Kinh Thuế
Chương 37
Thường Thanh biết mình lật thuyền trong mương rồi, mảnh đất tốn nhiều tiền để mua, chỉ trong một đêm đã rớt giá thảm hại.
Bởi vì không có cần cẩu, công trình bị chậm, không thể khởi công, lại đúng lúc gần đây cục nhà đất tổng điều tra các công trình dang dở. Lãnh đạo cấp trên liền gọi cho chủ tịch Thường, ý là công trình này chậm chạp không thi công, ảnh hưởng đến hình tượng tổng thể của đô thị, phải nộp phạt hơn 10 vạn, mà phía bên kia, công nhân cũng đang giục lương không ngừng.
Chủ tịch Thường đành phải xin vay thêm với ngân hàng, nhưng Hành Trường lại lắc đầu như trống bỏi và nói công ty các anh đã vay quá hạn mức rồi.
Không có cách nào, Thường Thanh liền mở cuộc triệu tập các thành viên cốt cán của công ty. Ý của mọi người là nếu đã vậy thì tạm thời bỏ công trình kia đi. Lão Thường nghe xong suýt chút nữa ném văn kiện vào mặt các giám đốc! Nuôi cái đám rảnh rang này có lợi gì đây? Chẳng lẽ bọn họ không biết mảnh đất kia có rất nhiều hộ sau sẽ dọn về, chậm trễ kỳ hạn công trình là phải bồi thường tiền làm trái hợp sao!
Giờ đúng là lỗ lớn, Thường Thanh đành phải cắn răng nuốt máu gọi cho Bạch Uy, nhưng lần này đổi lại là Bạch Uy không nhận điện.
Hỏi thăm một phen mới biệt Bạch Uy đã tự mình đăng ký một công ty nhà đất, đã chính thức đi vào hoạt động. Bởi vì chuyên tiếp nhận các công trình dang dở của người khác, cho nên việc làm ăn rất phát đạt.
Khi Thường Thanh bước vào toà nhà thương mại cao cấp ở khu trung tâm, chỉ liếc mắt đã thấy được tấm bảng “Nhà đất Hoài Dã”.
“Hoài Dã”? Dù Thường Thanh không đọc mấy sách nhưng cũng có thể nhận ra được ý tứ của từ này.
Một cô gái mặc giống thư ký ngăn Thường Thanh lại: “Xin lỗi, ngài không hẹn trước, tổng giám đốc Bạch không có thời gian gặp ngài.”
Thường Thanh nhỏ giọng nói bên tai thư ký: “Cô nói với tổng giám đốc Bạch kính yêu của các cô là, tôi mịa nó hẹn trước phải chơi cưỡi ngựa với y.”
Cô gái trợn to mắt nhìn Thường Thanh: “Anh nói gì cơ?”
“Không biết cưỡi ngựa? Làm tình trên giường biết không?”
Lúc này thư ký không nói gì cả, mặt cô đỏ bừng cả lên. Nếu không biết Thường Thanh là phú ông lớn có tiếng của thành phố, phỏng chừng cô đã gọi bảo vệ đuổi người đi rồi.
Nhìn thư ký chạy loạng choạng về phía văn phòng, Thường Thanh ngồi trên sô pha tự đắc, ngâm nga《 Sa gia banh 》.
Một chốc sau, thư ký đi ra: “Ông chủ Thường, mời vào trong.”
Tính ra thì hai người đã không gặp hơn nửa tháng.
Bạch Uy ngồi trong văn phòng sáng sủa rộng rãi, dương dương tự đắc uống cà phê.
Thường Thanh không thích vị đắng của cà phê, anh ta từng cười Bạch Uy uống cái này thật chẳng ra làm sao, Bạch thiếu gia liền dùng mũi hừ: “Cái tên quê mùa nhà anh, hiểu được chắc?”
Giờ xem ra, đâu phải anh ta chỉ không hiểu cà phê? Cái kẻ tự xưng là chui ra từ đám lừa đảo, lại bị một thằng nhãi choai choai lừa lỗ đ*t, lừa cả tiền.
Bạch Uy thấy Thường Thanh đến liền bỏ cái cốc trong tay xuống và khẽ cười: “Dạo này hình như anh gầy đi.”
Thường Thanh ngồi xuống bên cạnh y, dán lên tai y nói: “Nhớ cậu đấy, lát nữa ra kia ngồi cưỡi?”
Bạch thiếu gia cũng thân mật dán lên tai Thường Thanh đáp: “Không cần đâu, ở đây đông người, giữ gìn chút.”
Nói đến đây, hai người đều chẳng nói gì nữa. Đôi mắt Thường Thanh như được thổi khí, không ngừng to ra.
“Họ Bạch, mi mịa nó có ý gì? Ta có lỗi gì với mi? Mà mi hại ta như vậy!”
Bạch Uy cứ như nghe được truyện cười, bả vai y rung rung không thôi.
“Không có lỗi? Anh rất không có lỗi với tôi! Nếu không vì anh, có lẽ giờ tôi vẫn ở châu Phi gây dựng sự nghiệp; nếu không có anh, tôi mịa nó sao biết được mùi vị bị cắm sừng chứ? Nhưng vì có anh, tôi phải móc tim mình ra, trơ mắt nhìn tiểu Dã ngày càng cách xa tôi!”
Nghĩ trong lòng, so với chính tai nghe đúng là khác biệt.
Lúc này, hận ý trong mắt Bạch Uy không hề được che giấu, nó như từng cây gai độc, đâm vào lòng Thường Thanh, khiến anh ta đau đớn.
“Vậy… sao trước cậu lại giúp tôi?”
“Anh nói chuyện trốn thuế?” Bạch Uy lắc đầu thương xót, “Tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc, tự dưng phí thời gian với Trương Hiểu Vận, sổ sách tốn công làm ra lại chỉ có thể phán anh mấy năm tù. Loại người cặn bã như anh, tống vào nhà giam đã hời lắm rồi! Cái tôi muốn, là anh vĩnh viễn không thể cựa mình!”
Đôi môi dày của Thường Thanh run lên, lời đến miệng lại nuốt trở về. Vừa nãy anh ta thế mà lại muốn hỏi Bạch Uy, rốt cuộc y có từng thích mình không.
Mịa nó, lãng mạn quá rồi! May mà vẫn còn lý trí, không thì ngu ngốc hết chỗ nói.
Lão Thường tự nhắc mình phải bình tĩnh, anh ta cố ép mình nhếch miệng cười: “Cậu cho rằng chút sóng gió ấy có thể quẳng tôi khỏi con thuyền lớn? Cậu cũng quá ngây thơ rồi đó!”
“Tôi không có bản lĩnh, nhưng còn một Lâm công tử nữa, cái tên nhà giàu mới nổi anh còn bản lĩnh gì chứ? Nói cho anh biết! Anh quá huênh hoang, nhất định muốn độc quyền thị trường nhà đất vùng này, còn muốn phát triển ra bên ngoài. Đạo lý cây to đón gió, biết chứ? Anh cản đường kiếm tiền của mọi người!”
Nói đoạn, Bạch Uy túm mạnh tóc Thường Thanh: “Giờ công ty anh đang rối loạn nhỉ? Đây chỉ là một góc của tảng băng thôi, từ từ rồi anh sẽ phát hiện, gia sản anh liều mạng kiếm, sẽ chậm rãi biến mất như hạt cát trong phễu. Sau đó, chủ tịch Thường vĩ đại cuối cùng cũng lộ nguyên hình, là một con chó mà nhà nó có tang, dung tục thô bỉ. Đến lúc ấy, khi anh vẫy đuôi với tôi, nếu tôi có lòng thương con chó già anh, không chừng sẽ thưởng cho anh chén cơm ăn đấy!”
Thường Thanh tức đỏ mắt, tiến lên túm cổ áo Bạch Uy, nắm đấm đánh lên mặt y. Bạch Uy lại không hề chống cự, bị Thường Thanh đánh ngã lên bàn làm việc, khiến đồ đạc và tài liệu rơi đầy đất.
Thường Thanh lại tiếp tục đánh, trong tai toàn tiếng nắm đấm đánh vào người “bốp bốp”; nhưng hiện lên trong đầu đều là Bạch Uy: có y nằm trên giường chơi xấu, có y tươi cười đòi mình đi làm cơm, còn có vừa mới tắm xong, tựa cái đầu ướt lên vai mình xem TV.
Nhưng tất cả đều là giả! Tất cả đều là giả! Mịa nó! Ông đây phải chỉnh chết họ Bạch này!
Đột nhiên hai cảnh sát vọt vào, giữ tay Thường Thanh rồi khoá tay anh ta lại.
Thư ký chỉ vào Thường Thanh và nói với chú cảnh sát: “Chính là hắn ta, vừa nãy còn gào đe doạ muốn giết tổng giám đốc Bạch công ty chúng tôi.”
Cảnh sát nhìn Bạch Uy miệng chảy máu, lại nhìn Thường Thanh nổi cả gân xanh, chẳng nói hai lời đã đè Thường Thanh xuống.
Tốc độ của cảnh sát có thể nhanh như vậy, chắc chắn là lão Thường này vừa vào phòng đã có người đi báo rồi. Thảo nào thằng oắt này vừa nãy cứ như cẩu chết, nằm trên bàn không chịu dậy. Lần này đúng là oan uổng rồi.
Bạch Uy đưa lưng về phía cảnh sát, làm khẩu hình với Thường Thanh: chiêu này là học anh đó.
Thường Thanh chán nản ngồi trong xe cảnh sát quay đầu nghĩ, chẳng phải vậy sao, hình như trước đây mình đã giở trò này với họ Bạch rồi.
Cái này gọi là gì ấy nhỉ? Báo ứng?
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
121 chương