Từng giọt nước mưa còn đọng lại trên tán lá khẽ rơi tí tách rồi vỡ tan, hòa vào nền đất lạnh lẽo. Mùi hơi đất bốc lên nhè nhẹ, không nồng nhưng cũng đủ để kích thích sống mũi những người lướt qua. Mưa đã tạnh, trời cũng đã sáng, nhưng dư âm sau cơn mưa dữ dội đêm qua vẫn còn đó. Mà cụ thể hơn chính là cái khí trời lạnh lẽo buổi sớm mai cùng với cái màu trắng xám đục ngầu trên nền trời. Sự ảm đạm của không gian xung quanh dường như chẳng khác là bao so với tâm trạng Jurina lúc này. Cô nhóc chỉ cúi đầu bước theo sau Mariko mà không nói bất cứ lời nào cả. Khi ý thức của Haruna vẫn còn chưa rõ ràng thì bỗng nhiên cánh cửa gỗ bật mở, một hơi lạnh đến thấu xương tràn vào căn nhà nhỏ khiến cô lập tức thức giấc. Lửa đã tắt tự bao giờ. “Mau dậy đi và về thôi. Chần chừ nữa là cả em cũng sẽ bị bệnh đấy Kojima-san.” – Mariko đoạn liếc mắt về phía Yuko lúc này đang không ngừng run lẩy bẩy trong lòng Haruna. “S-...” Haruna chưa kịp nói cho hết câu đã bị cái nóng hừng hực của người kế bên làm cho giật mình. Yuko phát sốt rồi. “Yuuchan!?” “Được rồi, mau mặc đồ vào đi, còn nhanh chóng đưa tên sóc này trở về nữa.” Mariko ngán ngẩm quay mặt đi trong khi Haruna luống cuống lụm từng mảnh vải trên sàn nhà và mặc nó lên người, nhận thức sự việc chậm quá. “Quần áo... Yuko vẫn chưa khô hẳn.” – Haruna cắn môi. – “Không thể mặc vào được.” “Vậy thì lấy đại cái áo khoác choàng đỡ người Yuko lại đi!” – Mariko nhăn mặt thấy rõ. - O0o- Ngôi biệt thự của nhà Kojima ở hòn đảo này có hẳn cả một phòng y tế đầy đủ các dụng cụ thiết bị cần thiết. Nhìn Yuko được bế vào phòng mà Haruna lòng đau thắt lại. Yuko sốt rất cao và đang rất khó chịu. Cái nhíu mày đặc trưng của cô đã thể hiện điều đó. Và còn cộng thêm cả những câu nói mớ không rõ ràng nữa. Sae chỉ đứng từ xa quan sát cảnh tượng từ nãy đến giờ. Cho đến khi thân ảnh Yuko khuất mất sau cánh cửa phòng thì cô mới dời tầm mắt lên phía Haruna. Sae lúc này chỉ muốn hét vào mặt Haruna. “Vậy thì em bỏ cuộc được chưa?” – Mariko rót một lượng rượu nhỏ màu vàng rất đẹp mắt vào chiếc cốc thủy tinh. Cô đưa lên mũi hít một hơi, tận hưởng cái mùi thơm nồng đặc biệt cuốn hút rồi mới hớp một ngụm. – “Vị rượu đúng là không thơm ngon như mùi của nó.” Jurina hơi nhíu mày nhìn Mariko, tỏ vẻ không hiểu. “Rượu không hề thơm hay ngọt như mùi của nó, chỉ toàn là vị đắng thôi.” “Cũng giống như em lúc này.” Một khoảng lặng nhỏ xuất hiện chen giữa cuộc đối thoại. Có thể nghe thấy chiếc đồng hồ treo tường được thiết kế tinh xảo đang đều đặn phát ra tiếng kêu tích tắc. Cảm giác như rằng tất cả mọi thứ ngừng hoạt động trong chốc lát. “Trước giờ chị đã từng xen vào chuyện tình cảm của em chưa Mariko?” “Dường như chị là người đặt câu hỏi trước mà?” – Mariko hơi bất ngờ, cô bỗng trở nên lúng túng hiếm thấy. “Chỉ là... Em thắc mắc thôi. Dù cho em có yêu ai hay làm gì thì chị cũng không quan tâm, nhưng mà tại sao lần này lại..?” Mariko nghiến răng giận dữ. Cô hung hăng bỏ ly rượu trên bàn, dùng hết sức đẩy Jurina vào tường, ghì chặt vai con bé, bắt nó nhìn thẳng vào mặt cô. Nhìn những đường gân hằn rõ trên bàn tay Mariko là biết cô dùng lực mạnh đến cỡ nào. “Chị không muốn em chỉ vì thứ tình yêu này mà hủy hoại bản thân một lần nữa thôi! Em đã quên chuyện ngày xưa rồi sao!?” - O0o- “Kojima-san.” Sae lịch sự gõ cửa hai cái rồi bước vào. Đập vào mắt cô ngay đầu tiên chính là hình ảnh Haruna gục đầu xuống người và nắm chặt tay Yuko. Khi ấy sóc vẫn còn đang ngủ, vẻ mặt cũng đã đỡ hơn một chút. Có vẻ như sau khi uống thuốc thì không còn gì phải lo nữa rồi. Tình cảnh trước mắt khiến cho những lời Sae muốn nói bỗng nghẹn lại nơi cổ họng. Nhưng cô không thể không nói. “Kojima-san ra ngoài một chút được không? Tớ có chuyện muốn nói.” - O0o- Sae và Haruna vòng ra khu vườn phía sau tòa biệt thự, tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống. Bầu không khí trong lành tươi mát ngoài trời khiến cho tâm trạng Sae thoải mái thêm đôi chút. Lý do cô kéo Haruna ra ngoài cũng là như vậy. Cô không muốn cuộc đối thoại giữa hai người trở nên ngột ngạt như bầu không khí trong tòa biệt thự kia. “Ánh mặt trời không phải lúc nào cũng ở bên chúng ta nhỉ?” – Sae khởi đầu cuộc đối thoại bằng một câu nói lấp lửng. “Hm?” Vốn dự định sẽ thu hút sự chú ý của Haruna bằng một câu nói hàm ý không rõ ràng, nhưng có lẽ cô phải bỏ cuộc thôi vì vốn Haruna cũng như cô, chỉ thích thẳng thắn chứ không phải kiểu vòng vo tam quốc. Mà nói chính xác hơn thì chính là suy cho cùng Haruna cũng chẳng hiểu mấy câu nói hàm ý sâu xa kia đâu. “Thôi được rồi.” – Sae thở dài. – “Dù sao thì thẳng thắn mới là bản tính của tớ.” “Tớ hỏi cậu, Kojima Haruna, cậu đối với Yuko như vậy thực sự vui lắm sao?” “Ch-Chuyện gì?” – Haruna có phần hơi rụt người lại khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Sae. “Tớ chưa bao giờ nhìn thấy Yuko vì một người mà bỏ mặc tất cả như vậy. Càng chưa bao giờ nhìn thấy Yuko bệnh thành ra cái bộ dạng thế kia!” “Cậu cho rằng Yuko lúc nào cũng tươi cười là vui lắm sao!? Để trở thành một người được mọi người tôn kính như vậy là dễ lắm sao!? Cậu có biết Yuko đã phải trải qua những chuyện khủng khiếp như thế nào không!?” “Cậu có biết là Yuko yêu cậu không hả Haruna!!?” – Sae hét vào mặt Haruna, không cho cô mèo một giây để phản ứng. – “Cậu biết mà đúng không?” “Vậy tại sao cậu không đối xử tốt với Yuko hơn một chút đi hả!!? Hành hạ Yuko vui lắm sao!? Cậu có thực sự yêu Yuko không vậy!?” Thành thật mà nói, nếu như có một cái guốc hay một đồ vật gì cứng cáp đủ để gây sát thương trên tay, Haruna sẽ ngay lập tức đập vào trong mặt Sae. Nhưng rất tiếc là không có vật gì đạt tiêu chuẩn như trên cả, vậy nên cô chỉ có thể mạnh bạo đẩy Sae ra, và trừng mắt liếc nhìn cô nàng. “Không cần cậu nói tớ cũng đã rất hận bản thân rồi! Cậu cho rằng thấy Yuko như vậy tớ vui lắm sao? Đừng có nói như thể tớ đang chơi đùa với Yuko như vậy chứ!!?” “Tình cảm của Yuko, tớ biết rõ! Nhưng tình cảm của tớ tớ càng biết rõ hơn! Nếu như cậu chỉ nhìn nhận mọi thứ từ một phía như vậy và cho rằng bản thân cậu là đúng thì cậu đang lầm to rồi Sae!” Con người ta có rất nhiều cách để thể hiện tình cảm. Hoặc là thể hiện rõ ràng nó ra. Hoặc là yêu theo một cách lặng lẽ hơn. Không cần phải thể hiện cho cả thế giới thấy, không cần phải chứng minh cho mọi người xung quanh. Chỉ cần hai người trong cuộc biết là được rồi. Yuko lúc này không biết đang mơ thấy gì mà bất giác lại nở một nụ cười mãn nguyện.