Kinh Thuế
Chương 43
Bạch Uy kéo ống tay Thường Thanh: “Có phải anh cảm thấy mình phá sản là do tôi hại?”
Lão Thường trừng y một cái, trong bụng nghĩ, nói thừa? Chẳng lẽ là mình chê tiền nhiều nên phá sản chơi?
Thường Thanh túm ống tay áo mình về, đi tới chỗ đổi giày. Bạch thiếu gia vẫn ở phía sau: “Bất kể thế nào, chuyện nhà ga không di dời, sau này tôi cũng mới biết được. Tôi thắng anh, tự thấy không hổ thẹn với lương tâm!”
Thường Thanh căn bản không tin, anh ta liếc họ Bạch: “Cho dù tin của cậu không phải là giả thì sao? Người địa cầu đều biết cậu thông đồng với họ Lâm, hơn nữa cậu nói mấy thứ này với tôi làm cái rắm gì? Muốn tôi tặng bằng khen cho cậu? Trên đó viết ‘học tập theo đồng chí Bạch Uy, nâng đá rồi không nện xuống là phẩm chất của dân tộc Trung Hoa’ ?”
“Tôi muốn anh biết rằng, tôi dựa vào bản lĩnh của mình mà đứng lên. Anh không cần phải nhìn tôi cứ như một oán phụ bị bội tình.”
Sau khi nói ra câu này, Bạch Uy có hơi hối hận. Y quen biết Thường Thanh tới nay, đã không ít lần động quyền cước. Nhưng chưa một lần thê thảm như chuyện bình thuỷ tinh trong phòng tắm kia. Cảm giác đầu bị đập không dễ chịu chút nào, càng không dễ chịu hơn chính là sau đó Thường Thanh chẳng quan tâm tới y.
Theo cách nghĩ ban đầu của Bạch thiếu gia là mình gây dựng sự nghiệp, họ Thường rớt đài, sau đó ai về nhà nấy, cả đời không qua lại với nhau.
Nhưng kết quả, người không dứt khoát được lại là mình, hễ thấy Thường Thanh là lại hưng phấn như phát điên phát cuồng, không khiêu khích thì không thoải mái được. Có đôi khi chính y cẩn thận nghĩ lại thì cũng hơi giật mình.
Phải biết rằng, Bạch thiếu gia y từ bé đã được giáo dục rất tốt, cư xử với người ngoài dù không chu toàn như cũng xem như là có lễ độ. Từ lúc nào y lại trở nên hẹp hòi như vậy? Sao giống tiểu nhân đắc chí trong phim thế? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vừa thấy lão Thường là đã như phản xạ có điều kiện, thuận miệng ném bom.
Quả nhiên, có người bị nổ! Thường Thanh trừng đôi mắt nổi tơ máu, nghiến răng cười: “Về sau cậu không nên có loại ảo giác này.”
—
Về tới căn nhà trệt, Thường Thanh đun một ấm nước sôi, sau đó đổ nước vào chậu rửa mặt rồi dấp khăn lau người.
Lau lau, rồi đá mạnh chậu rửa vào tường. Thường Thanh uất ức, mình mịa nó giống oán phụ ư? Mệt y nghĩ ra được vậy! Một phần nước nóng bắn lên chăn bông nên khi ngủ, lão Thường bị lạnh đến phát run. Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, đầu óc anh ta nặng trĩu, không mở nổi mắt.
Ông Vương qua đưa cơm sáng cho Thường Thanh, vừa đặt tào phớ và quẩy lên bàn vừa lẩm bẩm luôn miệng.
Thường Thanh không có tinh thần, từ đầu đến cuối chỉ đáp “dạ” “vâng”.
Cuối cùng, ông lão nói, giọng rất vui vẻ: “Bác đã nói với con gái nhà người ta rồi, chiều mai gặp mặt. Cháu mau kiếm quần áo, sao cho có tinh thần chút.”
Thường Thanh dụi dụi mắt, hơi giả ngu: “Thay quần áo làm gì?”
Ông lão trừng mắt: “Nãy giờ nghe gì đấy? Đi xem mắt!”
Chủ tịch Thường vĩ đại thật không ngờ tới mình lại có một ngày đi xem mắt.
Lúc thanh niên thì bận rộn công việc, không có thời gian kết hôn. Sau khi có được sự nghiệp thì đi đâu cũng có người yêu thương nhung nhớ nên không nỡ kết hôn. Bây giờ mình lại ở giai đoạn xấu hổ của đàn ông, sự nghiệp chẳng có, lý tưởng cũng không, đối với tình yêu lại càng lạnh lòng. Nghĩ kỹ thì cũng nên lo chuyện kết hôn thôi.
Bởi thế, anh ta cũng không từ chối ý tốt của ông Vương. Khi ông hỏi xem gặp mặt ở đâu, anh ta theo thói quen nói địa chỉ quán trà mình hay đến trước kia.
—
Tới ngày xem mắt, Thường Thanh đi đúng giờ, kết quả lại phát hiện cô gái kia đến sớm. Thấy Thường Thanh đi qua, cô hơi ngượng ngùng cúi đầu.
Thường Thanh nhìn, ừm, là một cô gái tốt! Mái tóc đen được buộc đơn giản thành chiếc đuôi ngựa, cô mặc một chiếc áo đen phủ lông trắng ở trên cổ, bên trong là một chiếc áo len sợi thô đan tay màu mận chín. Phía dưới là một chiếc quần màu lam đậm, thắt thắt lưng da, cả người tràn đầy vẻ chất phác.
Nếu không nể mặt người làm mai, Thường Thanh thật muốn đứng lên đi khỏi. Cô gái này không phải tuýp của mình! Ông Vương chuẩn bị rất nhiệt tình, còn để khay hạt dưa, hướng dương qua phía cô gái.
Nói chuyện một lúc, lão Thường liền biết, cô gái này bán hoa quả, có một sạp nhỏ ở chợ nông sản phía tây thành phố, tuổi 28 cái xuân xanh, chỗ duy nhất không được hoàn mỹ là không có hộ khẩu thành phố.
Thường Thanh cứ như ngồi trên con nhím, chẳng dễ dàng gì mới qua được nửa tiếng. Đột nhiên điện thoại kêu, lão Thường Thanh bèn chả thèm liếc là ai gọi đã nghe: “Alô? Tôi ra ngay lập tức, đừng gấp!” Sau đó ra vẻ có lỗi: “Xin lỗi, bạn tôi tìm tôi có chút việc, tôi đi trước nhé.”
Nói xong, liền chạy như chân được bôi dầu.
Vừa nãy Thường Thanh độc thoại một hồi mà đầu bên kia chẳng có động tĩnh gì, thật kỳ lạ.
Đến khi ra khỏi quán trà, Thường Thanh mới cúi đầu nhìn di động, vừa gọi đến cư nhiên là Bạch Uy.
“Alô?”
“…”
Đầu bên kia vẫn không nói gì, Thường Thanh chả có thời gian chơi trò ‘im lặng là vàng’ với y, bèn thô lỗ ngắt điện thoại. Đang muốn quay người đi khỏi thì đột nhiên phát hiện hoá ra Bạch Uy đứng ngay phía sau mình.
Thường Thanh hơi kinh hãi, nhưng sắc mặt Bạch Uy còn khó coi hơn cả anh ta.
“Đệt! Cậu mịa nó chẳng kêu lấy một tiếng, trốn sau tôi làm gì?”
Bạch Uy nói, mặt không chút thay đổi: “Nãy vào quán trà thì thấy anh, công việc gần đây rất bận à?”
Thường Thanh khôi phục tinh thân, hơi điều hoà thần kinh, cảm thấy mình không thể nào giống oán phụ được nên mỉm cười đáp: “Tổng giám đốc Bạch, nếu không có chuyện gì khác thì tôi xin cáo từ.”
“Có phải anh đang đi xem mắt không?” Tiếc là Bạch đại thiếu không soi thử, lúc nói lời này, y quả thực oán khí ngút trời luôn.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
45 chương
44 chương
25 chương
20 chương
62 chương
313 chương