Kỷ Linh Thần Quân
Chương 122 : Trước giờ đại chiến
Trình Tú đang luyện tập ở trong rừng thì nghe thấy tiếng gió vút qua, cảnh giác tron lòng đề cao. Y xoay người tránh qua một bên, mắt liếc lại thì phát hiện nó là một mũi tên.
- Khiêu chiến? - Trình Tú nhíu mày suy đoán.
Ngay khi nó lướt qua mắt mình, Trình Tú nhìn về phương vị mà mũi tên bay tới nhưng không phát hiện ai cả. Trình Tú gãi đầu, không hiểu mình làm gì mà lại có người đến khiêu chiến mình. Y lại gần nhặt lấy mũi tên, quan sát trên đó thì phát hiện đoạn chữ khắc trên này.
Nhưng mà cậu ta không biết chữ, không hiểu bên trên ghi những gì. Nói và nghe thì được chứ đọc với viết thì Trình Tú chịu.
- Đi tìm đại ca vậy. - Thế là Trình Tú dừng lại buổi luyện tập của mình rồi đi tìm Kỷ Linh.
Kỷ Linh lặn xuống lần thứ ba, vừa mới ngoi lên bờ đã thấy được Trình Tú đang ngồi trên chờ đợi, trên tay cầm cái mũi tên liên tục nhìn mãi không rời.
- Đại ca, huynh biết chữ, đọc giúp đệ mấy từ trên này với. - Trình Tú nhìn về Kỷ Linh rồi đưa mũi tên ra trước mặt y.
- Ừm, trên này là Hoa Mai hẹn ngươi đi chơi. - Kỷ Linh nói ra nội dung trên đó làm Trình Tú vui mừng, lấy lại mũi tên rồi hớn hở rời đi.
- Này! Buổi tối ở chỗ ngươi nhận được mũi tên là vị trí Hoa Mai đứng. Nhớ lấy. - Kỷ Linh nói ra nốt đoạn vị trí, thời gian hai người gặp mặt. Tránh cho cái tên này quên mất nên mới hét lớn.
- Ta biết rồi. - Trình Tú hí hửng hét lớn rồi tiếp tục chạy.
Kỷ Linh sau khi nhắc nhở xong thì lại thấy Lê Chân đến, cô nàng nhìn thấy Trình Tú hớn hở rời đi cũng đoán được điều gì. Hai người chào hỏi nhau đầy thân mật rồi tiếp tục luyện tập. Phần đục thuyền thì Kỷ Linh vẫn chưa thể một lần đục xong, nhưng Lê Chân lại có thiên phú hơn hắn, chỉ trong một lần liền đục được cái lỗ bằng hai ngón tay.
Kỷ Linh vô cùng khâm phục nàng, khó trách nàng có thể dựng làng lập ấp ở vùng ven biển, huấn luyện được thủy binh. Nhưng hiện tại thì cũng không có cần quá nhiều thủy binh, vì chỉ cần đánh Tô Định về đến Luy Lâu là xong việc. Còn ba năm sau sẽ chiến đấu với Mã Viện, chạy qua vài dòng sông thì có thể sẽ cần thật.
Tuy vậy thì trong một lần, Kỷ Linh có thể đục chỉ kém khoảng vài milimet nữa thôi là nước có thể tràn vào trong. Càng nhiều người như Kỷ Linh thì hiệu suất đục thuyền càng cao. Chưa kể đến việc đây chỉ là tấm gỗ để thử nghiệm, nếu là thực sự thì có thể sẽ có kết quả tốt hơn.
Kỷ Linh cùng Lê Chân ngoi lên cùng lúc nhìn nhau rồi nghỉ ngơi đôi chút.
- Trình Tú nay có chuyện gì vậy? - Lê Chân hỏi.
- À, được Hoa Mai hẹn đi chơi nên cậu ta mới như vậy. Cậu ta cũng thích cô ấy lâu rồi, tình cảm được đáp trả thì là điều đáng mừng. - Kỷ Linh cũng vui vì huynh đệ của mình có được tình cảm.
- Có phải là liên quan đến cô? - Kỷ Linh sắc bén nhìn Lê Chân.
- Ừm... - Lê Chân bị nhìn như vậy cũng hơi hoảng, xấu hổ gật đầu.
- Thôi, không sao. Nếu được thì huấn luyện thủy binh nhiều chút, dạy bọn họ cách đục thuyền. Sau này, kẻ địch có qua sông thì sử dụng phương pháp đó mà cản đường. - Kỷ Linh nhanh chóng chuyển chủ đề.
- Ừm, ta đã biết. - Lê Chân gật đầu rồi đứng dậy, tiếp tục luyện tập.
Tình cảm của hai người cũng không có quá mức nồng đậm, hiện cũng chỉ dừng tại ranh giới giữa yêu và bạn nên lời nói và hành động như vậy cũng là bình thường.
Kỷ Linh cảm thấy sức lực của mình cũng đã hết thì cũng không luyện tập nữa, y thay một bộ quần áo khác rồi đi cưỡi ngựa xung quanh thăm dò địa hình, dẫn dụ quân của Mã Viện trong tương lai có thể chạy đến.
Việc qua sông là không thể tránh khỏi nên sẽ thiết lập vài ngôi làng, lưu trữ hơn chục thủy binh bên trong. Sau đó là tính đến chuyện phục kích bên đường, với điều kiện là quân Mã Viện phải chạy theo con đường đã vạch sẵn đó.
- Làm thế nào để có thể dụ bọn họ chạy qua? Ngoài việc tàn quân của ta chạy thì cũng không còn cách. - Kỷ Linh suy nghĩ.
- Bọn họ dính chiêu lần một, chắc chắn sẽ có cảnh giác. - Kỷ Linh nghĩ một lúc, rồi lại nhớ đến việc dụ chúng vào buổi đêm. Sau đó mượn nhờ hệ thống trồng rừng lên, thực hiện đánh du kích, giết dần rồi dọa chúng chạy về nước.
Lúc đó thì sẽ cố gắng đánh về phía Tây Bắc, hỗ trợ bên đó lập quốc trong thời chiến loạn Tam quốc, để gây ảnh hưởng đến Đông Ngô, tranh thủ thời gian để Đại Việt phát triển. Sau khi lớn mạnh thì sẽ phát triển các thứ khác, ngồi nhìn đám phương Bắc nội chiến rồi mình xâu xé từng mảnh đất ở đất Ngô.
Ngay cả Kỷ Linh cũng không có tránh khỏi việc ham mê mở rộng lãnh thổ và ảnh hưởng của mình chứ đừng nói đến đám người phương Bắc đó, đất rộng người đông.
Mà mấy chuyện đó thì vẫn phải chờ qua đợt lựa chọn thay đổi hướng đi của thế giới, hướng đi của toàn bộ sự kiện lịch sử sợ là đều bị xáo trộn.
- Đây cũng chỉ là dị giới, không hề ảnh hưởng đến nơi mà Kỷ Linh sinh ra nên có thể tùy ý phá phách. - Kỷ Linh vui vẻ nói.
Sau đó Kỷ Linh lại đi tham khảo địa hình quanh đây để thiết lập bẫy rập phù hợp dù Mã Viện tại ba năm sau mới tới.
Kỷ Linh sau khi khảo sát một vòng cũng suy nghĩ được vài loại, nhưng địa hình không đủ hiểm, chúng hoàn toàn có thể lựa chọn đi đường khác dù lâu hơn. Kỷ Linh lại suy đoán về việc nhiều lính hơn để phục kích, mình có thể lựa chọn triệu hồi thêm càng nhiều quân ẩn nấp sẵn.
Chỉ trực chờ quân địch tới liền lao ra đánh úp rồi tiêu diệt.
Kỷ Linh nghĩ vậy liền trở về quân doanh, thấy mọi người đã bắt đầu ăn cũng ăn cùng. Từng ngày trôi qua, đến một hôm, Trưng lạc tướng gọi toàn quân tập trung lại.
- Thời gian đã đến, toàn dân ta chịu khổ đã lâu. Nay Trưng Trắc ta cùng em gái Trưng Nhị quyết khởi nghĩa nổi dậy, lãnh đạo mọi người giành lại độc lập, giữ vững đời sống ấm no thái bình. Mọi người có đồng ý theo ta hay không?! - Trưng Trắc trang điểm xinh đẹp cao giọng hô vang.
- Có! - Kỷ Linh cùng đại quân như bị hớp hồn hô vang, sau đó có hai người dẫn voi đến bên cạnh cho Trưng Trắc và Trưng Nhị leo lên rồi vượt sông với đại quân.
Đại quân ngày đêm đi đường để đến Luy Lâu khoảng ba ngày. Họ dựng loạt lửa trại rồi làm đồ ăn nhanh chóng, chén xong thì mọi người đều nghỉ ngơi lấy tinh thần để ngày mai diễn ra một trận đại chiến quyết liệt.
Trong quãng thời gian đó, Kỷ Linh làm ra một cái nỏ cũng khá đơn giản. Lực mạnh, tầm ngắn nhưng lại rất tốt. Nó chủ yếu làm bằng gỗ, chỉ có một số bộ phận mới được gia cố thêm đồng. Kỷ Linh trong màn đêm lôi nó ra gài tên rồi bắn lên một thân cây.
Phập! Mũi tên đầu đồng ba cánh đâm khoảng hai ngón tay vào bên trong thân cây. Thành tích như vậy là quá tốt, có được vũ khí phòng vệ bên thân là mình lại an toàn thêm một chút. Khả năng sống sót trên chiến trường lại càng cao.
Sau đó, Kỷ Linh rút tên, gài lại trên lẫy nỏ rồi gập hai cánh của nó, cất vào bên trong bao đựng tên. Nỏ này chỉ lớn hơn hai bàn tay, mũi tên dùng cũng nhỏ hơn cung thường ít nhất là gấp đôi. Kỷ Linh cũng thiết kế sao cho nó không làm vướng víu nhất có thể nên mới dùng cái thiết kế ấy.
Từ thời An Dương Vương đã biết cách làm nỏ nên cái này cũng không có gì quá xa lạ với mọi người. Còn có cả nỏ liên châu cũng được trang bị cho quân đội, mà số lượng cũng rất có hạn, khoảng hơn hai trăm cây.
Mà mỗi cây chỉ có thể bắn được một lần là sẽ phải lao vào chiến trường vì thời gian gài lại tên rất lâu. Như vậy cũng đủ để tiêu diệt hơn nhàn tên địch là ít.
Số lượng quân địch bên kia chắc chắn gần vạn. Bên Trưng Trắc đây cũng chỉ có năm ngàn. Tính ra thì là nhiều gấp đôi. Cũng may là có hai con voi, nỏ liên châu cũng như kinh nghiệm chiến đấu lâu năm nên xác suất chiến thắng rất cao.
Kỷ Linh thử nghiệm xong, y trở về quân doanh ngủ một giấc đến sáng hôm sau. Về chuyện của Trình Tú cùng Hoa Mai thì cũng tiến triển nhanh hơn là Kỷ Linh, bọn họ đã tiến tới việc yêu và hứa hẹn là sẽ cưới nhau ngay sau khi kết thúc chiến tranh.
Còn Kỷ Linh thì mãi vẫn dừng tại đó. Y không phải không muốn, mà là y thật cảm thấy vô cùng nhạt nhòa với tình cảm mà mình dành cho Lê Chân. Có thể cả hai hoàn toàn không hợp nhau nên thường xuyên dành nhiều thời gian vào luyện tập nhiều hơn.
Cũng không cách nào đo được lực lượng mà Kỷ Linh đang nắm giữ nên không biết được có thể đánh lại mấy tên lính bên kia hay không.
Đến sáng, tiếng trống đồng tập trung mọi người lại trước lều, tất cả tập trung đầy đủ, Trưng Trắc và Trưng Nhị trang điểm đẹp, thân mặc giáp, cổ mang vòng, tai đeo khuyên, môi đỏ cưỡi voi. Đầu voi có hai người phụ trách mà Kỷ Linh từng dạy cho cách điều khiển chúng cùng với bộ giáp bảo hộ mắt.
Nếu để đám địch nhân bắn tên trúng mắt thì chắc chắn sẽ rất khó kiểm soát chúng. Lúc đó thì sẽ ảnh hưởng đến mạng người của cả hai bên. Lần trước mọi người nhìn thấy cũng không có bao nhiêu khiếp sợ hay kinh hãi vì chúng không có mặc giáp.
Bây giờ có rồi, trông rất hùng vĩ, so với voi thường ngày thì hiện ra dáng voi chiến hơn rồi. Sĩ khí mọi người lên cao, thêm với tiếng trống đồng thì còn cao hơn nhiều nữa. Tiếng trống như tiếng sấm đánh vang xa, vang vào bên trong thành cổ Luy Lâu, mọi người dân bên trong sợ hãi đều trốn đi hết.
Vài ngày trước bên Tô Định, y đã biết được việc chị em Trưng Trắc, Trưng Nhị nổi dậy. Tô Định tâu lên triều đình, xin thêm được năm ngàn viện quân cùng rất nhiều lương thảo, khí tài để đàn áp.
- Quân ta chuẩn bị đến đâu rồi? - Tô Định hỏi một viên quan dưới trướng y bên cạnh phụ trách quân đội.
- Bẩm Thái thú, đại quân đều được trang bị kỹ càng, ngựa cũng đầy đủ, lương thực đủ cho chúng ta đánh nửa tháng. Trận này, quân ta thắng chắc. - Viên quan này tự tin vỗ ngực nói.
Tô Định nghe vậy thì gật đầu, sau đó lệnh cho người này dàn quân đóng trại qua đêm ngoài thành, ẩn nấp vào bên trong nhà dân, chỉ cần nhận được hiệu lệnh liền lao ra.
- Vâng. - Viên quan này đáp lời rồi hành lễ rời khỏi đây.
Truyện khác cùng thể loại
205 chương
32 chương
386 chương
13 chương
37 chương