Kính thủy chân hương

Chương 12 : Thích khách (2)

Đợi đám ngự lâm quân rời khỏi, Chân Hương Cung lại lâm vào tĩnh lặng. Nguyệt Băng phân phó đám cung nữ trở về nghỉ ngơi, bản thân cũng về lại tẩm cung. Vừa treo áo choàng lên giá, đột nhiên nàng cảm thấy sau lưng có một trận gió lạnh đánh úp lại. Nguyệt Băng cả kinh, nhưng không kịp tránh né. Thân thể này vốn thập phần linh hoạt, cho dù Nguyệt Băng không tìm thấy cái gì gọi là nội công, nhưng có lẽ tập ít võ thuật. Đáng tiếc ở hiện đại Nguyệt Băng không học qua võ thuật, cho nên cảm thấy mới lạ vô cùng, giờ khắc này không thể vận dụng được. Một bàn tay lạnh lẽo nắm gọn cổ nàng, tay kia ôm chặt vòng eo mảnh khảnh. Sau lưng kề sát một khối thân thể nóng rực, mùi mồ hôi cùng với hơi thở tràn ngập tính xâm lược quấn lấy cơ thể nàng, làm nàng không thể di động dù chỉ một chút. Nguyệt Băng có thể cảm giác được khuôn mặt người kia kề sát bên tai nàng, hơi thở nóng rực phả ra, làm cho nàng đỏ bừng mặt. Tuy nói là người hiện đại, nhưng dù sao trong khung cũng là bảo thủ, rất ít khi tiếp xúc thân mật với nam nhân. Bây giờ bị ôm lấy khống chế như thế, Nguyệt Băng thân hình vẫn run lên nhè nhẹ, làn da trắng nõn ửng hồng, cực kì mê người. “Ha ha…” Tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai, “Thật mẫn cảm…” Nguyệt Băng đỏ bừng mặt. Này coi như nàng bị trêu đùa sao? Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên bị đùa giỡn như vậy! “Ngươi muốn gì?” Nguyệt Băng không phát giác được thanh âm nàng có chút mềm nhũn, giống như tiểu nữ nhi hờn dỗi, kiều mị tận xương. Nhưng lúc này, nàng đang xấu hổ và giận dữ vô cùng, bất giác cũng nổi nóng. Cánh tay ôm eo nàng lại càng thêm gồng lên, thân hình càng áp sát vào hắn. Lúc này tư thế của hai người cực kì ái muội, không biết còn tưởng là Chân Hương công chúa yêu đương vụng trộm giữa đêm đâu. “Ngươi không sợ?” Người kia đột nhiên hỏi. Nguyệt Băng bực bội trợn mắt một cái, lười trả lời hắn. Nửa đêm bị một nam nhân ôm vào lòng, đe dọa mạng sống, nói không sợ thì quá giả tạo. Nhưng mà sợ có cái rắm dùng! “Ha ha…” Hắn lại cười, thanh âm trầm thấp, giống như vang tận đáy lòng người nghe. Nguyệt Băng không khỏi nhíu mày, rất khó chịu. Nghe tiếng cười của hắn, tự nhiên trong lòng sinh ra dao động. Này thanh âm thật đúng con mẹ nó gợi cảm! “Hiên Viên Nguyệt Băng… Ngươi thật thú vị.” “Đêm hôm khuya khoắt, ngươi đột nhập Hoàng cung, chạy đến bóp cổ bản cung chỉ vì khen một câu đó thôi sao?” Nguyệt Băng ám phúng nói. “Tự nhiên không phải.” Người kia trả lời. “Vậy ngươi muốn gì?” Nguyệt Băng mất kiên nhẫn. “Ta muốn ngươi…” Hắn ghé sát vào tai nàng, dùng thanh âm gợi cảm chết người đó thì thầm. Thật sự, cả định lực phi phàm như Nguyệt Băng cũng không thể không vì câu nói ái muội đó của hắn mà tim đập gia tốc, cả người khô nóng. “Ngươi…” Nguyệt Băng đỏ bừng mặt, định chửi ầm lên. “… Băng bó cho ta.” Hắn lại tiếp tục nói. Sau đó, hắn buông tay ra. Được thả lỏng, Nguyệt Băng quay người lại, muốn thừa cơ dạy dỗ hắn một trận. Nhưng sau đó, hai tay nàng lại nhanh chóng bị nắm chặt, cả người ngã vào lòng hắn. Nguyệt Băng bực bội ngẩng đầu lên, lập tức chìm vào một đôi mắt đen như bóng đêm, giống như muốn hút cả linh hồn nàng vào đó, làm cho nàng thoáng chốc mê muội. Đến khi tỉnh táo lại, nàng nhìn thấy trong mắt hắn ý cười nhạo, lại nóng mặt. “Mĩ nhân, muốn yêu thương nhung nhớ gia sao?” Ánh trăng mờ mịt, Nguyệt Băng không thể nhìn rõ diện mạo của hắn, nhưng dáng người cao lớn, tràn ngập lực lượng, kia đôi mắt mê hoặc lòng người, lại thêm thanh âm gợi cảm chết người kia, cho dù hắn không tuấn tú cũng sẽ có khối cô nương muốn chết vì hắn. Thực sự là… họa thủy a họa thủy! “Vô sỉ!” Bất giác, Nguyệt Băng mắng ra hai chữ. Mắng xong, cả nàng cũng không khỏi xấu hổ. Khi nào thì nàng cũng giống tiểu cô nương yếu đuối bị ác bá sàm sỡ, chỉ có thể bất lực mắng vô sỉ?!? Nàng không chấp nhận được không chấp nhận được a! “Buông ta ra!” Nguyệt Băng giãy giụa, quên mất tư thế lúc này của hai người. Thân thể mềm mại linh lung của nàng áp sáp vào thân hình cao lớn của hắn. Lúc này giãy dụa, đôi ngọc nữ phong tự nhiên ma sát trên cơ ngực cường tráng. Nam nhân trong đôi mắt đã nhấc lên cuồng phong bão táp, mà tiểu nữ nhân còn hồn nhiên không biết gì! Hắn buông hai tay nàng ra, nhưng lại đột nhiên vòng chặt lấy eo nàng, làm cho hai người càng thêm kề sát. Hắn hơi cúi người, ghé sát vào tai nàng thì thầm. “Ngoan, đừng nhúc nhích.” Nguyệt Băng cứng người. Câu này thế nào lại nghe quen quen? Sát súng hỏa? Được rồi, cái gì đặc trưng kia đang nóng rực áp sát dưới bụng nàng. Cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân. Nguyệt Băng không thể sính cường được nữa, mềm nhũn dựa vào người hắn. Trong lòng nàng đã sớm đem tên dâm tặc này thiên đao vạn quả! Cũng dám đối với nàng động dục, hắn ngại mệnh quá dài nên muốn chết sớm? Phi lễ nàng, hắn chết chắc rồi! Lúc này, Nguyệt Băng cố ý bỏ qua việc bị hắn chế trụ, bản thân lại không có một chút khả năng phản kháng. Nói cho cùng, nàng cũng chỉ là một tiểu nữ nhân, lại mạnh mẽ, bản chất vẫn yếu đuối dễ tấn công. Bị xâm chiếm liền mất sức phản kháng. Hơn nữa, nàng không biết thân thể này lại mẫn cảm như vậy a! Liếc nhìn tiểu nữ nhân đỏ bừng mặt, môi anh đào khẽ nhếch, hơi thở mỏng manh ngoan ngoãn ghé trên người mình, nam nhân tâm tình đột nhiên trở nên vô cùng tốt, khẽ cười. “Thật đáng yêu…” Nguyệt Băng đỏ mặt, hung hăng liếc hắn một cái. “Dâm tặc! Xem bản cung không lăng trì đến chết ngươi!” “Dâm tặc?” Nam nhân buồn cười nhìn nàng, có chút suy nghĩ, rồi mới vô lại nói: “Thực không sai, bây giờ ta muốn hái đóa hoa đẹp nhất hoàng cung, được chứ?” “Ngươi…” Nguyệt Băng trợn mắt, xấu hổ giận dữ muốn chết. Không thể không thể không thể!!! Tại sao nàng lại yếu thế trước tên vô lại này chứ? Bình thường cơ trí đạm mạc bộ dáng đâu mất rồi? Chết tiệt hái hoa tặc! Nam nhân cúi đầu nhìn nàng cắn môi giận dữ, đột nhiên nghĩ, đôi môi xinh đẹp như vậy là dùng để nâng niu trân trọng, không phải để chà đạp, liền không do dự cướp lấy. Nguyệt Băng mở to mắt nhìn nam nhân lại gần, sau đó trên môi truyền tới cảm xúc ấm nóng. Không kịp phòng bị, nàng dễ dàng bị nam nhân công kích. Chiếc lưỡi nhỏ nhắn bị cuốn lấy, nam nhân không chút do dự cướp đi tất cả ngọt ngào. Tựa hồ chưa đủ, nam nhân còn ra sức lục lọi tìm kiếm, đòi hỏi. Nguyệt Băng bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, chỉ còn lại ý nghĩ duy nhất: nàng bị đoạt mất nụ hôn đầu tiên rồi! Nụ hôn đầu tiên nàng bảo trụ hai mươi mấy năm, lại dễ dàng bị một tên dâm tặc cướp đi? Đợi đến lúc Nguyệt Băng phản ứng lại, nam nhân đã buông nàng ra. Nhìn nàng đỏ bừng khuôn mặt, đôi mắt xanh lam mông lung hơi nước, môi mọng khẽ mở, hơi thở như lan, hắn lại muốn tới một lần nữa. Nhưng thấy thần sắc xấu hổ và giận dữ của nàng, hắn lập tức từ bỏ ý định. Không chừng lại tới một lần, nàng thật sự sẽ không cho hắn yên thân. Thật kỳ lạ. Hơn hai mươi năm qua chưa từng tiếp xúc thân mật với nữ nhân, nhưng không thiếu nữ nhân dụ hoặc hắn, hắn cũng chẳng động lòng. Mà nàng, đơn giản là một cái liếc mắt, lại dễ dàng câu lên xúc động trong lòng hắn, khiến hắn không nhịn được muốn càng nhiều. Hắn bị làm sao vậy? “Ngươi được lắm! Dâm tặc! Bản công chúa không phát uy, ngươi cho ta là mèo bệnh?” Nguyệt Băng giận dữ nhìn nam nhân kiềm chế mình. Lúc này nàng thật sự tức giận, bất chất tất cả, không hành hạ hắn một trận, nàng sẽ không là Hiên Viên Nguyệt Băng! “Ngoan, đừng nóng.” Nam nhân cười tà nịnh, ghé sát vào tai nàng nói. Đột nhiên, Nguyệt Băng chưa kịp phản ứng, đã bị nam nhân thả một viên thuốc vào miệng. Nguyệt Băng ho khan, muốn nhả viên thuốc ra. Nhưng vừa chạm vào lưỡi viên thuốc đã hòa tan, nàng có ho nát yết hầu cũng không có tác dụng. “Ngươi cho ta ăn cái gì?” Nguyệt Băng lạnh lùng nhìn nam nhân. “Đừng lo, chỉ là đề phòng ngươi gọi to lên thôi.” Nam nhân cười khẽ. Hắn buông nàng ra, lùi về sau một bước, quay lưng lại. Chiếc áo chậm rãi rơi xuống đất, để lộ vùng lưng rộng lớn cường tráng, từng thớ thịt đều ẩn chứa sức bật kinh hồn, tràn ngập tính xâm lược. Mà trên làn da màu đồng cổ, một vết thương cực kỳ chói mắt ở giữa lưng. Vết thương như một con rết khổng lồ, không ngừng rỉ máu, xung quanh da thịt đã dần dần nhiễm đen, cực kì ghê tởm. Rõ ràng bị thương nặng như vậy, hắn lại không biểu hiện ra ngoài một chút, vẫn có tâm tư đùa giỡn nàng. Nguyệt Băng không thể hiểu nổi con người này nghĩ như thế nào nữa. Lúc nãy chỉ có mùi máu thoang thoảng, khó làm người ta chú ý. Bây giờ vết thương hoàn toàn lộ ra, mùi máu tươi cộng thêm mùi thịt thối rữa, tanh hôi tràn ngập tẩm cung. Nguyệt Băng hơi nhíu mày, đi đến một góc lấy ra thùng chữa thương. Nàng không học y, nhưng có đọc qua một ít sách y học, biết xử lí một chút vết thương. Nhìn tình trạng thương thế của hắn, xem ra phải cắt bỏ phần thịt thối rữa, lại bôi thuốc tiêu độc lên, sau đó là thuốc cầm máu, rồi mới có thể băng bó. Tay cầm chủy thủ hơi run run. Nói gì thì nói, đây cũng là lần đầu tiên nàng “cắt thịt người”, không run mới lạ. Nhưng nếu kéo dài, chỉ sợ hắn có nguy hiểm đến tính mạng, nàng đành cắn răng làm liều. Đợi đã, tính mạng của hắn có liên quan gì đến nàng? Hừ! Sắc lang! Dâm tặc! Chết đi tốt nhất! Đáng tiếc hắn cho nàng uống loại thuốc không rõ, nếu hắn có chuyện gì chỉ sợ nàng cũng không sống yên. Đáng chết! Nguyệt Băng ngồi xuống sau lưng nam nhân, hung tợn nói: “Đau cũng cấm kêu! Ngự lâm quân mà tới, ta cũng không thể cứu được ngươi!” Nói xong, nàng hạ quyết tâm, găm lưỡi dao vào thịt.