Kính thủy chân hương

Chương 7 : Này thì kiêu ngạo!

Từ một gian nhã phòng hạng nhất Mãn Nguyệt Cư, ba bốn đôi mắt thấy Nguyệt Băng lên xe ngựa, đều nhất trí thu hồi lại. Nếu giờ phút này có ai nhìn vào gian phòng này, là nữ chắc chắn sẽ đỏ mặt mà ngất xỉu, là nam sẽ ghen tị ghen ghét cực kì. Bởi vì trong phòng tập hợp ba nam tử đều dung mạo tuấn mĩ vô song, khí phách thượng thừa, chắc chắn không phú cũng quý, hơn nữa đều là người có địa vị cực cao. - Ha ha, thật thú vị, có lẽ Trưởng Công chúa Kính Thủy không tệ hại như lời đồn. Nam tử mặc áo bào tím cười nói, trong đôi mắt phượng mị hoặc tràn ngập tìm tòi. Toàn thân hắn đều tràn ngập một loại dụ hoặc tà mị, khác với Lưu Hữu Sách, hắn càng có thể khiến thiên hạ nữ tử lâm vào điên cuồng. - Lâm, ngươi nói có đúng không? Nam tử áo bào tím nhìn sang bên cạnh, một nam tử khác cũng cực kì xuất chúng, thần sắc nhàn nhã lười nhác. - Mới chỉ dựa vào mấy câu nói thì chưa thể khẳng định được gì. Tiêu Lâm lắc đầu cười, nhàn nhạt nói. Hàn Phi – nam tử mặc áo bào tím bĩu môi, lại liếc nhìn nam tử còn lại, tuy không nói ra lời, ánh mắt nghi vấn lại rất rõ ràng. Nam tử này, vừa liếc mắt một cái đã khiến người ta khó lòng dời đi, trong lòng thầm than, thế gian này sao lại có người xuất sắc như vậy? Hắn mặc một bộ y phục màu trắng bạc, mặt trên thêu một rừng trúc như ẩn như hiện, chế tác tinh xảo, giá trị liên thành. Tóc đen như mực, nhẹ nhàng cột lại sau đầu, không dùng kim quan bó lên, có vẻ tùy tính. Dung mạo hắn tuấn mĩ vô song, khó lòng hình dung, nhưng chắc chắn trên đời không ai có thể đẹp đẽ hơn hắn. Ngay cả đệ nhất mĩ nam Kính Thủy Quốc như Hách Liên Minh Dạ cũng không bằng hắn. Lại chưa nói đến một thân khí phách, không quá bá đạo, nhưng không ai dám kháng cự, không tà mị dụ hoặc, lại khiến người ta khó lòng rời mắt, không ngoan lệ âm lãnh, nhưng vẫn cảm giác được sự nguy hiểm; tuấn nhã xuất trần, tuấn mĩ tuyệt luân, không chút tỳ vết… Một nam nhân xuất sắc chừng này, thế gian nữ tử ai có thể kháng cự được hắn? Hàn Phi thầm than một tiếng yêu nghiệt. Cho dù là nam nhân, mỗi lần nhìn thấy nam tử này, hắn cũng cảm thấy mặc cảm không bằng. Tại sao ông trời lại quá ưu ái nam tử này đến vậy? Thiên hạ này, có ai vượt qua được hắn? Phượng Lâu Quân không trả lời Hàn Phi, chỉ thoáng trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ gì. Lúc nãy không ai biết, Hiên Viên Nguyệt Băng ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt hắn. Đôi mắt nàng đen láy, lại ánh lên màu xanh lam thâm thúy, mang theo chút lạnh lùng, một chút đạm mạc. Chỉ gặp thoáng qua, nhưng chính đôi mắt đó lại vô tình dấy lên gợn sóng trong lòng hắn, khiến hắn có cảm giác quen thuộc như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng không thể nói rõ ràng. Nàng… là ai? … - Đại tỷ, giờ chúng ta đi đâu đây? Hiên Viên Phương Phỉ cười tủm tỉm hỏi. Nàng đang rất vui mừng, nhìn vẻ mặt Tích Dao Dao giận dữ mà không dám phát tác, đành phải giả vờ điềm đạm đáng yêu, lại không ai để ý, nàng thực thích! Cuối cùng cũng trả thù được mấy lần bị con ả đó vu oan giá họa. Hừ, tài nữ cái gì chứ, tâm tư như rắn rết mà cũng dám tự xưng là tài nữ! - Đi dạo quanh một chút cũng được. Nguyệt Băng tùy ý nói. - Vậy thì đến Xuân Sắc Phường thôi. Hiên Viên Phương Phỉ vỗ tay. Xuân Sắc Phường là tiệm bán quần áo lớn nhất kinh thành. Nơi đó có đủ các loại quần áo, từ nam tới nữ, từ già tới trẻ, từ nghèo tới giàu, từ tiện tới quý… Nói chung là đa dạng, đầy đủ, phục vụ đủ các tầng lớp trong xã hội. Giá tiền cũng hợp lý, kiểu dáng thì đặc sắc các màu, rất được các cô nương trong kinh thành yêu thích. Nghe Hiên Viên Phương Phỉ giới thiệu, Nguyệt Băng cũng thấy hứng thú. Nàng vốn là nhà thiết kế, luôn có tình cảm đặc biệt với các loại quần áo. Hiên Viên Phương Phỉ rủ đi mua quần áo, tự nhiên là đồng ý. Các nàng vốn là công chúa, quần áo cung trang đều được dựa theo phân phối của Ti Chế Cục. Tất cả đều là tốt nhất, quý giá nhất. Nhưng nếu thích cũng có thể ra ngoài mua sắm, không ảnh hưởng nhiều lắm. Dù sao cũng là công chúa, quyền lợi nhất định vẫn phải được đáp ứng. Đến trước cửa Xuân Sắc Phường, tiểu nhị vừa liếc nhìn đã thấy quần áo các nàng đều là tơ lụa Vân Nam, hàng thượng đẳng, thân phận chắc chắn không phú cũng quý, liền tươi cười đầy mặt chạy tới. - Hai vị tiểu thư muốn mua quần áo? - Đương nhiên rồi! – Hiên Viên Phương Phỉ khinh bỉ liếc nhìn tiểu nhị. Đến Xuân Sắc Phường chẳng nhẽ để mua son phấn? - Ha ha, xin hỏi hai vị muốn mua quần áo ở đâu? – Điểm tiểu nhị gãi đầu, lại hỏi. Xuân Sắc Phường chia làm bốn khu, Đinh Tự Các, Nhân Tự Các, Quý Tự Các, Thiên Tự Các. Mà giá cả cũng tăng từ thấp tới cao. Đinh Tự Các là dành cho dân thường, vải vóc tầm thường, giá cả cũng thấp. Thiên Tự Các là quý giá nhất, chỉ có nhất đẳng môn phiệt mới đủ tiền mua. - Thiên Tự Các! Tiểu nhị vội vàng dẫn hai người đi, trong lòng vui mừng, đúng là tiểu thư phú quý, vừa đến chính là Thiên Tự Các. Hai người đi qua một hàng trúc thanh nhã, mùi thơm quanh quẩn, sảng khoái lòng người. Đường được lót gạch đá, sạch sẽ không một tỳ vết. Đi một lúc, Nguyệt Băng đã nhìn thấy một tấm biển khắc ba chữ vàng sáng chói “Thiên Tự Các”. Cách phân loại quần áo ở đây giống như hiện đại, làm Nguyệt Băng không khỏi tò mò, lão bản Xuân Sắc Phường là người như thế nào lại có ý tưởng hay như vậy. Hay là… cũng xuyên qua? Vào bên trong, có một hàng tám thiếu nữ trẻ tuổi mặc quần áo giống hệt nhau đứng chào. Một thiếu nữ tiến lên, dẫn hai người đi lựa quần áo. Bằng ánh mắt của nhân viên chuyên nghiệp, Nguyệt Băng lập tức nhận ra quần áo ở đây đều dùng tơ lụa thượng đẳng may thành. Tuy vậy, kiểu dáng cũng không được đa dạng cho lắm. Vẫn chỉ lặp lại một kiểu thường thấy ở thời đại này, chẳng qua biến tấu một chút tay áo, cổ áo… Nói tóm lại, không vào mắt nhà thiết kế trẻ từng được mệnh danh thiên tài như Nguyệt Băng. Hiên Viên Phương Phỉ lại rất thích thú. Cũng đúng, so với những bộ cung trang cứng ngắc trong hoàng cung, quần áo ở đây có vẻ phiêu dật thoải mái hơn, khó trách được nhiều tiểu thư phu nhân yêu thích như vậy. Hơn nữa màu sắc cũng đủ tươi sáng rực rỡ, mặc vào sẽ làm tôn lên vẻ thanh xuân thiếu nữ. Riêng khoản màu sắc cũng được Nguyệt Băng chấp nhận một chút. Cuối cùng, Hiên Viên Phương Phỉ nhìn trúng một bộ quần áo màu vàng nắng. Tay áo cánh hoa xòe rộng, gấu váy thêu mấy đóa kim liên lấp lánh, mặc lên người nàng sẽ khiến nàng càng thêm tươi tắn rực rỡ. Xác thực là rất hợp với Hiên Viên Phương Phỉ. - Ta chọn bộ này, lấy cho ta! – Hiên Viên Phương Phỉ đưa cho nhân viên. Đột nhiên, cùng lúc đó, một thanh âm khác xen vào: - Ta cũng nhìn trúng nó, trả tiền gấp đôi! Hiên Viên Phương Phỉ cau mày, quay lưng lại. Một cô gái tầm 13 – 14 tuổi, trang điểm dày đặc, vẻ mặt kiêu ngạo, quần áo hoa lệ đang vênh váo nhìn nàng. Sau lưng nàng là một đoàn năm sáu nha đầu bà tử, còn có cả hộ vệ, có vẻ cực kì rầm rộ. Thật lớn mật, cũng dám tranh quần áo với công chúa, chán sống? - Ngươi là ai? Không biết cái gì gọi là trước sau sao? – Hiên Viên Phương Phỉ khinh thường. - Ta không cần biết trước sau gì hết, ta thích là được! Bộ quần áo đó ta cũng ưng ý, ta trả giá gấp đôi! Nữ tử kiêu ngạo, không thèm quan tâm đến Hiên Viên Phương Phỉ, chỉ vào nhân viên cửa hàng nói. - Gì mà gấp đôi? Đồ nhà giàu mới nổi, quê mùa chẳng biết cái gì! – Hiên Viên Phương Phỉ trào phúng – Ta trả tiền gấp ba, bao nó lại cho ta. - Ngươi… Ngươi có biết ta là ai không? Cũng dám tranh giành với ta! – Nữ tử giận dữ, chỉ vào mặt Hiên Viên Phương Phỉ mắng. - Ngươi có biết ta là ai không? Cẩn thận chết lúc nào không biết! – Hiên Viên Phương Phỉ cũng không kém. - Ngươi… Ta là Lan Hinh quận chúa, Hoàng đế là bác của ta, cẩn thận ta nói bác tru ngươi cửu tộc! Lan Hinh quận chúa kiêu ngạo nói, chờ nhìn Hiên Viên Phương Phỉ sợ hãi quỳ lạy nàng. Hóa ra là Lan Hinh quận chúa, Nguyệt Băng vỡ lẽ. Hiên Viên Đế có hai người đệ đệ, một người đã chết vì bệnh tật, còn một người giờ là Lễ Vương gia. Nghe nói Lễ Vương không có con trai, chỉ có một con gái tên gọi Hiên Viên Lan Hinh, cực kì sủng ái. Trước giờ Lễ Vương vẫn ở trong đất phong, ít khi trở về kinh thành. Lan Hinh quận chúa lại càng không nói, luôn ở trong đất phong không đi ra ngoài. Không hiểu sao năm nay lại thấy vị quận chúa này xuất hiện ở kinh thành, chẳng nhẽ sắp có dịp gì đặc biệt? Lan Hinh quận chúa, thanh danh ở đất phong cũng không thua kém Chân Hương công chúa ở kinh thành. Điêu ngoa bá đạo, không coi ai ra gì. Ỷ được phụ vương sủng ái mà hoành hành vô kị, lại chính thức là đầu óc ngốc nghếch, chỉ biết quậy phá mà không có tý học vấn nào. Lễ Vương lại sủng ái nàng nên không ai dám nói gì. Cũng giống Chân Hương công chúa, được Hiên Viên Đế sủng ái, nên không ai dám phỉ bang nàng. Có chửi cũng chỉ chửi trong lòng thôi. Bây giờ gặp mặt, Nguyệt Băng chính thức được biết đến sự ngu ngốc của Lan Hinh quận chúa. Kinh thành, dưới chân thiên tử, đi ra ngoài đường tùy tiện cũng sẽ chạm mặt với con cháu đại thần. Mà đã gọi là đại thần thì rất có địa vị trong triều đình, là trợ thủ đắc lực cho Hoàng đế, nói tru là tru dễ như vậy sao? Hơn nữa, nếu xui xẻo cực độ thì đụng phải hoàng tử công chúa. Ngươi đòi tru di cửu tộc của công chúa? Chẳng phải gom cả hoàng đế vào sao? Thật lớn gan, cả Hoàng đế cũng dám tru di… - Ngươi nói gì? Ngươi là cháu của Hoàng đế? Lan Hinh quận chúa? Ai nha, thật đáng sợ nha, quận chúa tha tội, ta không cố ý mạo phạm ngài… Hiên Viên Phương Phỉ làm bộ sợ sệt nói, nhưng thanh âm không che nổi trào phúng. Nguyệt Băng hứng thú nhìn nàng, cảm thấy nha đầu này còn rất đáng yêu. Cái gì kiêu ngạo vô lễ chứ, chỉ là đồn đãi muốn làm hỏng thanh danh các nàng mà thôi. - Ngươi… Lan Hinh quận chúa thấy Hiên Viên Phương Phỉ như vậy, không khỏi giận đến đỏ mặt. Làm sao nàng không hiểu Hiên Viên Phương Phỉ đang chế nhạo nàng chứ! Ngay cả quận chúa cũng dám chế nhạo, chán sống sao? - Ngươi cái gì mà ngươi! Cũng dám ở trước mặt bản cung đòi tru di cửu tộc! Ngươi có giỏi thì tru di cửu tộc Hoàng đế đi! Hiên Viên Phương Phỉ trừng mắt nhìn Lan Hinh quận chúa, kiêu ngạo nói. - Cái gì? Dám ở trước mặt bản quận chúa tự xưng bản cung… Lan Hinh quận chúa giận dữ kêu lên, đến một nửa chợt ngớ ra. Nha đầu đi theo nàng vội vàng kéo tay áo nàng, nói nhỏ gì đó. Mặt Lan Hinh quận chúa lúc trắng lúc xanh lúc lại đỏ, biến màu vô cùng đặc sắc. - Sao? Bản cung chính là tự xưng ‘bản cung’ đấy, có ý kiến gì sao? Mạo phạm bản cung, quận chúa gánh nổi tội sao? – Hiên Viên Phương Phỉ cười nhạt. Lan Hinh quận chúa còn định nói gì đó, nhưng bị một nữ tử trung niên ngăn lại. Bà ta bước ra, thi lễ rồi cười nói: - Công chúa thứ tội, quận chúa còn nhỏ, không biết nặng nhẹ, mong công chúa không để trong lòng. - Bản cung đang nói chuyện, ngươi một nô tài xen miệng vào làm gì? Hiên Viên Phương Phỉ khinh thường liếc nhìn nàng. Lúc nãy để Hiên Viên Lan Hinh điêu ngao vô lý trước mặt nàng thì không ngăn, giờ phát hiện đụng phải khối sắt lại ra mặt giảng hòa, loại nô tài thế này tốt nhất nên diệt sạch. Lập tức, lão mẹ vừa xấu hổ vừa giận dữ, không biết nên nói gì, đứng cương ở đó. Trong lòng thầm mắng, một nha đầu chưa cập kê cũng dám mắng nàng. Ở Lễ Vương phủ nàng là nhũ mẫu của quận chúa, cho dù là Vương phi cũng chưa từng nặng lời với nàng, bao giờ chịu qua đối đãi như thế. Nhưng ai bảo người ta là công chúa, thân phận cao quý biết bao nhiêu, nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt vậy. - Được rồi, Phương Phỉ. Cứ coi như bị mấy con chó cắn một cái, việc gì phải bực mình. Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên, mang theo đạm mạc uy nghiêm, khiến mấy người trong phòng không khỏi giật mình nhìn lại.