Kỷ Linh Thần Quân

Chương 90 : Hắc Phong Nhai

Sau một hồi hắn nhìn vào thể nội, một trăm đường tà khí thưa thớt thành một quả cầu như được đan từ tre nứa. Suy nghĩ một hồi, hắn ném tà hồn vào bên trong trung tâm, khi nào cần lại sử dụng thì ngoại hình hắn thay đổi. Tóc ngắn, da trở lại màu vàng, hơi trắng hồng, đôi mắt đen kịt cũng về màu nâu, môi không còn thâm đen, quanh mắt cũng vậy. Bộ móng cũng rút về. Kỷ Linh thấy vậy cũng vui mừng, quá kỳ diệu. Đồng thời cũng ngộ ra, bản chất chính là linh hồn. - Vậy sau này còn nhiều thể trạng hơn thì sao? Mà vậy hẳn là có thể tu luyện những công pháp khác được chứ? Kỷ Linh nghĩ vậy, nhưng chỉ còn một ngàn chiến công, tìm kiếm gì cũng chẳng được vì nó tốn hai ngàn chiến công, còn quay ngẫu nhiên tốn hai trăm. - Quay xong thì để ngắm à? Tám trăm quân công ngoài mua rác ra thì được cái gì? Còn có mấy ô trữ vật, còn tốn quân công để mở thêm ô? Ngồi trên cổ Ám Minh Viên, hắn rảnh rỗi kiểm tra hệ thống mới xem sao. Toàn bộ hệ thống đều cần tiền muốn chết, hắn lựa chọn sang Tà tộc cũng xem như trợ giúp hắn, có lý do chính đáng để giết người. Trữ vật cũng không biết có đặc điểm gì mới, nhưng hắn nghĩ là cũng giống như lần trước, hiện lên toàn bộ thông tin. - Hệ thống này đúng dở hơi, cái gì cũng cần chiến công, đây đều là tự thân mình làm ra chứ có phải nằm ngủ là xuất hiện đâu mà nó đòi nhiều như vậy. Kỷ Linh bức xúc, rất muốn chửi chết hệ thống. Nhưng nghĩ lại thì hệ thống cũng là một phần của mình, chửi nó khác nào chửi mình? Còn mấy cái công năng còn lại thì đều cần tiền hết, được cái u hồn là không cần chiến công vẫn có ích cực lớn. Chức năng u hồn có thể bảo vệ linh hồn mình không bị diệt, dù thân thể bị phá toái cả ngàn lần thì hắn vẫn còn được hệ thống bảo hộ an toàn. Chức năng triệu hoán cũng không tệ, dân thường là một điểm một người, binh thường là mười điểm, tinh binh gấp năm lần, tướng gấp trăm tinh binh, quân sư gấp đôi tướng. Tất cả triệu hoán ra đều là ngẫu nhiên, có thể là tướng dốt, tướng giỏi, chủng tộc của chúng cũng khác biệt với năng lực đặc biệt như Lôi tộc hay Hoan tộc, cũng có thể là nhân loại thông thường như Kỷ Linh. Kỷ Linh ngồi trên lưng Ám Minh Viên, trước mắt lập tức thấy được thung lũng tối đen, từ bên trong còn tỏa ra hắc khí. Cây cối cạnh đó vô cùng nhiều, quanh năm bị hắc khí này xâm nhập cũng trở nên khô kiệt khô quắt quái dị, cành cây cũng nhiều đến mức thay thế lá cây, lại còn xào xạc rung động chẳng khác gì tà vật. Kỷ Linh từ xa nhìn thấy mấy cái cây này, nỗi bất an trong lòng nổi lên khiến hắn có chút chùn chân lui lại. Đoạn đường kế tiếp dài hơn ba chục cây số, hắn muốn vượt qua Hắc Phong Nhai thì chắc chắn phải chuẩn bị tâm lý cực kỳ kỹ càng. Kỷ Linh xuống khỏi lưng Ám Minh Viên, đem Thị Huyết cùng Ma Đao Lang ra, ba con Tà thú xung quanh bảo hộ cho mình an toàn. Nhưng hắn vẫn chưa cảm thấy bản thân an toàn mức nào, đột nhiên Tiểu Khá lông nhông chạy qua bên đám cây kia. Tốc độ của nó cực nhanh, chớp mắt đã đến đối diện đám cây đó. Nó nhảy lên thân cây rồi mài móng trên đó, những cái cây hiện ra dị trạng. Grac grac. Những cành như tán lá điên cuồng rung động, phần thân bị Tiểu Khá cào chảy xuôi chất dịch màu tím kỳ dị. Ầm ầm! Đám cây bên cạnh thấy đồng bọn như vậy cũng ầm ầm nhô lên cao khiến Kỷ Linh cùng ba con Tà thú bên cạnh mồm chữ O mắt chữ A. Thân chúng nhô lên cao, bộ rễ chùm cũng kèm theo đất đá trồi lên mặt đất, đống rễ tạo thành hai cái chân bỏ chạy thật xa. - Tiểu Khá này… Kỷ Linh thấy vậy cũng chẳng biết nói gì hơn, cạn lời với Tiểu Khá, không biết nó chạy lông nhông và làm ra chuyện gì để đám Thụ Yêu này hoảng sợ bỏ chạy như vậy. Nhưng đây cũng là một chuyện tốt, hắn cũng thử xem có thể thu phục được đám thụ yêu này hay không. - Dù sao cũng sinh trưởng cạnh Hắc Phong Nhai lâu như vậy, nhiễm lấy hắc khí, hẳn là có thể chống lại chút ít, giúp mình chạy qua cũng không thành vấn đề. Thần thức hắn áp xuống bao phủ đám Thụ Yêu, cả bọn ba chân bốn cẳng co giò bỏ chạy đều hơi ngừng lại, toàn thân hãm sâu như muốn chui lại vào lòng đất, Kỷ Linh lập tức ký kết khế ước với chúng, bắt chúng quay lại đây. Thấy cả đám Thụ Yêu quay lại, Thị Huyết cùng Ma Đao Lang trở nên căng thẳng. Ám Minh Viên cũng chuẩn bị tư thế như muốn nhảy tới đập nát mấy con Thụ Yêu. - Dừng đi, chúng đều đã về dưới trướng ta. Kỷ Linh nói ra khiến ba đứa mới hạ thấp khí thế, tư thế đánh người cũng dừng lại, đám Thụ Yêu tới bên cạnh, Kỷ Linh quan sát kỹ một hồi mới phát hiện ra Thụ Yêu mà Tiểu Khá đang mài móng kia mới là đầu lĩnh. - Tiểu đệ dưới trướng thế này thì chết rồi. Làm đại ca mà không chút uy vọng gì cả. Kỷ Linh cười khổ không thôi, vừa nói vừa túm cổ Tiểu Khá, bản thân nó bị tóm ra có chút bất ngờ nên có chút tức giận vẫn cào cào hướng về Thụ Yêu đầu lĩnh, tựa hồ có chút chưa đủ. Hắn lập tức di chuyển nó vào không gian thức hải, nó lơ lửng không thể tự chủ được khi bản thân giữa không trung, nằm cuộn tròn chết trôi. Kỷ Linh cũng mặc kệ nó, chỉ cần nó không trôi quá xa thì vẫn có thể bắt trở lại. Bản thân đã trở về với nguyên dạng, là nhân loại thuần túy nên lập tức trích ra một giọt máu, dưới ánh mắt thèm thuồng của đám Tà thú đưa về phía Thụ Yêu đầu lĩnh, đồng thời cũng tập hợp cả đám Thụ Yêu lại, uốn éo chúng để chúng kết hợp thành một thể. Thụ Yêu hợp thể thành nhân hình cao lớn, hắn liền lấy tên cho tuyệt kỹ là Hắc Thụ Nhân. Mà hắn thì ngồi ở trung tâm đầu não để điều khiển Hắc Thụ Nhân chiến đấu hoặc di chuyển. Phần đầu của nó vẫn còn trống rỗng, vì để vị trí cho đầu lĩnh ở lại. Thụ Yêu đầu lĩnh hấp thu xong huyết tinh của Kỷ Linh, thương thế trên thân khỏi hẳn, bản thân còn lớn gấp ba lần Thụ Yêu khác, chân chính có uy danh lão đại, không giống như ban nãy. Nhìn còn không thể nhận biết được đâu mới là đầu lĩnh. Kỷ Linh lập tức điều nó lên trên đỉnh Hắc Thụ Nhân cao hơn chục mét này, trở thành một quả cầu rồi bao bọc hắn vào bên trong. Kỷ Linh cũng không để ý ngoại hình cho lắm, trông nó chẳng khác nào người que mà đám trẻ con thường vẽ với bốn đường nét. Hắn cũng có thể dựa vào thần thức của bản thân soi đường chỉ lối cho Hắc Thụ Nhân di chuyển nên không cần lỗ hổng quan sát cảnh tượng bên ngoài. Hắc Thụ Nhân vừa mới tiến được một bước thì có chút lung lay, bước thứ hai mới ổn định hơn chút, bước thứ ba cũng xem như trẻ con một tuổi biết đứng, bước thứ tư bước ra là trẻ con ba tuổi. - Điều khiển cái này thật khó, cũng không dễ như trên phim… Cũng phải, trên phim dù có thật thì cũng là một khối thống nhất, một khối sắt vô tri vô giác, có động cơ hoàn chỉnh. Hắc Thụ Nhân này dựa trên gần trăm Thụ Yêu tạo thành, bản thân chúng cũng cử động riêng phần mình còn được, chứ cùng nhau hành động này thì thật chưa từng thử qua. Bởi vậy mà thấy được tên đầu lĩnh kia vô dụng cỡ nào, hữu danh bất hữu thực. Làm quen sơ bộ với cách điều khiển Hắc Thụ Nhân, Kỷ Linh lập tức di chuyển vào Hắc Phong Nhai. Những hắc vụ của Hắc Phong Nhai cũng không có tràn vào khoang ngồi của Kỷ Linh. Hoàn cảnh xung quanh thì hắn cũng không rõ ràng, nó chỉ có một màu tối đen như mực, cây cỏ dưới chân cũng không thấy, cây chối mọc treo leo hai bên vách. Mới đầu vào thì những hắc vụ cũng không xâm nhập, nhưng càng sâu, đám Hắc Thụ Nhân như không chịu nổi nữa, cả đám tách rời. Thụ Yêu đầu lĩnh bao bọc Kỷ Linh hấp thu một giọt máu của hắn, chắc chắn sẽ cường đại hơn đám lâu la rất nhiều, trụ lại cũng lâu hơn chút. Mà đám Thụ Yêu của hắn tách ra cũng không rời xa quá một mét. Hơn trăm con Thụ Yêu, hắn lập tức để chúng tạo thành cây quạt tay, vừa đi vừa thổi bay hắc vụ. Hơn trăm con cùng quạt, lực gió cũng rất mạnh, chỉ có số ít mới lan tràn vào trong hàng ngũ. So với Thụ Yêu, quanh năm sinh sống tại cửa vào cũng không đáng là bao. Đám Thụ Yêu này vốn là cửa ải đầu tiên để bước vào bên trong Hắc Phong Nhai. Trong này có một loài hoa cực độc, sinh trưởng thành đàn, Ảo Giác hoa. Chúng xuất hiện tại vị trí cách cửa vào bao nhiêu, vì nơi này chính là hiểm địa Tà tộc, người có thể vượt qua mới có thể tiến vào Thiên Tà Ma tộc. Mỗi ngày đều sẽ có đệ tử trong tộc đứng tại đó trông coi tới phát ngán. Bọn hắn đều cho rằng bản thân mình trông coi dài ngày tại đây là cực hình, vì trong tộc đều có người đang từng ngày cố gắng leo lên chức vị cao hơn nữa, thực lực càng cường đại. - Ngươi nói xem, sao mấy vị trưởng lão đó lại để cho chúng ta trông coi tại đây lâu như vậy? Một thiếu niên với đặc điểm Tà tộc đứng trước động khẩu Hắc Phong Nhai đen tối, đưa tay không thấy năm ngón nói với thiếu niên bên cạnh. - Các ngươi là người mới nên không biết là chuyện thường, ngoại trừ tuyển chọn đệ tử từ trong đó ra thì còn phải canh trừng bảo vật trong đó di động. Từng có một sư huynh trước làm đệ tử tạp vụ đứng đây canh trừng ba tháng, lúc trở về bỗng mạnh đến mức ép những đệ tử nội môn, trở thành đệ tử thân truyền. – Một tên đệ tử tạp vụ đã trông coi gần năm trời vẫn không cách nào có vận khí như đệ tử thân truyền nhận được bảo vật trong miệng hắn. Trong Thiên Tà Ma tộc, cũng không có nhiều người, nhưng đều là Tà tộc tận trung với Thiên Ma Đế, từng cùng Thiên Ma Đế chiến đấu nhiều năm. Nội tình vẫn rất cường đại, ngoài hạng mục tuyển người này ra, vẫn còn một cái hạng mục khác ba năm một lần. Đều là tuyển từ trong những tông môn kia ra hoặc những người bên ngoài, thu về bồi dưỡng. Thậm chí còn có khả năng tiếp nhận truyền thừa Thiên Ma Đế. Mà những thứ đó đều chỉ là truyền ngôn, ngoại trừ vị Thiên Ma Đế một mình chiến tử với Thiên Lôi Đế cùng Thiên Hoan Đế ra thì chưa xuất hiện thêm vị Thiên Ma Đế thứ hai. Ngay cả người trung thành nhất với Thiên Ma Đế năm đó cũng không có cơ hội tiến đến cảnh giới đó, vẫn luôn kẹt tại Thiên Ma đỉnh phong.