Kỳ Hạn Thưởng Thức

Chương 19 : Cảm hóa (hạ)

Cuộc phẫu thuật của cha dượng rất thành công, chỉ cần tiếp theo đó tham gia việc trị liệu, tĩnh dưỡng đàng hoàng, bệnh tình trong thời gian ngắn cũng không tái phát nữa. Nói đến việc bệnh tình trước kia giống như rất nguy cấp, là bởi vì trình độ bệnh viện ở nông thôn còn khá lạc hậu. Em gái vừa kết thúc thi cuối kì, trường học cũng cho nghỉ đông, cô nàng xin nghỉ làm thêm ở tiệm ăn, sau đó đến bệnh viện chăm sóc cha. Lâm Thanh thấy em gái đen gầy đi chút đỉnh, nhưng trạng thái tinh thần lại rất tốt. Con bé buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng mà đơn giản, so với tóc tai bù xù trước đây thì thoái mái hơn rất nhiều, hơn nữa dường như là vì đi làm thêm, nhóm bạn bè tiếp xúc cũng thay đổi, cả người cũng trở nên chín chắn mà hiểu chuyện, thật sự đã trưởng thành. Nhìn nụ cười nhẹ nhõm của mẹ thay thế cho mấy ngày liên tiếp lo âu tiều tụy, lo lắng treo trong lòng Lâm Thanh rốt cuộc cũng buông xuống, cậu biết rằng việc sinh hoạt mà không phải lúc nào cũng lo lắng là rất khó có được. Trong lòng đấu tranh một hồi lâu, Lâm Thanh cuối cùng cũng lấy dũng khí đi gặp cha mẹ Chu Lục để nói lời cám ơn — — bất kể thế nào đi nữa, cái ân tình lớn này của nhà họ Chu, không phải chỉ có tiền thuốc men mà trả hết được. Ba Chu chỉ đáp rằng đã cố gắng một phần trách nhiệm của bác sĩ, bảo cậu không cần quá để tâm. Lâm Thanh thấy bản tính của ông cũng không quá cứng nhắc, chỉ là trầm mặc ít nói, không giỏi ăn nói. Ngược lại thái độ của mẹ Chu mới làm cho Lâm Thanh cảm thấy rất ngạc nhiên, đối phương trong trí nhớ hầu như có nét mặt hơi chút hà khắc như hóa thành băng vậy, lần này lại mang theo nét cười ấm áp. Vài ngày trước đó con gái khuyên nhủ làm cho mẹ Chu có chút không biết đáp lại thế nào, để cho những phỏng đoán xấu xa trong lòng áp đặt lên trên người Lâm Thanh, tùy tiện trút hết những tức giận vào cậu — — không chỉ có bất công, mà còn thật sự quá phận nữa. Chu Hải còn nhắc đến chuyện học hành trước đây, cô có ý định học múa, nhưng mẹ Chu cứ một mực phản đối, cho rằng con gái chỉ có thể chọn con đường học y là thích hợp nhất, sau đó Chu Hải cũng nghe theo sắp xếp của mẹ. Những năm đó học đại học thậm chí còn nghiên cứu chuyên sâu, cô trải qua cũng không hề vui vẻ gì, phải học một môn chẳng có hứng thú lại còn là một chuyên ngành khô khan nhàm chán có bao nhiêu là dằn vặt người, ấm lạnh cũng chỉ tự biết (ý là ‘vui buồn cũng chỉ có một mình bản thân biết’). Chu Hải cười khổ nói: “May mà con cũng giống như cỏ dại, khả năng sinh tồn ngoan cường, sau khi tốt nghiệp liền trốn đi nước ngoài nơi trời cao xa Vua, chẳng phải mẹ cũng không trông nom gì được con sao? Con chỉ muốn nói mẹ biết, đừng làm cho Lục Tử đi con đường của con trước đây, dù mẹ không đau lòng, con cũng không nỡ đâu. Nó tuổi cũng đâu còn nhỏ, cũng đủ thành thục rồi, mẹ và ba cũng không thể cả đời cứ quyết định thay nó — — tới lúc buông tay rồi.” Mẹ Chu nói với Lâm Thanh: “Tiểu Lâm, hồi đó có chút hiểu lầm cháu, bây giờ suy nghĩ lại, là do bác làm người lớn mà không cẩn thận, mong cháu thứ lỗi.” Bà cuối cùng cũng đem câu nói nói này ra khỏi miệng, mặc dù đã trễ mười năm. Sau khi thảng thốt, Lâm Thanh dường như có chút bối rối: “Bác, bác đừng nói vậy… Cho tới bây giờ, đều là cháu đem đến phiền phức cho mọi người, cháu mới phải nói xin lỗi.” Mẹ Chu trong lòng nghĩ con gái nói không sai, con trai cũng không nhìn nhầm, Lâm Thanh đúng thực là một đứa trẻ tốt hiểu lòng người, bà nhẹ nhàng nói: “Nếu như cháu vẫn còn chấp nhận thằng con đần kia của bác, bác mong mấy đứa sau này sẽ tốt hơn, dù sao cũng nhiều năm như vậy, khó mà có được.” Lâm Thanh đỏ mặt cúi đầu, viền mắt lại nong nóng. Tình cảm không có lời chúc phúc của cha mẹ là không còn cách nào, lời chúc này, cậu không dám nghĩ đến dù trong lòng vẫn len lén chờ đợi, vậy mà cho đến khi chia tay Chu Lục mới nhận được. Tâm tình không rõ là cảm động, hay là chua xót. Không hẹn mà gặp, làm Lâm Thanh cảm thấy bất ngờ không chỉ có mẹ Chu Lục, mà còn có mẹ mình. Lúc tiến hành làm thủ tục xuất viện cho cha dượng ngày hôm đó, Lâm Thanh trong trong ngoài ngoài sắp xếp xong hành lý, vừa định ra cửa gọi taxi, lại bị mẹ gọi lại, nói có chút chuyện muốn nói với cậu. Mẹ Lâm thực ra đã sớm phát hiện chuyện cậu không để tâm đến phụ nữ, mặc dù nghi ngờ trong lòng rất nhiều, nhưng vì tính cách Lâm Thanh là trước nay có chuyện đều giấu trong lòng, bà không dám hỏi nhiều, sợ làm tổn thương cậu. Cho đến khi ông Trịnh bệnh nặng, Lâm Thanh dẫn Chu Lục đến bệnh viện, hôm đó Lâm Thanh để bà đi nằm nghỉ ngơi thêm, nhưng khi ấy trong lòng bà lo nghĩ rất nhiều chuyện, ngủ không được. Tình cờ kéo rèm cửa sổ ra nhìn trời bên ngoài, muốn hít thở chút không khí, mẹ Lâm không ngờ đến nhìn thấy cảnh con trai và Chu Lục cùng giao nhau nắm lấy mười ngón tay, cũng chẳng phải như lúc bạn bè đùa giỡn bình thường, mà càng giống như người yêu cùng nhau một chỗ — — một phút đó, tất cả đều có đáp án. “Con trai, con với Chu Lục có phải bạn tốt hay không?” Mẹ Chu đưa ra câu hỏi thật cẩn thận, “Mẹ biết con… không thích con gái.” Lâm Thanh chưa từng nghĩ muốn giấu diếm tính hướng của mình với mẹ, mà nhiều năm như vậy cũng không chính thức cùng gia đình khai báo. Dù sao quanh năm đều sống bên ngoài, cậu nghĩ không cần đem chuyện này làm cho mẹ đã vất vả làm lụng lại thêm ngột ngạt. Cứ cho là mẹ đó giờ vẫn đem tinh thần lo lắng cho gia đình mới, chỉ đối với mình quan tâm một chút mà thôi, không nghĩ mẹ lại cẩn thận như thế, cậu khẽ gật đầu, chầm chậm nói: “Bọn con lúc trước có quen nhau, nhưng cũng chia tay nhiều năm rồi.” Mẹ Lâm rất vui vì con trai nguyện ý nói thật với mình, bà cũng nói ra lời trong lòng: “Tiểu Chu là đứa tốt, lão Trịnh bây giờ có thể bước qua cửa âm phủ, toàn dựa vào ân lớn của nó! Tiểu Chu và ba mẹ nó, đều là ân nhân lớn của nhà mình, ân tình này mình phải nhớ cả đời!” Trong lòng Lâm Thanh cũng hiểu rõ, lặng lẽ gật đầu. Mẹ Lâm kéo tay cậu qua, thấy có chút lạnh, liền dùng hai tay của mình bao lại, hướng vào trong mà đi để cho con trai có thể ấm một chút. Bà mềm giọng chuyển đề tài: “Mấy ngày nay mẹ ít nhiều cũng nhìn ra được, con ở trước mặt ba mẹ Tiểu Chu thì không tự nhiên gì cả. Nhà mình và nhà Chu có chênh lệch rất lớn, họ đều là người tốt, mà để người ta chấp nhận con cũng không dễ dàng, mình coi như là trèo cao nhà người ta…” Không để Lâm Thanh đáp lời, mẹ Chu nói tiếp: “Mẹ còn nhớ nhiều năm trước, có một lần con gọi điện về nhà, vừa nghe giọng mẹ liền khóc, hỏi cũng không nói vì sao, chỉ có khóc, có phải liên quan đến chuyện này không? — — Mẹ muốn nói con biết, mặc kệ trong mắt người ta con không tốt hay không đáng, nhưng trong mắt mẹ con vẫn luôn là tốt nhất. Mẹ không chịu được con ở đây bị người ta ăn hiếp, nếu bên kia không chấp nhận, mình cũng không cần ép, cửa nhà luôn mở vì con!” Trong cách suy nghĩ mộc mạc của mẹ Chu, ơn cứu mạng dù không thể không đền đáp, nhưng hạnh phúc của con trai cũng quan trọng như vậy, cái này có thể xét là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Lâm Thanh chưa từng nghĩ đến việc nhanh chóng giải quyết vấn đề về nguyên nhân kết quả đồng thời sự việc đột nhiên xoay chuyển, vì tất cả mọi thứ đều không cần phải nói nữa. Phảng phất quay về lúc còn bé, cậu đưa ra hai tay, nhẹ ngàng ôm vòng quanh mẹ, khi hít thở ngửi thấy mùi xà phòng làm người an tâm. Cậu lúc ấy vẫn còn là một đứa nhỏ, thích nhất dính lấy mẹ làm nũng, mỗi khi mẹ ở nhà bếp bận bịu xào rau nấu cơm, cậu sẽ chập chững chạy đến, kiễng ngón lên cũng chỉ có thể ôm lấy bắp chân của mẹ. Lâm Thanh khi đó nghĩ, mẹ cao quá, giống như là ôm lấy chân hươu cao cổ vậy — — bây giờ trông thấy mẹ già đi, dựa vào vóc dáng gầu yếu nhỏ nhắn dựa vào khuôn ngực đơn bạc của cậu — — thì ra đã trải qua nhiều năm như thế. Hạnh phúc là gì vậy? Hạnh phúc là khi bạn nghĩ mình từ trước đến nay đều luôn lẻ loi đứng nơi góc tối, trong đêm đen bước đi một mình, phát hiện thấy thì ra vốn dĩ có một ngọn đèn nhỏ ấm áp, nó vẫn yên lặng soi sáng dù khi bạn không để ý đến. Ngọn đèn nhỏ này Lâm Thanh phát hiện dù hơi trễ, nhưng vẫn ấm áp đến tận đáy lòng, cậu đã nhận được lời chúc phúc những tưởng có thể sẽ không có được kia, sau đó lại nhận được lời động viên tràn ngập năng lượng của mẹ, cậu chính là người hạnh phúc nhất. — Cha dượng sau khi xuất viện, bởi vì lo khi đi đường sẽ mệt nhọc, đến gần thành phố M, nghỉ ngơi vài ngày, sẽ ở lại căn nhà nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách mà Lâm Thanh đã thuê. Phí trị liệu của cha dượng, Lâm Thanh ra một phần, phần còn lại đa số là Chu Lục giúp đỡ, nhưng Chu Lục lại nói, anh chỉ là làm theo hình thức thôi, dù sao bệnh viện kia cũng là của nhà họ Chu anh, số tiền này không cần gấp gáp trả. Lâm Thanh biết chuyện này cũng là bất đắc dĩ, nhưng trong lòng cậu hạ quyết tâm, sau này dù thế nào cũng phải bù đắp cho được khoản tiền ấy. Cậu muốn giữa mình và Chu Lục, nếu như còn có khả năng khác xảy ra, thì cũng không cần đối xử với nhau chỉ vì đạo lý làm người, mà phải là tình cảm thuần túy cho đến cuối cùng. Mẹ Lâm đề nghị đặt một bàn tiệc, chiêu đãi gia đình Chu Lục, có lẽ là không sánh được với những bữa tiệc xa hoa sang trọng, nhưng lại chứa đựng tâm ý chân thật nhất của mọi người nhà Lâm. Chọn một ngày cuối tuần ấm áp, gió nhẹ thoang thoảng, Chu Lục một nhà bốn người nhận lời mời đi đến tiệm ăn của Lâm Thanh ở đường Tiễn Mặc Trì. Hôm đó Lâm Thanh không mở cửa, chỉ để chiêu đãi gia đình Chu Lục, mẹ Lâm cũng phụ giúp Lâm Thanh, hai người cùng nhau góp vào đặt một bàn tiệc phong phú, gia đình hai bên, tám người, lần đầu ngồi quanh một bàn ăn nói chuyện với nhau. Bầu không khí lúc này mà nói thì không sinh động lắm, nhưng lại rất yên bình và tự nhiên, thật ra đây đáng ra mới chính là cảnh sinh hoạt vốn có đi, dường như sau khi gột rửa trong dòng nước sạch, còn lại chính là sự bình thản.