Kỷ nguyên huyền thoại
Chương 5 : (¯`•._) Chương 5:trải nghiệm thần lực của vinh quang thần tọa
Tại trung tâm của vụ nổ, nguyên nhân của lớp song khí đang xoa đầu của mình, có phần mê man đánh giá xung quanh.
Nhân sinh tam đại triết lí hiện lên trong đầu hắn sau đó hóa thành vài câu hỏi mà hắn muốn biết hiện giờ.
"ta là ai, ta đang ở đâu, ta muốn làm gì a".
Cố gắng lấy lại tinh thần, lắc đầu xua tan sự mê mang vẫn còn đọng lại, thiên minh đưa mắt ngắm nhìn xung quanh của bản thân.
Đen, vô cùng đen, trong tầm mắt của hắn giống như chỉ toàn màu đen chỉ có thân hình của hắn là đang phát sáng rực rỡ.
Viên cầu bao bọc hắn vừa nãy cũng đã biến mất và trí nhớ của hắn chỉ nhớ là mình bị hút vào một cánh cửa, sau đó nhìn thấy một tia chớp bạc va chạm với vòng tròn tạo nên một vệt sáng chói lói sau đó hắn mất đi tri giác.
“chuyện gì xảy ra, tại sao ta lại ở nơi quái dị này.”thiên minh vừa nhìn xung quanh vừa lẩm bẩm.
Một ý niệm truyền vào trong đầu thiên minh, khá quen thuộc mà hắn mới vừa nghe cách đây không lâu.
Là giọng nói không mang theo tình cảm của chiến thần athena, ít nhất là thiên minh đánh giá chẳng tốt lành gì trong tình trạng quái dị hiện giờ.
(điều lệ một: thần chi tùy tùng.)
(thánh địa victoria cho phép kẻ chấp hành giao ước đến victoria và mang hai tên tùy tùng cho lần đầu tiên triệu hoán. đồng thời để bảo đảm an toàn, người chấp hành sẽ có một lần trải nghiệm thần lực và chỉ hiệu lực một lần. người đến có thể sử dụng thần lực ngẫu nhiên của một trong mười bảy đại thần tọa của thánh địa victoria trong thời gian hai phút."
(thần tọa được chọn: vinh quang thần tọa - sở hữu bởi chiến thần athena.)
"thời gian bắt đầu: 1:59."
Khóe miệng thiên minh thay đổi liên tục, hắn đưa tay nhìn cánh tay phát sáng của mình, cảm nhận năng lượng và những kí ức kì lạ đang dâng trào trong người.
“đây là thần lực sao, năng lượng thật đáng sợ a. nhưng sao lại chỉ có hai phút thế này, thật keo kiệt.” thiên minh đứng người lên, vừa phủi bụi bẩn trên quần áo vừa lầm bầm.
Thiên minh nhìn xung quanh không gian bản thân, những quang cảnh đen kịt không thấy gì vừa nãy hiện giờ dưới thần lực trợ giúp khiến hắn nhìn rõ ràng.
Cặp mắt hắn nhìn xuyên qua khoảng tối vô tận, hắn nhìn thấy la liệt xác của dị quái vật mà hắn chưa từng thấy, có con to hơn cả một căn nhà nhưng giờ chỉ còn là một đống xương khô bị chôn vùi trong sự đen kịt xung quanh.
Khắp nơi là đá vụn lởm chởm, khẽ nhíu mày, hắn đưa mắt liếc qua những hòn đá đang liên tục rơi xuống.
Thiên minh phất tay tạo nên một vầng sáng bao bọc bản thân và đánh văng tất cả những hòn đá rơi hướng hắn.
Thân hình của hắn đột ngột biến mất sau đó xuất hiện trước một tế đàn khắc những hoa văn như máu đỏ tươi được bao quanh bởi vô số xương cốt đủ loại quái vật, thậm chí có một lượng lớn xương trắng của nhân tộc bị lấp dầy trong núi xương cốt đó.
Một lớp màn đỏ tươi đang bao quanh tế đàn, trung tâm của tế đàn là một chiếc nhẫn tạo hình kì lạ đang lơ lửng trong không trung.
“thứ này có vẻ đáng giá nhất ở đây rồi, khí tức thật tà ác.”thiên minh nhìn chiếc nhẫn đang lơ lửng thầm lẩm bẩm.
Không suy nghĩ gì nhiều, thiên minh đưa tay chộp vào chiếc nhẫn.
Thần lực từ cánh tay hắn hóa thành một bàn tay khổng lồ chụp vào lớp màn năng lượng đỏ tươi của tế đàn.
Một tí cảm giác cản trở xuất hiện khiến thiên minh nhíu mày, sau đó bàn tay của hắn hơi dung sức và ung dung xuyên qua lớp màn sáng xung quanh, nắm thật chặt chiếc nhẫn trên tay.
Đưa mắt đánh giá chiếc nhẫn với đầu lâu đen kịt trên tay mình.
Thiên minh than thở nói:
"hi vọng nó là bảo bối tốt a, mà thôi công việc chính quan trọng hơn."
Đưa nó bỏ vào túi quần, thiên minh nhìn lên phía trên nơi ánh sáng đang chiếu xuống.
Thiên minh khẽ nói:"phi hành."
Thân hình thiên minh nhanh chóng phóng lên trời, bay lên khỏi vết nứt sau đó đứng ngạo nghễ giữa không trung.
Cơ thể của hắn tỏa ra thần quang chói mắt bởi lớp màn sáng khiến hắn giống như vĩ đại thần linh hạ xuống trần thế và ban phát thần ân cho chúng sinh.
Kị sĩ mulan sau cú chạm vừa rồi của cơn sóng khí, với thân thể trọng thương cùng khóe miệng mang theo vết máu, hắn nằm trên mặt đất ngắm nhìn hướng thiên minh trên không trung, ánh mắt mang theo khiếp sợ thì thầm:
"thần linh sứ giả, không thể nào, thánh địa đã hơn một nghìn năm chưa có thần linh nhúng tay trong trận chiến này rồi, hôm nay tại sao có thể có thần sứ giáng thế."
Mulan khó khăn quay đầu, liếc nhìn những binh lính bị ảnh hưởng của cơn sóng khí nằm la liệt trên mặt tuyết, có phần lo lắng xen lẫn tức giận lẩm bẩm:
"rốt cuộc là vị nào, là tà thần hay thần linh lại dám vi phạm hiệp ước với đọa lạc tà uyên cơ chứ."
Quay về với thiên minh, hắn đang lơ lửng trên không trung đánh giá xung quanh bản thân.
Cảm nhận những làn gió đang thổi qua mặt mình, ánh nắng mặt trời chiếu sáng lên làn da một cách ấm áp, hắn có phần bất ngờ nhìn lên 3 vầng mặt trời đang tỏa ánh nắng dịu xuống đại địa.
"vùng đất gì lại có ba mặt trời thế này." thiên minh thầm nghĩ trong hiếu kì.
Bất chấp sự ngạc nhiên, hắn đưa mắt nhìn hàng số chỉ có hắn thấy được sau đó có phần tức giận lẩm bẩm:
"phúc lợi gì mà có thời gian ngắn như vậy, mẹ nó, sao mà lại chạy nhanh thế này."
Biết mình không đủ thời gian để ngắm cảnh, hắn liếc nhìn chiến trường tàn cuộc với la liệt xác chết nhân loại và xác quái vật bị vùi sâu dưới lớp tuyết, khẽ nhíu mày sau đó ngâm khẽ:
"thần nói: thanh tẩy."
Thiên minh vừa dứt lời, ánh sáng từ cơ thể hắn tỏa ra khắp nơi sau đó taọ thành một cơn sóng ánh sáng vàng khổng lồ tràn ngập chiến trường.
Cơn sóng thanh tẩy mọi dấu vết còn sót lại của hắc ám sinh vật trên mặt tuyết ở khắp nơi chiến trường sau đó cuốn theo tất cả hướng về khe nứt dưới chân hắn, tạo thành một hải dương thần lực đổ thắng xuống vết nứt.
Vết nứt dưới chân thiên minh giống như chịu thương tổn gì đó, đang điên cuồng khép lại.
Một giọng nói không cam lòng vang lên từ chỗ sâu vết nứt, giọng thét vang vọng chiến trường:
"athena, a...a ...a ngươi dám làm trái với hiệp ước. ngươi chờ bị đưa ra phán quyết tại chư thần phán quyết điện đi, khốn nạn..."
Thiên minh nghe tiếng hét, có phần ngạc nhiên về cái tên “chư thần phán quyết điện” sau đó hắn như nghĩ đến cái gì, hắn nở nụ cười khinh thường, âm thanh uy nghiêm nói :
"cứt chó chư thần phán quyết điện, ngươi nghĩ ta sợ cái rách nát điện đường đó sao. cút."
Nói xong thiên minh đưa tay, một vệt thần lực hóa thành kiếm trụ dài hơn vài trăm mét mang theo khí tức khủng bố xuyên qua khe hẹp phóng thẳng đến tồn tại vừa mới lên tiếng mà hắn cảm nhận được đang núp dưới chân vết nứt.
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng sau vết nứt.
Thiên minh nở nụ cười thỏa mãn, cảm giác nắm giữ sức mạnh thật thoải mái a, sẽ tốt hơn nếu không có hàng số báo ngược ghi 1:10 này trước mặt.
Thiên minh có phần khó chịu nhìn xác chết nhân loại xung quanh chiến trường, sau đó mang theo ánh sáng sáng rực dịch chuyển đến trung tâm chiến trường.
Hắn chậm rãi đưa tay lên, mở miệng nói:
"thần nói: phục hồi."
Thần lực vàng óng từ cơ thể hắn quét qua chiến trường một cách nhanh chóng.
Những binh lính trọng thương nằm lăn lộn dưới mặt tuyết đều nhanh chóng khép lại những vết thương và được chữa khỏi, thậm chí cả tòa thành dưới chân của hắn đều quay về hình dáng ban đầu.
Mulan đang nằm dưới nề tuyết trắng, cơ thể của hắn bị bông tuyết rơi xuống dần chôn vùi.
Một cảm giác ấm áp hiện lên, hắn mê mang mở mắt sau đó đưa tay mình lên nắm thật chặt thanh kiếm dính đầy máu tươi nằm sát bên mình.
Cắm thanh kiếm xuống mặt tuyết lấy sức để mình đứng lên, hắn nhìn cơ thể và kiếm khí đã quay về thời kì toàn thịnh của mình dưới sự trợ giúp của thần lực sau đó liếc nhìn những binh lính đang đứng lên ở khắp chiến trường, có phần kích động lẩm bẩm:
“hóa ra đây chính là sức mạnh của thần linh trong truyền thuyết sao. chiến tranh ý chí và sự ấm áp của vinh quang thắng lợi, là trong truyền thuyết thần lực của vĩ đại chiến tranh và thắng lợi nữ thần athena sao.”
Mulan ngẩng cao đầu nhìn thân hình đang bị thần huy bao phủ trên không trung tường thành, những hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt của hắn rơi lấm tấm xuống mặt tuyết.
“một nghìn năm bị ức hiếp, sống trong chiến tranh và mang theo ô danh của kẻ thua cuộc. khi mà tất cả đều bỏ quên đi sự tồn tại của người, những truyền thuyết của ngài bị mai một, hôm nay quang huy của người lại chiếu sáng một lần nữa trên vùng đất đã bị đóng đinh bởi sự sỉ nhục và tội ác.”
Mulan một chân quỳ trên lớp tuyết, một tay cầm theo thanh kị sĩ kiếm, âm thanh trầm thấp lẩm bẩm:
“mừng ngài trở về thưa điện hạ - tín đồ của ngài chiến tranh kỵ sĩ mulan ecoras mãi trung thành với ngài.”
Những binh lính đã hồi phục cũng mê man đứng lên sau đó có phần ngơ ngác đánh giá xung quanh.
Cảm nhận ánh nắng ấm áp bao quanh mình, tất cả đều giống như mulan, quỳ thật sâu xuống lớp tuyết để cho thần huy như thái dương ấm áp xua tan đi sự lạnh giá trên lớp giáp kim loại của họ.
“mừng ngài trở về, thần linh.”
Âm thanh của những binh lính thành kinh này vang vọng chiến trường và tan theo những cơn gió lạnh, mang theo sự khuất nhục và phẫn nộ chịu đựng cả ngàn năm của một vùng đất từng mang theo “thánh” tự, bị chà đạp bởi hắc ám sinh vật và chiến tranh dai dẳng.
Thiên minh có phần phức tạp nhìn những người lính cúi đầu thật sâu vào trong lớp tuyết.
Bên tai vang vọng những lời cầu nguyện của những binh lính đã trải qua một cuộc chiến khốc liệt, khi mà xác của những người đồng đội của họ vẫn còn nằm sát bên cạnh họ.
Hắn chợt nhận ra một thứ mà kiếp trước chỉ vì sinh tồn trong cái mạt thế kinh khủng đó mà hắn đã quên đi.
“tin tưởng” và “nhiệt huyết”
Thiên minh ngẩng đầu nhìn xa xôi trên không, tại đó hắn cảm nhận được những cặp mắt nhìn mình.
“xem ra lần này ta lại phải làm công cho đại lão rồi, nhưng nếu là những đại lão như này thì tốt.”thiên minh trầm thấp lẩm bẩm.
Mạt thế đến, hắn thấy quá nhiều anh hùng cũng thấy quá nhiều tà ác.
Hắn nhìn thấy có nhân loại địa cầu sát hại đồng loại hiến tế cho những tồn tại vĩ đại để tìm kiếm sức mạnh, cũng nhìn thấy quá nhiều dị sinh vật mang trong mình thánh thiện cứu trợ những nhân loại bị bao vây bởi quái vật và chiến tranh tàn phá.
Hắn không có quyền phán xét đúng sai nhưng thứ hắn muốn làm bây giờ chỉ có một.
“cứu sống những tên đã chết bằng chính sức mạnh này, mang theo thông điệp mở ra một thế giới mới.”
Đây chính là thứ ngài muốn ta làm đúng không chiến thần athena.
Một giọng nữ truyền vào trong đầu hắn như để xác minh cho suy nghĩ của hắn.
“vùng đất này đã bị chìm trong hắc ám gần nhìn năm do sự thua cuộc của chúng ta, những thánh địa linh thiêng cũng đang bắt đàu tràn ngập dấu chân tà vật và chúng ta đã chịu đủ rồi. ngươi sẽ là người khai màn cho trận chiến mới, dù sao sau lưng của ngươi là molise.”
Thiên minh nghe đến đó chỉ trầm mặc, bị lợi dụng sao, mặc kệ dù sao nhận ân huệ người giúp họ làm việc cũng tốt.
Hắn liếc nhìn những xác chết vẫn còn sót lại đang bốc lên dòng khí đen xì vẫn không có động tĩnh sau thần thuật (phục hồi).
Khẽ nhíu mày, thiên minh lẩm bẩm:
"hắc ám khí tức vẫn như vậy làm người khác chán ghét.”
Thiên minh khẽ vươn tay, khuôn mặt bao hàm thánh quang, hắn ngâm khẽ:
"thần nói: tịnh hóa."
Thần lực như hải dương điên cuồng bốc cháy sôi trào, nó giống như ngọn lửa cọ rửa dòng khí màu đen ra khỏi những xác chết.
Thiên minh hài lòng gật đầu, âm thầm tự nhủ:
"xem ra vậy là được rồi."
Hắn đưa tay khẽ nắm, một cây quyền trượng hiện lên trong tay hắn.
Khẽ vuốt thân hình hư ảo của quyền trượng, thiên minh vung quyền trượng trên tay, miệng thầm thì ngâm khẽ:
"thần thuật: vinh quang thánh đường."
Một tòa đại điện hoa lệ hiện lên sau lưng của hắn, những tiếng tế tự vang vọng cả tòa chiến trường như những âm thanh chúc phúc, một vệt thánh quang cuốn những người đã chết vào thần điện.
Thiên minh vươn quyền trượng chỉ vào đại điện, mở miệng nói:
"mở."
Cánh cửa khắc đầy đồ án cổ xưa của thần điện chậm rãi mở ra, từng người binh lính vốn đã chết đang chậm rãi bước ra cánh cửa của đại điện sau đó được thần quang mang xuống mặt tuyết.
Họ kích động đánh giá thân thể mình sau đó quay về hướng thiên minh hành lễ, ánh mắt mang theo cuồng nhiệt và cảm kích:
"đa tạ vĩ đại thần sứ."
Thiên minh hài lòng gật đầu đánh giá họ, âm thầm cảm thán đáng tiếc.
"mẹ nó, thần đáng sợ vậy sao, tiếc phúc lợi này thời gian ngắn quá."
Nhìn ánh mắt của những bính lính trên chiến trường, cảm nhận sự cuồng nhiệt từ trong cặp mắt của họ, thiên minh đưa tay mình lên.
“thần linh sẽ quay về, cuộc chiến lớn hơn đang chờ các ngươi, sẽ vất vả hơn nhưng các ngươi sẽ không cô độc.” thiên minh cao giọng nói, âm thanh của hắn lan xa toàn chiến trường.
Tất cả binh lính đều cuồng nhiệt hét lớn:
“vì vĩ đại chiến tranh và thắng lợi chi thần, nguyện mang vinh quang về cho người.”
Thiên minh nở nụ cười lẩm bẩm:
“xem ra bán cho nữ thần athena một ít ân tình, lần sau lại cho triệu hoán một số người tốt hơn thì thật đúng là bù lại chuyến này.”
Thiên minh vung tay lên
Hai thân hình hiện lên trước mặt của hắn.
Là kị sĩ mulan ecoras và đại ma pháp sư iros vanberhill, hai người mạnh nhất chiến trường mà thiên minh cảm nhận được trong trạng thái "toàn tri" tạm thời .
Thiên minh ho nhẹ một cái, sau đó uy nghiêm nói:
"ta là thần sứ của chiến tranh giáo hội, phụng lệnh vĩ đại "ta chủ" mang các ngươi đến một thế giới khác. cùng với ta tại thế giới đó thực hiện một vĩ đại sứ mệnh, ý kiến của các ngươi thế nào,"
Nói xong, hắn âm thầm vận thần lực cho cặp mắt mình trở nên rực rỡ thần quang, uy nghiêm nhìn sang hai người đang cung kính trước mặt hắn.
Hai người nhìn nhau, ông lão nhìn cặp mắt uy nghiêm của mulan, khẽ cười khổ sau đó nhẹ giọng thăm dò:
"không biết tín sứ là thuộc thần của vị nào, ta là tín đồ của ma pháp nữ thần nên ..."
Hắn chưa nói dứt lời, thiên minh đã khẽ "hừm "một tiếng, có phần lo lắng nhìn kim đồng hồ còn 30s, hắn có phần thiếu kiên nhẫn hỏi:
"ta hỏi ngươi đi hay không."
Nhìn ánh mắt "lo lắng" của thiên minh, lão iros nhầm tưởng là "bất mãn" sau đó nhanh chóng nói:
"đi, đi, ta đi là được chứ gì."
Thiên minh hài lòng gật đầu sau đó nhìn hướng kị sĩ mulan, người sau trầm giọng hỏi:
"vĩ đại thần sứ, ta không có ý kiến gì, chống cự tà ác là mục đích của kị sĩ chúng tôi."
Thiên minh nghe câu trả lời của hắn, hơi sửng sốt, nở nụ cười thâm ý nhìn biểu tình thất vọng của lão iros sau đó nói:
"đương nhiên là sẽ không đi không, ngươi thậm chí còn có thể mạnh mẽ hơn tại nơi đó đấy."
Người sau ánh mắt hiện lên vệt kiên định, sau đó trầm giọng nói với thiên minh:
"vậy làm phiền ngài."
Nói xong hắn nhìn hướng binh lính phía dưới, cặp mắt hiện lên sự áy náy và không nỡ nói:
"mọi người, hi vọng ,….”
Hắn còn chưa kịp nói hết, thiên minh đã nắm cổ áo giáp của hắn và râu của lão iros đang bi thương nhìn ma pháp sư khác phía dưới sau đó nhanh chóng kéo hai người vào trong cánh cửa thời không đang nhanh chóng mở ra .
Thiên minh có phần lo lắng nhìn đồng hồ còn 10s, hùng hổ lôi hai người vào trong thông đạo.
"ngươi còn sướt mướt nữa thì trễ mất, lần sau hãy nói."
Cánh cửa dần khép lại, để lại các binh lính và ma pháp sư đang nhìn nhau bằng ánh mắt không hiểu chuyện gì xảy ra.
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
1 chương
746 chương
16 chương