Ánh mặt trời chậm rãi rơi ở cảnh vật phía trước, ở đó có một mảng cánh đồng, một dòng suối quanh co ở giữa cánh đồng, xa xa còn có một căn nhà nho nhỏ. Nếu nhìn qua thì đây quả là cảnh đẹp. Nhưng lại gần xem xét mới thấy cánh đồng đều bỏ hoang, lúc hắn giục ngựa phi qua căn nhà nhỏ kia thì thấy cỏ tranh trêи mái nhà đã mốc meo, cửa sổ gỗ cũng đã hỏng từ lâu. Khi đến hắn cũng đã xem xét căn phòng này, nó đã hoang phế lâu ngày, chủ nhà tám phần là đã chết, nếu không cũng là trốn khỏi đây rồi. Cánh đồng đầy cỏ dại, nông cụ bị quăng ở một bên đã rỉ sét đến độ chẳng ai thèm nhặt. Khi đi đến nơi tương đối bằng phẳng đó, lão bà bị nhốt trong túi lại bắt đầu ý đồ thương lượng nhưng hắn không để nàng có cơ hội mà liền giục ngựa tăng tốc, cho đến khi lại tiến vào núi. . Tình huống như vậy cứ lặp đi lặp lại, họ đi qua đồng ruộng, phòng ở bỏ không cùng với rừng núi rậm rạp quanh năm âm u. Thỉnh thoảng họ cũng gặp những căn nhà có người ở nhưng chỉ cần thấy hắn từ xa người ta đã vội trốn như chuột thấy mèo. Có đôi khi hắn cũng gặp những người nông dân không tránh, không né nhưng sắc mặt bọn họ đều như tro tàn đứng trêи đồng lúa hoặc bên trong những căn nhà cũ kỹ, cong lưng, rụt vai, đôi mắt trống rỗng vô hồn giống như những xác chết biết đi. Một mảnh đại địa này dù trong ngày nắng ấm hiếm hoi cũng vẫn mang một không khí trầm lặng, cho dù là người hay động vật cũng đều gầy trơ cả xương, âm trầm u ám. Lúc hắn đi qua một tòa thôn trang đã hoang phế mất một nửa, tình huống lại càng tệ hơn. Có một nửa số nhà đóng chặt cửa, một nửa kia thì cửa đều mở hé, trông thì có vẻ như có người ở nhưng khi mở cửa ra sẽ thấy người ở bên trong hầu như đều đã chết. Trêи con đường đầy bùn lầy, chẳng những không có người, mà ngay cả một chó con mèo cũng không thấy, đến cả chim cũng không đến nơi này. Cả tòa thôn trang dơ bẩn, tan nát, tràn ngập hơi thở tanh tưởi của cái chết. Nơi này trước kia không như vậy, hắn còn nhớ nơi này từng rất náo nhiệt, mỗi tháng đều có hai ngày họp chợ, những người ở phụ cận đều sẽ đổ đến đây để mua bán, nhưng những ngày tốt đẹp đó đã qua rồi. Hắn cưỡi ngựa ra khỏi tòa thôn trang, lại đến một ngọn núi rồi tiến vào một cánh rừng khác. Con ngựa hắn đang cưỡi rất rành con đường về nhà, trêи còn đường uốn lượn nó cứ chạy băng băng . Không lâu sau, nó chạy xuyên qua con đường nhỏ qua núi rồi đi thẳng đến cuối đường. Một tòa thành màu xám to lớn sừng sững hiện ra trước mắt, tường đá màu xám bởi vì mưa gió dãi dầm mà mọc đầy rêu xanh khiến cho nó trông càng âm u, ẩm ướt. Mặc dù khó có được một ngày nắng ấm nhưng cũng không làm cho tình hình của tòa thành trở nên tốt hơn, trêи thực tế, ánh sáng rực rỡ chỉ càng làm cho sự hoang tàn của nó trông rõ ràng hơn. Hít một hơi thật sâu, nam nhân hơi nhếch môi, buộc chặt dây cương, giục ngựa tiến lên. “Đại nhân, là đại nhân, đại nhân đã trở lại.” Bởi vì quá mệt, nàng yên tĩnh đợi ở trong cái túi vải bố, không có ý đồ kháng nghị nữa. Sau cùng hắn cũng ngừng lại, đồng thời lúc đó nàng cũng nghe thấy tiếng người nói khiến thần kinh của nàng run lên. “Đại nhân, đó là cái gì? Đồ ăn sao?” “Không phải.” Không sai, nàng không phải là đồ ăn. Giây tiếp theo cái tên đáng giận kia lại thô lỗ vác nàng từ trêи lưng ngựa xuống rồi lại vác lên … chắc là vai hắn đi. Nàng thét lớn một tiếng, nhịn không được giãy dụa, theo đó nàng cũng nghe thấy tiếng người hít khẩu khí. “Nha, đại nhân, ngươi làm cái gì?” “Trong bao tải không phải là trong rừng rậm…” “Nha, chúa tôi —— ” “Đại nhân ngươi, ngươi thật sự đi —— ” “Là phù thủy…” “Là ma nữ ăn thịt người…” “Chúa Giê xu, chúa cứu thế, đức mẹ Maria, mau đến bảo vệ chúng con…” Mọi người kinh hoảng khe khẽ lẩm bẩm, có đứa bé còn khóc nức nở. Nàng ngừng lại động tác, mở miệng tranh cãi: “Ta không phải là phù thủy! Hắn nhầm rồi!” Tiếng hít vào càng nhiều hơn. Nam nhân không trả lời câu hỏi của mọi người mà chỉ khiêng túi vải bước về phía trước, lại mở miệng ra lệnh. “Louis, tới dắt ngựa! Anthony, Anderson, đem cửa đóng lại! Lysa, không được té xỉu! Sophia, tới đây lấy mũ của ta đem đi treo lên!” “Nhưng nàng sẽ nguyền rủa chúng ta, chúng ta sẽ chết hết ở chỗ này thôi —— ” “Nàng sẽ không, nàng không phải là phù thủy, chúng ta cũng sẽ không chết —— ” Nam nhân không kiên nhẫn nói xong, lại kéo mở dây thừng buộc bao, đem nàng từ trong bao dốc ra nhưng bắp cải, đồng thời mở miệng tuyên bố. “Nàng chỉ là một bà già đọc quá nhiều sách!” Nàng theo túi vải dốc ngược mà trượt ra ngoài, lăn hai vòng trêи mặt đất mới ổn định thân mình, lúc nàng ngẩng đầu lên thì mũ trêи đầu nàng cũng trượt xuống. Ánh mặt trời rất chói mắt, lúc đầu nàng không nhìn rõ vật gì nhưng nàng có thể cảm thấy sự yên tĩnh đáng sợ. Xung quanh vốn đang ầm ĩ đột nhiên im ắng lạ thường, trong nháy mắt, mọi người đều ngừng thở. Nàng trừng mắt nhìn, rồi lại trừng mắt nhìn, cuối cùng cũng thích ứng được ánh sáng chói chang, lại thấy trước mặt có một nam nhân đang cúi đầu đứng dạng chân mà trừng mắt nhìn nàng. Nam nhân đó mặc một cái áo giáp sắt, bên ngoài khoác một kiện áo khoác ngắn, thắt lưng đeo trường kiếm, hắn có một khuôn mặt nghiêm khắc cứng rắn như đá núi. “Ta không phải là phù thủy.” Nàng nhìn cái tên nam nhân hung ác kia, vội mở miệng nói. Giọng của nàng trầm thấp khàn khàn như giọng bà lão, ở trong quảng trường yên tĩnh vang lên rõ ràng, quanh quẩn trong không gian. Nam nhân không nói gì, nhưng một đứa bé gái ở bên cạnh đột nhiên mở mồm khóc rống lên. Gào khóc cùng kinh hoảng giống như bệnh truyền nhiễm, nháy mắt khuếch tán ra mọi người, bọn họ giống bầy chim bị hoảng loạn, chạy đông chạy tây, trong chớp mắt đã lẩn mất không còn một mống. Nàng há hốc mồm, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì quay đầu chỉ thấy vạt áo hoặc góc váy của những người đó biến mất ở sau cửa nhà, kèm theo đó đó là tiếng đóng cửa sổ cùng vang lên. Lúc này nàng mới để ý đến những người này đang ở trong một tòa thành bằng đá. “Đáng chết!” Nam nhân cất tiếc mắng khiến nàng phải quay đầu lại nhìn về phía hắn. Tên kia thế mà không trốn chỉ trừng ánh mắt tức giận nhìn nàng, còn rít lên với nàng nữa chứ. “Ngươi phải là bà già chứ!” Hắn đáng ra không nên nói ra câu đó, nhưng câu đó vẫn buột khỏi miệng hắn, cùng lúc đó hắn có thể nghe được tiếng hít thở vì hoảng loạn, sợ hãi của những người đang trốn kia cùng với tiếng khóc nức nở. Hắn biết rõ nguyên nhân mọi người hoảng sợ. Hắn cho rằng hắn mang về một bà già, mà hắn cũng nói với mọi người như vậy nhưng nàng không phải! Người có mắt cũng đều nhìn ra được. Nữ nhân trước mắt không có chỗ nào giống một bà già hết. Nàng tuy rằng cũng nhỏ nhắn nhưng không hề già, ngược lại nàng còn trẻ lại đẹp, da thịt vô cùng mịn màng, ngũ quan tinh xảo, cái mũi cũng nho nhỏ đáng yêu, đôi môi giống cánh hoa và một mái tóc màu đen dài đến thắt lưng. Nhưng nếu chỉ có vậy thì mọi người cũng sẽ không kinh hoàng đến mức ấy; tuy rằng hắn rất ít khi phạm sai lầm nhưng vẫn có thời điểm hắn nhầm lẫn. Hắn chắc đã nhìn lầm nàng, mà nàng có lẽ thực sự không phải là phù thủy. Chẳng qua, nếu nhìn thì nàng quả thực con mẹ nó giống một phù thủy! Ở mái tóc dài đen nhánh của nàng lại có một dải tóc màu trắng rủ xuống, một dải tóc màu trắng giữa một đầu tóc đen liền vô cùng nổi bật mà cặp mắt đáng chết kia lại là màu xanh biếc. Khi hắn rít ra thành tiếng nàng cũng không tỏ ra chút sợ hãi nào mà lại càng mở lớn đôi mắt xanh biếc trong suốt như nước suối trong rừng rậm ra mà nhìn hắn. “Thật có lỗi, làm ngươi thất vọng rồi.” Nàng nhìn thẳng vào hắn, dùng thanh âm khàn khàn mà nói. Câu nói trào phúng này không hiểu sao càng khiến hắn tức giận hơn. Thanh âm khàn khàn giống bà già của nàng càng khiến sự tình thêm trầm trọng. Để tránh tình huống trở nên tồi tệ hơn, làm cho những người khác càng thêm hoảng sợ, hắn nắm lấy tay kéo nàng đứng lên rồi lập tức vác nàng lên vai, sải bước đi vào trong nhà. “A! Tên điên! Bỏ ta xuống!” Nàng ở trêи vai hắn mà to tiếng kháng nghị: “Ngươi muốn mang ta đi đâu?” Hắn trả lời bằng cách vỗ một cái thật mạnh lên ʍôиɠ nàng, quát: “Ngậm miệng! Nàng bị đánh vào ʍôиɠ liền không nói nữa nhưng vẫn cố ngăn chặn nội tâm đang hoảng loạn, trấn định mà nói với tên dã man kia: “Ta không phải là phù thủy, ta ở trêи đường đã cố nói với ngươi là ngươi đã hiểu lầm rồi.” “Ngươi ở trong ngôi nhà ở giữa rừng!” Nam nhân gào lên khi đang khiêng nàng sải bước đi vào một cánh cửa, đi lên cầu thang hẹp. “Ta ở đó không có nghĩa ta là phù thủy!” Nàng cố nén kinh hoảng, vỗ lên áo giáp lạnh băng trêи lưng hắn, cực lực tranh cãi, “Chỉ dựa vào đó mà bảo ta là phù thủy, thực là ngu xuẩn!” “Đó là nhà của phù thủy!” Hắn cấp tốc khiêng nàng hướng lên trêи đi. “Đó chỉ là một căn nhà ở trong rừng rậm thôi!” Nàng tức giận nói. Hắn nổi trận lôi đình lại vỗ vào ʍôиɠ nàng mà rít lên: “Ngươi có nghe thấy ta bảo im miệng không?” Nàng nghe được, nhưng nàng không ngậm miệng, mà vẫn tiếp tục giãy dụa, ở trêи vai hắn mà kháng nghị: “Xin ngươi dùng đầu mà nghĩ một chút, nếu ta là phù thủy thì đã sớm biến thành quạ đen mà đào tẩu rồi!” Hắn đá văng một cánh cửa khác trêи lầu rồi đi đến một căn phòng âm u. Đến đó hắn liền ném nàng xuống đất khiến nàng ngã ra. Rất nhanh nàng liền phát hiện mình bị ném ở bên cạnh lò sưởi, tuy rằng củi trong đó đã cháy hết chỉ còn sót lại tàn lửa hồng nhưng cũng khiến nàng sợ hãi hít một ngụm, khuôn mặt trắng bệch. Một bên nàng luống cuống tay chân bò dậy, một tay rút que cời bằng sắt từ trong lò ra, hai tay nắm chặt, sắc mặt tái nhợt, chĩa cái cời lửa về phía hắn: “Đừng tới đây! Ngươi không thể thiêu chết ta, ta không phải phù thủy!” Hành động của nàng khiến nam nhân nhướng cặp mày rậm lên. Tên kia hoàn toàn không để ý cái que sắt trong tay nàng mà lửa giận đùng đùng đi về phía nàng. Nàng sợ tới mức lui vài bước về phía sau, hướng hắn mà vung cái que sắt, nói: “Nếu ta là phù thủy, ngươi cho là ta sẽ dễ dàng bị ngươi cướp sạch còn bắt đi như vậy sao?”