Jane “Sau này anh đều sẽ vào sách cùng em.” Lục Phi Trầm nói: “Anh đi với em, sẽ không để em chết trước mặt anh.” Sở Dương Băng không lên tiếng, cậu chỉ nằm trong lòng Lục Phi Trầm khẽ gật đầu, tin tưởng lời hắn nói. Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hết một năm. Học lực của Sở Dương Băng trong trường vẫn luôn đứng hạng nhất, tham gia hoạt động cũng đạt được giải thưởng, giành được suất du học nước ngoài nhưng cậu không đi. Cậu không hay xuất hiện trong trường, Nhưng Đại học Định An luôn lưu truyền một truyền thuyết về một học bá còn đẹp hơn cả minh tinh. Khi gần kết thúc đại học năm hai, trong cõi mơ hồ Sở Dương Băng có dự cảm, câu chuyện mới sắp bắt đầu. Lúc đó Sở Dương Băng đang ở trong phòng tự học, sau khi có dự cảm thì khựng lại một chút, vẻ mặt bình tĩnh thu dọn sách vở chuẩn bị đi về. Lão đại trong phòng ký túc xá cũ của cậu hỏi: “Về à? Buổi chiều còn có tiết đấy.” “Không tới, giúp em xin nghỉ một ngày nhé!” Sở Dương Băng quay lại nói. Tuy Sở Dương Băng đã chuyển ra ngoài nhưng mối quan hệ giữa cậu và các anh em trong phòng ký túc xá cũ vẫn rất tốt, lão đại đoán có lẽ cậu có chuyện quan trọng phải giải quyết: “Ok, đi đường cẩn thận.” “Vâng.” Sở Dương Băng vác balo đi về. Khi Sở Dương Băng về đến nhà, Lục Phi Trầm vừa nấu xong bữa trưa cho cậu, bưng lên bàn nói: “Vừa đúng lúc, lại ăn cơm trưa nào.” Sở Dương Băng gật đầu, ngồi xuống bàn ăn cùng ăn cơm trưa với Lục Phi Trầm. Sau bữa cơm, Lục Phi Trầm đặt ly trà sữa mà Sở Dương Băng nói muốn uống trước mặt cậu. Sở Dương Băng cắn ống hút, hút một hơi trà sữa rồi đứng dậy lấy Quyển sách kinh dị đến, nói: “Em cảm giác câu chuyện mới sắp bắt đầu, chắc là đêm nay sẽ vào sách.” “Được.” Lục Phi Trầm gật đầu nói: “Chúng ta cùng xem.” “Vực thẳm kêu gọi” Định mệnh sẽ tự giải quyết vấn đề. Chỉ cần bạn hiểu được âm thanh không người hiểu. “Nghĩa là sao trời?” Sở Dương Băng hoảng hồn nhìn hai câu gợi ý ngắn ngủn kia, nói: “Định mệnh sẽ tự giải quyết vấn đề, ý nó là muốn chúng ta nhận mệnh chờ chết hả?” “Âm thanh không người hiểu? Âm thanh không người hiểu là cái gì?” Sở Dương Băng khó chịu cau mày, nói thật tâm trạng của cậu khi nhìn thấy hai dòng gợi ý này thật sự vô cùng nát bét. Bởi vì gợi ý trước khi vào sách thường là điểm mấu chốt của toàn bộ câu chuyện, nhưng từ khi gặp được Lục Phi Trầm, gợi ý mà Quyển sách kinh dị đưa ra ngày càng tối nghĩa không rõ ràng. Lần này lại chỉ còn mỗi hai dòng, trong đó một dòng là cái quỷ “Định mệnh sẽ tự giải quyết vấn đề” gì đó. Nếu định mệnh sẽ tự giải quyết vấn đề thì cậu năm lần bảy lượt khổ sở sinh tồn trong câu chuyện làm quái gì. Sau khi Lục Phi Trầm đọc xong thì khép sách lại, thả một nụ hôn động viên lên trán Sở Dương Băng, nói: “Đừng nóng vội, bình tĩnh. Quyển sách kinh dị không bao giờ lừa gạt, nếu nó nói vậy thì chúng ta cứ tin nó.” Lục Phi Trầm nhìn Sở Dương Băng rồi nói tiếp: “Nhưng trước khi câu chuyện bắt đầu, cho dù chỉ có hai câu chúng ta cũng phải phân tích hàm nghĩa trong đó.” Sự bình tĩnh và lý trí của Lục Phi Trầm truyền sang Sở Dương Băng khiến lòng cậu yên ổn lại. Lục Phi Trầm lấy máy tính mở kho tài liệu ra search thử, nói: “Câu đầu tiên Định mệnh sẽ tự giải quyết vấn đề là một ngạn ngữ của La Mã, xuất phát từ sử thi Aeneid của Virgil. Sử thi Aeneis kể về người anh hùng Aeneas của thành Troy sau khi bị liên quân Hy Lạp phá thành thì dẫn theo người lưu lạc đến vùng Latinh Italia, trở thành đức vua khai quốc của nước La Mã giai đoạn này.” “Câu chuyện mà Quyển sách kinh dị đưa ra có lẽ không liên quan lắm với loại sự thi anh hùng Aeneid, vậy quan trọng nằm ở ẩn ý của câu nói này.” Lục Phi Trầm trầm ngâm một lát, nói: “Định mệnh sẽ tự giải quyết vấn đề, chỉ cần bạn hiểu được âm thanh không người hiểu…. Câu đầu thì nói phải tin tưởng vào định mệnh, nhưng thêm câu sau thì lại nói cho chúng ta biết điều quan trọng nhất là thứ gọi là âm thanh không người hiểu.” “Phải hiểu âm thanh không người hiểu thì định mệnh mới tự giải quyết vấn đề.” Sở Dương Băng nói ra suy nghĩ của Lục Phi Trầm: “Cho nên thứ quan trọng nhất trong câu chuyện chính là âm thanh không người hiểu?” “Đúng vậy, hi vọng trong những người tham gia câu chuyện này sẽ có người hiểu được âm thanh không người hiểu đó.” Lục Phi Trầm thở dài một hơi. Câu chuyện này có biến số quá lớn, thứ gọi là “âm thanh không người hiểu” rốt cuộc là gì, nhưng ai có thể nghe hiểu, đến cả Lục Phi Trầm cũng không dám chắc mình sẽ nghe hiểu được. “Hèn gì gợi ý nói Định mệnh sẽ tự giải quyết vấn đề.” Sở Dương Băng giễu cợt nói: “Thế này không dựa vào định mệnh cũng không được….” Gợi ý trên cơ bản là: Nghe hiểu được, mọi chuyện tự nhiên sẽ dễ dàng giải quyết, nghe không hiểu, thì chuẩn bị đi đầu thai đi. Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm không nói chuyện nữa, Sở Dương Băng ôm ly trà sữa Lục Phi Trầm pha cho cậu dựa vào trong lồng ngực hắn, hai người lẳng lặng ôm nhau hưởng thụ sự bình yên trước cơn bão táp. Gần nửa đêm, Lục Phi Trầm kéo Sở Dương Băng lại nói: “Lần này chúng ta ngủ chung đi.” “Được.” Trong bóng đêm, Sở Dương Băng vươn tay khắc họa khuôn mặt Lục Phi Trầm. Cho dù sau khi tỉnh dậy người bên cạnh đã là một thi thể lạnh như băng, nhưng nghĩ đến thi thể ấy là ai thì sẽ không thấy sợ hãi nữa. Hai người an vị trên giường xong, Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng nằm đối mặt, ôm lấy nhau. Đây là lần đầu tiên Sở Dương Băng không dùng tư thế nhập liệm tiêu chuẩn chờ đến lúc tiến vào câu chuyện nữa. Trong lòng Lục Phi Trầm, cậu cảm nhận được sự an tâm trước giờ chưa từng có. Nửa đêm lặng lẽ kéo đến, hai người rơi vào mộng cảnh. Mây đen giăng kín không trung, cuồng phong gào thét vần vũ giữa đất trời, biển lớn nổi giận đập lên bờ, khung cảnh bão táp đã xuất hiện. Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm choàng tỉnh cũng cảm nhận được sức mạnh của cuồng phong chấn động thân thể. Sở Dương Băng nhìn bốn phía chung quanh, cậu và Lục Phi Trầm đang ở trước một tòa biệt thự ba tầng màu trắng, cùng đứng với họ còn có hai nam giới khác. Một trong hai người này Sở Dương Băng có quen biết, anh ta là Vivian từng tham dự câu chuyện đầu tiên Đêm máu kinh hoàng của Sở Dương Băng. Vivian cũng nhìn thấy Sở Dương bèn gật đầu ra hiệu với cậu. Cách biệt thự không xa là biển cả sóng cuộn ầm ầm, lối kiến trúc của căn biệt thự này là kiểu Âu cổ điển có vẻ đã nhuốm màu thời gian. Dây leo màu xanh bò đầy mặt tường, có vài chỗ còn bị tróc sơn, nhìn tổng thể hẳn là bị gió biển ẩm ướt quanh năm ăn mòn. Hoa viên ở bên biệt thự có lẽ đã lâu không có người chăm bón trở nên vô cùng hoang vu, cánh cửa sắt của hoa viên loang lổ vết rỉ sét. Nấm mốc màu đen và rêu xanh mọc lên khắp nơi, trong căn biệt thự này dù là loài thực vật không gặp sáng cũng có thể sinh trưởng mạnh mẽ. Mây đen che sáng, hơi ẩm của gió biển, Sở Dương Băng kết luận đây là một căn biệt thự ven biển đầy mục nát và cũ kỹ. Sở Dương Băng bắt đầu chú ý trang phục của mình, sau khi tiến vào câu chuyện trang phục của người tham dự sẽ có một vài thay đổi, hiện tại Sở Dương Băng mặc một bột đồ vest được cắt may vừa người nhưng nhìn kỹ có thể nhận ra đã khá cũ. Có thể thấy chủ nhân của bộ đồ vest này rất trân trọng nó, giữ gìn rất cẩn thận. Nhưng cũng có thể vì cuộc sống khó khăn, chỉ có mỗi bộ đồ này để đi gặp gỡ người khác, bởi vậy phải bảo quản nó một cách cẩn thận. Quần áo của Lục Phi Trầm thì tốt hơn nhiều, tuy cũng là đồ vest nhưng từ lớp áo may ô bó sát cầu kỳ và áo khoác thẳng thớm có thể nhìn ra chủ nhân của nó là một quý ngài thanh lịch. Hai người còn lại cũng mặc đồ vest, Sở Dương Băng suy đoán thân phận của bốn người họ chắc là khách do chủ căn biệt thự này mời đến. Ngay khi Sở Dương Băng đang quan sát tình hình xung quanh thì cánh cửa lớn của biệt thự bỗng mở ra, một người đàn ông da đen cường tráng mở cửa, lạnh lùng nhìn chăm chăm bọn họ, ánh mắt ấy khiến Sở Dương Băng có ảo giác như bị một loài thú hoang nào đó theo dõi. Y mở cửa thấy bọn họ bèn nghiêng người ra hiệu cho cả đám tiến vào. Đám người Sở Dương Băng liếc mắt nhìn nhau, hết cách đành phải cất bước vào căn biệt thự này. Trước khi bước vào, Sở Dương Băng bỗng có một dự cảm chẳng lành. Bên trong biệt thự không mở đèn, ánh mặt trời xuyên qua từng tầng mây đen, le lói hắt ánh sáng mờ mờ vào trong. Cảm giác sợ hãi khi bị theo dõi khiến Sở Dương Băng quen thuộc đến lạ, trong bóng tối tựa như có một sinh vật nào đó bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chặp bốn con giun dế không biết lượng sức tự chui đầu vào lưới này một cách ác độc. Trong biệt thự rất tối tăm ngột ngạt, hơi ẩm trộn lẫn với mùi mốc dơ bẩn khiến ngũ giác thậm chí cả giác quan thứ sáu chẳng biết có tồn tại hay không của cậu đều tịt tòi. Người mở cửa quay người đi về hướng phòng khách, bóng lưng vững chải dẫn họ đến phòng khách xong thì lui xuống. Có một quý cô đã ngồi ở đây, tựa hồ đã chờ từ rất lâu, vừa thấy bốn người họ liền giơ tay ra hiệu: “Mời ngồi.” Bốn người Sở Dương Băng ngồi xuống ghế salon, quý cô này đi thẳng vào vấn đề chính: “Tôi là Clauris Hall, mục đích thuê bốn vị trinh thám đây là để tìm kiếm bản thảo mà tôi đánh mất.” Trinh thám? Bản thảo? Vậy ra thân phận của bọn họ là trinh thám, còn cô Clauris này là một tác gia? Lục Phi Trầm vẻ mặt không đổi tiếp lời: “Quý cô Clauris, tuy chúng tôi là thám tử nhưng dù có là thám tử giỏi cách mấy cũng không thể bỗng dưng tìm ra thứ mà cô làm mất, xin hãy nói rõ tường tận tình huống?” Clauris khựng lại một chút, vẻ mặt có hơi rối rắm nói: “Anh trai tôi…..là một người điên.” Sở Dương Băng thầm giật mình, không hề ngờ tới Clauris lại mở đầu câu chuyện như thế này. “Anh của tôi là Colvin Hall cách đây vài năm đã bị điên, lúc đó khi biên tập của tôi là ngài Burton đến thăm bỗng nhiên bị anh ta giết chết, sau đó anh ta giấu luôn bản thảo của tôi rồi mất tích.” Clauris sốt ruột nói:”Mọi người cũng biết đấy, tôi là một tác gia, thời hạn nộp bài cho nhà xuất bản đang đến gần, tôi bắt buộc phải nộp bài cho phía xuất bản đúng lịch.” “Gượm đã thưa quý cô.” Vivian ở bên cạnh đưa ra nghi vấn: “Cô nói anh trai cô sau khi giết người thì giấu bản thảo của cô rồi mất tích, nên cô mới thuê bốn người chúng tôi đến tìm bản thảo cho mình. Nhưng quý cô à, ở đây là ven biển, nếu như anh của cô tiện tay vứt bản thảo ra ngoài biển thì có Chúa cũng không tìm được!” ************************************* [1] Ngạn ngữ của La Mã, được trích dẫn từ “Sử thi Aeneid” của Virgil