Kính thủy chân hương

Chương 8 : Trừng trị điêu nô

Lan Hinh quận chúa đang bực mình vì đụng phải khối sắt, không có chỗ phát tiết, giờ đột nhiên nghe thấy lời nói mang theo thản nhiên trào phúng, quan trọng nhất là người ta đang mắng mình là ‘chó’, không khỏi nổi điên lên. Hơn nữa, nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc, khí chất xuất chúng của Nguyệt Băng, trong lòng ghen tị điên cuồng, lập tức mất hết lý trí. - Tiện nhân này lại là ai? Cũng dám mắng bản quận chúa là chó! Vân ma ma, hung hăng tát cho ta! Hiên Viên Phương Phỉ nghe vậy, không khỏi chậc chậc lắc đầu, bái phục chỉ số thông minh của Lan Hinh quận chúa. Đụng phải nàng còn may, nhưng cũng dám đụng tới hoàng tỷ, coi như Lan Hinh quận chúa xui xẻo, có thể xem như hôm nay là ngày xui nhất trong cuộc đời nàng ta! Hừ hừ, cũng tốt, cho cái tên ếch ngồi đáy giếng này kiến thức một chút uy phong của Trưởng Công chúa. Vân ma ma nghe thế, sắc mặt biến thành hung ác, dẫn theo hai nha đầu tiến lên, muốn đem bực bội đều phát tiết trên người Nguyệt Băng. Hiên Viên Phương Phỉ lại thầm than hai câu, đúng là chủ nào tớ nấy, ngu ngốc như nhau, một lũ não tàn! - Kẻ nào dám đụng tới Trưởng Công chúa! Trân Châu sắc mặt lạnh lẽo, mang theo nữ quan uy nghiêm, cầm ngọc bài khắc hai chữ Chân Hương giơ lên, giọng nói lạnh lùng. Nhìn thấy ngọc bài điêu khắc tinh xảo, đứng từ xa cũng thấy được chất ngọc là thượng đẳng, chắc chắn chỉ có hoàng thất mới có đãi ngộ này, mọi người đều hốt hoảng. Chân Hương công chúa, đó là ác mộng của kinh thành! Không ngờ ở đây lại đụng phải, lại còn có người dám mạo phạm vị sát thần này! - Trưởng Công chúa thứ tội, tiện nô không biết, mạo phạm ngọc thể… Vân ma ma run lên, vội vàng quỳ xuống dập đầu. Đám nha đầu đi theo cũng không tránh khỏi số phận, đều sợ hãi vạn phần. Lan Hinh quận chúa sắc mặt trắng bệch. Cứ tưởng là quả hồng mềm, ai ngờ lại là một khối sắt lớn hơn. Nếu nói đắc tội Hiên Viên Phương Phỉ không sao, mặc dù là công chúa, nhưng cũng không có ngọc bài, chứng tỏ thân phận không cao lắm. Nhưng có ngọc bài chứng minh thân phận, chỉ có Trưởng công chúa mà thôi. Mà địa vị của Trưởng Công chúa, chỉ cần là người đều biết. Hơn nữa, được xưng là Trưởng công chúa, chỉ có công chúa huyết thống thuần khiết mà thôi. Người như thế thường thường thâm chịu đế sủng, quyền lực vô hạn. Một quận chúa nho nhỏ có thể đắc tội được sao? - Ai biết nàng có thật là Trưởng công chúa hay không, chúng ta lại chưa từng thấy ngọc bài… Lan Hinh quận chúa còn cường chống, nhưng giọng nói run run vẫn chứng minh nàng đang sợ hãi. Ngu xuẩn! Mọi người đều đồng thời mắng trong lòng. Dưới chân thiên tử, có kẻ dám mạo danh người hoàng thất sao? Hơn nữa còn mạo danh sát thần Chân Hương Trưởng công chúa, không phải tương đương muốn chết sao? Lí do gượng gạo như thế mà nàng cũng nghĩ ra được! Thật không hiểu sao Lễ Vương lại sủng ái đứa con gái ngu ngốc như vậy! - Ha ha, Lan Hinh đường muội nghi ngờ thân phận của bản cung? Có cần đến trước mặt phụ hoàng để xác nhận hay không? Nguyệt Băng cười khẽ, nét mặt thản nhiên, thanh âm không nhiều cảm tình, khó làm người ta nắm bắt suy nghĩ của nàng. - Chân Hương đường tỷ… Muội muội ngu dốt, có mắt không tròng, mong tỷ đừng chấp nhặt! Lan Hinh quận chúa nghe Nguyệt Băng gọi nàng đường muội, cứ nghĩ Nguyệt Băng bận tâm phụ vương nàng, cho nàng cơ hội để chuộc tội, không khỏi cười nói. - A, vậy sao? Lan Hinh đường muội không hổ danh là quận chúa, cử chỉ tao nhã có lễ, đường tỷ mặc cảm đâu… Mọi người trong cửa hàng đều rất muốn cười, nhưng bận tâm địa vị của đám người Nguyệt Băng mà phải nín nhịn. Chân Hương công chúa đang trào phúng Lan Hinh quận chúa đâu. Rõ ràng bộ dáng như người đàn bà chanh chua, giữa thanh thiên bạch nhật mà công nhiên cướp quần áo của người khác, còn mắng người ta, đụng tới khối sắt thì nịnh nọt. Hơn nữa, đường đường là quận chúa của một nước, lại cứ luôn miệng ‘tiện nhân’, đúng là… không có giáo dưỡng, mất hết mặt mũi quốc gia! - Muội muội làm sao bằng được Chân Hương đường tỷ. Đường tỷ xinh đẹp tuyệt sắc, phong thái giống y hệt Hoàng thẩm năm đó! Lan Hinh quận chúa còn chưa nghe ra Nguyệt Băng đang châm chọc nàng, cố sức nịnh bợ. - Vậy sao? – Nguyệt Băng cười nhạt, chợt trầm giọng nói – Thế mà vẫn có người dám mắng đường tỷ là ‘tiện nhân’ đâu. Đường tỷ thật sự không hiểu, hai chữ này cũng dám có người dùng để gọi công chúa của một nước sao? Lan Hinh quận chúa trắng bệch mặt. - Lan Hinh đường muội nói xem, tội này nên xử trí thế nào? A, đường tỷ quên mất, còn dám động thủ đánh công chúa nữa. Từ khi sinh ra tới giờ, phụ hoàng mẫu hậu còn chưa từng nặng lời với đường tỷ một câu, chứ đừng nói là tát miệng. Không hiểu sao có kẻ dám leo lên đầu phụ hoàng mẫu hậu như thế. Để người có tâm nghe, không chừng còn suy nghĩ có thể hay không định tạo phản đâu… Nguyệt Băng thở dài, thanh âm không nhiều cảm xúc, cứ như nàng đang lẩm bẩm một mình. Nhưng ai nghe được đều không khỏi âm thầm kinh hãi. Này… chỉ một lần tranh chấp nhỏ, chẳng nhẽ thăng cấp đến tranh quyền đoạt vị của đế vương rồi sao? Có nghiêm trọng như thế sao? Nhưng nghe Nguyệt Băng nói thế, nhiều người đều sẽ mơ màng, suy nghĩ có thật sự Lễ Vương muốn tạo phản hay không. Lan Hinh quận chúa có ngốc cũng hiểu được vấn đề nghiêm trọng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đổi màu còn nhanh hơn đèn kéo quân. - Trưởng Công chúa tha tội, quận chúa tuổi nhỏ, suy nghĩ nông cạn, vô ý đắc tội công chúa. Trưởng Công chúa khoan dung độ lượng có tiếng, Lễ Vương vẫn luôn khen ngợi. Mong công chúa nể tình, tha cho quận chúa… Vân ma ma dập đầu lớn tiếng nói. Nguyệt Băng híp mắt, ánh sáng lạnh lóe ra. Điêu nô, cũng dám uy hiếp nàng? Đời này, nàng thống hận nhất kẻ nào dám uy hiếp nàng! Nàng cũng không phải người lương thiện, kiếp trước chẳng qua muốn bình yên mà sống, không muốn cha mẹ lo âu, nên mới tạm thời nín nhịn lâu như thế. Nhưng kiếp này, có sẵn thanh danh thối nát của Chân Hương, nàng có thể thoải mái mà sống, không lo ánh mắt thế tục! Không ngờ một lão bà tử trong Lễ Vương phủ cũng dám uy hiếp nàng! Lời này nói ra, rõ ràng cảnh cáo nàng Lễ Vương không phải bù nhìn, được Hiên Viên Đế trọng dụng, quyền lực không nhỏ. Nếu nàng đụng tới Lan Hinh quận chúa, thì rõ ràng muốn trở mặt với Lễ Vương! Được, tốt lắm, khi nào thì Chân Hương công chúa cũng bị người khác đè đầu cưỡi cổ? Muốn uy hiếp nàng, nằm mơ! - Không biết sống chết, cũng dám xen vào lời Trưởng công chúa! Hiên Viên Phương Phỉ giận dữ kêu lên, sắc mặt đỏ bừng. Nàng đã sớm không vừa mắt lão bà tử này. Tướng mạo tầm thường, nhưng ánh mắt thâm trầm, hiển nhiên không phải thứ tốt lành gì, bộ dáng nô đại khi chủ, cực kì đáng ghét. Lại còn dám ngắt lời hoàng tỷ, tội đáng muôn chết! Bây giờ, Hiên Viên Phương Phỉ có thể nói là sùng bái Nguyệt Băng, cho dù không hiểu lão mụ tử này đang uy hiếp Nguyệt Băng, nhưng chỉ cần lão mụ tử dám ngắt lời hoàng tỷ, nàng cũng sẽ không bỏ qua! - Lão nô không dám. Vân ma ma lại dập đầu, giống như các nàng ỷ địa vị cao mà ăn hiếp người cao tuổi. Nhưng Nguyệt Băng và Hiên Viên Phương Phỉ làm sao để ý cái đó. Người khác lại càng không đồng tình. Thời đại này, địa vị và quyền lực quyết định hết thảy. Người ngoài sẽ không quan tâm một hạ nhân chết như thế nào. - Nghe nói ngươi là nhũ mẫu của Lan Hinh đường muội? – Nguyệt Băng nhàn nhạt hỏi. - Đúng vậy, thưa công chúa. – Vân ma ma đáp, có chút kiêu ngạo. Được trở thành nhũ mẫu của quận chúa, dạy dỗ quận chúa từ nhỏ đến lớn, tự nhiên có chỗ khác biệt. Ngay cả vương phi cũng phải ân cần với nàng. Nhưng quan trọng là làm mưa làm gió ở Vương phủ quen, Vân ma ma đã quên mất đây là kinh thành ngọa hổ tàng long! - Tội thứ nhất, dám cắt ngang lời chủ tử, không để ý quy củ lễ nghi. Tội thứ hai, không dạy dỗ tốt quận chúa. Tội thứ ba, có biểu hiện nô đại khi chủ. Ngươi còn gì để nói? Nguyệt Băng lạnh nhạt nói, ánh mắt không chút độ ấm nhìn Vân ma ma. Vân ma ma run rẩy, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Ba tội này, tùy tiện một cái cũng đủ cho nàng chết mười lần. Nàng không ngờ, công chúa thanh danh ngu ngốc vô năng bên ngoài, lại thực chất là ác quỷ! Một ác quỷ lãnh huyết vô tình! - Ha ha, vừa đúng lúc, bản cung có một vài trò chơi rất thú vị nhưng chưa tìm được người chơi cùng. Không bằng… Vân ma ma cùng chơi với bản cung đi! – Nguyệt Băng đột nhiên cười khẽ, chẳng qua ánh mắt vẫn lạnh lùng vô cảm. Trò chơi? Này Trưởng công chúa đang bày trò gì? Mọi người nghi hoặc. Chỉ có Vân ma ma vừa nghe vậy, suýt nữa sợ đến mức ngất xỉu. Đột nhiên, nàng quay lại nhìn Lan Hinh quận chúa, cố sức dập đầu: - Quận chúa, lão nô bình thường hầu hạ ngài tận tâm hết sức, tuyệt đối không dám hai lòng, quận chúa xin nể tình lão nô trung tâm mà cứu lão nô a… Lan Hinh quận chúa nhìn Vân ma ma, trong lòng nghĩ, đúng là bình thường nàng dạy dỗ mình, nhưng chưa nói đến trung tâm. Lan Hinh quận chúa biết Vân ma ma mê bài bạc, thường lúc nàng không để ý mà trộm lấy ít trang sức của nàng. Nhưng nàng cũng không bận tâm lắm, mở một mắt nhắm một mắt mặc kệ Vân ma ma. Nàng không thiếu chút tiền ấy. Nàng cũng nể mặt Vân ma ma là nhũ mẫu của mình, ngay cả mẫu phi cũng chưa từng nặng lời với Vân ma ma. - Chân Hương đường tỷ, có thể hay không… tha cho Vân ma ma một mạng? Lan Hinh quận chúa suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói. Còn cầu tình? Nàng thân mình chưa chắc bảo toàn được, còn muốn cầu tình cho điêu nô kia? Không biết nên nói nàng thiên chân đơn thuần, hay là ngu ngốc não tàn nữa. - Lan Hinh đường muội nói gì vậy, đường tỷ chỉ muốn cùng Vân ma ma chơi trò chơi thôi mà. – Nguyệt Băng cười tủm tỉm. Nói xong, nàng phất tay áo. Hai nam nhân mặc trang phục màu xanh đen lập tức xuất hiện trong phòng, khiến đám nữ quyến hốt hoảng trốn vào một góc. Hai nam nhân không thèm để ý các nàng, quỳ xuống cung kính: - Thuộc hạ tham kiến công chúa! Bình thường có ám vệ hoàng gia chuyên môn bảo hộ công chúa hoàng tử. Nguyệt Băng thân là trưởng công chúa, đương nhiên được phân phối nhiều hơn một chút. Nhưng bọn họ chỉ có nhiệm vụ bảo hộ mà không trực tiếp nghe lệnh hoàng tự. Tuy nhiên Nguyệt Băng đã nói qua với Hoàng hậu, Hoàng hậu lập tức phái ra tử sĩ của Mộ Dung gia, đi theo nghe lệnh Nguyệt Băng. Bình thường sẽ không xuất hiện, nhưng khi Nguyệt Băng yêu cầu phải lập tức chấp hành mọi mệnh lệnh của nàng. - Đem lão mụ tử này về Nguyệt Uyển! Nguyệt Băng vừa dứt lời, hai nam nhân đã xuất hiện bên cạnh Vân ma ma, điểm huyệt đạo, khiêng nàng đi. Nguyệt Uyển, nghe cái tên thật ý nhị, nhưng nếu có ai biết được trong đó có gì, chắc chắn sẽ không bao giờ dám nhắc lại lần thứ hai. Ngay cả Hiên Viên Phương Phỉ cũng không hiểu ý nghĩa của nó. Càng đừng nói đến Lan Hinh quận chúa. - Hôm nay đẹp trời, Lan Hinh muội muội cứ thong thả dạo chơi kinh thành, đường tỷ còn có việc, đi trước… Nguyệt Băng chậm rãi nói, mang theo Trân Châu rời đi. Hiên Viên Phương Phỉ vội vàng bảo nhân viên gói quần áo lại, chạy theo sau. Hiên Viên Lan Hinh, lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng ta buông tha cho ngươi. Nếu không biết sống chết đến trước mặt ta, đừng trách ta vô tình. Cũng không thể làm nhục mấy chữ ‘bạo ngược vô đạo’ chứ…