mình, không có đàn sói che trở, vẻn vẹn chỉ là một sinh vật ma hóa cao tuổi, nó không có tư cách tiếp tục sinh sống ở khu vực có nguyên tố hỏa nồng đậm dày đặc, mặc dù nơi đó cằn cỗi, nhưng vẫn có rất nhiều ma thú hệ hỏa hệ thổ mạnh hơn nó.
Kỵ Sĩ Hành Trình Trailer
Sói già tìm kiếm trong sơn mạch Bering rất lâu, cũng chỉ tìm được một khu vực thích hợp đinh cư, đó chính là hang ổ bây giờ của nó. Bởi vì nơi này có ánh mặt trời tương đối sung túc cho nên có một đám thực vật ma pháp hỏa thuộc tính khiến sói già tương đối hài lòng.
Nhìn xem đám thục vật ma pháp bên cạnh hang ổ của mình thiếu đi một chút trái cây, bằng đầu não cằn cỗi của mình sói già đương nhiên là nghĩ không ra nguyên nhân, bởi vì quanh đây không có động vật ăn cỏ dám đến bên cạnh hang ở của nó.
Hỏa vân quả chỉ là ít đi một chút, so với số còn lại thì có vẻ không có ý nghĩa, sói già nghĩ một lát nhưng vẫn không nghĩ ra cái gì, liền trở về hang ở của mình nằm xuống dưới ngủ tiếp. Nó vừa mới đi vào địa bàn của con báo ở phía bắc tìm đồ ăn, hiện tại chính là lúc no bụng, vừa vặn ngủ một giấc.
Dù sao sói già cũng đã già, không còn nhiệt tình như lúc còn trẻ, lần này đi đến lãnh địa của con báo ở phía bắc săn mồi, sói già là lén lút làm, không làm kinh động con báo kia, kỳ thật sinh vật ma hóa cùng dã thú khác biệt chưa đủ lớn, mặc dù bọn chúng đã lĩnh ngộ được lực lượng nguyên tố, nhưng tập tính vẫn là dã thú, vào mùa đông bọn chúng cũng sẽ như những dã thú khác, lười nhác hoạt động, chẳng qua vào lúc này bọn chúng đi săn lại càng dễ, cho nên vào mùa đông bọn chúng thậm chí còn lười hơn dã thú bình thường.
Có lẽ là do đã no bụng cho nên sói già vừa nằm xuống đã ngủ thật say, xung quanh con mắt bị mù có từng tia nước đặc chảy xuống, một ít vết thương trên người cũng có vết tích vỡ ra, xem ra lần này sói già đi săn cũng không nhẹ nhàng như biểu hiện của nó. Nhưng sói già lại có kinh nghiệm rất phong phú, cho dù nó đang nằm ngủ cái đuôi cũng vẫn vỗ nhè nhẹ vào mặt đất, xung quanh có gió thổi cỏ lay gì, sói già lập tức có thể tỉnh lại.
Lúc cách mùa đông còn mười ngày, Locke cùng Angelina rời đi sơn động mà bọn hắn đã cư ngụ gần một tuần. Bởi vì theo vị trí hiện tại của bọn hắn, đi ra sơn mạch Bering cần thời gian ít nhất là một tuần, cho nên bọn hắn dự định rời đi Bering sơn mạch trước khi mùa đông bắt đầu.
Locke dùng dây lưng cột một tấm thảm cỏ lớn vào trên lưng, đây là chiếc thảm mà bọn hắn thường đắp khi ngủ. Trước kia khối thảm cỏ này chỉ vừa mới đủ che lại thân thể hai người, nhưng hiện tại nó đã lớn hơn đến tận gấp ba, đây là do Locke và Angelina hao tốn ba ngày cộng đồng hoàn thành. Không có sơn động che đậy, mấy ngày tiếp theo hai người chắc chắn sẽ phải ngủ ngoài núi rừng, không có khối thảm cỏ này thì bọn hắn sẽ không vượt qua được ban đêm rét lạnh.
Ngoại trừ vác trên lưng một tấm thảm cỏ lớn, bên hông Locke cũng treo mấy khối thịt khô và ấm gỗ. Thịt khô là dùng thịt cua muối ngâm phơi khô, mặc dù còn chưa có tuyết rơi, nhưng hai ngày gần đây gió lạnh đã bắt đầu thổi lạnh hơn, vừa mới để hai ngày đám thịt khô này đã bị đông cứng, Locke cảm thấy cầm số thịt này nện người đều không thành vấn đề. Trong ấm gỗ đựng nước ngọt, có bốn cái ấm gỗ trước, khi tìm thấy nguồn nước mới, lượng nước trong những cái ấm này đủ cho bọn hắn uống năm ngày.
Angelina không võ trang đầy đủ giống Locke, nhưng cũng cõng một cái bao nho nhỏ, cái bao này là Angelina tự kéo xuống một góc váy của mình để Locke may lại, Locke chưa từng thấy loại vải vóc trơn trượt hơn làn da này, lúc may vá hắn rất cẩn thận nghiêm túc, sợ đem tấm vải thật mỏng này làm rách. Cũng may chất lượng vải áo của công chúa là có cam đoan, Locke chưa tạo thành sai lầm.
"Đây là tơ lụa." Angelina hướng Locke phổ cập tri thức: "Hơn nữa còn là lụa tơ tằm trân quý nhất."
Từ nhỏ đến bây giờ, Locke đều chỉ mặc quần áo vải đay, bình dân Faustin cũng chỉ có thể mặc quần áo vải đay, chính thức định nghĩa cho câu: Tơ lụa chỉ có quý tộc mới có thể sử dụng. Đương nhiên một chút nhà giàu sang vụng trộm mua được mặc thì có ai lại biết rõ đâu. Trong quân doanh, Nam Tước Kedozzi và Zoro thiếu gia cũng là quý tộc, nhưng bình thường bọn hắn đều mặc khôi giáp của mình, Locke cũng không có cơ hội kiến thức quần áo làm bằng tơ lụa của bọn hắn.
Trong cái bao mà Angelina mang theo chứa trái cây mà Locke tìm được, số lượng cũng không nhiều, Angelina mang theo sẽ không rất mệt mỏi. Cũng không phải là Locke không muốn lãng phí thể lực của nàng bắt nàng làm, mà là nàng chủ động yêu cầu chia sẻ, Angelina không cam chịu làm một người vướng víu.
Trong đêm trước khi đi, Locke tìm kiếm thật kỹ xung quanh hồ nước một vòng, nhưng cuối cùng cũng không phát hiện được nơi con cua muối vương ngủ đông, lúc hắn nói chuyện này cho Angelina, nàng cho ra giải thích là: "Cua muối có được tiềm lực tấn thăng sinh vật ma hóa, mặc dù bọn chúng còn thuộc về phạm trù dã thú bình thường, nhưng so với dã thú bình thường, bọn chúng có thêm một chút bản năng xu lợi tránh hại."
"Xung quanh đây nhất định là có sinh vật ma hóa có thực lực chênh lệch không nhiều so với cua vương, không phải vậy thì nó sẽ không lựa chọn một mình trốn đi ngủ đông, tộc nhân của nó đều sắp bị ngươi giết sạch nó còn không ra, nói rõ vị trí nó ngủ đông là một nơi kín đáo, sẽ không bị quấy rầy." Angelina vừa mới dứt lời, Locke và Angelina đều đưa ánh mắt nhìn về phía trung tâm hồ nước mặn. Dù sao cua muối cũng là sinh vật lưỡng cư, cua vương càng là có kỹ năng bơi không kém, nơi thích hợp cho cua vương ngủ đông cũng chỉ có đáy hồ. Locke vô cùng may mắn lúc hắn cùng Angelina trôi nổi trên hồ nước mặn, con cua này không đi ra làm khó dễ, không phải vậy thì một con cua vương có thực lực không rõ, đầy đủ khiến cho bọn hắn chịu không ít tội bởi vì lúc đó bọn hắn còn rất yếu ớt.
Nói đến cua vương, Locke nhớ con sói màu nâu mà hắn từng thấy, con sói kia là con dã thú từng mang đến áp lục lớn nhất cho hắn, nó tuyệt đối là sinh vật ma hóa.
Phương hướng mà Locke và Angelina tiến lên là hướng Đông Bắc, bọn hắn xuất phát từ buổi sáng, đến lúc xế chiều, hai người đã đi tới mảnh rừng xa nhất mà Locke để lại ký hiệu, cũng là nơi mà lần thứ nhất Locke nhìn thấy con sói màu nâu. Hai người cùng đi, so với hắn đi một mình chậm hơn rất nhiều, bởi vì thể lực của Angelina chống đỡ hết nổi, cộng thêm hai người đều gánh vác không ít đồ vật.
"Đi nhanh đi, nơi này không an toàn." Locke hướng về phía Angelina đang thở hồng hộc ở sau lưng nói.
Angelina dùng một tay đè ép đầu gối, một tay vuốt ngực thở phì phò. Thể lực của Angelina rõ ràng là đã chống đỡ hết nổi, kỳ thật hai người đã đi được khá xa, nếu như là bình thường thì hiện tại bọn hắn có thể nghỉ ngơi, nhưng Locke lo lắng lại sẽ gặp phải con sói kia, cho nên quyết định đi thêm một chút.
Thấy rất lâu mà Angelina vẫn chưa chuyển chân, Locke thở dài, đi qua đưa tay ra. Angelina ngẩng đầu nhìn Locke một chút, nàng đang thở hồng hộc cũng không nói được cái gì, đem bàn tay phải trắng tinh của mình đặt ở trên tay Locke. Locke nâng lên, lôi kéo Angelina tiếp tục đi về phía trước. Mục tiêu của bọn hắn là chỗ dốc núi ở hướng đông bắc, hi vọng đạt tới khi đó trời còn chưa tối, Locke vừa đi vừa nghĩ như vậy.
Sói già lẳng lặng ngủ trong hang ổ của mình, hôm nay nó ăn rất no, bình thường, nó sẽ trực tiếp ngủ đến lúc mình bị đói tỉnh lại, thời gian này là khoảng một ngày đến hai ngày. Cái đuôi của nó nhẹ nhàng vung vẩy trên mặt đất, như là dải tơ lụa trân quý. Mặt trời chiều ngã về tây, một vòng ánh mặt trời cuối cùng chiếu tại trên bụng sói già, sói già thư thư phục phục lộn thân thể, ngủ tiếp. Đột nhiên, nó hình như là cảm giác được cái gì, cái đuôi đang đong đưa yên tĩnh lại.
Ở cửa động, một con báo có bộ lông lấm tấm xuất hiện, nó bước đi rất nhẹ nhàng, như là một vị thích khách giấu ở trong bóng tối, cái bóng của nó kéo dài ở dưới ánh chiều tà, che khuất tất cả ánh sáng chiếu vào hang ổ của sói già.
Tốc độ của Locke và Angenlina cũng tạm được, lúc mặt trời sắp rơi xuống đỉnh núi, bọn hắn rốt cục cũng đã tới mục đích mà Locke mong muốn. Angelina như quả bóng da xì hơi, mềm mềm ngồi liệt trên tảng đá, không ngừng xoa chân của mình. Hôm nay nàng quả thực là đã đi rất lâu, mà lại phần lớn là đường núi rất không dễ đi.
Locke đem thảm cỏ trên lưng dỡ xuống, để nước và thức ăn ở một bên, bắt đầu đắp đống lửa. Nơi mà hắn chọn rất không tệ, là một chỗ lõm xuống của dốc núi, vừa vặn có thể ngăn cản gió lạnh ban đêm.
Hôm nay chỉ lo đi đường, Locke không có tâm tư tìm đồ ăn, hai người chỉ có thể ăn bữa tối bằng thức ăn mang theo, lúc giữa trưa bọn hắn chỉ ăn mấy cái trái cây lót bụng rồi tiếp tục đi đường, hiện tại đã sớm đói meo bụng. Locke đem đống lửa đốt lên, quay đầu đi đến cạnh đám thịt khô chọn một con cua muối tương đối mập, treo lên một cây gậy chuẩn bị làm thịt nướng. Trong túi quần của hắn có không ít bột của quả hỏa vân, hắn vừa nướng thịt, vừa thành thạo móc ra một chút rải lên, mùi thơm thịt nướng lập tức tứ tán. Angelina vốn đang nghỉ ngơi cũng không nhịn được ngẩng đầu, liếm môi một cái nhìn xem Locke nướng thịt.
Sói già kéo lấy thân thể tràn ngập vết thương, đi lại tập tễnh trong núi rừng. Bây giờ đã là đêm khuya, gió lạnh thấu xương hung hăng thổi hướng sói già, da lông sói già có máu tươi chảy ra, sau khi gió lạnh thổi qua, máu tươi biến thành vụn băng, dính sít sao vào da lông của nó.
Sói già bị đánh lén, là con báo ma hóa ở phía bắc làm. Hai ngày trước, sói già lén lút đi săn trong lãnh địa của báo ma hóa, mặc dù đã rất cẩn thận, nhưng nó vẫn bị báo ma hóa phát hiện. Khu rừng này nhỏ như vậy, mỗi sinh vật ma hóa đều nghiêm ngặt quy hoạch địa bàn của mình, ai vi phạm, chính là đang khiêu khích chủ nhân của lãnh địa đó.
Nhất là vào mùa đông, tất cả dã thú trong sơn mạch Bering đều đang khó khăn, đại đa số động vật ăn cỏ sẽ không ở lại sơn mạch Bering vừa rét lạnh vừa cằn cỗi, mà sẽ lựa chọn di chuyển vào rừng rậm Mofi nguy hiểm hơn nhưng cũng giàu có hơn; đại đa số động vật ăn thịt cũng vậy, cho nên đồ ăn không dễ tìm, sói già không săn được đồ ăn trong lãnh địa của mình, hàng xóm báo ma hóa của nó cũng không dễ chịu, thậm chí mỗi lần đến mùa đông, con báo thông minh này đều sẽ bớt ăn bớt mặc, đối với con mồi của mình thực hành nuôi thả.
Ngày hôm qua, báo ma hóa ra ngoài đi săn đột nhiên phát hiện, một đàn linh dương mà mình để dành, chết mất ba con.
Sau khi cắn vào cổ của một con linh dương trưởng thành, báo ma hóa giương mắt lạnh lẽo nhìn ba bộ xương linh dương lẻ loi ở bên cạnh, xung quanh xương cốt có một chút lông sói màu nâu. Con linh dương trẻ tuổi nhất duy nhất còn sót lại của đàn linh dương này run lẩy bẩy ngồi chồm hổm ở một bên, nhìn xem báo ma hóa ăn đồng loại như gió cuốn, nhưng không dám chạy trốn. Báo ma hóa là sinh vật ma hóa, sức ăn so với báo bình thường lớn hơn rất nhiều, một con linh dương trưởng thành đương nhiên là không thỏa mãn được nó, sau khi ăn xong một ngụm cuối cùng, báo ma hóa nhào về phía con linh dương còn đang run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ hung tợn, nó quyết định trả thù, nó muốn để kẻ trộm hèn mọn trả giá đắt.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
23 chương
40 chương
116 chương
46 chương
1341 chương