Sau khi nói xong câu đó, Tề Lẫm không chịu trách nhiệm mà mang bánh ngọt ra ngoài, thấy Tôn Ái Tích có vẻ không tin thì rất vui. Anh không phải kiểu người nén giận không phản kháng khi người ta nói đôi ba câu vớ vẩn, đối phương ghê cái gì thì anh càng muốn họ ghê thêm, mà phải đả kích không ngừng. Thật sự là nữ chính không biết trời cao đất rộng, nếu không gặp được tên nam chính ngô nghê như Âu Dương Khiêm Vũ và người trọng sinh hiểu rõ như anh thì chắc cô ta không biết đã chết bao nhiêu lần nữa. Há miệng ra là đắc tội, nữ chính trong phim này không phải là chuyên gia kéo rắc rối ở đời thực sao, thật không phải là đồng đội heo sao? Dù có phải không thì cũng không liên quan tới Tề Lẫm, anh nói xong cũng chẳng để ý Tôn Ái Tích giờ đang cảm nhận ra sao. Dính dáng tới anh à? Mang bánh lên xe, Tề Lẫm định sau khi xuống mới đưa cho Âu Dương Khiêm Vũ. Chẳng qua vừa bị Tôn Ái Tích kích thích, giờ anh quyết định không nói gì. Kế tiếp, Âu Dương Khiêm Vũ rất vui vẻ, còn anh lại ngẩn người nhìn bánh, đầu óc lơ mơ, thật ra là anh buồn ngủ. Đến dưới ký túc xá, Âu Dương Khiêm Vũ gọi Tề Lẫm hai tiếng anh mới kịp phản ứng xuống xe. Trước khi xuống, Tề Lẫm đưa bánh cho Âu Dương Khiêm Vũ: “Tặng anh bánh. Hôm nay anh mệt rồi, tôi rất vui. Về chuyện hầm rượu lúc trước thì tôi đã tha thứ cho anh, về sau chúng ta chắc không còn gặp nhau nhiều, cám ơn nhé.” Âu Dương Khiêm Vũ cầm bánh, chau mày: “Về sau…” Đột nhiên y nhớ hình như mình cũng không thể hứa hẹn gì, y biết Tề Lẫm là con trai, mà y lại không thích con trai. Tề Lẫm ngắt lời, anh đẩy cửa xe, quay đầu cười một cách thoải mái: “Chúc anh đêm nay ngon giấc.” Âu Dương Khiêm Vũ chợt ló người ra giữ chặt tay anh, xiết đau Tề Lẫm: “Chờ chút, không cần tôi ôm cậu một cái? Còn chưa tới 0h sáng, cậu có thể yêu cầu tôi.” Ôm sao? Đương nhiên Tề Lẫm không cần, anh cũng không phải nguyên chủ mà. Tề Lẫm cười cười, vẻ mặt thoả mãn nói: “Có thể xem phim, ăn cơm cùng anh đã rất vui rồi, hẹn gặp lại.” Tốt nhất là đừng gặp lại. Bị từ chối nhưng Âu Dương Khiêm Vũ cũng không thấy khó chịu, Tề Lẫm đáp lại cũng không khiến y xấu hổ. Sau đó Tề Lẫm đóng cửa trong ánh nhìn chăm chú của Âu Dương Khiêm Vũ, ngay giây phút đó anh chợt bình tĩnh lại, về sau chắc không cần dính dáng gì tới Âu Dương Khiêm Vũ nữa, thoải mái thật. Âu Dương Khiêm Vũ cũng nhanh chóng vòng xe đi, chỉ là khi nhìn tới bánh ngọt được đặt ở ghế phụ thì lại thấy mất mát nhiều, đó là cảm xúc y chưa từng có, y không rõ cũng không muốn hiểu. Lắc lắc đầu, được Tề Lẫm tha thứ đã là tốt rồi, về sau y có thể ngủ ngon, không cần gặp ác mộng nữa. Ngay lúc đi vào ký túc xá, Thẩm Tiểu Viên đang có vẻ sốt suột giữ chặt Tề Lẫm lại: “Tên Âu Dương Khiêm Vũ kia không bắt nạt cậu chứ?” Tề Lẫm vỗ vỗ vai cậu: “Anh ta bắt nạt tớ làm gì, đừng quên tớ là gia sư cho em trai anh ta, ức hiếp tớ không có lợi đâu.” Thẩm Tiểu Viên nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì tốt rồi.” Nếu anh Khoát biết cậu không theo sát Tề Lẫm thì không mắng chết cậu mới lạ, nghe nói gần đây nhà họ Trần xảy ra chuyện, đang rất rối rắm, bảo tiêu đi theo Tề Lẫm đều bị điều về, có thể thấy cực kỳ nghiêm trọng. Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp, cậu đang băn khoăn không biết có nên nói cho Tề Lẫm về chuyện nhà họ Tề và họ Trần không nữa. Suy đi tính lại, cậu nhận thấy có nói cho cậu ấy cũng không giúp được gì, còn không bằng cứ như bây giờ, cậu ấy không bị liên luỵ cũng là giúp anh Khoát rồi. Mọi chuyện hoàn toàn không đơn giản, giờ Tề Lẫm không biết gì cũng tốt. Tề Lẫm hoàn toàn không biết Thẩm Tiểu Viên nghĩ gì, anh đi vào tắm rửa rồi ôn bài, hai người thảo luận một chút về việc học rồi lại tiếp tục ai bận chuyện của người nấy. Trước khi đi ngủ, Thẩm Tiểu Viên nói với Tề Lẫm: “Tề Lẫm, mẹ tớ bảo cậu cuối tuần mời cậu tới nhà tớ ăn cơm, được không?” Thẩm Tiểu Viên đang tỏ ý tốt, Tề Lẫm cũng không phản đối, anh nghĩ có lẽ có thể biết được chuyện gì đó về nguyên chủ từ mẹ cậu ta cũng không chừng, đồng ý cũng không tệ. Cần cù trôi qua một tuần như con ong chăm chỉ, sau khi chấm dứt chương trình học ngày thứ bảy cho đôi song sinh, Tề Lẫm đứng ở ngoài chờ Thẩm Tiểu Viên phái xe đến đón. Tài xế vẫn là vị đeo kính đen trước, ban ngày nắng gắt, vết sẹo khoé mắt hắn càng hiện rõ. Gặp nhau nhiều, tài xế và Tề Lẫm cũng có vài câu chào hỏi thường ngày. Tề Lẫm ý nhị muốn moi tin nhưng tài xế rất thông minh, tránh hết các đề tài nhạy cảm. Lúc sau anh từ bỏ, chuyển sang quan sát cảnh bên ngoài xe. Tài xế tới nhà Âu Dương đón Tề Lẫm rồi lại về trường đón Thẩm Tiểu Viên. Ngoài việc đề cập tới thân thế của nguyên chủ thì hai người cũng khá hài hoà. Thẩm Tiểu Viên cũng rất cố gắng trong học tập, hai người nói chủ yếu về bài tập các thầy cô giao. Hai người tự gộp thành nhóm, thường xuyên nêu ra ý kiến rồi tổng hợp lại làm bài tập. Nhà Thẩm Tiểu Viên không xa hoa như khu nhà Âu Dương, cũng không trang hoàng hiện đại như biệt thự nhà Kim Tử Đạt, mà là một ngôi nhà ba tầng độc lập, có phong cách truyền thống. Tường bên ngoài có rất nhiều cây leo, dưới tàng cây còn có đu dây, bên cạnh có một chiếc bàn nhỏ, sau khi ăn trưa nghỉ ngơi ở đây chắc rất thoải mái, cho người ta cảm giác tràn ngập sức sống. “Nhà cậu rất đẹp.” Tề Lẫm chân thành nói. “Là mẹ tớ chỉnh lý hết đó, bà thích trồng cây trồng cỏ.” Tề Lẫm nhìn bó hoa trong tay, cười nói: “Vậy quyết định mua hoa hôm nay của tớ là hợp rồi.” “Chắc chắn rồi, bà sẽ rất vui.” Thẩm Tiểu Viên cười nói. Giọng hai người vang lên trong khu sân nhỏ, có thể chứa được bốn năm chiếc xe, rất nhanh có người ra đón. Đập vào mắt Tề Lẫm là gương mặt thần chết của Trần Khoát, anh ta đang dựa vào khung cửa, tay phải còn đeo gạc, Tề Lẫm mở to mắt: “…” Thẩm Tiểu Viên yên lặng che mặt, vất vả lắm mới để Tề Lẫm giảm cảnh giác, sao anh Khoát lại chạy tới nhà cậu chứ, lại còn bị thương. Tề Lẫm gật đầu với Trần Khoát, rồi đi theo anh ta vào. Trên bàn trà hình vuông đang để đám bông băng dính máu, và cả trà uống dở. Một phụ nữ trung niên quý phái đi ra khỏi phòng bếp, bà dùng khăn lau tay, thấy Tề Lẫm thì cười: “A, Tề Lẫm tới rồi? Chờ dì dọn bàn xong sẽ pha trà cho cháu uống, cháu muốn uống trà hay nước trái cây?” Trần Khoát ngồi ở ghế đơn như đại gia nhìn Tề Lẫm từ trên xuống dưới, dường như rất tò mò về câu trả lời của anh. Tề Lẫm chợt cảm thấy áp lực, anh lễ phép trả lời: “Thưa dì, cháu uống trà là được rồi.” Người phụ nữ hoà ái cười nói: “Cháu cũng giống Trần Khoát đó, đều thích trà cả, Tiểu Viên lại thích uống nước trái cây.” Thẩm Tiểu Viên giúp mẹ gom vải bông trên bàn, nói: “Mẹ à, con giúp mẹ pha trà nha.” Vì tránh cho mẹ nói lung tung, Thẩm Tiểu Viên dọn dẹp đám băng gạc dính máu và đồ y tế lại, rồi kéo mẹ vào bếp pha trà, không biết ở trong thầm thì gì nữa. Trong phòng khách cổ kính chỉ còn lại Trần Khoát và Tề Lẫm. Lúc này Trần Khoát đang đặt một chân lên bàn trà, nhàn nhã như ở nhà mình. Anh ta không nói, Tề Lẫm cũng không biết tìm đề tài gì, anh luôn cảm thấy giữa nguyên chủ và Trần Khoát có một bí mật nào đó. Nếu Tề Lẫm cẩn thận quan sát mặt Trần Khoát thì có lẽ sẽ phát hiện mắt của hai người rất giống nhau, và khuôn mặt cũng có nét tương tự. Trần Khoát đang nhìn Tề Lẫm, mà Tề Lẫm lại chăm chú nhìn một chiếc bình sứ. Trong mắt Tề Lẫm, lúc này bầu không khí rất nhạy cảm, nhưng Trần Khoát rất thích cảm giác này. Cho tới khi sắp không chịu nổi nữa, Tề Lẫm mới hỏi: “Tay anh không sao chứ?” Trần Khoát cười nói: “Không sao.” Tề Lẫm: “A, vậy sau phải cẩn thận hơn.” Trần Khoát nói: “Bất ngờ thôi, bình thường tôi rất cẩn thận.” Tề Lẫm: “…” Anh ta đang muốn che giấu gì à? Không phải nói giải thích chính là che giấu sao? Rồi Trần Khoát quay sang hỏi: “Giờ ở trường thế nào?” Tề Lẫm: “Rất tốt, mỗi ngày đều đúng giờ dậy, đọc sách, ôn bài.” Trần Khoát gật đầu, rất có tư thái như phụ huynh nghe được đáp án hài lòng khi con cháu về nhà báo cáo tình hình ở trường vậy: “Ừ, cố gắng phát huy.” Tề Lẫm: “…” Hai người lại tiếp tục câu được câu chăng, cho đến khi mẹ con nhà họ Thẩm đi ra. Trước Thẩm Tiểu Viên đã nói cha mình là viện trưởng bệnh viện, mẹ là bác sĩ, mà có thể thấy mẹ cậu ta là một vị bác sĩ hiền hậu. Uống xong trà được hai người cùng pha, Tề Lẫm ngỏ ý giúp bác gái. Bà vui vẻ đồng ý, nói Tề Lẫm đã trưởng thành rồi, biết phụ việc, còn bảo Thẩm Tiểu Viên hãy học tập anh, ở nhà đừng có làm biếng. Thẩm Tiểu Viên giật khoé miệng, Trần Khoát lại lấy xì gà ra ngửi ngửi, lấy cớ nghiện thuốc đi ra bên ngoài. Bác gái đuổi anh ta ra: “Chỉ biết hút thuốc, đã nói với cháu nhiều lần rồi, còn không chịu nghe.” Trần Khoát cười cười, không nói gì, ngược lại kéo Thẩm Tiểu Viên ra ngoài, không biết họ muốn nói gì. Tề Lẫm đứng sau bà Thẩm, xoa xoa mũi, trước kia anh cũng từng hút thuốc, nhưng nguyên chủ không nghiện nên anh cũng thôi. Sau khi trọng sinh trở thành một người tốt hơn, chắc là nói về anh rồi. Nắm tay, Tề Lẫm muốn tiếp tục cố lên, không thể bị hấp dẫn được. Đi theo bà Thẩm vào bếp, Tề Lẫm nhận công tác rửa đồ ăn, dì liên tục khen biết rửa sạch. Sau đó Tề Lẫm lại làm nhiệm vụ thái, nhưng anh cũng chỉ biết làm đồ ăn bình thường, vẫn còn chưa đảm đương làm đầu bếp gia đình được. Hai người ở trong phòng bếp rất hài hoà, đợi thời cơ đến, Tề Lẫm hỏi bà Thẩm: “Dì Lâm à, dì biết cháu mất trí nhớ, rốt cuộc cha mẹ cháu là người thế nào, dì có thể nói với cháu không?” Bà Thẩm, Lâm Thanh Chi quay đầu nhìn Tề Lẫm, lúc này đúng dịp Tề Lẫm bị cay mắt, hốc mắt đo đỏ, bà Thẩm thấy thảm thương, mềm lòng nên vứt sạch những gì con trai vừa dặn, nói: “Cha mẹ cháu…”