Kinh Thiên Kỳ Án
Chương 3 : Manh mối câu đố mạng đen
Phòng điều tra hình sự, Lãnh Kính Hàn đang phân tích tình tiết vụ án, Hàn Phong liên tục uống nước, căn bản không cẩn thận nghe Lãnh Kính Hàn nói gì.
"Hiện tại các loại xử lý chi tiết kỹ thuật cũng đã hoàn thành. Chúng ta có thể loại bỏ bất luận khả năng gì do ngoại lực gây nổ, hiện trường không có bất luận hình thức nào của chất nổ, mà loại tình huống cậu nói đó, cũng có thể loại bỏ. Bởi vì từ góc độ kỹ thuật mà nói, lúc ấy xe của bọn họ còn đang vận hành, khi bảo trì tốc độ 100km/h không giảm bớt, trước khi phát sinh nổ mạnh cửa sổ đều đóng, làm sao có thể có người tập kích bọn họ. Chúng ta có thể tưởng tượng một hình ảnh như vầy, một chiếc Mercedes-Benz đang chạy rất nhanh, đột nhiên hơi xylanh bắt lửa, vày giây sau, thế lửa biến lớn, xảy ra nổ mạnh!"
Hàn Phong "ừm" một tiếng, tỏ vẻ đã nghe thấy.
Lãnh Kính Hàn nói tiếp: "Chúng ta trước mắt nói đến khung răng, xác nhận người chết chính là Lâm Chính và tài xế của hắn. Hiện tại cấp trên đem áp lực khắp nơi đều đẩy lên đầu chúng ta, gia quyến của Lâm Chính một mực chắc chắn ông ấy bị mưu sát. Mà ngày đó cậu lại đến hiện trường tìm được nhiều đầu lọc như vậy, cậu nói chút xem, sự tình này nên bắt tay làm từ nơi nào? Chúng ta đầu mối gì cũng không có."
"Đúng vậy, sự tình này thật sự quá bí ẩn, căn bản không lưu lại đầu mối gì. Hiện tại tình huống chúng ta nắm giữa, chính là túi lớn tàn thuốc nọ, nhưng mà đầu lọc này sẽ nói cho chúng ta biết cái gì đây? Khó a, thật sự là khó."
Lãnh Kính Hàn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Được rồi, cậu bên kia tra được đầu mối gì chưa?"
"Tôi bên này đầu nối cũng bị chặt đứt toàn bộ, đang rầu rĩ đây."
"Nói bậy, Khả Hân rõ ràng nói cho tôi biết, các cậu phát hiện rất nhiều." Lãnh Kính Hàn quát.
Hàn Phong sửng sốt, "Phải không? Ai nha, anh xem tôi, một người bận bịu đến loạn thất bát tao, rất nhiều chuyện đều quên rồi."
Lãnh Kính Hàn hiểu ý, trừng mắt, "Cậu đang uy hiếp tôi?"
Hàn Phong uống nước khoáng, "Cái gì? Tôi nào dám a? Anh chính là trưởng phòng điều tra hình sự, tôi lấy gì uy hiếp anh đây?"
Lãnh Kính Hàn khẽ cắn môi, "Ngày mai, Long Giai đến trợ giúp cậu điều tra vụ án."
Hàn Phong cười xấu xa, "Ừm, các anh không phải còn chưa giúp tôi xét nghiệm xỉ than đá gì đó sao? Lập tức đi xét nghiệm, nhìn xem là kết quả gì. Còn có, các anh có thể điều tra xem xét hệ thống giao thông của thành phố H và thành phố T, nhìn xem giữa trưa ngày hôm qua có xe cảnh sát tự mình đi làm công tác không. Những thứ khác theo lệ thường mà hỏi, tôi cũng không muốn nói nhiều."
"Thằng nhóc cậu, nói, đi thăm dò xe cảnh sát tự mình đi làm nhiệm vụ là có ý gì?"
"Lúc nào tôi nhìn thấy Long cảnh quan, anh lúc đó sẽ biết đó là ý tứ gì. Tôi còn phải đến sở cảnh sát, nhìn xem trạng huống gia đình của Lương Hưng Thịnh. Cáo từ trước."
Lãnh Kính Hàn nhìn bóng lưng của Hàn Phong, hung hăng nói: " Đến chết không đổi."
Hàn Phong đến trước sở cảnh sát, trước tiên đi một chuyến đến công ty quản lý tài chính Tuệ Tinh.
Công ty quản lý tài chính rất nề nếp, nhân viên ra vào cửa chính tất cả đều phải quét thẻ, mà những người khác muốn vào công ty, phải ở cửa bảo vệ nói rõ mục đích đến rồi đăng ký. Hàn Phong nói là bạn của Hồ Kim Thành, bảo vệ cửa mờ cậu chờ một chút, sau đó mới nói cho cậu biết có thể gặp mặt Hồ Kim Thành ở phòng nghỉ. Vào phòng nghỉ, Hàn Phong hỏi trước mấy nhân viên công ty.
Bọn họ nói cho Hàn Phong, mấy ngày trước đây, có hai người trẻ tuổi, tự xưng là con trai của Khúc Minh Sinh, nói cha của bọn họ xảy ra tai nạn xe đã chết, công ty còn phái người đến thăm. Về phần ba mươi vạn tiền trợ cấp gì đó, cam đoan công việc của con ông ấy, căn bản không có. Mà Hàn Phong biết, Khúc Minh Sinh chỉ có một trai một gái. Hàn Phong hỏi tướng mạo của hai người trẻ tuổi, nhiều ít có chút thu hoạch. Tình tiết vụ án dần dần phơi bày. Chẳng qua không ai trong công ty chú ý tới Khúc Minh Sinh trước khi xảy ra tai nạn xe có biểu hiện gì dị thường, đều nói Khúc Minh Sinh thành thật, không thích nói chuyện, nhưng làm việc nghiêm túc, chưa từng phạm sai lầm, rất nhiều đơn lớn của lãnh đạo đều giao cho ông xử lý.
Hồ Kim Thành đeo kính mắt, tuổi đại khái khoảng 50, xem ra cũng sắp nghỉ rồi. Hàn Phong sau khi giải thích mục đích đến, hỏi: "Ông không tham gia tang lễ của ông ấy sao?"
Hồ Kim Thành nói: "Khi đó tôi đang bề bộn công việc, thật sự dành không ra thời gian để đến. Hơn nữa, quan hệ của chúng tôi cũng rất bình thường, chỉ là bình thường trong nghiệp vụ có tiếp xúc qua." Hồ Kim Thành châm một điếu thuốc lá hiệu Hoàng Quả Thụ, đưa cho Hàn Phong, Hàn Phong khoát tay tỏ vẻ từ chối, cũng hỏi: "Ông ấy trước khi gặp chuyện không may có hành động gì dị thường không?"
"Tôi không rõ ràng lắm, khi đó chúng tôi đều làm mỗi phần việc của riêng mình. Bất quá, mấy hôm trước khi anh ấy xảy ra chuyện, hình như có người giúp làm một số nghiệp vụ lớn, bắt đầu anh ấy có chút hưng phấn, sau đó lại có chút thất lạc, tôi tưởng mặt đầu tư không có đủ mức tiền thanh toán tài chính."
"Ừm," Tròng mắt Hàn Phong chuyển một cái, hỏi, "Sau khi ông ấy qua đời, máy tính và nghiệp vụ ông ấy làm đều giao cho ai quản lý rồi?"
"Hiện giờ Tiểu Kim đang quản lý."
"Tôi có thể đi xem không?"
"Công ty quản lý rất nghiêm khắc, chỉ sợ cậu phải trình giấy tờ chứng nhận, sau khi hướng phía lãnh đạo có liên quan xin chỉ thị mới được."
"Được, ngày mai tôi trở lại."
Sau đó Hàn Phong đến sở cảnh sát, nhận được sự chiếu cố của Tiểu Lý đến tiếp đãi cậu, cũng giúp cậu điều tra tư liệu cậu muốn. Lương Hưng Thịnh, nam, 44 tuổi, nguyên quán ở trấn Hưng Văn thôn Văn Giang ấp 6, hai mươi năm trước đến thành phố H phát triển, từ tiểu thành đại, cuối cùng có một xí nghiệp của riêng mình, gọi là công ty trách nhiệm hữu hạn gia công cơ giới Hưng Thịnh, hai tuần tuyên bố phá sản. Hắn có một người vợ, tên Đường Thanh Hà, nhưng quan hệ không tốt, từ sáu năm trước đã ra riêng, vợ hắn từng đề xuất ly hôn, nhưng Lương Hưng Thịnh vẫn chưa đồng ý, tòa án cũng chưa phán quyết. Hắn có con trai Lương Tiểu Đồng, do vợ hắn dẫn theo, nhưng vợ hắn năm năm trước do uất ức thành bệnh, đã bệnh chết, Lương Tiểu Đồng không muốn trở lại cạnh Lương Hưng Thịnh, vào cô nhi viện. Cha mẹ Lương Hưng Thịnh đều là nông dân hiền lành, cả đời đi bước vào thành thị, cha Lương Đại Trụ, mẹ Lâm Tố Hoa. Bởi vì mẹ hắn bẩm sinh tim không tốt, cho nên chỉ có một đứa con trai Lương Hưng Thịnh. Cha mẹ đều đã mắc bệnh qua đời.
Hàn Phong xem xong, hỏi: "Cũng chỉ có chút tư liệu như vậy?"
Tiểu Lý nói: "Cậu còn muốn biết tình huống gì nữa?"
"Tôi còn muốn biết, Lương Tiểu Đồng ở cô nhi viện nào, tư liệu của vợ Lương Hưng Thịnh, cha mẹ ruột của Lương Hưng Thịnh có bao nhiêu anh chị em, cùng tư liệu có liên quan đến bọn họ, mặt khác giúp tôi tra một nữ nhân tên là Lô Phương."
Tiểu Lý le lưỡi, "Má ơi, cậu muốn điều tra tổ tông mười tám đời của hắn hả?"
"Không sai, tôi sẽ tra tổ tông mười tám đời của hắn."
Tiểu Lý thấy Hàn Phong muốn đi, hỏi: "Đúng rồi, cậu cùng Lãnh trưởng phòng có quan hệ gì? Anh ấy cố ý dặn dò phải toàn lực giúp cậu."
Hàn Phong tự tiếu phi tiếu nói: "Tôi từng đùa bỡn anh ấy."
Nhìn bóng lưng của Hàn Phong, Tiểu Lý hoài nghi không hiểu, lặp lại: "Từng đùa bỡn anh ấy?"
Hàn Phong không ăn cơm trưa liền vội vàng chạy tới phòng làm việc của Lãnh Kính Hàn. Khi đụng đại án như thế, bọn họ thường tăng ca vào giữa giờ ăn trưa. Hàn Phong đi vào, sáu gã nòng cốt đang dùng cơm, Hàn Phong hô: "Ôi chao, đang dùng cơm hả?"
Lãnh Kính Hàn lễ độ đáp lại: "Ôi chao, đến ăn chùa hả?"
Hàn Phong ngồi xuống bên cạnh Lãnh Kính Hàn, "Tại sao có thể nói như vậy chứ? Tôi vốn chính là một phần tử của các anh." Nói xong, không chút khách khí gọi một phần cơm trưa, dù sao đã tìm được người trả tiền rồi.
Lãnh Kính Hàn hỏi: "Bên cậu có tiến triển gì mới?"
"Tìm được người bị xe đụng chết kia rồi. Là người của công ty quản lý tài chính, vấn đề bên trong rất nhiều."
Lãnh Kính Hàn thấp giọng nói: "Công tác của Long Giai đã làm xong, thằng nhóc cậu cũng không nên xằng bậy."
Hàn Phong liếc ông một cái, "Tôi từng xằng bậy bao giờ chưa?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Ăn cơm xong, chúng ta lại thảo luận."
Sau khi ăn xong, Lãnh Kính Hàn để Hàn Phong chờ trong phòng làm việc. Chỉ chốc lát sau, Long Giai đi vào, cung kính hành một cảnh lễ tiêu chuẩn phiêu lượng, "Điều tra viên cấp 1 phòng điều tra hình sự Long Giai, số hiệu 10683, đến đây báo danh." Vành mắt của cô tựa hồ còn có chút đỏ, vốn đang ở tổ chuyên án tra đại án, hiện tại điều đến cùng Hàn Phong tra án lừa bảo hiểm gì đó, quả thật lòng tràn đầy ấm ức.
Trên mặt Hàn Phong cười như hoa nở, vội vàng nhường chỗ ngồi cho Long Giai, "Ngồi, mời ngồi. Kỳ thật, tôi biết trong lòng cô nhất định ấm ức, nhưng rất nhanh cô sẽ phát hiện, vụ án này, sẽ không nhỏ hơn so với vụ án các cô đang điều tra đâu." Đôi mắt anh đảo qua, vị nữ cảnh này, thân cao hẳn là chừng 1m75, nếu không mang giày da quy định đế bằng, mà thay giày cao gót, đứng chung cùng mình một chỗ, vậy rất xứng đôi rồi.
Đôi mắt của Hàn Phong tựa như máy quét hình phối trí tinh chuẩn, rất nhanh có phát hiện mới, khí chất của Long Giai rất ưu tú, cười một cái ai cũng không thể nói cô không mỹ lệ, vóc người tuyệt không kém so với Phan Khả Hân, chỉ là ăn mặc quá đơn giản.
Khi Hàn Phong đánh giá Long Giai, Long Giai cũng đang đánh giá Hàn Phong. Kỳ tài phá án từ miệng Lãnh trưởng phòng này, lớn lên góc cạnh phân minh, vóc dáng rất cao, có chút gầy yếu, y phục trên người không vừa vặn lắm, trên chân lại mang một đôi dép rách, nhìn qua rất không hài hòa. Cô nào đâu biết rằng, toàn thân cao thấp của Hàn Phong, chỉ có đôi dép kia là của anh, quần áo là của Lãnh Kính Hàn, đương nhiên không vừa người.
"Đây là lần đầu nhóm chúng ta hợp tác, tôi tên là Hàn Phong, xin chào." Hàn Phong cười vươn tay phải.
Long Giai liếc mắt nhìn chòng chọc anh, rốt cuộc vẫn vươn tay phải, "Sớm đã nghe nói qua tên của anh, xin chào." Hàn Phong lập tức cầm tay Long Giai, "Xin chào, xin chào." Long Giai mún thu tay, Hàn Phong lại nắm chắc không tha.
Long Giai nhìn thấy ý cười cổ quái của anh, thình lình thu tay lại, xoay người, nhấc Hàn Phong trên lưng, nhân tiện ném đi, một cú quẳng qua bả vai, chỉ nghe Hàn Phong kêu lên: "Nha, nha, nha." Liền dán ngược lên cửa.
Long Giai không ngờ tới Hàn Phong không chịu được một kích như thế, áy náy nói: "Xin lỗi, nghe Lãnh trưởng phòng nói anh phá án rất có phương pháp, còn tưởng rằng bản lĩnh anh không tồi. Thật sự ngượng ngùng, đã quên nói cho anh biết, tôi là nhu đạo đai đen ngũ đẳng.
Hàn Phong rầm rầm rì rì đứng lên, "Tôi là đai đen thập đẳng, chỉ là lâu chưa luyện, không quen." Long Giai nhịn không được phì cười ra tiếng.
"Xem ra mấy đứa đã làm quen với nhau rồi." Lãnh Kính Hàn vừa nói vừa đi vào phòng.
Hàn Phong kéo Lãnh Kính Hàn qua, hét lớn: "Cô ấy là nhu đạo ngũ đẳng, anh cũng không nói cho tôi biết!"
"Đây không phải rất tốt sao? Được rồi, hiện tại Long Giai bố trí cho cậu, cậu có thể nói cho tôi biết tại sao muốn tra hệ thống cảnh sát giao thông của thành phố T rồi chứ?"
"Còn nhớ Lưu. . . . . . Lưu gì?" Hàn Phong vừa nói vừa sửa sang lại quần áo.
"Lưu Định Cường."
"Ờ, đúng, Lưu Định Cường từng nói, cậu ấy khi đến hiện trường phát hiện có một chiếc xe cảnh sát chạy ra, lúc ấy anh còn cẩn thận hỏi cậu ấy."
"Đúng vậy, cái đó và vụ án liên hệ trọng đại sao?"
"Nếu chiếc xe cảnh sát này vừa vặn ở hiện trường, vậy nó có tác dụng gì ở đó chứ?"
Lãnh Kính Hàn trầm tư một lát sau nói: "Bảo vệ hiện trường."
"Nó có thể ngăn chặn xe khác đến hiện trường!" Long Giai đột nhiên tỉnh ngộ.
"Không sai." Hàn Phong gật gật đầu nói tiếp, "Giả dụ nó là một khâu trong vụ án, vậy tác dụng của xe cảnh sát đó là phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn. Nó ngăn chặn xe khác tùy tiện xông vào đoạn đường bẫy, nhằm cam đoan chỉ có xe của Lâm Chính phát nổ."
"Nếu như đến bộ giao thông thành phố T, tra tìm xe cảnh sát cùng ngày đi công tác, chiếc nào hướng ra khỏi thành hướng về phía thành phố H chúng ta, vậy có thể truy vấn được đầu mối của người tình nghi phạm tội." Lãnh Kính Hàn phân tích nói.
Hàn Phong nói: "Việc này không nên chậm trễ, coi chừng bị diệt khẩu."
Lãnh Kính Hàn lập tức đi ra cửa, vừa đi vừa quát: "Lý Hưởng, xế chiều đến thành phố T một chuyến, chúng ta tra tìm. . . . . ."
Long Giai nhìn bóng lưng vội vàng của Lãnh Kính Hàn, đang chuẩn bị đi theo ra. Hàn Phong lại nói: "Long cảnh quan, cô không cần đi theo. Chúng ta nói chuyện thôi."
"Nói đi, muốn tôi làm gì?" Long Giai vừa nói vừa ngồi xuống.
"Mang giấy chứng nhận của cô theo, chúng ta đến công ty quản lý tài chính Tuệ Tinh." Có kinh nghiệm bị ném qua vai, Hàn Phong đã có nề nếp hơn.
Bảo vệ cổng của công ty quản lý tài chính vừa đổi người, lần này là giám đốc tự mình tiếp đãi, Hàn Phong thầm nghĩ: "Sớm biết giấy chứng nhận của phòng điều tra hình sự bọn họ hữu hiệu như vậy, bảo Lãnh Kính Hàn cũng lo liệu cho tôi một cái."
Thôi giám đốc mập lùn, chưa tới 1m60, hói, đầu tròn tròn như trên chén da đính một quả cầu.
Hàn Phong nói rõ mục đích đến, Thôi giám đốc lập tức dẫn bọn họ đi kiểm tra máy tính Khúc Minh Sinh từng dùng. Thao tác viên hiện tại tên Kim Mẫn, nhuộm một đầu tóc vàng, một thân nồng nặc mùi dầu thơm, Hàn Phong không thích con gái trang điểm quá mức, căn bản không có hứng thú nhìn cô.
Kim Mẫn giọng ỏn ẻn nói: "Lão Khúc tổng cộng làm quản lý tài chính cho ba công ty, hai công ty khác ủy thác quản lý tài chính, nơi này có tất cả ghi chép làm việc của ông ấy, hai người xem đi."
Hàn Phong hỏi Long Giai: "Cô hiểu biết máy tính không?"
Long Giai như thể lần đầu nhận thức Hàn Phong nhìn anh, hiện tại người không hiểu máy tính đã không còn nhiều lắm, Hàn Phong tựa hồ biết Long Giai nghĩ gì, lập tức bổ sung nói: "Tôi là hỏi cô thông thạo máy tính hay không."
Long Giai mỉm cười, "Tôi chuyên nghiên cứu máy tính đó."
Long Giai cười rộ lên cực kỳ ngọt ngào, Hàn Phong si mê nhìn trong chốc lát, mới nói: "Tôi đã bảo mà, tôi sẽ không chọn lầm người. Cô có thể điều tra ghi chép đã xóa bỏ trong máy tính hay không?"
Long Giai ngồi xuống, đầu ngón tay lướt nhanh trên bàn phím bắt đầu gõ xuống, một phần danh xóa đã xóa bỏ liền xuất hiện trên màn ảnh, có không ít là tin rác, nhưng một tháng trước, có một phần《 Thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần》, có đánh dấu trọng điểm bảo mật, Hàn Phong hỏi: "Phần tài liệu này có thể khôi phục được không?"
Long Giai lắc đầu, "Không được, xóa đến cực kỳ sạch sẽ, cho dù sao lưu ổ cứng tu bổ lần nữa, cũng không cách nào khôi phục."
Hàn Phong lại để Long Giai tiến hành thao tác khác, không có phát hiện gì mới. Anh lẩm bẩm nói: "Thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần? Là ai chuyển nhượng cổ phần cho ai nhỉ? Việc này và cái chết của Lương Hưng Thịnh có quan hệ gì nhỉ?"
Long Giai hỏi: "Còn cần làm gì nữa?"
Hàn Phong phục hồi lại tinh thần, "Ờ, không cần nữa, chúng ta đi thôi. Cám ơn sự phối hợp của mọi người, nếu mọi người có ai nhớ lại trước khi Khúc Minh Sinh chết có dị trạng gì, đừng quên báo cho chúng tôi đầu tiên."
Long Giai hết sức chăm chú lái xe cảnh sát, Hàn Phong lại ngơ ngác xuất thần. Anh hồi tưởng lại cả tình tiết vụ án một lần. Đêm hôm đó, Khúc Minh Sinh bị một cú điện thoại lừa ra ngoài, dưới kế hoạch tinh vi, bị xe Ngô Chí Quang đụng chết, sau đó lại dùng thi thể của Lương Hưng Thịnh thay cho thi thể của Khúc Minh Sinh. Đưa Khúc Minh Sinh đến bệnh viện, hơn nữa lừa người nhà của ông, rồi lừa công ty của ông. Cứ như vậy, cái chết của Lương Hưng Thịnh diễn biến thành án gạt bảo hiểm, tai nạn xe của Khúc Minh Sinh thì căn bản không lọt vào tầm mắt của nhân viên chấp pháp, bạn cũ của Ngô Chí Quang lại chết vào tai nạn xe, mà Ngô Chí Quang xem ra không hiểu rõ tình hình chút nào. Toàn bộ áp dụng thủ pháp hoàn mỹ, chuẩn xác, cơ hồ không để lại đầu mối gì, nếu không phải vận may, vụ án này căn bản không có tiến triển gì. Hiện tại Lương Hưng Thịnh đã bị hỏa táng, căn bản không cách nào điều tra nguyên nhân chết cụ thể của hắn, trong công ty Khúc Minh Sinh cũng không tìm được đầu mối gì, duy nhất biết được, chính là ông từng giúp người làm một phần chuyển nhượng cổ phần, hơn nữa là bí mật tiến hành.
Hàn Phong bỗng nhiên linh quang chợt lóe, hung thủ tại sao lớn mật như thế, một mặt lừa người nhà họ Khúc, một mặt lừa công ty Tuệ Tinh? Nếu bọn họ đối chất, không phải toàn bộ sẽ lộ tẩy sao? Hàn Phong cẩn thận từng chút hồi tưởng vào mỗi một chi tiết của công ty Tuệ Tinh. Người họ Khúc vào công ty, cũng phải nói rõ mục đích đến ở chỗ bảo vệ sao? "Đáng chết!" Hàn Phong thình lình nói, "Mau, quay đầu, quay về công ty Tuệ Tinh!"
Hàn Phong hỏi bảo vệ trực ban: "Sáng hôm nay, không phải anh trực ban. Buổi sáng là ai trực?"
Bảo vệ họ Cổ, đáp: "Buổi sáng là Phó Khải trực, hình như cha trong nhà đột nhiên bệnh nặng, cho nên xin nghỉ rồi."
"Anh ta làm đã bao lâu?"
"Anh ta mới tới, vừa vặn một tuần."
Hàn Phong hổn hển, làm thế nào không nghĩ đến sớm hơn, thế nhưng bảo vệ nọ làm sao biết mình sẽ tra lại chuyện này chứ? Hàn Phong lập tức đi đến phòng làm việc của giám đốc, hỏi: "Hôm nay có mấy người xin thôi việc?"
Thôi giám đốc nói: "Hai người, thế nào, có chuyện sao?"
"Là ai? Nói cho tôi biết."
"Một là bảo vệ Tiểu Phó, một là kế toán Hồ Kim Thành. Bọn họ đều là trong nhà có việc."
"Cám ơn!" Nói xong, Hàn Phong liền tức giận ra khỏi phòng làm việc giám đốc. Thật sự là thất bại, Hàn Phong đã hiểu, Hồ Kim Thành lừa mình, quan hệ của gã và Khúc Minh Sinh khẳng định không tầm thường, gã biết Khúc Minh Sinh thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, nói không chừng người xóa bỏ thỏa thuận chính là gã. Mà bảo vệ cũng là người của bọn họ, nếu người của nhà họ Khúc tìm đến công ty, bọn họ có thể gọi một gã giám đốc giả ra, trong ứng ngoại hợp. Mà buổi sáng mình vừa hỏi, đã đả thảo kinh xà, để cho bọn họ đồng thời chạy thoát.
Long Giai nhìn thần sắc anh không tốt, hỏi: "Thế nào rồi?"
Hàn Phong nói: "Không có gì, bị người đùa bỡn rồi. Là do tôi tự mình sơ xuất mà ra, hiện tại một đầu mối đã gián đoạn, chúng ta chỉ còn cách tra tình huống bên phía Lương Hưng Thịnh. Đi, đến sở cảnh sát."
Ngón tay Hàn Phong ở trên mặt cửa ô tô nhịp theo tiết tấu, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại: "Thỏa thuận chuyển nhượng, cái chết của Lương Hưng Thịnh; thỏa thuận chuyển nhượng, cái chết của Lương Hưng Thịnh. Thỏa thuận chuyển nhượng này rốt cuộc cùng cái chết của Lương Hưng Thịnh có quan hệ hay không? Nếu có, vậy là ai chuyển nhượng cho Lương Hưng Thịnh chứ? Công ty của Lương Hưng Thịnh đúng hai tuần trước tuyên bố phá sản, nói cách khác là sau khi chuyển nhượng quyền cổ phần mới tuyên bố phá sản. Cổ phiếu gì đã đến công ty nhỏ của Lương Hưng Thịnh, muốn chuyển nhượng, nhất định là người khác chuyển nhượng cho hắn, đáng lẽ là hắn đột nhiên lấy được một ít quyền cổ phần, sao còn có thể tuyên bố công ty phát sản chứ? Không được, không đủ tin tức." Hàn Phong chuyển suy nghĩ: "Ở chỗ Lãnh Kính Hàn, có một vụ án càng chưa có đầu mối, tất cả chuyện này là thế nào? Đột nhiên xảy ra nhiều vụ án ly kỳ như vậy?"
Suy nghĩ sâu xa của Hàn Phong bị một tiếng "tới rồi" của Long Giai cắt đứt.
***
Khu chợ trung tâm thành phố T.
Một xe cảnh sát hú còi chạy qua, trong loa phát ra tiếng hô điếc tai: "Chiếc xe mô tô phía trước, dừng lại!"
Chiếc mô tô nọ bị chặn đầu, từ xe cảnh sát một gã cảnh sát bước đến, chỉ vào xe mô tô nói: "Anh không biết đây là đường một chiều sao? Xe mô tô của anh đi ngược chiều là rất nguy hiểm. Trình giấy tờ ra."
Vị nam tử lái mô tô kia có vẻ rất ủy khuất, gã quả thật không biết đây là đường một chiều. Lúc này, loa xe cảnh sát lại rống lên, "Ngồi ra sau! Đem xe đi!"
Rất nhanh ven đường có một đám người vây xem, một gã cảnh sát ngồi xuống phía trước xe mô tô, người lái xe mô tô ngồi phía sau, xem ra chiếc xe này bị yêu cầu đến cảnh cục. Nhưng cảnh sát nọ, chẳng biết thế nào, đột nhiên ngã trên xe mô tô, người ngồi sau thoáng huých hắn, cảnh sát gục xuống, đám người nhất thời trở nên hỗn loạn.
***
Sở cảnh sát nào đó của thành phố H. Hàn Phong cùng Long Giai đẩy cửa vào, Tiểu Lý nhìn Long Giai bên cạnh Hàn Phong, nói: "Lần này đều đã tra xong. Vị này là?"
"Long cảnh quan của phòng điều tra hình sự."
"Xin chào." Long Giai rất lễ phép hướng Tiểu Lý nở nụ cười.
Tiểu Lý nhiệt tình tiếp đãi Long Giai: "Xin chào, xin chào."
Hàn Phong đã ngồi xuống trước máy vi tính, Tiểu Lý nói với Hàn Phong: "Ở thành phố H tên Lô Phương có 73 người."
Hàn Phong gật gật đầu, anh trong hình ảnh tra tìm từng cái Lô Phương mà anh nhận thước kia. Thật đúng là khéo, Lô Phương mà Hàn Phong từng gặp thật gọi là Lô Phương. Lô Phương, nữ, 34 tuổi, văn hóa cấp hai.
Hàn Phong nhìn lý lịch tóm tắt của Lô Phương, nghi hoặc hỏi han: "Trước khi cô ta đến thành phố H đã ở đâu? Hay làm gì đó chẳng hạn?"
Tiểu Lý gãi đầu nói: "Vẫn chưa biết, tôi còn phải tra thêm chút nữa."
Hàn Phong tiếp tục xem xuống phía dưới, Tiểu Lý nói: "Đây là vợ đầu của Lương Hưng Thịnh, Đường Thanh Hà."
Hàn Phong cẩn thận phân biệt đường nét đặc thù của khuôn mặt Đường Thanh Hà, lắc đầu nói: "Lương Tiểu Đồng có thể là giả." Anh xem qua hình của Lương Hưng Thịnh, mà Lương Tiểu Đồng anh đã nhìn thấy không giống Lương Hưng Thịnh và Đường Thanh Hà. Lương Tiểu Đồng lúc 5 tuổi vào cô nhi viện Thiên Tứ của thành phố H, hai năm trước được người nhận nuôi, không có hình. Hàn Phong hỏi: "Được ai nhận nuôi?"
Tiểu Lý cười cười, hiển nhiên vẫn chưa tra. Hàn Phong cũng cười xem tiếp, mặt sau đó là tình huống của cha mẹ Lương Hưng Thịnh, cha hắn có năm anh chị em, mẹ có sáu, lần này Tiểu Lý ngược lại chuẩn bị tư liệu rất tường tận, ngay cả tư liệu của những bậc vai vế trên cha mẹ Lương Hưng Thịnh cũng đã chuẩn bị. Cha mẹ của cha Lương Hưng Thịnh Lương Đại Trụ phân biệt gọi là Lương Quốc Cường và Ngụy Phân, mà cha mẹ của mẹ hắn Lâm Tố Hoa tên là Lâm Thành Long và Trương Tú Thanh, lên trên nữa thì chưa lập hồ sơ.
Hàn Phong xem xong, đứng dậy nói: "Cám ơn cậu. Những tài liệu này rất hữu dụng, nếu tường tận hơn chút nữa thì rất tốt."
Tiểu Lý nói: "Lần sau nhất định sẽ tra tường tận hơn. Rất vui được hợp tác với anh. Tôi tra được lai lịch của Lô Phương và người nhận nuôi Lương Tiểu Đồng, sẽ lập tức thông tri các anh."
Hai người Hàn Phong bắt tay cáo biệt hắn. Ra khỏi sở cảnh sát, Long Giai hỏi: "Trong những tài liệu này có tin tức gì?"
Hàn Phong cười khổ, "Cái tên Tiểu Lý kia, tin muốn biết thì hắn không điều tra ra, tin không quan trọng thì tra ra một đống lớn."
"Lần sau có thể trực tiếp sử dụng cơ sở dữ liệu trong phòng ban, cơ sở dữ liệu chỗ chúng tôi đều liên kết mạng với tất cả khâu dân sự."
"Có việc này? Sao Lãnh Kính Hàn chưa từng nói?"
"Chuyện mạng lưới liên lạc này là tôi vài ngày gần đây mới tìm ra, Lãnh trưởng phòng còn chưa rõ. Hiện tại chúng ta đi đâu?"
"Khu khai phá Hạ Loan."
"Vào đó làm gì?"
"Nơi đó là nơi lần đầu tiên tôi gặp Lô Phương và Lương Tiểu Đồng, là chỗ ở bọn họ tạm thời thuê, hiện tại bọn họ đã rời đi, nhưng tôi có thể đi tìm chủ nhà cho bọn họ thuê. Cô lái xe, trên đường tôi sẽ đem vụ án này nói từ đầu cho cô một lần, cô chỉ cần biết vụ án này có rất nhiều ý tứ."
Hai người đang nói, điện thoại di động của Long Giai vang lên, cô nghe xong đưa cho Hàn Phong nói: "Lãnh trưởng phòng tìm anh."
"Làm sao vậy?"
Thanh âm của Lãnh Kính Hàn từ đầu bên kia điện thoại di động truyền đến, "Tìm được người rồi."
Hàn Phong vừa nghe, trong thanh âm một chút tình cảm vui sướng cũng không có, cười nói: "Tìm được người còn ủ rũ như vậy? Không phải tìm được một khối thi thể chứ?"
"Mỏ quạ đen, lần nào cũng bị cậu nói trúng. Kính nhờ cậu lúc nào đó nói vài câu dễ nghe dùm."
"Ngay từ đầu vụ án, tôi đã biết, vụ án anh đụng tới không có khả năng có tin tức gì tốt. Bây giờ chỉ là mới bắt đầu, anh chậm rãi quen dần đi. Người nọ chết thế nào?"
"Do sát thủ làm, cực kỳ sạch sẽ, hiện tại đạn và thi thể đã đưa về cảnh cục thành phố T, rất nhanh sẽ có kết quả. Lý Hưởng nói, hung thủ bắn tổng cộng hai phát, phát thứ nhất vào giữa ngực, mà hắn vẫn chưa yên tâm, lại bổ thêm một phát trên trán. Hiện tại có thể nói đầu mối toàn bộ đứt quãng." Lãnh Kính Hàn nói đại khái tình huống hiện trường.
"Phát thứ nhất có phải từ ngực trái xuyên qua không, sau khi xuyên qua tim lọt vào ngực phải? Phát thứ hai cũng là ở giữa trán?" Hàn Phong hỏi.
"Làm sao cậu biết?"
"Có băng ghi hình giao thông không?"
"Cũng không phải ngã tư đường, lại không phải khu vực liên tiếp xảy ra tai nạn, làm sao có băng ghi hình giao thông? Nói mau, cậu nghĩ tới điều gì?"
"Anh đi tra toàn bộ băng giao thông của phòng giao thông trước khi sự tình phát sinh, chú ý tra dưới gầm của xe con nhỏ, có lẽ khá cũ, biển số cũng không quá rõ ràng, nhìn xem có đầu mối gì không, sau đó liên lạc tiếp."
Lãnh Kính Hàn nói: "Được rồi. Tôi đi xem sao. Đúng rồi, Khả Hân đi khắp nơi tìm cậu, tôi đã nói cho cô ấy phương pháp liên lạc với cậu. Người phóng vấn nọ đã đáp ứng cậu rồi."
Hàn Phong cười cười: "Từ sáng đến tối, bận đến đầu óc choáng váng, sớm đã quên mất việc này."
Lãnh Kính Hàn cười thầm: "Cậu ấy chính là tốt điểm đó, một khi có vụ án, ngay cả nữ nhân cũng không muốn nữa. Nếu vụ án không phức tạp, còn chưa biết cậu ấy sẽ thế nào nữa ấy chứ."
Lý Hưởng hỏi: "Cậu ấy nói thế nào?"
"Cậu ấy bảo chúng ta đi tra băng ghi hình giao thông đoạn đường phụ cận của bộ giao thông."
Lý Hưởng vỗ đầu: "Đúng vậy, sao tôi không nghĩ tới!"
"Cậu suy đoán được gì rồi?"
"Lãnh trưởng phòng, anh xem, viên đạn là như thế này tiến vào cơ thể người chết, kỹ thuật bắn của hung thủ rất chuẩn, nhất định là gác ở nơi nào đó nhắm. Từ lộ tuyến viên đạn xuyên qua nhìn, hung thủ nhất định là nổ súng dưới một gầm xe nhỏ, sau phát thứ nhất, cảnh sát hiển nhiên mắt hướng về nơi cảm thấy đau, cho nên phát thứ hai chính là bắn như vậy."
Lãnh Kính Hàn đột nhiên tỉnh ngộ, "Tôi biết rồi, xe của hung thủ vẫn đi theo xe cảnh sát, chỉ là chưa có cơ hội xuống tay. Mãi đến khi bọn họ xuống xe xử phạt người lái xe mô tô trái luật kia, hung thủ mới có cơ hội xuống tay. Chúng ta tra lộ tuyến xe cảnh sát đi qua, nhìn xem có bao nhiêu chiếc xe thủy chung đi theo sau xe cảnh sát, thì sẽ có đáp án, đi thôi."
Phan Khả Hân bấm số di động của Long Giai, bọn họ nửa đường đón Phan Khả Hân, Phan Khả Hân vừa lên xe liền hỏi: "Thế nào? Có tiến triển gì mới?"
Hàn Phong và Long Giai ngồi hàng trước, anh quay đầu lại nói: "Tiến triển rõ ràng như vậy, cô chẳng lẽ không phát hiện?"
Phan Khả Hân kỳ quái hỏi: "Tiến triển rõ ràng? Tôi một chút cũng không nhìn ra a."
Hàn Phong cười cười, chỉa chỉa ô tô: "Hiện tại có xe riêng đưa đón." Lại chỉa chỉa Long Giai, "Còn sánh đôi với một vị nữ cảnh quan xinh đẹp như hoa thế này, đây không phải là tiến triển lớn sao?"
Mặt Long Giai ửng đỏ, Phan Khả Hân khịt mũi khó chịu: "Ở đó mà dào dạt đắc ý. Không có bác Lãnh, anh còn phải dùng hai chân đi bộ. Cũng không biết bác Lãnh sao lại để ý anh như vậy."
Hàn Phong nói: "Bởi vì tôi lớn lên đẹp trai."
Long Giai nhịn không được cười thành tiếng, Phan Khả Hân càng cười đến ngửa trước ngửa sau.
Phan Khả Hân hỏi: "Chúng ta đang đi đâu đây?"
Hàn Phong nói: "Tìm Lô Phương."
Phan Khả Hân vẻ mặt mờ mịt: "Tìm Lô Phương? Tại sao tìm cô ta? Đi đâu mà tìm?"
Hàn Phong nói: "Lô Phương chính là tình nhân của Lương Hưng Thịnh, mà cô ta tham dự án lừa bảo hiểm, chứng tỏ cô ta là kẻ hiểu rõ sự tình, hiện tại cô ta là hy vọng duy nhất giúp chúng ta phá án. Cô ta mặc dù có thể chuyển nhà, nhưng không thể chuyển được tin tức. Lần trước tôi đã hỏi qua, căn phòng rách nát của bọn họ là thuê ở, nhưng tôi không tìm được người cho thuê, hy vọng lần này sẽ không thất bại."
Long Giai hỏi: "Hai người đã gặp Lô Phương?"
"Đúng, cô xem, mãi chưa có thời gian nói cụ thể tình tiết vụ án cho cô biết. Nếu cô không sợ lái xe gây họa, tôi bây giờ liền nói một chút cho cô." Hàn Phong trả lời.
"Không thành vấn đề. Anh nói đi."
Hàn Phong liền bắt đầu từ lần đầu tiên đến hiện trường tai nạn xe, nói đến lần đầu đến công ty quản lý tài chính Tuệ Tinh. Phan Khả Hân thỉnh thoảng sẽ bổ sung một chút.
Long Giai nghe xong, nói: "Hiện tại hai người ngoại trừ Lô Phương và Lương Tiểu Đồng, chẳng phải toàn bộ đầu mối đã bị chặt đứt sao. Bạn hiền của Ngô Chí Quang đã chết, Hồ Kim Thành cùng bảo vệ kia đã trốn, mà Lương Hưng Thịnh và Khúc Minh Sinh đều đã hỏa táng, thủ pháp của bọn họ thật sạch sẽ a!"
Hàn Phong nói: "Đúng vậy, thủ pháp này trước kia chưa từng gặp qua, tựa như có một công ty trù hoạch, có người chuyên môn cung cấp tin tức, có người nghiên cứu đối thủ, có người đưa ra kế hoạch, có người áp dụng, công tác chuẩn bị cho kế hoạch này của bọn họ, không có khả năng chỉ trong khoảng thời gian ngày một ngày hai. Cho nên khi tôi nhìn thấy sơ hở đầu tiên của bọn họ, phát hiện đây là một vụ mưu sát, lập tức ý thức được, đây không phải là một vụ án bình thường, hao phí sức người sức của như vậy, thứ bọn họ mong muốn không nhỏ, nhất định còn có vụ án khác phát sinh, chẳng qua chúng ta còn chưa biết là cái gì. Cho nên tôi bảo Lãnh Kính Hàn thành lập một tổ chuyên án, mới vừa thành lập liền xảy ra án Lâm Chính bị hại, hiện tại chúng ta còn chưa biết hai vụ án này có liên hệ hay không."
Long Giai nói: "Ừm, hóa ra là anh nhắc nhở Lãnh trưởng phòng, chúng tôi còn tưởng rằng Lãnh trưởng phòng có tài tiên đoán chứ!"
Hàn Phong nói: "Anh ấy có tài tiên đoán? Đừng để tôi cười đến rụng răng nha, cái loại từng bước một ấn theo chương trình mà chạy như anh ấy, một vụ án nhỏ cũng phải một năm rưỡi mới phá xong."
Long Giai giải thích nói: "Nào có chậm như anh nói, Lãnh trưởng phòng đều ấn theo chương trình phá án chính quy." Tiến vào khu vực không có đường, xe bắt đầu tròng trành.
Phan Khả Hân chen ngang nói: "Hàn Phong, sao anh có thể tin chắc có thể tìm được người cho thuê nhà?" Hàn Phong nói: "Rất đơn giản, bọn họ không cần thuê thời gian dài, gặp mặt chúng ta hai lần, sứ mạng của căn nhà nát này xem như đã hoàn thành. Mà người vốn ở tại căn nhà đó, mới là người nghèo chân chính, mặc dù lần này gã lấy được một ít tiền, khẳng định không nỡ xài, gã sẽ ở đó chờ, đám người Lô Phương vừa đi, gã sẽ dọn về đó ở."
Long Giai nói: "Tại sao bọn họ không giết người nọ diệt khẩu chứ?"
Hàn Phong nói: "Không cần thiết, đầu tiên, người chủ chỉ cho thuê nhà, gã cái gì cũng không biết, hơn nữa, bọn họ cho rằng chúng ta cũng không thể từ người cho thuê lấy được tin tức gì. Không cần phải tăng thêm giết chóc vô nghĩa, bọn họ không phải kẻ cuồng sát mà là một đám phần tử phạm tội trí thức có kế hoạch, có mục đích. Tựa như cao thủ sử dụng kiếm trong tiểu thuyết, giết người chỉ cần cắt yếu hầu, không thừa, cũng không thiếu, vừa đủ chí mạng là tốt rồi, khí lực dư thừa, một điểm cũng không ra, đây mới là cao thủ."
Phan Khả Hân nói: "Nếu bọn họ cho rằng chúng ta không thể lấy được tin tức gì, vậy anh còn có thể tra ra cái gì chứ?"
Hàn Phong nói: "Chỉ cần đã làm, khẳng định sẽ lưu lại dấu vết, rất nhiều tin tức thoạt nhìn vô ích, song tập hợp càng nhiều, lại càng hữu dụng."
Cuối cùng đã đến nơi. Hàn Phong nói: "Lần trước chúng ta đến, hình như không có vắng vẻ như vậy." Long Giai chợt nhớ tới gì đó, hỏi: "Tôi nhớ rõ anh ở sở cảnh sát từng nói Lương Tiểu Đồng anh từng gặp kia là giả?"
"Đúng vậy, cô nghĩ tới điều gì?"
"Tôi chỉ kỳ quái, anh trước kia cũng chưa từng gặp người nhà của Lương Hưng Thịnh, dựa vào cái gì nói Lương Tiểu Đồng là giả chứ?"
"Nó không giống cha nó, cũng không giống mẹ nó, tôi chính là phán đoán như vậy."
Long Giai che miệng cười, "Phán đoán như vậy, hình như độ đáng tin không cao nha? Đây cũng không phải là tác phong suy luận chuẩn xác của anh."
Phan Khả Hân cũng nói: "Đúng đó, có đứa trẻ giống cha, có đứa giống mẹ, ai có thể nói ngoại trừ giống cha thì nhất định phải giống mẹ? Nó có lẽ di truyền ưu điểm của cha mẹ nó, mà cũng có thể là khuyết điểm ấy chứ."
Hàn Phong nói: "Tôi cũng chưa khẳng định, các cô làm gì bắt bẻ tôi từng chút không tha vậy chứ? Lương Tiểu Đồng này có phải con trai của Lương Hưng Thịnh hay không, thì có vấn đề gì lớn đâu? Đi sâu vào điều tra từng bước không phải sẽ rõ ràng sao. Nhìn xem, tới rồi."
Căn nhà tồi tàn đã đổi chủ, là một cụ già râu bạc gầy gò, chỉ còn da bọc xương. Cụ già họ Hoàng, sau khi bọn Hàn Phong nói rõ mục đích đến, cụ Hoàng hồi tưởng lại nói: "Một tuần trước, ngày đó vừa mới đổ một trận mưa to, tôi nhớ rất rõ ràng, thời tiết thoáng cái liền mát mẻ. Cơn mưa kia thật lớn. . . . . ."
Hàn Phong vội vàng cắt ngang lời ông: "Cụ Hoàng, không cần phải nói về thời tiết, trực tiếp nói ai đến tìm ông, bọn họ muốn ông làm gì."
Cụ Hoàng nói: "Cậu xem cậu, chàng trai trẻ chính là vội vã như vậy, cậu chậm rãi nghe đi. Bọn họ có ba người, đều mặc y phục đen, còn mang kính đen."
Hàn Phong gấp đến độ truy hỏi: "Bọn họ là nam giới sao? Cao bao nhiêu? Ông có thể thấy rõ mặt bọn họ không? Bộ dạng thế nào?"
Cụ Hoàng nói: "Thừa lời, bọn họ đại khái thấp hơn cậu một chút. Cậu xem trong phòng tôi đây, có thể thấy rõ bộ dạng gì của người ta sao? Thằng nhóc này, bọn họ đoạt tiền của cậu hả? Vội vã như vậy --"
Phan Khả Hân vội cười làm lành, "Cụ Hoàng, ông đừng nóng giận, anh ấy chính là một người hấp tấp như vậy đấy, ông nói tiếp đi, chúng tôi đang nghe đây."
Cụ Hoàng lúc này mới nói: "Bọn họ nói, muốn thuê nhà của tôi, thuê một tuần, đó thật sự chính là bánh nhân từ trên trời rơi xuống. Cậu nói xem, nhà của tôi như vậy, còn có người muốn thuê, hơn nữa tiền thuê cũng không thấp, cậu nói xem, tôi có thể không cho thuê sao? Tôi nói dọn dẹp phòng một chút, bọn họ nói không cần, vẫn để nguyên bộ dáng tồi tàn như vậy. Bọn họ cho tôi tiền, để tôi đến ở khách sạn, tôi nào cam lòng a, ngay trên đường quốc lộ ngủ một tuần. Bọn họ nói là quay phim, rốt cuộc làm cái gì, chỉ có trời mới biết. Tôi đâu biết nhiều như vậy."
Hàn Phong hỏi: "Cụ Hoàng, tại sao bên ngoài an tĩnh như vậy a?"
Cụ Hoàng tức giận nói: "Nhảm nhí, giờ này, người ta không đi nhặt rác thì sau này biết ăn cái gì? Người nghèo cũng phải sống mà. hôm nay nếu tôi không phải trở về dọn dẹp, tôi cũng đã sớm ra ngoài. Đúng rồi, các cậu muốn biết gì, chờ bọn họ trở về hỏi tiếp nha, dù sao bọn họ cũng không chỉ thuê mỗi nhà của tôi."
"Cái gì!" Hàn Phong thình lình hô lớn, dọa mọi người nhảy dựng, "Ông là nói, bọn họ thuê không ít phòng?"
Cụ Hoàng gật gật đầu, "Đúng vậy, lúc ấy khu nhà này bọn họ đều thuê toàn bộ, các người không biết hả?"
Hàn Phong ra khỏi căn nhà nhỏ tồi tàn, sự tình phát triển cực kỳ ngoài dự liệu của anh, nếu như cụ Hoàng không nói dối, vậy lần đầu tiên bọn họ tới khu khai phá này, tất cả người nhìn thấy đều là hung thủ xếp đặt, bọn họ diễn xuất một màn thật hoàn mỹ. Hàn Phong hết sức nghi hoặc, bố trí nhiều người như vậy làm cái gì? Là sợ mình hướng người bên ngoài nghe ngóng chuyện của Lô Phương, từ đó lộ tẩy kế hoạch sao?
Trong khu khai phá vắng vẻ thê lương , mất đi sự náo nhiệt lần trước. Hàn Phong thở dài, Phan Khả Hân không nói một lời theo sát đi ra, Hàn Phong nói: "Bọn họ không phải tới đây quay phim, mà là đến diễn kịch, diễn cho chúng ta một vỡ kịch hay ho ra trò!"
Phan Khả Hân gật đầu, "Ừ" một tiếng.
"Cô thấy người được lợi trên phiếu bảo hiểm của Lương Hưng Thịnh là Lô Phương, cho nên liền nhận định cô ta là vợ của Lương Hưng Thịnh đúng không?"
Phan Khả Hân lại "ừ" một tiếng.
"Bình thường mọi người đều cho là như vậy, luôn lưu tài sản lại cho người nhà. Mà sau lần đầu tiên cô đến đây, liền hướng người sống xung quanh nghe ngóng về Lô Phương, đúng không?"
"Ừ."
"Mà những người đó liền nói cho cô chỗ ở của Lô Phương. Lô Phương lại nói cho cô chuyện xưa giữa cô ta và Lương Hưng Thịnh. Hết thảy những việc này, cô một chút cũng không hoài nghi, cho tới bây giờ vẫn chưa từng hoài nghi, đúng không?"
Phan Khả Hân muốn nói lại thôi, vẫn là "ừ" một tiếng.
Hàn Phong nói: "Đây là lẽ thường tình của con người, sau khi nghe thấy câu chuyện của bọn họ, ngoại trừ cảm động, chỗ nào còn đủ cho chúng ta đi hoài nghi tính xác thật của câu chuyện. Bởi vì bọn họ có âm mưu đã lâu, mà chúng ta căn bản không hiểu rõ tình hình chút nào, cho nên mới dễ dàng bị lừa như vậy, đừng nói cô, ngay cả tôi chẳng phải cũng thế sao?"
Lúc này, Long Giai cầm điện thoại đi ra, nói với Hàn Phong: "Lãnh trưởng phòng."
Trong điện thoại truyền đến thanh âm của Lãnh Kính Hàn: "Chúng tôi đã đến khâu giao thông thành phố T điều tra, quả thật có một chiếc xe taxi hiệu Santana vẫn đi theo xe tuần tra của cảnh sát, nhưng hung thủ rất giảo hoạt, mỗi lần đến nơi có máy quay gã liền che mặt, chúng ta vẫn như cũ không tìm ra manh mối."
"Nhưng nghe có vẻ anh rất lo lắng? Chẳng lẽ có phát hiện gì mới?"
"Đúng vậy, chúng ta mặc dù không có nhìn thấy tướng mạo của hung thủ, nhưng phát hiện một sự kiện khác -- Hắc Võng!"
Hàn Phong chưa từng nghe nói qua, không khỏi lặp lại: "Hắc Võng? Là thứ gì?"
"A!" Long Giai ở một bên kinh hô lên.
Hắc Võng là cái gì? Tại sao Long Giai sợ hãi vậy? Tại sao Lãnh Kính Hàn sợ hãi vậy?
Hàn Phong kỳ quái liếc mắt đánh giá Long Giai, rồi nghe Lãnh Kính Hàn nói tiếp: "Cậu không mảy may biết gì về Hắc Võng cả sao?"
"Anh biết đó, tôi thường ngủ, đã thật lâu không quan tâm đến thế sự."
Lãnh Kính Hàn hỏi tiếp: "Hiện tại bên kia cậu đã điều tra thế nào rồi?"
Hàn Phong trả lời: "Mới vừa xong một giai đoạn."
"Cậu lập tức cùng Long Giai quay về phòng ban một chuyến, tôi phải lập tức giúp cậu nhận thức cái gì gọi là Hắc Võng."
Trên xe, Hàn Phong hỏi Phan Khả Hân: "Cô biết Hắc Võng là cái gì không?"
Phan Khả Hân đang ghi chép trên máy tính, cũng không ngẩng đầu lên, "Ai quan tâm nó mạng đen mạng trắng gì chứ, mạng làm chuyện xấu, cứ việc tháo xuống."
Long Giai nói: "Về cục rồi các bạn sẽ biết, chúng tôi có rất nhiều tư liệu liên quan đến Hắc Võng. Không ngờ tới vụ án này sẽ có Hắc Võng tham gia trong đó, Lãnh trưởng phòng phá án càng thêm khó khăn gấp mười lần rồi."
Khi Hàn Phong bọn họ chạy tới phòng điều tra hình sự, đám người Lãnh Kính Hàn cũng vừa mới phong trần mệt mỏi gấp gáp trở về. "Đem băng ghi hình đến khoa kỹ thuật phân tích." Lãnh Kính Hàn sau khi giao phó cho Lý Hưởng, kéo Hàn Phong đi vào bên trong, lôi thẳng đến trước máy tính ngồi xuống, mới nói: "Hắc Võng là một tổ chức sát thủ, tổ chức sát thủ chuyên nghiệp."
Hàn Phong cười nói: "Phải không? Chẳng phải chỉ có trong phim ảnh mới có tổ chức sát thủ sao?"
Lãnh Kính Hàn mặt như băng giá, "Tôi không có đùa, tự cậu xem đi. Long Giai, chuyển tư liệu ra đây."
Long Giai vừa mở máy tính vừa nói: "Chỗ đáng sợ nhất của Hắc Võng là bất luận kẻ nào vừa lên mạng đều có thể tìm được nó."
Long Giai đăng nhập đến một website, Hàn Phong nhìn, màn hình máy tính biến thành một mảnh màu đen, phía trên nền tôn lên dòng chữ màu lam: "Mạng lưới liên minh Hacker."
Hàn Phong nói: "Đây là Hắc Võng?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Không sai, đây chỉ là ngụy trang ngoài mặt của bọn chúng, Long Giai."
Long Giai trái gõ phải gõ trong website, tiến vào thanh phân loại, tiếp tục vào thanh phân loại, vào diễn đàn, diễn đàn lại phân nhỏ, cuối cùng tiến vào một bài viết tên là "Cao thủ nâng cao" Sau khi vào, trên màn hình nhắc nhở "Bạn còn chưa đăng nhập, xin mời nhập vào tài khoản hội viên và mật mã của bạn."
Lãnh Kính Hàn giải thích: "Bài viết này, vĩnh viễn đều ở đầu phần diễn đàn này. Sau khi cậu bước vào, hết thảy liền thay đổi."
Hàn Phong nhìn màn hình, kiểu chữ màu lam phát sáng lập lòe, có vẻ thần bí nói không nên lời. Anh hỏi Lãnh Kính Hàn: "Sau khi tiến vào, sẽ ra sao?"
"Bên trong là một phần danh sách, không biết có bao nhiêu người, tất cả đều là sát thủ chuyên nghiệp. Mặt sau từng cái tên đều có giới thiệu vắn tắt về tên sát thủ kia, gã am hiểu vũ khí gì, giết ai, làm thế nào giết, đều ghi chép tường tận trong hồ sơ. Từng sát thủ chào giá bao nhiêu, cũng đều phân loại bảng nhóm. Làm khách quý của Hắc Võng, cậu chỉ cần gửi tiền vào tài khoản quy định, sau đó trên Hắc Võng lưu lại tư liệu của người cậu muốn giết, người đó nhất định sẽ chết bất cứ lúc nào cậu muốn bọn họ chết."
Hàn Phong hỏi Lãnh Kính Hàn, "Thần thông như vậy sao? Có khi nào thất thủ không?"
"Sát thủ của Hắc Võng, chưa bao giờ thất thủ. Các quốc gia trên thế giới đều phái đặc công ra, còn có cảnh sát liên bang, đặc công của liên hiệp quốc, hình cảnh quốc tế, không ai là không đuổi bắt tập đoàn sát thủ này. Đáng tiếc, hiện tại vẫn như cũ một chút đầu mối cũng không có."
Hàn Phong chỉa chỉa máy tính, "Nhưng mà các anh dường như hiểu rất rõ bộ dáng của cơ cấu này?"
Lãnh Kính Hàn cười khổ, "Trước đó không lâu, chúng tôi đã khám phá một vụ hợp đồng giết người, kẻ xúi giục phía sau màn là một vị phú ông, sau khi bị túm hắn khai ra Hắc Võng, hiện tại tin tức này chúng tôi đã tham gia cùng toàn bộ cảnh sát quốc tế."
Hàn Phong nói: "Với năng lực của các anh, dường như truy xét một website như vậy chẳng phải rất dễ dàng sao?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Đúng vậy, chúng tôi mới đầu cũng nghĩ thế. Với năng lực của cảnh sát quốc tế, truy tìm một địa chỉ internet, xem nó bắt nguồn từ đâu, vốn là chuyện rất dễ dàng. Đáng tiếc, vô luận chúng tôi nỗ lực như thế nào, Hắc Võng chỉ có thể đăng nhập, nhưng không cách nào tra tìm được nguồn gốc xuất phát của nó, hơn nữa, cũng không cách nào đóng cửa tên miền này, phảng phất như nó trời sinh chính là đã tồn tại bên trong internet."
Long Giai bổ sung nói: "Bởi vì hệ thống liên minh hacker thế giới, cho nên bọn họ có năng lực tự ẩn nấp, nhưng lực lượng chống hacker của chúng tôi cũng không thể coi thường. Tôi vẫn không rõ, tới cùng thì hacker này dùng thủ pháp gì, khiến chúng ta thủy chung không cách nào phá án!"
Phan Khả Hân cảm thấy hứng thú la hét muốn đăng nhập nhìn thử xem.
Lãnh Kính Hàn nói: "Trước kia có thể, nhưng gần đây số hội viên của phú ông kia bị khóa, chúng tôi không vào được nữa."
Hàn Phong nói: "Đừng nói với tôi là các anh ngay cả bẻ mã của Hắc Võng này cũng làm không được nha."
Long Giai đỏ mặt, "Chúng tôi quả thật làm không được."
Lãnh Kính Hàn nói: "Hiện tại trên mạng thông dụng là số mã khóa 1024, nhưng bọn họ đặt ra mã khóa so với cái này còn phức tạp hơn. Bình thường chúng tôi đăng nhập sẽ thiết lập số chữ hoặc tiếng anh, hoặc tiếng anh cộng thêm số, đúng không?"
Hàn Phong nói: "Đúng, chẳng lẽ bọn họ đặt chữ Hán sao?"
Lãnh Kính Hàn nói: "So với chữ Hán còn phức tạp hơn, bọn họ dùng Trung, Nga, Đức, Hàn, Nhật, Anh, còn có số và tổ hợp dấu câu, đó quả thực chính là một con số thiên văn. Hiện tại siêu cấp máy tính nhanh nhất mỗi giây chỉ có thể vận hành một trăm tỷ tỷ lần, dùng tốc độ này để giải toán để bẻ mã của bọn họ, phải đến 80 năm sau."
Hàn Phong nói: "Tôi không hiểu lắm. Quên đi, không đề cập đến tri thức chuyên nghiệp vậy nữa, nói cho tôi biết, các anh làm sao biết sát thủ kia đến từ Hắc Võng chứ?"
Lãnh Kính Hàn đáp: "Chúng tôi từng ở trên mạng nhìn thấy qua, bọn họ mặc quần áo và bịt mặt cùng loại với bọn sát thủ, chính là loại này trên băng ghi hình, cậu lại đây nhìn xem." Ông lại dẫn Hàn Phong đến trước một máy phát hình khác.
Hàn Phong nhìn thấy, trong xe con màu xanh biếc, một người mang mũ lưỡi trai, thủy chung nhìn không thấy mặt của gã, mặc một thân quần áo tương tự đồ jean, trên cánh tay phải có huy hiệu giống quân đội. Lãnh Kính Hàn chỉ vào huy hiệu, "Đây là Hắc Võng, bọn họ có số hiệu, Lý Hưởng đang sử dụng máy tính xử lý hình ảnh, rất nhanh chúng ta có thể nhìn hình ảnh rõ ràng hơn."
Lý Hưởng rất nhanh đã chuẩn bị tốt.
Ba người tiến đến cạnh máy tính của Lý Hưởng, huy hiệu được phóng đại, hình ảnh rất mơ hồ, Lý Hưởng gõ trên bàn phím, quét gờ ráp và hoa văn không cần thiết, số hiệu rất nhanh đã hiện ra, tất cả đều dấu hiệu không ai nhận ra được.
Lãnh Kính Hàn nói: "Ghi chép dấu hiệu xuống, làm đối chiếu so với dấu hiệu hình cảnh quốc tế lấy được, chúng ta càng lấy được nhiều dấu hiệu, càng có thể bẻ mã được nó." Nói xong, vỗ vỗ bả vai Hàn Phong, "Hiện tại cậu biết tính nghiêm trọng của sự việc chưa."
Hàn Phong nói: "Tôi nghĩ, rao giá của Hắc Võng nhất định rất cao phải không?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng mà, bọn họ đối phó chính là đại nhân vật như Lâm Chính, cho nên nhất định phải tuyệt đối không thể sơ sót. Hiện tại Lưu Định Cường cùng Hạ Mạt đang nghiên cứu tang vật ở hiện trường, Trương Nghệ và Lâm Phàm được phái đến ngân hàng Hằng Phúc điều tra, bác sĩ Cố đang làm khám nghiệm tử thi, người của chúng ta cũng chỉ có nhiêu đó, tôi cũng phân không ra người để điều tra những cái khác nữa. Phía trên điện xuống, mỗi nửa giờ lại thúc giục một lần, cậu cũng đừng quan tâm án lừa bản hiểm của cậu nữa, có thời gian giúp tôi tham khảo chút đi. Đúng rồi, Hàn Phong, vừa rồi cậu ở trong điện thoại nói đã lấy được kết quả ban đầu, cụ thể thế nào rồi?"
"Còn có thể thế nào, càng tra càng loạn, càng tra càng đau đầu. Ngay từ đầu, ý đồ của hung thủ là để cho chúng ta tưởng đây là một sự cố ngoài ý muốn, các anh tin, tôi tỏ vẻ hoài nghi. Rồi sau đó, y lại cố gắng dẫn chúng ta vào bí ẩn của án lửa bảo hiểm, chúng ta cũng tin. Kết quả càng về sau, phát hiện là án mưu sát, ngay từ đầu tôi tin chắc có hai người chết, bây giờ là ba, mà thành viên tham gia hành động cũng từ vài người tăng đến hơn mười người, vụ án này so với trong tưởng tượng của tôi còn lớn hơn, vả lại càng điều tra, lại càng phát hiện nó lạ lùng. Hiện tại tôi cũng đang loạn thành một đoàn đây."
Lãnh Kính Hàn hỏi Hàn Phong: "Có nên đến công ty trước kia của Lương Hưng Thịnh điều tra qua không?"
"Tôi cũng muốn lắm, nhưng từ khi phát hiện nó là án mưu sát đến giờ, tôi một khắc cũng chưa ngơi nghỉ, hướng anh đòi người đó, anh còn quanh co dông dài. Công ty của Lương Hưng Thịnh ở Thành Nam, đi xe phải mất nửa giờ. Ừm, đúng rồi, Long Giai, cô không phải nói máy tính của cô có thể điều tra ra tư liệu hộ tịch sao?"
"Đúng vậy."
Phan Khả Hân có thời gian rảnh liền ngồi chồm hổm, đem chuyện nghe được ghi chép trên máy tính, đây đều là tư liệu mắt thấy tai nghe.
Hàn Phong nhìn Long Giai, hỏi Lãnh Kính Hàn: "Các anh thì sao? Có đầu mối mới hay không?"
"Chỉ còn chờ tin tức của Trương Nghệ và Lâm Phàm, đầu tuyến tôi đây đã bị chặt đứt. Hắc Võng, biết đi đâu tra đây?"
Hàn Phong đột nhiên nói: "Anh có nghĩ tới bọn họ tại sao đột nhiên dựa vào sát thủ hay không?"
Lãnh Kính Hàn sửng sốt, "Việc này tôi trái lại rất bất ngờ, tại sao bọn họ có thể nhanh như vậy đã biết chúng ta có thể truy xét đến khâu giao thông thành phố T chứ?"
"Có hai loại giải thích, thứ nhất, đã sớm có kế hoạch làm cho cảnh sát kia vĩnh viễn ngậm miệng, nhân vật như án có trong vụ án hay không cũng không quan trọng, tựa như bạn hiền kia của Ngô Chí Quang, dùng xong có thể vứt đi."
Lãnh Kính Hàn gật gật đầu, "Vậy loại giải thích thứ hai thì sao?"
"Loại thứ hai, nội bộ chúng ta có người của địch, khi anh gọi điện thông báo cho thành phố T để lộ tiếng gió, hoặc là từ phòng điều tra hình sự của anh tiết lộ ra ngoài, hung thủ nóng nảy, cho nên diệt khẩu. Hiện tại chúng ta đang trong thời gian chạy đua với hung thủ, ai giành trước một bước, người đó có thể nắm được quyền chủ động."
"Từ phòng điều tra hình sự tiết lộ? Không có khả năng lắm đâu. Nhưng mà lúc thông báo khâu giao thông thành phố T bọn họ, ngược lại có khả năng tiết lộ tiếng gió, khi ấy không chú ý tới vấn đề ở phương diện này."
"Nếu như là tình huống thứ hai, vậy nhóm các anh nên cẩn thận rồi, bị ép đến sốt ruột, hung thủ sẽ có hành động kinh người. Đúng rồi, các anh có đến nhà Lâm Chính không?"
Lãnh Kính Hàn lắc đầu, "Tôi cũng ngựa không dừng vó vậy, một khắc cũng chưa từng nghỉ ngơi. Hơn nữa, đến nhà Lâm Chính, không có thủ tục đầy đủ, e rằng không dễ làm."
"Tại sao?"
"Bà nhà của Lâm Chính Chương Ngọc Linh phu nhân, là con gái nhà giàu, bà ta mặc dù để cảnh sát chúng tôi toàn lực truy tìm hung thủ, nhưng nếu chúng tôi tùy tiện đến nhà bà ấy lục soát, cái này xâm phạm sự riêng tư của bà ta. Cậu tin tôi đi, nữ nhân có thể vận dụng lực lượng xã hội này, tuyệt không kém so với chồng của mình. Bởi vậy, trước khi chưa có sự đồng ý của bà ta, chúng ta phải xin thủ tục chính quy hợp pháp, sau đó mới có thể tiến vào nhà bà ta."
Hàn Phong bất mãn nói: "Đợi thủ tục hợp pháp của các anh phê xuống, không biết đã mất bao nhiêu ngày rồi."
Lãnh Kính Hàn xòa hai tay, "Không có cách nào, chúng tôi một mực cố gắng liên lạc với Chương Ngọc Linh phu nhân, nếu bà ta đồng ý để chúng ta điều tra, vậy bớt phiền hơn."
Hàn Phong vuốt cằm, "Hiện tại hai vụ án có một vấn đề chung, đều không biết mục đích thực sự của hung thủ, chỉ cần chúng ta biết mục đích của hung thủ, nắm chắc tình tiết vụ án và quyền chủ động toàn cục trong tay thì sẽ có bước ngoặt mới. Hiện tại chúng ta chỉ có thể bị nắm mũi dắt đi, hung thủ xuất hiện ở đâu, chúng ta phải đi theo đến đó. Aiz --"
Một lúc lâu sau, điện thoại di động của Lãnh Kính Hàn vang lên, "Alo!" "Thật vậy chăng?" "Vậy thì tốt quá."
Lãnh Kính Hàn hưng phấn nói: "Lâm phu nhân đã đồng ý chúng ta đến nhà bà ta điều tra lấy chứng cứ rồi."
Đồng thời Long Giai cũng reo lên: "Ố, tìm được rồi."
Hàn Phong bọn họ đi tới trước máy tính, tư liệu của Lô Phương tràn đầy trên màn hình. Lô Phương là từ vùng khác tới làm công, trên hộ tịch hiện thị địa phương kia nhỏ đến chưa từng có ai nghe nói qua. Nhưng mà, mấy năm trước cô ta đến thành phố H, tựa hồ đột ngột mất tích một thời gian ngắn, đoạn thời gian kia, trên lý lịch không hề có gì. Hàn Phong nhìn một chút, hỏi: "Có thể tra được tư liệu của viện phúc lợi Thiên Tứ không?"
Long Giai nói: "Tôi đã tra qua, không được, viện phúc lợi này chỉ có chút tin tức trên mạng, nhưng bản thân nó cũng không có website riêng. Do đó, hồ sơ về nó đều dùng phương thức bảo tồn truyền thống, muốn tra, phải tự mình đến chỗ bọn họ một chuyến."
Hàn Phong nói: "Được, chúng ta phải đi một chuyến đến viện phúc lợi Thiên Tứ."
"Không được!" Lãnh Kính Hàn nói, "Cậu phải theo tôi đến nhà Lâm Chính một chuyến."
"Tại sao?"
Lãnh Kính Hàn cười cười, "Cậu đến viện phúc lợi bất quá là lấy tư liệu, chuyện như vậy, giao cho người khác làm được rồi. Mà nhà Lâm Chính, nói không chừng cậu có thể phát hiện đầu mối gì đó mà người khác không phát hiện được."
Hàn Phong suy nghĩ một chút, nói: "Cũng được, vậy --"
"Tôi đi!" Long Giai cơ hồ hô cùng lúc với Phan Khả Hân. Hàn Phong vẻ mặt kinh ngạc, nói: "A! Đội viên của tôi cũng rất tích cực nha. Như vậy, Phan tiểu thư đi thôi."
Phan Khả Hân vẻ mặt đắc ý, Long Giai tựa hồ không cao hứng lắm, Hàn Phong nói: "Cô phải đi làm một việc khác. Cô lái xe đến công ty của Lương Hưng Thịnh nhìn xem, đem tình huống nghe ngóng được mang về, cô biết nên nghe ngóng cái gì mà."
Nhìn bóng lưng hai người, Lãnh Kính Hàn hỏi: "Cậu để Khả Hân lấy tư liệu, yên tâm không?"
Hàn Phong nói: "Anh đừng xem thường vị đại tiểu thư này, nghề phóng viên của cô ấy không phải vô dụng." Nói xong, liền kể cho Lãnh Kính Hàn chuyện Phan Khả Hân đến nhà hỏa táng lấy tư liệu. Lãnh Kính Hàn cười cười, "Chúng ta nên khởi hành rồi, Lý Hưởng, cùng đi."
Lý Hưởng nói: "Được."
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
90 chương
44 chương
56 chương
84 chương
88 chương
56 chương