Vốn nàng chỉ đề nghị hắn cho mượn tiền. Là hắn tự tiện tăng thêm thân thế bối cảnh của nàng, mỗi khi hắn đề cập nàng là con gái phú thương còn có một khoản thừa kế thì nàng đều không tự giác căng thẳng thân thể. Không giống hắn, nữ nhân này cũng không am hiểu việc nói dối. Hắn có thể rõ ràng cảm giác nàng đối với lời nói kia không được tự nhiên, nhưng nàng vẫn phụ họa hắn dối. Nàng là vật nhỏ xinh đẹp, gợi cảm, ngoan cố lại dũng cảm. Hiện tại, nàng là thê tử của hắn. Nhẹ ôm lấy tiểu nữ nhân trong lòng, hắn lại nằm trong nước ấm thêm một lúc. Đêm đã khuya, mưa đã tạnh. Ngoài cửa sổ mặt trăng chợt ló ra khỏi mây thăm dò. Hắn đợi đến khi nước hơi lạnh mới cẩn thận ôm nàng ra ɖu͙ƈ dũng, thay nàng lau khô thân thể cùng tóc dài. Trong ánh lửa ấm áp lay động, hắn giúp nàng lau khô hai chân, bôi thuốc lên vết bỏng trêи chân nàng. Nàng trong lúc đó chỉ khẽ thở dài, lẩm bẩm vài câu không rõ, cũng không tỉnh lại. Cùng hắn so sánh thì nàng thật sự thập phần bé bỏng, trắng noãn, ngay cả bàn chân trần kia cũng vừa bé vừa trắng, khiến vết bỏng cũ trêи chân nàng càng nhìn rõ. Hắn nhẹ vỗ về mắt cá chân của nàng, trong lòng thắt lại. Sau đó hắn cũng lên giường, nằm ở bên người nàng, kéo chăn đến bao lấy nàng cùng chính mình, đem nàng ôm vào trong lòng. Nàng lại thở dài, tay nhỏ bé theo thói quen ôm lấy thắt lưng hắn. Một cỗ cảm giác thỏa mãn kỳ quái tràn đầy trong lòng. Chỉ là sâu trong đáy lòng hắn vẫn có một tia cảm giác tội lỗi. Hắn thở sâu, đem nó xóa đi, không thèm nghĩ đến lời nói dối này nữa, cả tội lỗi này, hắn không tự chủ siết cánh tay ôm lấy nàng. Không thấy nàng đâu. Buổi tối ngày thứ hai sau tân hôn, Bonn ở bàn dài trong đại sảnh ngồi, đợi nửa ngày đều không thấy nàng đâu, hắn liền nhíu mày, gọi Lysa hỏi, mới biết nàng vẫn còn chiếu cố bệnh nhân ở tháp cửa thành. Trêи bàn dài, các nam nhân im lặng ăn yến mạch cùng đậu trong bát, cùng với thức ăn thừa lại từ tiệc cưới hôm qua. Hắn có thể thấy bọn họ đều chú ý tới chỗ trống bên cạnh hắn. Trong nháy mắt đó hắn cơ hồ nghĩ nàng cố ý trốn tránh mình. Nữ nhân này buổi sáng hôm nay vừa tỉnh lại đã nhanh chóng xuống giường, mặc dù lúc hắn rời giường nàng có hàm hồ chào một tiếng nhưng sau đó lập tức xoay người xuống lầu, từ đầu tới đuôi cũng không liếc hắn một cái, rất giống sợ hắn lại đem nàng bắt đến trêи giường. Nàng là xử nữ, hắn biết hắn làm đau nàng. Có lẽ nàng cho rằng mỗi lần đều sẽ đau như thế chăng? Vị trí bên tay trái trống rỗng, không hiểu sao làm cho người ta tức giận. Hắn lạnh mặt, thực không biết đang ăn cái gì, lại thấy Sebastian ngắm chỗ trống kia một cái. Đáng chết, mặc kệ vì cái nguyên nhân gì, nàng cũng phải biết lúc ăn cơm nàng phải ngồi bên người hắn. Nàng hiện tại là nam tước phu nhân, mà hôm nay mới là ngày thứ hai sau ngày cưới của hai người. Nếu nàng không hiểu được việc tôn trọng hắn, thì mọi người sẽ nghĩ hắn không quản nổi nữ nhân của mình. Không hiểu không vui cùng tức giận chồng chất ở trong lồng ngực, chờ hắn hoàn hồn, hắn đã đứng dậy bỏ lại mọi người, sải bước xoay người rời khỏi. Trong bóng hoàng hôn, mưa phùn lại lặng lẽ hạ xuống. Hắn bực bội đầy mình, xuyên qua quảng trường, trèo lên tháp lâu, vốn định vừa vào cửa đã đem nàng khiêng lên vai, cưỡng chế mang về tháp chủ thành nhưng vừa đến cửa thì liền thấy trong phòng bệnh đều là hơi nước, nhiệt khí trắng xóa tràn ngập một phòng, mang theo mùi dược thảo, nồng nặc đến nỗi làm cho người ta có chút không khoẻ. Hắn rất nhanh liền thấy thân ảnh của nàng, nữ nhân kia đang ngồi ở bên một cái đệm, cầm trong tay một cái ấm nước đang bốc hơi nghi ngút để trước miệng mũi của Charlotte. “Không có việc gì, đừng sợ, cái này có thể giúp ngươi tẩm ướt yết hầu cùng miệng mũi. Đến, chậm rãi hít vào, chậm một chút, rồi sau đó đem đờm ho ra.” Một trận ho khan mãnh liệt vang lên, nàng vỗ đánh lưng Charlotte, trợ giúp nữ nhân kia đem đàm ho ra. “Không sai, chính là như vậy, ngươi làm rất khá, lại uống chút dược thảo trà, súc miệng rồi nhổ ra a.” Hắn đứng ở phía sau nàng, nàng phát hiện có người, tưởng nữ phó đến giúp bèn quay đầu gọi: “Sophia, giúp ta cầm một khối khăn sạch sẽ —— ” Thấy hắn cùng với khuôn mặt tức giận của hắn thì nàng sửng sốt. Bonn lấy từ cái giỏ bên cạnh một khối khăn sạch sẽ đưa cho nàng. Nàng hơi giật mình tiếp nhận lấy, mà nữ nhân phía sau lại bắt đầu ho khan, nàng phục hồi tinh thần lại, xoay người tiếp tục cùng nữ nhân kia ôn nhu nói chuyện, vỗ về lưng nàng ta, cầm bố khăn chà lau miệng mũi Charlotte. “Phu nhân… Thực xin lỗi…” “Đừng lo lắng, không có việc gì, bệnh này đều là như thế này, chờ thêm vài ngày sẽ tốt hơn.” “Thật vậy chăng? Ta sẽ tốt sao?” “Đương nhiên rồi.” Giọng nàng ôn nhu lại kiên định, khiến người nghe an tâm hơn. Nàng trấn an Charlotte, thẳng đến khi nữ nhân kia chậm rãi bình ổn cơn ho. Nhìn nàng chiếu cố người khác, nghe giọng nói ôn nhu của nàng, nỗi tức giận lấp đầy lồng ngực hắn lại bị một nỗi xấu hổ thay thế. Đáng chết, nữ nhân này dễ dàng có thể khiến hắn cảm thấy chính mình tức giận vì chuyện này rồi hắn đột nhiên hiểu ra hắn vì sao lại khó chịu, là vì —— Hắn tựa như lão già đáng chết kia, yêu cầu mọi người đều phải theo quy củ của mình, lúc trước hắn đều nghĩ đây là yêu cầu vô lý nhưng bây giờ hắn mới hiểu được là vì cái gì. Bất thình lình lĩnh ngộ đến khiến sắc mặt hắn bỗng nhiên trầm xuống. Nàng lúc này đứng dậy, đi đến trước người hắn, hướng cửa gật đầu, ý bảo hắn đến bên ngoài nói chuyện, hắn đi ra bên ngoài, còn nàng rửa tay rồi cũng đi theo ra. “Xảy ra chuyện gì?” Nàng kéo khăn vải che mũi miệng xuống, nghi hoặc nhìn hắn hỏi: “Ta nghĩ chàng đang dùng bữa.” Nàng không biết. Trong phút chốc, hắn xác định chuyện này. Lửa giận trong lồng ngực tản đi một chút, nhưng tức giận vẫn còn, hắn cúi đầu nhìn nàng, hàm dưới buộc chặt nói: “Lúc dùng cơm, nàng phải ngồi ở bên người ta.” Nàng trừng mắt nhìn, có chút ngẩn người. “Vì cái gì?” Hắn hít vào một hơi, đem hai tay vây quanh ở trước ngực, khóe mắt co rút nói: “Nàng là thê tử của ta, là nam tước phu nhân, khi chúng ta dùng cơm, nàng cần ngồi ở chỗ kia. Nàng gả cho ta, điều đó có nghĩa là từ giờ trở đi bất kỳ chỗ nào, bất kỳ lúc nào nàng cũng phải đem việc của ta ưu tiên trêи hết.” Lời này, nghe qua chuyên chế lại bá đạo, ngay cả hắn đều cảm thấy vạn phần ngu xuẩn. Nàng đang chiếu cố bệnh nhân, đó là sự tình cần phải giải quyết, nhưng hắn phải cho nàng biết tính nghiêm trọng của chuyện này. Hắn tức giận khó chịu nói: “Ta là thành chủ, mọi gười cần nhìn thấy ta ngồi ở vị trí của mình, bọn họ cũng cần nhìn thấy nàng ngồi ở vị trí của nàng, mỗi ngày buổi tối, nàng đều phải ngồi bên cạnh ta, ở cùng một chỗ với ta dùng cơm. Nàng phải biểu hiện sự phục tùng và tôn trọng ta, nếu nàng không xuất hiện tại bàn cơm, mỗi một người đều sẽ nghĩ là nàng đang phản kháng ta —— ” Lời hắn nói khiến Khải mở to mắt, kinh ngạc mở miệng cãi lại: “Ta không có —— ” “Nàng không ở vị trí của mình.” Hắn nhíu mày, trừng mắt nàng nói: “Đó chính là những gì họ thấy, rằng nàng đang nhục nhã ta.” Khải khϊế͙p͙ sợ nhìn nam nhân đang tức giận trước mặt, lúc này mới phát hiện sự tình có bao nhiêu nghiêm trọng. Hắn rất giận, phi thường giận, nàng có thể rõ ràng thấy được gân xanh trêи trán hắn. Trời mới biết, kể cả bây giờ hắn đánh nàng một chút cũng không đủ. Trong nháy mắt, nàng thật sự cảm thấy hắn sẽ vì mặt mũi, vì quyền uy, đem nàng kéo tới đại sảnh, trước mặt những nam nhân kia đánh nàng. Nàng biết có vài quý tộc vì vài việc nhỏ mà đánh thê tử đánh mặt mũi bầm dập. “Ta cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ nhục nhã chàng.” Nàng cảnh giác nhìn hắn nói. Hắn mặt cứng ngắt, thô thanh nói: “Ta biết.” “Ta thật xin lỗi.” Nàng cố nén suy nghĩ cùng xúc động, mở miệng. “Ta biết.” Hắn nói xong, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, động tác này khiến hắn mũi hắn nở lớn, nàng có thể cảm giác được hắn đang cố khống chế cơn giận của mình. Chịu không nổi không khí căng thẳng, Khải vội vàng mở miệng: “Nếu chàng muốn đánh ta, hiện tại liền động thủ đi, đừng tới đại sảnh, trước mặt nhiều người đánh nữ nhân sẽ tổn hại khí khái nam tử, sẽ làm cho chàng có vẻ đang bắt nạt kẻ yếu…” Nàng nói đến một nửa, hắn liền mở mắt giận trừng nhìn nàng, ánh mắt đó thật sắc bén hung ác, còn có nỗi tức giận vô cùng kinh người, sợ tới mức nàng vội ngậm miệng, nuốt vào những lời đang muốn nói. Hắn đợi đến lúc nàng ngậm miệng thì mới nghiến răng nghiến lợi nói. “Ta sẽ không đánh nàng.” “Chàng sẽ không?” Nàng trừng mắt nhìn. Hắn lại hít vào một hơi, đè nặng cơn tức giận nói: “Ta sẽ không.” “Vì cái gì?” Khải trừng mắt nhìn hắn, biết rõ cần phải ngậm miệng, nhưng câu hỏi đó vẫn bật ra. Nàng biết đại bộ phận nam nhân, mười người thì có tám người sẽ đánh thê tử của mình, từ vương công quý tộc, cho tới thương nhân nông nô, đối với nam nhân mà nói, nữ nhân là tài sản, tựa như súc vật, không nghe lời thì đánh, đến khi chịu nghe lời mới thôi. Nàng đáp ứng gả cho hắn cũng đã có chuẩn bị tâm lý. Không sai, hắn là người tốt nhưng nàng biết hắn vẫn là nam nhân. Hắn híp mắt, nhíu mày, căm tức thấp giọng gào lên. “Bởi vì ta không phải quái vật!” Đáp án này khiến Khải há hốc mồm, nhìn hắn, nhất thời có chút không mở miệng được. Hắn cúi đầu nhìn xuống nàng, nổi trận lôi đình nói. “Ta sẽ không đánh nữ nhân của mình, lại càng không ở trước mặt mọi người nhục nhã nàng! Nếu nàng muốn bị giáo huấn thì ta có phương pháp rất tốt, có thể để hai người chúng ta giải quyết lặng lẽ!” Khuôn mặt hung ác của hắn liên tục tiến đến bên nàng, mũi hắn đều sắp chạm vào mũi nàng rồi, rõ ràng hắn tức đến đỉnh đầu bốc hơi nước nhưng lúc này đây nàng lại không muốn chạy trốn bởi vì nàng nhận ra hắn nói thật.