Chương 4. Hải quắn bị cái "vố" đó đau quá sức là đau. Dĩ nhiên con nhỏ Quỳnh Dao không vạch trần cái tội dốt của Hải quắn ngay lúc đó. Nó cũng giấu biệt cả Quỳnh Như. Có lẽ nó sợ thằng này xấu hổ không tới học chung với chị nó nữa. Chỉ do tình cờ mà Hải quắn biết được. Hôm đó không biết thằng Lâm và Thủy Tiên cãi nhau chuyện gì mà giờ ra chơi, con nhà Lâm không buồn chạy nhảy như mọi hôm mà lết lại chỗ ghế đá ở góc sân ngồi một đống. Hải quắn chạy lại, chưa kịp rủ rê đã ngạc nhiên thấy mặt thằng này chầm dầm: - Có chuyện gì thế hở, Lâm? Như chỉ đợi có người hỏi để mình xổ ấm ức, thằng Lâm gầm lên: - Tao chán nó lắm rồi. Hải quắn đoán ra ngay: - Thủy Tiên hở? - Nó chứ ai. - Tụi mày lại giận nhau chuyện gì à? - Lúc nào nó cũng phịa chuyện làm tao tức muốn chết. Lần trước nó phịa với tao là nó học trường Nguyễn Hữu Huân, lần này nó bảo... Lâm nói thao thao một tràng dài nhưng Hải quắn không nghe thấy đoạn sau. Ba từ "Nguyễn Hữu Huân" đập vô màng nhĩ nó làm nó choáng váng, tai ù đi. - Trường Nguyễn... Nguyễn Hữu Huân ở... ở đâu... hở mày? - Hải quắn lắp bắp hỏi, mắt dại đi từng phút một. Lâm thô lố mắt nhìn bạn: - Trường Nguyễn Hữu Huân ở Thủ Đức. Mày hỏi trường này chi vậy? Hải quắn không nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Lâm, tiếp tục thốt lên thành tiếng những lo lắng trong đầu: - Thế ông này là nhân vật lịch sử à? - Chắc vậy. Nếu không thế ai đặt tên đường làm gì! - Thế ổng sống ở thời nào mày biết không? - Chuyện này thì tao không nhớ. Mày đi hỏi nhỏ Hạnh ấy. - Lâm nhăn nhó đáp, trong một thoáng thái độ khác lạ của Hải quắn làm nó quên bẵng sự bực dọc của mình đối với nhỏ Thủy Tiên. Lâm ngoẹo đầu châm chọc: - Sau khi chinh phục môn công nghệ của thầy Khuê, mày muốn chinh phục tiếp môn sử của thầy Huấn à? Lâm trêu, nhưng không biết Hải quắn có nghe thấy câu hỏi của mình không. Vì ngay khi nghe nó bảo "mày đi hỏi nhỏ Hạnh ấy", con nhà Hải quắn đã vội vàng quay người đi tuốt. oOo Chưa bao giờ Hải quắn thấy sống lưng mình lạnh đến thế. "Nhà thông thái" Hạnh càng nói người nó càng giống như gây gây sốt: - Nguyễn Hữu Huân là một chí sĩ, quê ở Định Tường, nay là Tiền Giang. Năm 1852, ông đỗ thủ khoa kỳ thi hương, nên còn gọi là Thủ Khoa Huân. Lúc giặc Pháp xâm chiếm miền Nam, ông đứng vào hàng ngũ kháng chiến cùng với Âu Dương Lân và Võ Duy Dương... Thủ Khoa Huân thì Hải quắn biết. Con đường có tên Thủ Khoa Huân nằm ở quận 1, sau lưng chợ Bến Thành. Nhà dì nó ở đường này, nó đã từng đến đó nhiều lần. À, tuần trước nó vừa mò đến mượn cái cân kỹ thuật và máy đo PH của thằng em họ chứ đâu. Nó chỉ không biết Thủ Khoa Huân và Nguyễn Hữu Huân là một người thôi. Còn ông Võ Duy Dương nữa, theo như nhỏ Hạnh nói thì ông này cũng là một anh hùng chống Pháp. Chắc mình có học qua rồi nhưng sao đầu mình chẳng nhớ chút xíu nào hết! Hải quắn rầu rĩ nhủ bụng, người đang lạnh chuyển sang nóng, y như đang lên cơn sốt rét. - Còn Nguyễn Trường Tộ là một danh sĩ thời Tự Đức, người Nghệ An. Ông là người đi nhiều biết rộng, trí tuệ lỗi lạc, giàu lòng yêu nước, từng viết nhiều bản điều trần gửi cho triều đình, đề nghị cải cách chính trị, kinh tế, văn hóa, khoa học, giáo dục để biến Việt Nam thành một nước hùng cường... Nhỏ Hạnh nói một hồi, rồi chớp chớp mắt nhìn Hải quắn: - Ủa, sao bữa nay bạn thắc mắc về mấy nhân vật này? - À, ờ, tại tôi đang... kèm học cho thằng em. - Hải quắn bịa, cố tránh ánh mắt thăm dò của nhỏ bạn - Nó hỏi tôi về mấy nhân vật này, nhưng học lâu quá tôi quên khuấy đi mất. Chiều hôm sau, trên đường đến nhà Quỳnh Như, bụng Hải quắn nóng ran như có ai đang cời than quạt lửa. Nó lo lắng không biết Quỳnh Dao đã rêu rao cái dốt của nó cho Quỳnh Như biết chưa. Nếu con quỷ con ton hót với chị nó, chắc Quỳnh Như sẽ nhìn mình bằng một cặp mắt khác. Quỳnh Như sẽ coi thường mình. Quỳnh Như sẽ xấu hổ khi làm bạn với một đứa dốt đặc cán mai. Nó sẽ không thèm rủ mình học chung nữa. Lòng quặn lại, Hải quắn run run dắt xe vào trong sân. Bông hải đường đỏ lập lòe ngay sau cổng rào như con mắt đang nhìn nó châm chọc càng khiến nó hoang mang tợn. Nhưng Hải quắn không thấy Quỳnh Như đâu. Chỉ có con nhóc Quỳnh Dao đang ngồi cặm cụi xoay khối rubic trên ghế. Đang tập trung vô trò chơi, con nhóc không thấy Hải quắn vào nhà. Hải quắn càng không dám gọi, chỉ vừa nhìn thấy con nhỏ này, tim nó đã đập như trống lân rồi. Nhưng xui làm sao, trong khi đang rón rén, Hải quắn va phải cạnh bàn đánh "kịch". - A, anh Hải! - Quỳnh Dao giật mình ngước lên, mặt mày hớn hở. Hải quắn thoáng đỏ mặt khi bắt gặp ánh mắt của Quỳnh Dao, nhưng rồi nó dần bình tĩnh trở lại khi thấy con nhóc này chẳng có vẻ gì muốn chế giễu mình. Rõ ràng Quỳnh Dao mừng rỡ một cách thành thật khi thấy nó xuất hiện. Hải quắn chùi mồ hôi trán, nhè nhẹ thở ra: - Chị Quỳnh Như đâu em? - Chị Quỳnh Như hở? - Quỳnh Dao ngoái đầu nhìn quanh - Em không biết! Rồi quay sang Hải quắn, nó nói giọng tỉnh queo: - Bạn người nào người nấy biết thôi chớ! Y như có một phát đạn sượt qua tai, suýt chút nữa Hải quắn đã rụng người xuống đất. Nó không ngờ Quỳnh Dao lại lặp lại câu nói của nó bữa trước để trêu nó. Mặt Hải quắn lập tức ửng lên. Nhưng nó biết nó không làm gì con quỷ con này được. Trong ba mươi sáu cách, nó tin cách tốt nhất là cách... năn nỉ. - Thôi mà em! - Giọng Hải quắn xụi lơ - Anh biết anh sai rồi. Quỳnh Dao trưng ra bộ mặt ngây thơ: - Anh sai gì cơ? Mặc dù biết con nhóc "giả nai", Hải quắn vẫn phải bấm bụng "khai báo": - Thì chuyện về Nguyễn Trường Tộ, Võ Duy Dương và Nguyễn Hữu Huân đó. Họ là danh nhân trong lịch sử mà anh đâu có biết. - Thế bây giờ anh biết rồi hở? - Ờ, biết rồi. - Hải quắn xuôi xị, bụng chỉ mong đề tài này trôi qua lẹ lẹ. Nhưng con nhóc Quỳnh Dao dai như đỉa: - Thế anh có biết Phan Ngọc Bích không? - Không. - Hải quắn thấp thỏm hỏi - Vị anh hùng này sống dưới thời nào vậy em? - Sống dưới thời này. - Quỳnh Dao cười toe - Nhưng Phan Ngọc Bích không phải là anh hùng. Thằng đó nó học cùng lớp với em. Lần thứ hai trong vòng năm phút, Hải quắn muốn lăn đùng ra đất. Nó đang thần hồn nát thần tính, rơi vào bẫy của con quỷ con một cách dễ dàng. Thấy mặt này Hải quắn mếu xệch, Quỳnh Dao bất giác cảm thấy tội tội. Nó không muốn trêu ông anh nó nữa. Nó chép miệng nói: - Em chỉ giỏi nhớ lịch sử thôi, còn các môn khác em dốt lắm. Hải quắn nhìn gương mặt sáng sủa của con nhóc, không tin "các môn khác em dốt lắm" là lời thú nhận thật thà, nhưng dù sao nó cũng cảm thấy được an ủi phần nào. Nó càng thấy ấm lòng hơn nữa khi Quỳnh Dao nói tiếp: - Các môn khác chắc em dốt hơn anh nhiều. Hải quắn ấm lòng không phải vì được con nhóc ca lên mây xanh, nó biết nó "dốt đều các môn" (tất nhiên trừ môn công nghệ) và nó cũng biết con nhóc này "giỏi đều các môn" (nó từng nghe Quỳnh Như khoe nhỏ em mình tháng nào cũng đứng nhất lớp). Nhưng thấy con nhóc cố tình đánh giá trật lất trình độ học tập của hai bên để nó đỡ buồn, Hải quắn cảm động lắm. Hải quắn còn cảm động hơn nữa khi nó ấp úng hỏi: - Thế em đã kể chuyện "bạn người nào người nấy biết" cho chị Quỳnh Như nghe chưa? Và nghe con nhóc khẳng khái đáp: - Ngu sao nói! Đó là "bí mật" giữa hai anh em mình mà. Rồi sợ Hải quắn không tin, nó thình lình giơ tay lên trời: - Nếu em nói láo ra đường... Quỳnh Dao chưa kịp thốt hai chữ "xe cán", Hải quắn đã rối rít xua tay: - Thôi, thôi, khỏi cần thề! Anh tin em mà! Chính vì Quỳnh Dao là một đứa dễ thương như vậy nên mặc dù không ít lần nó đẩy Hải quắn vô cảnh dở cười dở mếu, thằng này vẫn rất mến con nhóc và trong thâm tâm nó tự coi Quỳnh Dao như... em gái mình. Dĩ nhiên đó là con nhà Hải quắn tự coi thôi. Còn Quỳnh Như có coi Hải quắn như "anh của em gái mình" hay không thì Hải quắn không biết. Quỳnh Như có coi như vậy không ta? Thỉnh thoảng Hải quắn bắt gặp câu hỏi đó lởn vởn trong đầu. Nhưng tiếc là nó chỉ bắt gặp câu hỏi thôi. Còn câu trả lời thì nó tìm hoài không thấy. Cũng có lúc nó thấy câu trả lời thấp thoáng hiện ra ở chỗ nào đó trong tâm trí nó, khi nó tự hỏi "Tại sao bao nhiêu bạn bè nó không rủ học chung mà lại rủ mình?" rồi hân hoan tự giải thích "Chắc nó có ý gì đó với mình!". Hải quăn hân hoan chút xíu lúc tự mình chơi trò hỏi-đáp thôi, rồi ngay sau đó nó buồn bã nhận ra thực tế không hề giống với những gì diễn ra trong đầu óc mơ mộng của nó. Quỳnh Như rất hào hứng khi nó đến học chung, rất hào hứng khi cả hai đạp xe chạy lòng vòng khắp phố để mua vật dụng thí nghiệm, rất hào hứng khi cùng nó chúi mũi vào mớ hạt giống, mớ đất khô... và tất nhiên là rất hào hứng khi cả hai được thầy Khuê khen nức nở trước lớp. Nhưng tất cả chỉ có vậy thôi. Như một người bạn với một người bạn. Hổng giống chút gì với câu chuyện nên thơ (mặc dù thường xuyên cãi cọ và giận hờn) giữa thằng Lâm và Thủy Tiên, thằng Tần và Minh Trung hay Quới Lương và Thạch Anh. Ờ, chẳng giống chút xíu gì hết! Hải quắn, Lâm, Quới Lương và Quốc Ân là bốn đứa trong băng "tứ quậy" hồi còn học cấp hai trường Tự Do. Lên lớp mười, Quốc Ân chuyển qua trường Thanh Niên, ba đứa còn lại vô trường Đức Trí, băng "tứ quậy" coi như rã đám. Nhưng dù "vật đổi sao dời" thì tình thân giữa bốn thành viên vẫn không hề sút giảm. Thực sự, nếu bây giờ bốn đứa cùng dồn chung một lớp thì cái băng tai tiếng này chắc cũng không còn quậy phá như cũ. Lên cấp ba đã là người lớn rồi, dĩ nhiên tụi nó phải ít "quậy" hơn trước. Mà muốn "quậy" cũng chẳng đứa nào dám. Thủy Tiên ho một tiếng là thằng Lâm nín khe, nhỏ Thạch Anh nguýt một cái Quới Lương nhũn như con chi chi là cái chắc. Bây giờ đến lượt con nhà Hải quắn bị Quỳnh Như "xỏ mũi", băng "tứ quậy" coi như cáo chung không kèn không trống. Rất nhiều lần Hải quắn muốn thổ lộ tâm sự của mình với Lâm và Quới Lương để nhờ hai thằng này làm "quân sư". Trong lãnh vực tình cảm, hai đứa bạn nó bây giờ kinh nghiệm đầy mình, hoàn toàn đáng mặt làm "sư phụ" nó. Nhưng Hải quắn lại ngần ngại. Hải quắn đã trót huênh hoang rồi. Hôm trước nó lỡ cười vô mũi thằng Lâm "Cũng giống như mày với Thủy Tiên thôi" khi thằng này nói xa nói gần về mối quan hệ giữa nó và Quỳnh Như, bây giờ thú thật chuyện của mình và chuyện của thằng Lâm chẳng giống nhau cái củ khoai tây gì hết thì nhục quá! Cho nên rốt cuộc con nhà Hải quắn vẫn phải tự bươn chải trên con đường tình cảm mờ mịt của mình. Chẳng ai giải đáp cho nó rằng nhỏ Quỳnh Như có tình cảm gì đặc biệt với nó hay không. Rốt cuộc, nếu có ai sẵn sàng trả lời cho nó thắc mắc âm ỉ này thì người đó chính là Quỳnh Như.