Trong lòng Bonn căng thẳng, cúi đầu rũ mắt nhìn nàng, nhíu mày nói: “Nếu vết thương ở trêи người nàng thì ta nhìn càng khó chịu.” Lòng nàng ấm quá. Nàng nâng tay lên vỗ về mặt hắn, hôn môi hắn, nhẹ giọng hứa hẹn, “Nếu vết thương không nghiêm trọng thì ta sẽ không xử lý, nhưng chàng phải tận lực để không cần bị thương, có được không?” Đôi mắt đen của hắn trở nên tối hơn, tình ɖu͙ƈ lại dâng lên khiến nàng cũng động tâm. “Ta sẽ tận lực.” Hắn nói xong, nhịn không được lại hôn môi nàng, lại một lần nữa đòi hỏi càng nhiều hơn. Một đêm này vô tận triền miên. Hai người sau đó mệt mỏi ôm nhau ngủ trêи cỏ. Sáng ngày thứ hai, Bonn tỉnh táo lại nhưng là vì không thấy nàng đâu. Hắn chưa từng ngủ mà không cảnh giác như vậy nên chỉ một thoáng hắn có chút khủng hoảng. Lúc này hắn vội trợn mắt ngồi dậy thì thấy nàng đang mặc váy lót đứng ở bên bờ suối. Một con hươu sừng tấm vĩ đại không biết từ khi nào cũng đã xuất hiện bên bờ xuối. Nàng vươn tay ra vuốt ve nó mà nó cũng cúi đầu tận hưởng. Động tác của hắn khiến con hươu kia cảnh giác, nhanh chóng ngẩng đầu lên. Trong nháy mắt, hắn sợ nó sẽ làm nàng bị thương nhưng nàng chỉ nhỏ giọng trấn an nói, còn tự mình vốc nước suối lên cho nó uống. Con hươu kia mở to đôi mắt tròn rồi cuối cùng cũng dời lực chú ý khỏi hắn, duỗi lưỡi ɭϊếʍ nước trong tay nàng. Sau đó dưới sự dẫn dắt của nàng, nó đi vào trong dòng suối ấm áp kia. Xác định con hươu kia đã ổn định nàng mới xoay người lại, nhìn hắn. “Nó bị thương.” Khải nhìn hắn, nói: “Nước suối ở đây có thể làm cho miệng vết thương đỡ hơn.” “Ta thấy rồi.” Hắn đã nhìn thấy con hươu kia bước đi tập tễnh, rõ ràng là bị thương đến chân. Hắn rất muốn nói cho nàng đó là thịt, nhưng hắn thông minh mà nhanh ngậm miệng lại. Hắn để ý thấy nàng đã giúp hắn giặt sạch y phục và áo giáp rồi phơi nắng trêи cành cây, sau đó lấy ra lương khô hắn mang theo rồi hái hoa quả trong rừng rậm mà chuẩn bị bữa sáng. Nàng trở lại bên người hắn, ở bên cạnh hắn ngồi xuống, đem đồ ăn đưa cho hắn ăn. Hai người ngồi cùng nhau, ăn bữa sáng đơn giản. Dòng suối kia dưới ánh mặt trời không bốc khói nghi ngút nữa nhưng lại trở nên sáng ngời vô cùng. Hắn nhai thịt khô, ăn hoa quả, nhìn thấy dưới ánh mặt trời rực rỡ, đáy dòng suối có một đám cỏ xanh biếc, thậm chí trong đám cỏ đó còn có không ít hoa nhỏ. Con hươu to lớn kia đang ngâm mình trong nước, dùng đôi mắt to lẳng lặng nhìn hắn, còn nàng thì rúc vào bên người hắn. Tất cả những điều này giống như một giấc mộng yên tĩnh làm cho người ta cơ hồ quên mất mùa thu sắp kết thúc, trêи núi cao thậm chí đã có tuyết rơi. “Nha”. Nàng đem một nửa quả táo cuối cùng cho hắn nói: “Ta no rồi.” Bonn không ngại ngùng gì mà trực tiếp ăn hết luôn. Gió hơi hơi phất đến, thổi bay tóc nàng, trong mắt nàng có nhu tình, đôi môi lại hơi ướt át. Nếu không phải nhớ tới nam nhân bên ngoài kia thì hắn suýt nữa lại áp nàng dưới thân. Bonn bắt buộc chính mình đứng dậy, thay nàng nhặt lên quần áo đang phơi nắng ở một bên. Quần áo đã khô, nhưng chất liệu thật không tốt, có chút thô ráp. Hắn nắm lấy váy bố của nàng, hi vọng một ngày nào đó hắn có thể cho nàng những thứ tốt nhất. Lúc hắn xoay người thì đã thấy nàng giúp hắn cầm quần áo, mà nàng cũng đang ngẩng đầu nhìn hắn. Dưới nắng sớm, hắn thoạt nhìn thật xinh đẹp. Nhưng Khải biết, nếu nàng nói cho hắn biết nàng nghĩ sao đối với thân thể của hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không tán thành. Nhưng nàng thật sự cảm thấy thân thể hắn rất đẹp. Hắn hướng nàng đi tới, giúp nàng mặc váy lên. Khải cũng giúp hắn mặc quần áo. Tuy rằng nàng cảm thấy vô số vòng nhỏ tạo thành cái áo giáp khiến nó vừa xấu vừa nặng nhưng nàng biết nó có thể bảo vệ hắn cho nên vẫn cầm nó lại. Đúng lúc này, con hươu kia lại có động tĩnh. Bonn quay đầu, thấy vết thương đang chảy máu của nó chậm rãi tiêu tán, rất nhanh đã biến mất khôngt hấy đâu, giống như tất cả mọi thứ đi vào trong suối nước này thì đều có thể rửa sạch như mới. Nước suối xanh biếc kia giống như có ném cái gì vào thì nó cũng không bị vẩn đục. Dòng nước ở dưới ánh mặt trời dập dờn, hiện ra ánh sáng lấp lánh mà tảng đá màu trắng ở trong dòng suối kia trông như bằng thủy tinh nhưng cũng không hẳn. “Nơi này là nơi nào vậy?” Khải đem quần dài đưa cho hắn, để hắn tự mặc vào, nói: “Đại địa của chúng ta có nguồn năng lượng vĩ đại. Năng lượng kia ở trong mạch đất lưu động, cùng đêm và ngày, gió nước, cùng nhau nuôi dưỡng động vật, thực vật và chúng ta. Năng lượng này cũng lưu động trong thân thể chúng ta, lúc chúng ta chết đi thì sẽ trở về với đại địa.” Hắn mặc quần vào, nàng lại đi lấy giày của hắn đến, vẫn tiếp tục giải thích. “Năng lượng sẽ lưu chuyển ở bên trong vạn vật nhưng có đôi khi địa mạch sẽ có chỗ bị hở, nơi này chính là chỗ hở đó. Chỗ hở này có thể trực tiếp chuyển hóa năng lượng trong trời đất. Cho nên ở nơi này mọi thứ sẽ được tinh lọc, bởi vì cho dù hư hỏng hay tốt xấu thì cũng là năng lượng của trời đất.” Bonn nghe có chút mơ hồ nhưng đại khái vẫn hiểu ý tứ của nàng. “Trước kia nơi này từng bị người ta coi là thánh địa nhưng sau đó những người đó bị người La Mã trục xuất, một số đào tẩu, ngồi thuyền đến những hòn đảo ở phương tây, một vài người khác ở lại nhưng vì thích ứng nên đã buông tha cho tín ngưỡng của mình. Chậm rãi mọi người cũng quên mất nơi này, nhưng động vật thì vẫn nhớ.” Nàng nói xong, ngừng lại một chút, ɭϊếʍ môi, ngẩng đầu, thở sâu, nhìn hắn nói tiếp. “Mà ta… Ta giống như dòng suối này, có thể nhận năng lượng rồi dời chúng đi, lợi dụng chúng nó, nhưng cũng phải trả giá, bởi vì đó là năng lượng của sinh mệnh, ta lấy bên này thì nhất định bên kia sẽ mất đi. Ta có thể…” Nàng nói xong, đợi hắn đứng thẳng liền chạm lên vòng thủy tinh hắn đeo trêи cổ. Cái vòng trong nháy mắt trở nên ảm đạm, từ trong suốt biến thành sắc xám trắng, thậm chí còn có vết nứt. “Lấy đi năng lượng của đá quý, và năng lượng của đại địa chứa trong đó. Nếu ta cần nhiều thì những viên đá quý đó sẽ trở thành những tảng đá bình thường, hoặc hóa thành tro tàn.” Nàng nhìn hắn, nói: “Nhưng ta cũng có thể đem năng lượng cho nó.” Nói xong, nàng lại chạm vào chuỗi vòng kia khiến đám thủy tinh lại được làm sạch đến trong suốt, thậm chí còn tỏa sáng. “Cho nên, nàng mới đem theo cái hộp chứa tảng đá kia.” Hắn giật mình nhớ đến nàng có cất một cái hộp gỗ nhỏ chứa những viên đá quý. “Chúng nó có thể trợ giúp ta.” Khải nhỏ giọng nói: “Vào lúc ta cần.” Đột nhiên, Bonn biết nam nhân đến từ Venice kia mỗi ngày đều đến trong thôn tìm nàng không chỉ để mang thảo dược đến cho nàng mà còn mang theo đá quý nữa. Nam nhân kia biết nàng đang gặp phải chuyện gì, giống nữ nhân kia, bọn họ đều vô cùng rõ ràng. Nhớ tới nữ nhân đến từ Venice kia, Bonn nhìn nàng, một bên đi giày, một bên mở miệng hỏi: “Nữ nhân kia có quan hệ gì với nàng?” Hắn biết, nữ nhân kia không phải dì của Khải bởi vì hai người chẳng giống nhau chỗ nào hết. “Lúc ta còn nhỏ, mẫu thân của ta…” Nàng vừa giúp hắn mặc áo giáp, vừa nhỏ giọng nói: “Bị thiêu chết. Linh đúng lúc đi qua nên thu dưỡng ta.” “Hai người giống nhau sao?” “Chúng ta có năng lực khác nhau.” Khải thay hắn thắt đai lưng, nói: “Linh … so với ta thì cường đại hơn nhiều…” Hắn khó có thể tưởng tượng được năng lực cường đại hơn nàng là thế nào nhưng cũng không hỏi tiếp nữa. Liên quan đến nữ nhân kia thì hắn không nghĩ mình muốn biết nhiều. Hắn cũng biết có một số việc không biết thì vẫn tốt hơn. Sau khi thắt đai lưng cho hắn xong thì Khải vẫn có chút bất an, chần chờ một chút rồi cũng mở miệng. “Trêи đời này, có rất nhiều người đang tìm ta. Có lẽ có một ngày, chàng sẽ vì điều đó mà bị liên lụy.” Nàng nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Như vậy, chàng cũng nguyện ý sao?” “Ta không phải là Nam Tước.” Bonn nhìn nàng, không đáp mà hỏi lại: “Không phải đại nhân, mà chỉ là một đứa con tư sinh, một gã nông nô chạy trốn cùng một tên lính đánh thuê. Nàng đi theo ta, nếu bị phát hiện thì cũng sẽ bị chặt đầu, như vậy nàng cũng nguyện ý sao?” Khải nhìn nam nhân trước mặt, con ngươi lấp lánh nước, trong lòng tràn đầy nhu tình đối với hắn. Nàng rưng rưng mỉm cười. “Đúng vậy, ta nguyện ý.” “Vậy nàng cũng biết rồi.” Hắn cầm tay nàng, kiên định nói: “Đúng vậy, ta nguyện ý.” Nàng cuộn người ngủ trong lòng hắn. Bonn nắm dây cương, che chở nàng, cưỡi ngựa xuyên qua khu rừng rậm rạp tối tăm. Hắn không phải không muốn nghỉ ngơi nhiều chút nhưng hắn rời khỏi Swartz đã lâu lắm, hơn nữa ở trong rừng rậm hắn luôn có cảm giác nàng sẽ tùy thời biến mất không thấy. Có lẽ là bởi vì nàng ở trong rừng rậm tự tại hơn ở bên trong tòa thành rất nhiều. Nàng thuộc về nơi đó, hắn có thể cảm giác được nàng tràn đầy năng lượng giống như nơi thánh địa kia. Gió thổi bay tóc nàng, hoa cỏ, lá xanh, chạc cây đều sẽ hướng nàng duỗi thân, giống như nàng chính là thái dương, là ánh trăng, là gió và nước. Buổi sáng hôm nay, nàng đi chân trần trêи cỏ, vuốt ve cái đầu xinh đẹp của con hươu kia là hình ảnh dễ chịu vô cùng. Nàng cần phải ở đó, bên trong rừng rậm, nhưng hắn không làm được, hắn cần nàng. Cho nên hắn đem nàng ôm trong ngực, lại một lần nữa mang nàng đi. Nhưng lần này nàng cam tâm tình nguyện. Hắn cùng Khải theo ôn tuyền đi ra thì thấy nam nhân kia cưỡi một con ngựa khác, con chó to kia cũng vẫn ở bên. Con ngựa kia rõ ràng là của người kia, bên trêи yên ngựa có tấm thảm thêu hoa cỏ dị quốc. Khải giúp bọn họ làm quen. Nàng nói người kia tên là A Lãng Đằng, là bằng hữu của Linh. Hắn nghĩ cũng đúng. Nữ nhân kia cũng là phù thủy, theo như cách nói của nàng thì Linh còn có năng lực cường đại hơn nhưng hắn hoài nghi nữ nhân kia lương thiện như nàng.