Jane “Bốp bốp bốp” Một tràng vỗ tay hấp dẫn sự chú ý của Sở Dương Băng, cậu quay đầu nhìn về phía lâu đài. Thấp thoáng trên khung cửa sổ của tòa lâu đài cao cao ấy, bá tước Cappadocia đang ngồi ở đó, mái tóc rối tung mềm mại phủ trên người hắn, hắn tựa như vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ dài. Ánh sáng của buổi chiều tà ánh lên trong đôi mắt mông lung, dập dìu sóng vỗ, khiến người khác bị ảo giác về vẻ thâm tình nóng bỏng. Rõ ràng bá tước Cappadocia đã nhìn thấy hết trò hay này nhưng lại không hề tỏ ra khó chịu khi Sở Dương Băng siết chết gian tế bị xiên trên cọc gỗ của hắn, vẻ mặt hắn chỉ toàn là niềm vui thưởng thức. Sở Dương Băng ngước đầu, nhắm mắt lại rồi bỗng nhiên nở nụ cười. Cậu thật sự không hiểu câu chuyện này, cũng không hiểu bá tước Cappadocia. Từ khi câu chuyện bắt đầu đến bây giờ, bá tước Cappadocia luôn sắm trọn vai nhân vật của mình, hắn là ma cà rồng máu lạnh, là bá tước tàn bạo, là kỵ sĩ hung danh nức tiếng. Hắn bước ra từ tiếng chuông và ánh nến trong màn trời u tối, rồi lại đưa một vị quý nữ đi khi sự phồn hoa đã khép lại. Hắn cười điên loạn trong buổi vũ hội, vờ làm thân sĩ trong những bữa tiệc tối. Hắn rõ ràng là nhân vật bên trong câu chuyện, lại hành động như người xem cuộc vui. Bây giờ ngẫm lại vài ngày trước, có lẽ từ buổi vũ hội mà Diana mang phải giày nhảy đỏ không ngừng nhảy nhót, bá tước Cappadocia đã sớm nhìn ra ý đồ giết bọn họ của Mary. Nhưng hắn không hề ngăn cản, thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa. Hắn nhìn từng người từng người thiếu nữ ấy chết đi, nhìn thảm kịch máu tươi trộn lẫn tuyệt vọng liên tục được biểu diễn ở ngay trước mắt mình. Hắn tàn bạo, khát máu, lạnh lùng lại khiến người khác hiểu nhầm hắn là người thâm tình, nhã nhẵn, lễ độ. Hẳn quả nhiên là quái vật! Sở Dương Băng mở mắt cúi người hái xuống một nhành hoa hồng, cầm lấy nó run rẩy nói với bá tước Cappadocia: “Bá tước Cappadocia, bằng danh nghĩa của hoa hồng, ta có thể cùng ngài trải qua đêm nay không?” Sở Dương Băng bây giờ khắp người là vết thương máu me chằng chịt, dù gì tối nay cậu chắc chắn sẽ là người bị mời, tội gì không chủ động ra tay, cậu không chịu được cảm giác bất lực bị động làm theo cốt truyện và quy tắc nữa rồi! Đêm nay! Chính là đêm nay! Lilith và Vivian đã biết thân phận của Mary và đám hầu gái, đêm nay chắc chắn bọn họ sẽ ra tay. Sở Dương Băng tin tưởng họ, cậu đưa ra lời mời với bá tước, nếu Lilith và Vivian giết được Mary và những người hầu gái của bà ta, cậu có thể sống sót qua đêm nay. Nếu như Lilith và Vivian thất bại, đêm nay người tiếp theo vào phòng hình thất sẽ là cậu! Cậu có thể tranh thủ thời gian thêm một đêm nữa vì bọn họ. “Đương nhiên, đây là vinh hạnh của ta.” Ánh mắt của bá tước Cappadocia toát lên sự vui vẻ, xoay người rời đi: “Mong đợi tối nay được gặp lại em.” Sau khi bá tước Cappadocia đi vào, Sở Dương Băng nhanh chóng hái hoa hồng đỏ, đưa những bông hoa hồng này cho quản gia đang chờ đợi. “Vất vả cho ngài rồi, tiểu thư Alice.” Quản gia cúi người hành lễ: “Ngài vẫn còn một chút thời gian chuẩn bị cho yến tiệc.” Sở Dương Băng gật đầu, cậu vội vàng quay về phòng tìm vài chiếc váy sạch sẽ, xem như khăn lau mà xử lý vết thương và máu trên người. Sau đó xé váy ra thành những dải băng, đương nhiên cậu không quên đổi một bộ đầm khác thay thế. Sở Dương Băng xử lý xong xuôi mọi việc, cậu quay đầu nhìn chiếc gương trên bàn trang điểm. Dưới ánh nến đang nhảy nhót, người trong gương cũng đang nhìn cậu. Cậu đẩy cửa ra, rời đi không quay đầu lại. Đây là buổi yến tiệc đêm thứ sáu, bá tước Cappadocia theo tiếng chuông và ánh nến xuất hiện trong yến hội. Buổi yến tiệc lần này danh nghĩa thì còn, thực tế đã mất. Mỗi người tham gia đều có tâm trạng riêng. Mary ngồi ở một bên, dưới lớp mũ sa là khuôn mặt đã khôi phục lại vẻ đẹp và sự lộng lẫy như xưa, hiển nhiên máu của Maria đêm thứ năm đã mang về lại vẻ thanh xuân về cho bà ta. Ánh mắt tham lam mà thâm độc của Mary lướt qua Lilith, Vivian và Sở Dương Băng. Lilith khẽ cười, chiếc dao ăn trong tay đâm vào miếng thịt bò còn rướm máu, lưỡi dao và đĩa sứ trong quá trình cắt thịt vang ra tiếng ma sát chói tai, Vivian bình tĩnh bưng chân nến đến trước mặt mình, thổi tắt từng cái một. Sở Dương Băng nhìn hành động của hai người họ, đây rõ ràng là một loại tín hiệu ngầm giữa Lilith và Vivian. Ba người hầu gái của Mary từng vì bị xem là nữ phù thủy mà bị bêu đầu, thi thể bị xiên trên cọc gỗ dùng lửa thiêu, mà bản thân Mary thì bị nhốt trong lâu đài không hề có một tia sáng cho tới chết. Muốn khiến cho đám quái vật không hiểu vì sao vẫn còn tồn tại trên nhân thế này chui ngược về lại đất mẹ, biện pháp hữu hiệu có thể thử đó chính là tiễn vong chúng bằng chính phương pháp đã từng khiến chúng chết trước đó! Sở Dương Băng, Lilith và Vivian nhìn nhau một chút, tự xác nhận kế hoạch của nhau. Buổi yến tiệc mỗi người một tâm trạng này diễn ra đến hồi kết, bá tước Cappadocia đứng lên, trong tay hắn cầm một bó hoa hồng, Sở Dương Băng nhận ra bó hoa hồng đó là do cậu vừa mới hái ra từ hoa viên. Bá tước Cappadocia nhìn Sở Dương Băng, ánh mắt nóng rực như chiếc lưỡi của ngọn lửa liếm láp khắp người cậu. Cái cảm giác ấy, Sở Dương Băng rất khó hình dung. Nếu quả thật phải nói thì đại khái giống như hồ băng thiêu đốt. Đổ dầu hỏa vào trong hồ băng, dầu hỏa sẽ không hòa tan với nước đá bên trong hồ, nó sẽ chuyển động ở trên bề mặt của dòng nước, lan rộng khắp mặt hồ. Lúc này chỉ cần quẹt một que diêm là có thể nhen lửa cho toàn bộ hồ nước. Thậm chí ngọn lửa bốc lên còn có thể cháy lan ra theo sự di chuyển của dòng nước, mà ẩn dưới biểu tượng sôi trào này là nguồn nước ngầm lạnh băng cuồn cuộn. Sở Dương Băng cảm thấy cậu chính là que diêm bị tung ra, còn đôi mắt của bá tước Cappadocia là hồ băng bị nhen lửa. Cappadocia dâng bó hoa hồng kia cho Sở Dương Băng, nói: “Bằng danh nghĩa của hoa hồng, ta sẽ trải qua đêm nay cùng em.” Sở Dương Băng nhận lấy bó hồng, một tay ôm hoa trước ngực, một tay khác bị bá tước Cappadocia nâng lên, đứng dậy theo động tác của hắn, sau đó rời khỏi cuộc yến tiệc dưới sự dẫn dắt của bá tước. Sở Dương Băng không biết khi những người khác bị mời đi có cảm giác như thế nào, còn cậu là tim đập như muốn nhảy ra khỏi ngực, máu chạy rần rần trong người, bởi vì sợ hãi nên cậu luôn ở trong trạng thái căng thẳng. Bất kể trước đó hùng hồn cứng miệng thế nào, chứng kiến những điều gì, thì khi hiện thực thật sự luân chuyển đến phiên mình, bạn chắc chắn sẽ sợ hãi. Bàn tay bá tước Cappadocia đang nắm lấy cậu rất lạnh, Sở Dương Băng nắm tay hắn mà như sờ vào thi thể, thực tế thì Cappadocia cũng coi như là thi thể rồi còn gì. Trái tim hắn từ lâu đã không còn nhịp đập, cơ thể hắn từ lâu đã không còn độ ấm, hô hấp của hắn đã dừng lại từ lâu, từ tháng năm đã không cách nào tính rõ được ấy, hắn đã từ bỏ ánh sáng, tìm được một loại tồn tại vĩnh hằng trên danh nghĩa khác từ trong bóng đêm. Sở Dương Băng đi theo sau bá tước Cappadocia khoảng độ nửa bước chân, nghiêng đầu nhìn bóng lưng của hắn. Họ đi qua một hành lang khúc khủy quanh co dài đằng đẳng, bước lên cầu thang xoắn ốc, đi thẳng đến căn phòng của bá tước Cappadocia. Bá tước Cappadocia dẫn theo Sở Dương Băng đẩy cửa tiến vào, một không gian càng to lớn hoa lệ hơn bày ra trước mắt cậu. Trong phòng của bá tước Cappadocia chỉ có một giá nến được chạm trổ thành hình bàn tay ngọc ngà của người thiếu nữ đang nâng đỡ những ngọn nến lập lòe ở trên tường, những ánh nến càng sáng thì ở trong bóng đêm vô hạn vô biên này lại càng yếu ớt đến đáng thương. Bởi vì ánh sáng quá mờ, Sở Dương Băng hoàn toàn không thấy rõ toàn cảnh gian phòng. Trong phòng đặt một chiếc ghế cao dùng cho một người, nhưng đó không hẳn gọi là ghế mà phải là ngai vàng của bá tước Cappadocia. Bá tước Cappadocia buông tay Sở Dương Băng ra đi tới ngồi xuống, sau đó đưa tay nói với Sở Dương Băng: “Lại đây, Alice.” Tim Sở Dương Băng nảy lên một cái, thử thăm dò đi trới trước mặt bá tước Cappadocia. “Lại đây, đến bên cạnh ta.” Sở Dương Băng đi đến, theo động tác của hắn mà ngồi xổm xuống bên cạnh chân hắn. Đêm nay cậu mặc một bộ váy ren màu trắng thuần, làn váy trắng xõa ra trên nền thảm trải sàn màu đỏ nhung, cậu như một chú hạc trắng noãn mềm mại rơi vào trong vũng máu. Bá tước Cappadocia khoát tay lên đầu cậu, vuốt ve từ sợi tóc mềm mại trượt tới gương mặt cậu. “Có phải em đang suy nghĩ vì sao ta phải làm như vậy? Vì sao ta muốn mời quý nữ đến lâu đài của mình? Vì sao đứng nhìn Mary dùng máu của các em để duy trì thanh xuân của bà ta?” Sở Dương Băng ngẩng đầu nhìn hắn, bên trong gian phòng rộng lớn trống trải, gương mặt của bá tước Cappadocia ẩn hiện không rõ. Ngón tay đang xoa trên gương mặt Sở Dương Băng của bá tước Cappadocia nhẹ nhàng di chuyển, đầu ngón tay lạnh như băng chạm lên da thịt mềm mại của cậu. “Bao nhiêu đêm dài đằng đẳng cô độc, bao nhiêu câu chuyện nhàm chán mà buồn cười.” Trong đêm tối, tất cả những tình cảm cuồng nhiệt phóng khoáng nơi đôi mắt của bá tước Cappadocia đều biến mất sạch sẽ, một màu đỏ tươi đột nhiên lộ ra. Hắn ngồi ngay ngắn trên ngai vàng của mình, tháo bỏ tất cả lớp ngụy trang, bày ra thân phận bá tước ma cà rồng lạnh lùng. Xưa nay hắn vốn không phải là thân sĩ nho nhã lễ độ gì, tất cả điều đó đều là lớp ngụy trang lừa dối của riêng kẻ săn mồi. Trong khung cảnh hỗn độn ấy, Cappadocia tóm chặt lấy cằm của Sở Dương Băng, ép buộc cậu ngẩng đầu nhìn hắn. “Em, ta…..ai mà chẳng dò dẫm từng bước? Ai mà không phải là con rối? Ai mà không mặc người sắp đặt?” Sở Dương Băng nhìn hắn, hơi hoang mang. Có nghĩa là sao? Hắn có ý gì? Nhìn thấy gương mặt sợ hãi nghi ngờ của Sở Dương Băng, Cappadocia chợt cười như phát điên. “Ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha….” Tiếng cười điên cuồng của hắn vang vọng khắp căn phòng, nhưng Sở Dương Băng lại nghe được nỗi đau khổ đằng trong tiếng cười ấy. Cười xong, bá tước Cappadocia kéo khóe môi đẹp tươi của hắn ra, lộ ra răng nanh trắng hếu bên trong, hắn cất giọng điệu như ngâm nga nói: “Ta là vết thương, cũng là lưỡi dao. Ta là tử tù, cũng là tên đồ tể.” Nỗi sợ hãi khổng lồ bao trùm lên người Sở Dương Băng, tại sao? Tại sao bá tước Cappadocia biết được trên “Quyển sách kinh dị” viết những gì? Rốt cuộc bá tước Cappadocia đã biết những gì? Không, hoặc là nói, rốt cuộc hắn đã biết được bao nhiêu? Từng hình ảnh từ khi đến lâu đài có liên quan đến bá tước Cappadocia chiếu lại trong não cậu, buổi tối khi hắn theo tiếng chuông cùng ánh nến khoan thai đến chậm, hắn ngồi đàng hoàng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, hắn chỉ đưa ra lời mời khi tới lúc cần thiết, sau khi lời mời kết thúc hắn bỏ mặc “Qúy nữ” bước vào trong cạm bẫy máu me của Mary. Hắn nhìn từng vở kịch hay, nhưng điều hắn cười nhạo có lẽ là chính hắn cũng là người trong vở kịch này. Bàn tay đang bóp mặt Sở Dương Băng của bá tước Cappadocia bỗng nhiên tăng sức, Sở Dương Băng bị ép thẳng tắp lưng, duỗi dài cổ. Bá tước Cappadocia cúi ngưới, răng nanh trắng hếu đè lên động mạch trên cổ Sở Dương Băng, nỗi sợ hãi do nơi yếu hại bị thứ sắc bén tóm lấy quét sạch nội tâm Sở Dương Băng. Cậu bắt đầu không kiềm chế được mà run rẩy, trên da thấm ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng manh, sóng lưng thẳng tắp dường như bị gồng đến sắp đứt. Bá tước Cappadocia lại không thực hiện động tác tiếp theo ngay mà êm ái hỏi: “Sợ không?” Cái gáy bị kéo căng của Sở Dương Băng lộ ra xương sụn, cậu há miệng thở từng hớp, hầu kết trượt lên trượt xuống, cuối cùng vẫn nói: “Sợ”