Trong phút chốc, cây Đoạt Quyển Lan sáng rực lên và nó chuyển động, một hiện tượng lạ nhất trong cả một thiên niên kỷ qua, một bông hoa nữa đang dần nở, chuyện thật không thể tin được, nó còn khó xảy ra hơn là con bò chui qua lỗ cây kim may áo, thế mà nó đã hiện hữu nơi đây. Wun lấy tay chùi đi những giọt nước mắt đang rơi trên hai gò má của mình, cậu nở một nụ cười thật thánh thiện và hồn nhiên. Quả thật là một bông hoa khác đã nở. -Ông trời thật có mắt phải không các em, Những nụ cười càng ngày càng lớn hơn và mãn nguyện. Cô Phương ngắt lấy bông hoa ấy cầm nhẹ nó trên tay, nó thật mịn, mịn như một tấm lông cừu, cảm giác vô cùng dễ chịu. Cô từ từ tán nhuyễn bông hoa ấy và trộn với nước suối trong vắt, nó tan nhanh chóng như đường tan trong nước, tức thì thoang thoảng một mùi hương ngây ngất, hòa vào những cơn gió mát lan tỏa khắp không gian. Cô từ từ đổ nước ấy vào giữa đôi môi đang khép chặt của Sindy, trông thật đẹp. Một lúc sau, Sindy bắt đầu cử động và cô dần dần mở mắt ra, vẫn là ánh mắt chết người, long lanh tuyệt diệu, cô nở một nụ cười đáng yêu với tất cả mọi người. -Em tỉnh rồi hả Sindy ? -Cậu có sao không Sindy (Wun hấp tấp hỏi) -Mình không sao, cám ơn Wun, cám ơn cô, cám ơn các bạn. -Em đã biết hết mọi chuyện rồi, em đã nhìn thấy lại rồi. -Thế thì tốt quá rồi, chúng ta lại có thể tiếp tục đi tìm viên đá thần Kỳ Lân Thiên Bảo.