Chương 8 Đầu giờ chiều, Quý ròm, Tiểu Long và Văn Châu lò dò tới bưu cục Bàu Cát đã thấy nhỏ Xảo ngồi bó gối trước hiên. - Anh Nở đâu em? - Quý ròm hỏi. Nhỏ Xảo len lén hất đầu ra sau: - Ảnh còn đứng chỗ quầy bán tem đó! Tiểu Long hỏi: - Làm gì em lấm la lấm lét thế? - Nguy hiểm lắm! - Nhỏ Xảo thì thào. Tiểu Long ngạc nhiên: - Có chuyện gì thế? Nhỏ Xảo rụt cổ: - Công an sắp đến đây đấy! - Công an? - Tiểu Long há hốc miệng – Công an đến đây làm gì? Nhỏ Xảo méo xệch miệng: - Đến bắt em và anh Nở chứ đến làm gì! Tiểu Long càng ngơ ngác: - Ai bảo em vậy? - Cần gì ai bảo! - Nhỏ Xảo sợ hãi láo liên mắt - Thấy những người ngồi đằng sau quầy cứ nhìn chòng chọc vào bọn em rồi quay sang xì xào với nhau, lát lại thấy có người nhấc điện thoại lên quay số là em đoán ra ngay thôi! Người ta gọi công an đấy! Quý ròm cố bấm bụng làm thinh nãy giờ, tới lúc này không nhịn được liền phì cười: - Rõ lo hão! Mới xuống Vũng Tàu bán báo có mấy tháng mà tụi mày đã nhiễm cái máu hình sự của thằng Mạnh rồi! - Rồi nó khịt khịt mũi – Công an người ta phải lo bao nhiêu là việc quan trọng, có đâu rảnh rỗi mà đi bắt anh em mày! Mắt nhỏ Xảo chớp lia: - Em thấy người ta gọi điện thoại rõ ràng kia mà! - Gọi điện thoại đâu có nghĩa là kêu công an đến! Được Quý ròm trấn an, nhỏ Xảo dần dần lấy lại bình tĩnh. Nhưng nó vẫn chưa yên tâm hẳn: - Nhưng tụi em la cà ở đây từ sáng đến giờ, thế nào người ta cũng nghi! - Kệ người ta! - Quý ròm hừ mũi – Mày vào kêu anh Nở mày ra đi! - Thế nào hả Nở? – Khi Nở vừa bước ra, Quý ròm hất hàm hỏi ngay – Mày có phát hiện được người nào khả nghi không? Nở lắc đầu: - Ai vào mua tem dán thư, em cũng để ý, nhưng chẳng thấy phong thư nào giống như những phong thư anh đưa em xem cả! Từ sáng đến giờ chẳng có ai gửi thư cho trung phong Sĩ Hoàng! - Thôi được rồi! - Quý ròm khoát t- Giờ tới lượt tụi tao canh! Anh em mày về đi kẻo công an tới bắt bây giờ! Vừa nói Quý ròm vưa mỉm cười nhìn nhỏ Xảo khiến con bé đỏ mặt ngó lơ chỗ khác. Còn thằng Nở thì ngẩn tò te chẳng hiểu mô tê gì. Nhưng cũng như anh em thằng Nở, bọn Quý ròm đứng đến rã cẳng vẫn chẳng phát hiện ra tông tích của cô gái nọ. Suốt từ khi bọn nó bước vào đến lúc bưu cục đóng cửa, có tới hàng mấy chục người vào bỏ thư và không một phong thư nào lọt khỏi tầm quan sát của ba đứa nhưng rốt cuộc điều tụi nó chờ đợi đã không xuất hiện. Ngày hôm đó hoàn toàn không có ai gửi thư cho trung phong của đội Hy Vọng. - Có bao giờ thằng Nở dò xét không kỹ không hả mày? - Vừa đạp xe, Tiểu Long vừa hoang mang hỏi. - Không đâu! - Quý ròm đáp - Nở tính tình cẩn thận, chi li, chắc chắn nó không để sót! - Thế tại sao cô gái nọ lại không xuất hiện? - Văn Châu nóng nảy quay sang Quý ròm – Hay là hôm nay cô ta không đi gửi thư? Văn Châu hỏi Quý ròm nhưng Tiểu Long lại gật đầu: - Ừ, có thể lắm! Thấy có người đồng tình, Văn Châu hào hứng tiếp: - Như vậy dứt khoát cô ta bị ốm? Tiểu Long lại gật đầu: - Ừ, dứt khoát thế! - Dứt khoát cái con khỉ! – Nghe hai bạn đối đáp một hồi, Quý ròm ngứa tai, gắt - Chỉ toàn là đoán mò! Muốn biết hôm nay cô ta có gửi thư hay không, trưa mai đến gặp anh Sĩ Hoàng hỏi là biết ngay chứ gì! Bị thằng ròm cự nự, nhưng Tiểu Long lại cười toe: - Ừ, hay đấy! Mày thông minh ghê! - Còn phải nói! - Quý ròm khoái chí xổ câu quen thuộc. Trưa hôm sau, Văn Châu ở nhà. Còn Tiểu Long và Quý ròm vừa ra khỏi cổng trường đã phóng thẳng đến nhà anh Sĩ Hoàng. Vừa thấy hai ông nhóc đặt chân qua khỏi cổng, anh Sĩ Hoàng đã hoan hỉ: - Các em đã tìm ra tông tích của cô gái đó rồi sao? - Dạ, chưa ạ! - Quý ròm bẽn lẽn gãi đầu. Trung phong đội Hy Vọng lập tức ỉu xìu: - Thế các em đến tìm anh có chuyện gì? Quý ròm chớp mắt: - Em muốn biết ngày hôm nay anh có nhận được lá thư nào của cô gái đó không ạ? - Có Quý ròm tròn xoe mắt: - Có thật ư? Thái độ của Quý ròm làm người trung phong thắc mắc: - Thì ngày nào mà anh chẳng nhận được thư của cô ta! Sao em kinh ngạc thế? Quý ròm không trả lời thẳng câu hỏi của anh Sĩ Hoàng. Nó nín thở chìa tay ra: - Anh có thể cho em xem qua lá thư đó được không? - Tất nhiên là được! Quý ròm hấp tấp đón lấy lá thư và há hốc miệng khi thấy trên phong bì vẫn là con dấu của bưu cục Bàu Cát và ngày tháng đóng trên phong bì chính là ngày hôm qua. Nội dung của lá thư bên trong vẫn tương tự những lá thư trước, điều đó cho thấy đến tận giờ phút này người hâm mộ bí ẩn kia vẫn không hề biết trung phong Sĩ Hoàng đã được xoá án treo giò trước thời hạn từ lâu. - Lạ thật mày ạ! Tiếng Tiểu Long thì thầm bên tai khiến Quý ròm choàng tỉnh. Nó nhìn anh Sĩ Hoàng: - Anh cho em mượn cả lá thư này nhé! - Để truy tìm tông tích của người gửi ư? - Dạ. - thì em cứ cầm lấy đi! Vừa ra khỏi cổng, Tiểu Long sốt ruột lặp lại câu nói khi nãy: - Lạ thật mày ạ! - Ừ, lạ thật! - Quý ròm đáp xụi lơ. Tiểu Long chặc lưỡi nhắc lại nỗi nghi ngờ hôm qua: - Rõ ràng thằng Nở dò xét không kỹ! Quý ròm nhún vai: - Tao không nghĩ vậy! - Thế theo mày thì tại sao cô gái ấy gửi thư tại bưu cục Bàu Cát mà tụi mình không phát giác được? Quý ròm thở đánh thượt: - Tao nghĩ không ra! Cái kiểu trả lời trớt quớt của thằng ròm khiến Tiểu Long đã quạu càng quạu thêm. Nó hỏi, giọng giận dỗi: - Mày mà nghĩ không ra thì ai mới nghĩ ra? - Có một người? - Giọng Quý ròm thản nhiên. Mắt Tiểu Long chợt loé lên: - Mày muốn nói đến Hạnh ư? - Đúng vậy! Nhỏ Hạnh ngồi nghe Quý ròm thuật lại toàn bộ câu chuyện với vẻ mặt chăm chú. Chăm chú đến mức Quý ròm đã kể dứt từ lâu, cặp mắt của nó vẫn nhắm tịt sau đôi kính cận. Đợi cả buổi vẫn chẳng thấy “nhà thông thái” ừ hử tiếng nào, Quý ròm đâm cáu: - Chán thật! Lại còn muốn làm công chúa ngủ trong rừng! Nhỏ Hạnh có vẻ muốn làm công chúa ngủ trong rừng thật. Mặc cho bạn cà khịa, nó vẫn chẳng buồn mở mắt, cũng chẳng động đậy. Mãi một lúc, nó mới từ từ hé mắt ra. - A ha! - Tiểu Long reo lên – Công chúa dậy rồi! - Sao? - Quý ròm hồi hộp dán mắt vào “nhà thông thái” – Đã khám phá ra điều gì ngoắt nghéo trong chuyện này chưa? - Rồi! - Nhỏ Hạnh cười tươi. - Rồi? - Quý ròm giật mình hỏi lại. Nhỏ Hạnh gật đầu: - Ừ! Quý ròm liếm môi: - Không phải tại anh em thằng Nở bất cẩn chứ? - Không! - Nhỏ Hạnh lắc đầu – Theo Hạ đoán, chuyện này chẳng phải do lỗi của anh em thằng Nở! Tuy vậy cần phải kiểm chứng! - Kiểm chứng bằng cách nào? Nhỏ Hạnh đưa tay ra: - Quý cho Hạnh mượn những lá thư của cô gái nọ đi! Quý ròm lật đật chìa ra phong thư mới nhất. Nhỏ Hạnh đón lấy, nhưng không rút lá thư ra. Nó chỉ liếc mắt qua phong bì một cái rồi hắng giọng: - Những lá kia nữa! Sau khi cầm năm lá thư Quý ròm đưa, nhỏ Hạnh xem xét từng phong bì rồi gật gù, giọng hớn hở: - Quả đúng như Hạnh nghĩ! Cả Quý ròm lẫn Tiểu Long cùng bật hỏi: - Hạnh nghĩ gì thế? Nhỏ Hạnh chỉ lên con tem ở góc phong bì: - Long và Quý xem đi! Đây là con tem gì? Quý ròm cầm lấy phong thư, đưa lên sát mắt: - Tem “Thiếu nữ bên hoa sen” thì sao? - Chả sao cả! - Nhỏ Hạnh vừa cười vừa bày những phong thư khác ra bà Nhưng điều đáng để ý là tất cả những lá thư này đều dán loại tem “Thiếu nữ bên hoa sen”! Giải thích của nhỏ Hạnh khiến Tiểu Long ù ù cạc cạc. Thông minh như Quý ròm mà cũng không hiểu nhỏ Hạnh định dẫn dắt câu chuyện đến đâu. Nó nheo mắt, vẻ bất bình: - Tôi chẳng thấy nhữgn con tem đó có gì quan trọng cả! - Những con tem đó dĩ nhiên không quan trọng! - Nhỏ Hạnh vẫn tỉnh khô – Quan trọng là qua những con tem cùng loại này, chúng ta có thể kết luận cô gái kia đã mua sẵn một loạt tem từ trước, ngay vào lúc loại tem in hình cô thiếu nữ ngồi bên bình hoa sen đang phát hành… - Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi! - Tiểu Long đột ngột reo lên – Lúc ở nhà anh Sĩ Hoàng, tôi cũng nhìn thấy những con tem này trên các xấp thư còn lại. Hình như tất cả những phong thư của cô gái này đều dán tem “Thiếu nữ bên hoa sen” thì phải! Đang hăm hở hét, Tiểu Long chợt ngừng bặt. Mặt nó xịu xuống: - Nhưng… thế thì sao? Nhỏ Hạnh chưa kịp “giải đáp thắc mắc” cho Tiểu Long, Quý ròm đã hí hửng đáp thay: - Rõ là đồ ngốc tử! Vậy mà cũng không hiểu hở! - Quý ròm lên giọng, làm như chính nó chứ không phải nhỏ Hạnh đã phát hiện ra chi tiết quan trọng này - Nếu như tất cả thư từ của cô gái này trong bốn tháng qua đều dán cùng một loại tem, điều đó có nghĩa là cô gái này đã mua sẵn một đống tem để ở nhà, vì vậy khi gửi thư, cô ta không cần phải đặt chân vào quầy bán tem trong bưu cục, mày hiểu chưa? - Chưa hiểu! Lời thú nhận thật thà của Tiểu Long làm Quý ròm tròn mắt: - Mày chưa hiểu thật hả? - Thật! - Tiểu Long bối rối quẹt mũi – Làm sao mày và Hạnh có thể quả quyết là cô gái này dán sẵn tem ở nhà? - Trời đất! Ở bưu điện người ta bán hàng chục loại tem khác nhau, đó là chưa kể các loại tem mới phát hành liên tục, nếu cô gái kia mỗi ngày đều đến bưu điện mua tem thì chắc chắn trên các phong bì của cô ta phải có nhiều loại tem khác nhau chứ làm sao lại dán cùng một loại tem suốt bốn tháng được! - Ờ há! - Tiểu Long gãi đầu – Có vậy mà tao cũng không nghĩ ra! Rồi nó gục gặc đầu, ra vẻ “hiểu vấn đề”: - Hèn gì tụi mình thay nhau đứng canh ở quầy bán tem suốt cả ngày trời mà không thấy cô ta vào mua tem! Đang nói, Tiểu Long bỗng ngẩn mặt: - Nhưng dù không mua tem cô ta cũng phải vào gửi thư chứ? Nhỏ Hạnh không hề tỏ ra lúng túng. Nó chậm rãi đẩy gọng kính trên sống mũi: - Chắc chắn bưu cục Bàu Cát có một hòm thư con ở trước cửa! Cô ta đã bỏ thư vào hòm thư này. Lời khẳng định của “thày bói’ Hạnh khiến Quý ròm phục lăn: - Đúng rồi! Ngay trước bưu cục Bàu Cát có một hòm thư màu vàng.