Chiếc áo T-shirt đỏ tôn lên dáng người đáng ngưỡng mộ, chiếc váy ngắn thuần trắng bao lấy vòng ba đầy đặn mà mượt mà, mái tóc dài óng ả được thả tùy ý trên vai, thoạt nhìn có vẻ rất tràn đầy sức sống. Khuôn ngực đầy đặn gợi cảm, trên cổ còn đeo một cái còi huấn luyện màu vàng, vô tình trở thành điểm nhấn rực rỡ cho cả bộ trang phục. Đôi mắt cười sáng lấp lánh, thật đúng kiểu rất đào hoa. Đó chính là quản lý đội bóng rổ Momoi Satsuki, thanh mai trúc mã của Aomine Daiki.. Nhưng cô có một cái chướng ngại nho nhỏ trong việc phân biệt khuôn mặt của người khác, cơ bản chính là dựa vào màu tóc và màu mắt của người ta mà nhớ thôi. Đương nhiên, các thành viên trong đội đã quá quen với cái logic thần thánh này của nàng quản lý xinh đẹp nhưng đanh đá của họ, nếu có một ngày cô đột nhiên đến trước mặt bạn rồi chào hỏi, hơn nữa còn hỏi lại tên với lớp của bạn, thì xin thưa chuyện này chỉ bình thường như cân đường hộp sữa thôi. (editor: Cố làm cho nó hài hước, hy vọng không bị mọi người ném đá =. =) (beta: Vậy là được rồi =] ] ) Nếu chuyện đó xảy ra với bạn thì chỉ có thể trách màu tóc của bạn không mấy đặc biệt, màu mắt cũng chả đủ gây ấn tượng sâu sắc cho người khác mà thôi! Lúc này cô đang đứng bên ngoài sân tập ôm một cái kẹp tài liệu, hứng thú nhìn hai người đang đấu one on one trong sân, Aomine cùng thành viên mới Kise Ryouta. Gia nhập câu lạc bộ được ba ngày chưa cần được phân vào phân đội nào, lại lúc nào cũng cùng đội chính tuyển ăn cơm và tập luyện cùng một chỗ, đây xem như là trường hợp đầu tiên của Teiko. Ha ha, chuyện này tất cả đều là dưới sự ngầm đồng ý của đội trưởng Akashi-kun mà tiến hành. Điểm số hiện tại trên sân hoàn toàn nghiêng về một phía, thực ra mà nói là ba ngày nay ngày nào cũng vậy thôi. Aomine không ngừng úp rổ ghi điểm, Kise không ngừng để mất bóng. 50: 12 Thật sự là có chút thê thảm rồi. Momoi buồn cười cúi đầu nhìn Dai chan đang cà lơ phất phơ trong sân, lại nhìn Kise kun nhất định không chịu thua bên cạnh. Trừ bỏ Tetsu kun làm mình nhớ kỹ ngay từ lần gặp đầu tiên, thì đây là người thứ hai làm cho cô có thể nhớ kỹ trong một thời gian ngắn. Ngay cả lúc muốn nhớ khuôn mặt rám nắng của Aomine ngày xưa, Momoi cũng đã phải bỏ ra công sức rất lớn. (P/s: Nguyên nhân mà dễ dàng nhớ kỹ Kuroko -- là người có cảm giác tồn tại thấp nhất trường) (Editor: Beta này, ta thấy câu giải thích này của tác giả rất không liên quan: -) (beta: Chắc là tác giả muốn thể hiện một nghịch lý ở đây =. =) Tình huống hiện tại ở trong mắt người ngoài mà nói, dường như là Aomine Daiki đang hung hăng khi dễ Kise Ryouta? Nhưng là Momoi hiểu rất rõ tính tình của thanh mai trúc mã của cô, Dai chan chỉ đạo bóng rổ cho Kise kun còn cẩn thận hơn bất kỳ người nào của đội trong quá khứ. Phân tích lối chơi, thói quen chơi bóng của Kise, cùng với.. Năng lực copy khác thường của hắn. Có chút giống một bộ phim Ninja gì gì đó, cô ngay lập tức nghĩ đến bộ phim hoạt hình đang rất nổi tiếng gần đây "Naruto" Momoi nhịn không được mà khẽ cười thành tiếng, mở kẹp tài liệu ra, bắt đầu "soạt soạt" ghi chép số liệu luyện tập ngày hôm nay. Vô luận là tiến bộ hay thụt lùi, những số liệu này sẽ cho cô câu trả lời chính xác! Một sự tiến bộ thật đáng kinh ngạc trong bóng rổ, gần ba ngày đã có thể úp rổ vô cùng chính xác. Vô luận là năng lực nhảy cao, tốc độ hay là phòng thủ, dẫn bóng.. Người được kèm cặp, Kise Ryouta cũng đều là tiến bộ thần tốc, chiều nào cũng đánh vỡ những số liệu phân tích trong tay Momoi. Mỗi ngày đều biến những điều tưởng như không thể thành có thể. Thật là một tiềm năng không ngừng khiến người ta khiếp sợ, ngay cả trong nội tâm Aomine cũng sửng sốt không thôi. Đã lâu không gặp được người như vậy, ngay cả người luôn thờ ơ với thành viên mới như Murasakibara, cũng dần trở nên thân thiện hơn với Kise. Thiên tài với thiên tài nếu khoảng cách thực lực không chênh lệch nhiều, muốn thân thiết hơn cũng chỉ là chuyện bình thường thôi. Đối với trạng thái này của Kise, Midorima cùng Akashi đều không hề tỏ bất kỳ thái độ gì. Midorima Shintaro tên mà cả ngày mê tín mờ ám thì không biết, nhưng Akashi.. nói không chừng đã sớm nhìn ra được cục diện ngày hôm nay. Một người mới sẽ đánh vỡ các quy định bình thường của bóng rổ. Khả năng của Kise cùng một thành viên rất kiêu căng trong đội, Haizaki vẫn là có điểm bất đồng, hắn không phải chỉ có thể copy lại hoàn hảo các động tác cùng lối chơi của người khác. Đem những động tác cùng lối chơi ấy hoàn thiện lại rồi hoàn toàn biến nó thành của mình, cùng lúc đó, còn có thể rất nhanh phát triển các động tác của mình, vô luận là sức mạnh hay là tốc độ đều có thể nói là hoàn mỹ. Đã không còn có thể đơn giản mà dùng từ copy để nói về hắn. Aomine lười nhác liếm liếm môi, nhẹ nhành nhếch mày, "Đồ ngốc, ngay cả bóng cũng không tranh được, trình độ cậu thế này cả đời cũng đừng nghĩ được ra sân." Nhưng thực ra trong lòng rõ ràng cũng không hề nghĩ như thế. Kise bị nói như vậy liền tức giận, vỗ mạnh ngực một cái, trong mắt đều là không cam lòng cùng không chịu khuất phục, "Cậu! Tôi nhất định sẽ đánh bại cậu!" "Ha ha ha, đợi thêm ba trăm năm nữa đi." "Cậu chờ đấy cho tôi!" Không hề có cảm giác tồn tại, Kuroko, "..." Mỗi ngày bọn họ đều bị kéo tới nơi này mà chứng kiến hai cái người kia gây gổ với nhau. Momoi nhịn không được mà đen mặt quay đầu đi, "..." Cô xin thu hồi lại lời đã nói lúc trước, kỳ thật Dai chan chính xác là đang bắt nạt Kise kun. Thế nhưng còn bắt nạn vô cùng trắng trợn lại hoàn toàn tự nhiên. "A -–" Kise hét lớn một tiếng, đem bóng đoạt lấy, "bộp bộp bộp" tiếng bóng vào rổ quanh quẩn trong nhà thi đấu trống trải, "Tiếp tục!" "Hừ, để cho cậu biết cậu vừa mới hét lên với ai." Aomine không hề đem khí thế cường hãn của hắn để vào mắt. Bất quá cũng khó trách Murasakibara cùng Midorima đều ôm bóng tự tìm chỗ khác mà luyện tập. Tên tóc vàng này thật sự rất ồn, chỉ cần bóng ở trong tay sẽ nói không ngừng, líu ríu giống như một con gà đang mổ thóc. "Ồn muốn chết, đồ ngốc." Khóe miệng Aomine mang theo ý cười, không nhanh không chậm nói. "!" Tên khốn! Kise lại bị chọc tức không nhẹ, càng ra sức tranh bóng với Aomine. Tuy hắn tự nhận kỹ thuật không thể hơn được người ta, nhưng cũng không phải loại sẽ bị Aomine hạ gục chỉ sau vài chiêu. Momoi che miệng cười trộm, đúng là Dai chan không được tự nhiên mà, rõ ràng là cũng rất thích chơi, lại nói mấy lời chọc tức người khác như vậy, thật sự là khẩu thị tâm phi mà. Chú gà vàng bị Aomine châm chọc tức đến run người, nhưng không phục không được, tên này tuy tính cách đáng ghét nhưng kỹ thuật bóng rổ của hắn cũng thật không phải bình thường. Đội bóng rổ của Teiko có trình độ đứng đầu cả nước, điểm ấy Kise vô cùng tin tưởng, hoàn toàn không hề nghi ngờ! Mấy ngày nay cùng hắn luyện tập, mình ở trước mặt Aomine chẳng khác nào con mèo nhỏ gãi ngứa cho hắn. Hoàn toàn không có tí phân lượng nào! "Hô hô hô, đáng giận!" Kise lau một tầng mồ hôi ướt đẫm trên trán, dốc toàn lực mà chơi, hắn đã sớm bất chấp mấy cái chuyện hình tượng vớ vẩn kia rồi. Aomine không hề chơi hết sức cũng đã làm hắn không chịu được, tuy biết mấy ngày nay hắn cũng đã tiến bộ rất nhiều, nhưng khoảng cách với đội chính tuyển vẫn là quá xa. Ở trong mắt người khác, hắn bây giờ có thể đã được xem là sự tồn tại vô cùng đặc biệt cùng nổi bật. Nhưng là, thế này tuyệt đối vẫn còn chưa đủ. Không thể đủ.. Muốn.. trở nên mạnh hơn nữa, muốn.. được ra sân, muốn được trở thành thành viên chính thức, muốn.. phi thường muốn.. xử lý cái tên kiêu ngạo chết tiệt Aomine Daiki. Muốn hung hăng bắt nạt lại hắn! Hai tay Kise gát gao nắm lại, thẳng tắp nhìn Aomine, ý bảo hắn không cần nghỉ ngơi giữa buổi tập. Chỉ là, nhìn điểm số cách biệt vô cùng lớn trước mặt, Kise vẫn buộc phải thừa nhận, trình độ của đối phương thật sự quá mạnh mẽ. "Ha ha, thể lực không tồi." Aomine hiếm khi nở nụ cười mà không mang theo ý châm chọc kiêu khích trong đó, ánh mắt hắn đảo qua một nơi nào đó trong sân bóng, ý cười trong mắt càng đậm thêm vài phần. Bị áp chế thành cái dạng này vẫn không chịu thua, như vậy.. Kise gà con, vì biểu hiện ba ngày nay của cậu cũng không tệ lắm, tôi tạm thời mang bảo bối của mình cho cậu mượn. Cơ hội, chỉ có lúc này đây. Momoi vừa lúc định gập kẹp tài liệu lại rời đi, thì lại bị một tiếng "Satsuki" của Aomine làm cho dừng lại. "Làm sao vậy Dai chan?" "Đi gọi Midorima tới." "Ha? Midorima không nhất định sẽ đến đâu." Cô tin chắc Dai chan cũng rõ tính tình của Midorima. Aomine nở một nụ cười tàn ác, cười đến mức làm người ta run người, "Nói với cậu ta, nếu không đến tôi sẽ đập bể cái wealthy item hôm nay của cậu ta." (wealthy item: Vật mang lại tiền tài, sáng chế by editor =] ] ) Momoi đỡ trán, "Cái đó là lucky item, Dai chan" "Hừ, tóm lại là cái gì đó mặc kệ đi, cậu nhắn nguyên văn lại là được rôiì." "Ha ha, được thôi." Momoi vô cùng vui vẻ giúp đỡ. Cô là vô cùng mong chờ được thấy biểu tình của Midorima lúc nghe được cái này nha, nhất định là sẽ phi thường kích thích. Năm phút sau, Midorima Shintaro mặt mũi dữ tợn xuất hiện ở trong nhà thi đấu, gân xanh nổi rõ ràng trên trán, chặt chẽ bảo vệ lucky item của hắn trong tay, vẻ mặt đề phòng nhìn Aomine đang nhàn nhã đứng trong sân. "Chuyện gì?" Hắn có chút không kiên nhẫn, nhưng càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ. Midorima Shintaro đã bị nắm đuôi, chỉ cần dọa sẽ đập lucky item của hắn, bảo hắn làm cái gì cũng được. Aomine vô cùng không lễ nghi mà nói, "Gọi cậu đến cho đủ quân số thôi, 2 on 2" Midorima liếc hắn một cái, lại nhìn Kise đang mồ hôi ròng ròng, nói, "Gọi Murasakibara chưa?" Kỳ thật hắn cho rằng đó là cách duy nhất, dù sao bây giờ trên sân chỉ có ba người, hơn nữa.. Aomine hẳn sẽ không gọi được Akashi, trừ khi Akashi tự mình muốn đến, nếu không thì ai cũng không mời được hắn. Aomine thế nhưng lại lắc lắc ngón tay, nói, "Không gọi, cùng ba người chúng ta, còn có.. Tetsu." Kise trong nháy mắt sinh ra một cái loại dự cảm bất hảo, "..." Midorima thì là trầm mặc không nói gì, "..." Kuroko vẫn đang đứng bên sân thất thần: "?" Aomine cũng không dài dòng, trực tiếp bắt đầu phân tổ, "Tôi cùng Midorima, Tetsu cùng tên ngốc người mới." Kise "bộp" một cái đập vào ót, xem đi, dự cảm bất hảo trong nháy mắt đã trở thành sự thật, một Aomine đã ứng phó không nổi, thế nhưng lại có thêm Shotter trong truyền thuyết, Midorima Shintaro! Đây là muốn đùa chết tôi? Hay là muốn giết chết tôi đây? Nhìn tôi hiền lành liền muốn ngược đãi đến chết sao.. Gọi Murasakibara mới là đúng chứ, thế nhưng lại gọi một người chỉ biết truyền bóng như Kuroko đến.. Như vậy, gánh nặng ghi điểm sẽ toàn bộ đặt trên người Kise rồi. Kise tỏ vẻ mình bị sock không nhẹ, này, tôi còn là người mới đấy nhá, mới gia nhập được có ba ngày, các cậu có thể có nhân tính hơn một chút được không? Aomine không hề có tiết tháo mà nhún nhún vai, giữa chỗ đô thị đông đúc này, mấy thứ như nhân tính đó, có ăn được không hả? Trong giây lát, người chưa từng biết tiết tháo là gì như Midorima đột nhiên hiểu ra ý định của Aomine. Có lẽ sẽ.. rất thú vị. Đúng vậy, hắn quyết định đồng ý với Aomine, cùng người mới+ "cái bóng" đấu 2 on 2 một lần. Bất quá trước khi bắt đầu, Midorima cùng Aomine đều có thói quen cấp cho đối thủ một cái kích thích "nho nhỏ" trước. Midorima đẩy đẩy gọng kính, nụ cười bên môi đặc biệt lãnh đạm nói, "Người thua phải quét phòng học cùng sân bóng ba tháng." Aomine còn cảm thấy còn chưa đủ kích thích, vô cùng nhiệt tình mà bổ sung một câu, "Trả tiền suất ăn hạnh phúc cho mọi người trong ba tháng." "Này!" Toàn bộ tóc của Kise đều dựng đứng lên, "Hai người cơ bản còn chưa bước vào phòng học như các cậu không nên độc ác như vậy!" "Hừ Hừ, độc ác?" Midorima cười lạnh, "Còn có thể độc ác hơn nữa đó, muốn nghe không?" Kise hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà im lặng quay đầu, "..." Vẫn là quên đi, để như vậy là được rồi. .