Kính thủy chân hương

Chương 11 : Thích khách (1)

Đình viện thanh nhã tươi mát, xung quanh trăm hoa đua nở, giữa đình, bốn vị nữ tử thanh xuân mĩ mạo tụ hội, thực sự là cảnh đẹp khó gặp. Nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện, bốn nữ tử này chẳng qua chỉ đang hầu hạ một người. Thiếu nữ nằm trên nhuyễn tháp, xiêm y phiêu phiêu nhẹ nhàng, tuy chưa thấy rõ dung mạo, nhưng đã có khuynh thành chi tư. Năm người đó đúng là Nguyệt Băng và tứ đại cung nữ. - Công chúa, việc công chúa phân phó cho nô tỳ làm đã có chút kết quả rồi. – Cung nữ Pha Lê đột nhiên lên tiếng. Nguyệt Băng chậm rãi mở mắt, màu lam như biển cả lóe ra tia sáng bức người rồi chợt tắt. Nàng lười biếng hỏi: - Như thế nào? - Hồi bẩm công chúa, ở cạnh Bích Thủy Hồ có một lầu các, vị trí cực kì đẹp mắt, kiến trúc cũng không tệ. Đáng tiếc lão bản ở đó không có đầu óc kinh doanh, cuối cùng thua lỗ, đành phải bán đi. Nô tỳ đã sắp xếp người đi thương lượng, có kết quả sẽ báo ngay cho công chúa. - Tốt lắm. Nguyệt Băng hài lòng gật đầu. Quả nhiên không làm nàng thất vọng. Tứ đại cung nữ ai nấy đều băng tuyết thông minh, dù chưa hầu hạ lâu nhưng có vẻ rất hiểu ý chủ tử, không cần nàng dạy dỗ nhiều, bớt đi một chút lo lắng. Mấy ngày này trong cung đang có chút không yên. Đào Hoa Hội sắp tới, cả kinh thành nô nức chuẩn bị đón mừng. Khách ngoại lai nhộn nhịp kéo đến, Hiên Viên Đế đã điều động Cấm Vệ Quân đi giữ an ninh cho kinh đô. Lúc này cũng không thích hợp đi ra ngoài. Đợi cho một thời gian nữa mọi việc đều êm xuôi ổn thỏa, nàng lại đi xem thử cửa tiệm mới mua. Đào Hoa Hội đồng thời cũng là dịp rất tốt để quảng bá cho thương hiệu thời trang của nàng. Nguyệt Băng suy tính một lát, gió mát hiu hiu, nhất thời lim dim chìm vào giấc ngủ. … Trong thư phòng Bạch gia, một ông lão râu tóc bạc trắng, thần thái xuất trần, rất có hương vị tiên phong đạo cốt, đang ngồi trên sạp cao, đôi mắt nhắm nghiền. Đứng trước mặt ông lão là một nam tử tuấn mĩ vô cùng, một thân áo trắng tựa như trích tiên, lạnh lùng xa cách mà cao quý làm người khác không dám tùy ý đến gần, tiết độc. Ông lão chợt mở mắt ra, tinh quang lóe sáng, làm người ta khó có thể tin được đây lại là ánh mắt của một ông cụ gần đất xa trời. - Sư phụ! – Bạch Khinh Trần hơi cúi người, chắp tay nói. Người trong Kính Thủy quốc chỉ biết Bạch Khinh Trần xuất thân từ y học thế gia Bạch thị, nên y thuật của hắn hẳn là gia truyền, nhưng thực ra không ai biết Xuất Trần công tử là đệ tử đích truyền của Thần Cơ lão nhân danh chấn thiên hạ. Thần Cơ lão nhân trên thông thiên văn, dưới tường địa lí, bói toán mà dò xét thiên cơ, không biết đã sống bao nhiêu năm. Nghe nói Thần Cơ lão nhân đã đạt đến bán tiên, chỉ còn một chút là có thể phi thăng, thực lực sâu không lường được. Trong thiên hạ, có ai lại không muốn bái Thần Cơ lão nhân làm thầy? Nhưng Thần Cơ lão nhân hành tung khó lường, thần long thấy đầu không thấy đuôi, lúc bình thường lại cư ngụ trong Vân Vụ Cốc, một nơi cực kì thần bí, muốn gặp được hắn còn khó hơn lên trời. Xuất Trần công tử y thuật cao siêu, dung mạo tuấn mĩ, khí chất xuất chúng, nổi danh khắp thiên hạ, là tình nhân trong mộng của biết bao nhiêu cô nương. Nếu tin tức hắn là đệ tử của Thần Cơ lão nhân truyền đi, chắc chắn đại môn Bạch gia sẽ bị bà mối đạp đổ! - Phượng Tinh hiện thế, thiên hạ sắp đại loạn… – Thần Cơ lão nhân khẽ thở dài. Nghe vậy, thân hình Bạch Khinh Trần hơi run lên, sau đó lại bình tĩnh. Thần Cơ lão nhân liếc hắn, rung đùi nói: - Trần Nhi, không phải con đã cảm nhận được gì rồi chứ? - Sư phụ nói đùa, đồ nhi thực lực còn thấp, sao có thể cảm nhận được gì. – Bạch Khinh Trần nhàn nhạt đáp. Nhìn bộ dạng ‘trời sập xuống cũng không liên quan đến ta’ của Bạch Khinh Trần, Thần Cơ lão nhân ai oán nghĩ thầm, lúc còn nhỏ đứa bé này rất đáng yêu, làm lão nhân rất thích, không biết từ khi nào lại biến thành mặt than rồi. Nhàm chán a nhàm chán, có một đệ tử như thế này, không biết có thể xem như bản thân mình tự làm bậy không thể sống không nữa! - Lão đầu ta cảm thấy Phượng Tinh đang ở rất gần đây! Thần Cơ lão nhân vung bộ râu dài mà bình thường vô cùng chăm chú tỉa tót, hùng hổ nói. Bạch Khinh Trần liếc mắt một cái, chậm chạp “Nga” một tiếng, sau đó không có câu dưới. - Ai ai ai, Trần Nhi a, cá tính buồn tao như vậy cẩn thận không cưới được tức phụ nhi, đến lúc đó đừng tìm sư phụ mà khóc a! Thần Cơ lão nhân vẻ mặt ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ nói, còn lắc đầu một cái. - Sư phụ, chú ý hình tượng. – Bạch Khinh Trần vẫn lạnh nhạt như trước. Nếu để giang hồ biết bọn họ vẫn tôn sùng là thần tiên Thần Cơ lão nhân thật ra là một lão đầu thích ăn đồ ngọt, nhàm chán đi ra quấy rối thiên hạ, còn thường xuyên trêu chọc đồ đệ mình, không biết có thất vọng đến mức kéo quân diệt Vân Vụ Cốc hay không nữa. Nói xong, không để ý Thần Cơ lão nhân tức giận đến mức giơ chân, nhẹ phiêu phiêu rời khỏi thư phòng. Nhìn theo bóng dáng Bạch Khinh Trần, Thần Cơ lão nhân thở dài một hơi. - Trần Nhi, tình kiếp tới… Hoa đào cuối cùng là tình đậu, hay là tình lạc… … Nguyệt Băng đột nhiên mở mắt, bóng đêm tràn ngập khiến nàng nhất thời không thể thích ứng. Một lát sau, Nguyệt Băng nghiêng người ngồi dậy. Trên người nàng chỉ mặc một chiếc váy sa mỏng trắng mềm mại, tay áo mở rộng, được thiết kế theo kiểu váy ngủ hiện đại nhưng vẫn mang chút cổ điển, không đến mức gọi là kinh thế hãi tục. Nguyệt Băng với tay lấy chiếc áo choàng bên cạnh giường, khoác lên người, che đi dáng người lung linh yểu điệu. Từ xa xa vang lên tiếng người ồn ào, binh khí va chạm lách cách, còn có tiếng gào to, loáng thoáng có thể thấy được ánh đuốc đỏ rực. Nguyệt Băng vừa đặt chân xuống giường, Trân Châu Pha Lê hai người đã nhanh chóng xuất hiện trong tẩm cung. - Chuyện gì xảy ra? – Nguyệt Băng lạnh nhạt hỏi. - Hồi công chúa, nghe thị vệ bẩm báo là hoàng cung xuất hiện thích khách! – Trân Châu nhanh chóng đáp. - Thích khách? Nguyệt Băng nghi hoặc lặp lại. Tại sao lúc này hoàng cung lại có thích khách? Thế lực nào không muốn sống lại dám động thủ trong hoàng cung Kính Thủy? Tình hình lúc này đang có chút lộn xộn, đúng là thời cơ động thủ tốt nhất, nhưng hoàng cung Kính Thủy cao thủ như mây, phòng vệ rậm rạp, có thể vào đến tận đây, xem ra cũng không phải tay mơ. - Đến ám sát ai? – Nguyệt Băng lại hỏi. Ở gần Chân Hương Cung là Ngọc Nga Điện cùng với Tích Liên Cung, sẽ là một trong hai nơi đó? Hoặc là chính Chân Hương Cung? - Dường như thích khách hướng về phía Tích Liên Cung, nhưng vẫn không rõ ràng lắm là ám sát ai. – Pha Lê hồi báo. Nguyệt Băng trầm ngâm suy nghĩ. Ngọc Nga Điện là nơi ở của Đức Phi Ngọc thị, còn Tích Liên Cung là của Thục Phi Tích thị. Không biết ai trong hai người lại có thù oán gì bên ngoài, đến nỗi bị thích khách tìm đến. Hoặc, đó chỉ là một cái cớ, để kẻ khác được ngư ông đắc lợi. Cũng có thể mục tiêu của thích khách là cái khác? Đang trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên Nguyệt Băng nghe thấy một tiếng quát to, sau đó là tiếng bước chân rầm rập, dường như hướng về phía Chân Hương Cung. Bên ngoài, tiếng Hổ Phách quát to: - Lớn mật! Kẻ nào dám xông loạn Chân Hương Cung, làm phiền trưởng công chúa nghỉ ngơi? Cầm đầu đoàn người là trưởng quan thị vệ Lỗ Đạt, trong kinh thành cũng coi như một thanh niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tướng mạo tuấn lãng, vóc dáng cao lớn, võ công cao cường. Hắn từng có vài lần gặp qua Trưởng Công chúa Chân Hương, biết được nàng kia mạo đẹp thiên tiên, nhưng tâm tư ngoan độc, bá đạo không nói lý, Hoàng đế lại sủng ái nàng vô cùng, càng khiến nàng vô pháp vô thiên, trong lòng có chút kiêng kị. Lỗ Đạt trầm giọng nói: - Hạ quan là trưởng quân thị vệ, có thích khách xâm nhập hoàng cung, vừa rồi chạy về phía Chân Hương Cung. Vì an toàn của công chúa, hạ quan xin mạo phạm. Hổ Phách nghe vậy, hơi do dự. Đương nhiên là phải đảm bảo an toàn cho Công chúa trước tiên, nhưng công chúa tính tình khó đoán, nàng cũng không dám tự làm chủ. Đang không biết phản ứng như thế nào, sau lưng đã vang lên một thanh âm lãnh ngạnh. - Không nhọc Lỗ thị vệ lo lắng, Chân Hương Cung rất an toàn, Lỗ thị vệ nên đi kiểm tra nơi khác thì hơn. Nguyệt Băng đã xuất hiện trước cửa cung, đứng trên thềm cao, khoác chiếc áo choàng màu đen che lấp thân hình, chỉ lộ ra khuôn mặt không chút phấn son, làn da trắng nõn mịn màng, đôi mắt xanh như biển, trong bóng đêm lóe ra quỷ dị ánh sáng, mái tóc đen rối tung sau lưng, làm thần sắc vốn lạnh nhạt của nàng thêm chút lười biếng mị hoặc, đẹp như yêu tinh. Lỗ Đạt thấy vậy, ánh mắt nhất thời mê ly. Nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo, che dấu vẻ bối rối, hơi cúi người rồi dẫn quân rời đi, có vẻ như là chạy trối chết. Hắn hiểu được, vừa rồi có chút lỗ mãng vi phạm đến Trưởng Công chúa. Hoàng thượng sủng ái nàng như vậy, làm sao không bảo vệ nàng an toàn. Nên tượng trưng đến bẩm báo một chút rồi thôi, nhưng không cần chọc giận vị công chúa quyền khuynh thiên hạ này. Hi vọng Trưởng Công chúa không chú ý đến hắn thất thố. Nhưng phải công nhận, Chân Hương công chúa rất đẹp, giống như một đóa hoa anh túc, độc mà vẫn khiến người ta lưu luyến si mê. Lại nhớ đến trước kia gặp Công chúa vài lần, dù biết dung nhan không thay đổi, lại làm hắn có cảm giác khác hẳn. Hay là đêm nay đụng phải thích khách, chiến đấu mệt mỏi nên bị hoa mắt rồi?