Chương 10 Bây giờ thì Quỳnh Như rủ đi đâu Hải quắn cũng xăng xái đi theo. Dĩ nhiên Quỳnh Như chỉ đi tới một nơi thôi: nhà thầy Huấn. Bây giờ thì hai đứa nó đã thân với thầy lắm rồi. Tụi nó còn được mẹ thầy đãi ăn chè, ăn bánh nữa. Thầy Huấn tất nhiên rất cưng hai đứa học trò của mình. Cũng đúng thôi, Quỳnh Như và Hải quắn luôn luôn đạt điểm cao nhất về môn lịch sử của thầy mà. Có lần thầy hứng chí nói: -Hai em sẽ là truyền nhân của thầy. -Truyền nhân là sao hở thầy? - Hải quắn giương mắt ếch. -Truyền nhân là người nối gót, là người kế thừa. Nếu say mê môn sử, sau này hai em sẽ thành nhà sử học. Nếu đi dạy học, hai em sẽ là những giáo viên xuất sắc về môn lịch sử. Hẳi quắn chẳng khoái làm giáo viên dạy sử tẹo nào. Làm nhà sử học thì nó hơi thinh thích. Nghĩa là chỉ thích một chút xiu thôi. Lúc này nõ vẫn thích nhất được làm "anh của Quỳnh Dao". Nó ngồi nghe thầy Huấn nói, mắt mở to nhưng tai nghe tiếng được tiếng mất. Chỉ đến khi thầy chuyển qua rầy Quỳnh Như thì nó mới tập trung lắng nghe: -Quỳnh Như này! Thầy cho em số điện thoại là để khi nào có thắc mắc về môn lịch sử thì em hỏi thầy... -Dạ, em biết lỗi rồi ạ. - Quỳnh Như không để thầy nói hết, vội vàng nhận lỗi. Thầy Huấn mỉm cười: -Lỗi gì mà biết? -Dạ, biết chứ ạ. Hôm trước mẹ em đi họp phụ huynh có gặp thầy. Thầy có méc với mẹ em mà. Thầy bảo em gọi điện cho thầy nhiều quá, lại nói toàn chuyện vu vơ, làm mất thì giờ cả em lẫn thầy, đúng không ạ? -Ờ, ờ đúng. - Thầy Huấn gật đầu, cố nên cười khi nghe cô học trò dùng chữ "méc" để nói về thầy - Thầy muốn em dành thời gian vào chuyện bài vở. Em gọi điện thoại suốt như thế, thời giân đâu mà học bài, làm bài hả em? -Dạ, mẹ em cũng la em rồi ạ. Nhưng mai mốt em vẫn gọi điện thoại cho thầy được chứ ạ? Thấy thầy Huấn nhìn mình chăm chăm, Quỳnh Như lật đật nói thêm: -Nhưng em chỉ gọi in ít thôi ạ. Thầy Huấn thở phào: -Gọi in ít thì được. Hải quắn chẳng biết nhỏ bạn nó gọi điện thoại cho thầy để nói chuyện gì. Dạo này nó cũng đâm ra khoái học môn sử. Trước đây, nó học vì Quỳnh Như. Nhưng bây giờ thì nó khoái thật. Dù vậy, nó chẳng thấy mình có như cầu gọi điện thoại cho thầy Huấn. Gọi nhiều đến mức thầy phải méc với ba mẹ thì đúng là quá đáng. Hải quắn ấm ức quá, mặc dù nó không biết vì sao mình ấm ức. Nó nín nhịn được ba ngày. Tới ngày thứ tư, nó không thể tiếp tục tự dán miệng mình lại: -Mấy hôm nay bạn có gọi cho thầy Huấn nữa không? -Có. Ngày nào mà mình chẳng gọi. Hải quắn hừ mũi: -Bạn gọi làm gì vậy? Thầy đã không thích rồi mà. -Nhưng mình thích. - Quỳnh Như đáp tỉnh bơ. Hải quắn có cảm giác một quả chanh vừa rơi vô cổ họg nó. Nó nghẹn giọng mất một lúc mới mở miệng được: -Bạn nói với thầy những chuyện gì vậy? -Mình hỏi thầy đủ thứ. -Đủ thứ là những chuyện gì? -Chuyện gì cũng hỏi. Cái kiểu trả lời của Quỳnh Như giống như đấm vào miệng người nghe. Hải quắn thần mặt một hồi, rồi khẽ hỏi: -Thế bạn hỏi chuyện gì thầy cũng trả lời à? -Ờ, chuyện gì thầy cũng trả lời. Đang nói, Quỳnh Như bỗng "a" lên: -Chỉ có một chuyện, thầy cố tình lờ đi. -Chuyện gì vậy? -Đó là khi mình hỏi "Chừng nào thầy lấy vợ hả thầy?" -Thế thầy không bảo là khi nào à? -Không. Thầy chỉ cười. Trong khi Hải quắn đang hoang mang không hiểu nhỏ bạn mình hỏi chuyện đó để làm gì, Quỳnh Như bỗng bật cười khúc khích: -Nhưng thầy đâu có giấu mình được. Có lần mình gọi tới, thầy không có ở nhà, mẹ thầy nhấc máy. Thế là mọi chuyện lộ hết. -Là sao? - Hải quắn thở gấp - Mẹ thầy bảo thầy sắp lấy vợ à? -Ờ. Tháng sau thầy cưới vợ. Tự dưng Hải quắn thấy lòng mình nhẹ bỗng, chẳng rõ vì sao. Mặt nó tươi lên: -Vợ thầy là ai vậy? -Mình đâu có biết. Nhưng mình sẽ điều tra. Chẳng biết Quỳnh Như điều tra bằng cách nào mà hai ngày sau, nó kéo áo Hải quắn: -Bạn đi với mình đi! -Đi đâu? Tới nhà thầy Huấn hả? -Không. Bí mật. Hải quắn hiếu kỳ đạp xe theo Quỳnh Như, không hiểu nhỏ bạn định dẫn mình đi đâu. Nó biết nếu nó gặng hỏ, Quỳnh Như cũng không nói nên cứ lầm lũi đạp. Đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, ngoặt qua không biết bao nhiêu ngả phố, Quỳnh Như dừng xe trước nhà bưu điện thành phố. Hải quắn thắc mắc, khi hai đứa loay hoay gửi xe: -Bạn gửi thư à? -Không. Quỳnh Như mỉm cười, rồi nhanh nhẹn băng qua khoảng sân lát sỏi. Khi vào bên trong, nó chậm bước lại và đi rảo qua các quầy dịch vụ nằm san sát nhau dọc tường trong toà nhà rộng mênh mông. Hải quắn tò tò phía sau, vẫn chưa hiểu nhỏ bạn mình định làm gì. Cho đến khi Quỳnh Như dừng bước ở ô cửa kính của quầy chuyển phát nhanh, nhìn lom lom vào bên trong rồi quay sang kề tai Hải quắn nói nhỏ: -Vợ sắp cưới của thầy đó. Hải quắn mới biết ý định của Quỳnh Như khi rủ mình đi theo. -Là ai đâu? - Hải quắn liếc mắt vào bên trong, tò mò hỏi. Quỳnh Như thì thào: -Cô gái ngồi bên trái, đeo bảng tên là Ngọc Minh đó. Hải quắn trố mắt quan sát, bây giờ thì nó đã nhìn rõ vợ sắp cưới của thầy Huấn. Đó là một cô gái xinh xắn, tóc ngắn, mắt một mí. Cô đang vui vẻ giải quyết yêu cầu của khác, nụ cười thường trực trên môi. Hải quắn chưa thấy người nào có nụ cười tươi tắn, rạng rỡ như vậy. -Cô đẹp quá há? Hải quắn nghe tiếng Quỳnh Như vo ve bên tai. Nó cũng vo ve lại: -Ờ, cô đẹp ghê! Hai đứa đang thì thầm, bỗng giật nảy khi nghe tiếng cô Ngọc Minh từ sau ô cửa kính ôn tồn vọng ra: -Các em có cần gì không, các em? Quỳnh Như quay phắt lại, lúng túng khi bắt gặp ánh mắt dò hỏi của vợ sắp cưới của thầy nó. Nó ao ước giá như nó có thể nói "Dạ, tụi em đứng đây chỉ để ngắm cô thôi ạ". Nhưng ý nghĩa đó, khi thốt ra miệng lại thành: -Dạ, không có gì, thưa chị. Cô Ngọc Minh không hỏi thêm, Nhưng Quỳnh Như thấy rõ là cô đang cười với nó. Nó ngượng ngập kéo tay Hải quắn: -Tụi mình về thôi. Buổi sáng đầy ngạc nhiên của con nhà Hải quắn chưa kết thúc ở đó. Tới chỗ chia tay ai về nhà nấy, tự nhiên Quỳnh Như nói: -Hôm nào tụi mình đến nhà cô chơi. -Đến nhà cô? - Hải quắn suýt chút nữa đã bắn cả người lẫn xe lên không - Tụi mình đâu có biết nhà cô? Quỳnh Như nhún vai: -Đã biết chỗ làm của cô tìm ra nhà cô đâu có khó. -Nhưng tụi mình đến nhà cô làm gì? - Hải quắn vẫn tròng lên mặt vẻ ngơ ngác, bắt đầu nghĩ nhỏ bạn mình có vẻ điên điên. -Đến chơi chứ làm gì! Quỳnh Như đáp như thế đó là chuyện đương nhiên, cả thế giới đều biết chỉ có Hải quắn vì quá ngốc nghếch nên không biết thôi. Đã thế, trước khi dấn bàn đạp quẹo sang ngả khác, nó còn buông một câu nhẹ tênh: -Bạn không đi thì mình đi một mình! Tất nhiên câu đó chỉ nhẹ tênh với Quỳnh Như. Với Hải quắn, câu đó nặng chình chịch. Nặng ơi là nặng!