Mà hắn liền như vậy tùy ý đứng, lại phảng phất như vương giả quân lâm thiên hạ, một thân độc lập phát ra cường thế ngạo thị thiên hạ. Giờ phút này hắn hơi híp mắt, một tay chống cằm vẻ mặt tà mị nhìn Vân Thính Nhược. Đôi môi khêu gợi lộ ra tươi cười nghiền ngẫm, một đôi mắt câu hồn nhiếp phách, hướng Vân Thính Nhược chớp động vài cái. "Thật xinh đẹp ----! Ngươi là tiên nữ tỷ tỷ đúng không?" Vân Thính Nhược liếc mắt nhìn nam tử, trong thâm tâm đối với chính mình xem thường một cái. Trong lời nói vừa nói ra, lại mang theo mười phần non nớt. Cặp mắt kia chớp động. Phảng phất như tiểu hài đồng thiên chân vô tà. Nam nhân rất xa lạ này, trong ký ức cũng không thấy qua nam nhân yêu nghiệt này xuất hiện một lần. Vẫn là ít tiếp xúc thì hơn. Đế Lưu Thương khóe miệng co rút, tiên nữ tỷ tỷ? Toàn thân hắn có chỗ nào giống nữ nhân! Chỗ nào giống nữ nhân! Hắn dám khẳng định, tứ tiểu thư này là cố ý. Đây thật là một tiểu cô nương bảy tuổi? Đế Lưu Thương khóe miệng cong lên lộ vẻ tươi cười, thân mình thả lòng dựa vào một bên, ngoái đầu nhìn lạ: "Tiểu đậu nha, ngươi cũng thật thú vị." Dựa vào, thằng nhãi này......Tươi cười thực hại mắt. Bàn tay nhỏ bé của Vân Thính Nhược dụi mắt. Thời điểm mở mắt, dễ nhận thấy một trạng thái sương mù: "Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi nói cái gì, nghe không hiểu." Đế Lưu Thương cúi người, phượng mâu hồ nghi gắt gao nhìn chằm chằm Vân Thính Nhược. Hắn như thế nào lại không biết, tiểu đậu nha này là ngốc tử tứ tiểu thư phủ Thừa tướng. Thanh danh tứ tiểu thư lại như sấm dậy Phong quốc. Bên ngoài đồn đãi nàng vừa nát vừa ngốc, là đề tài hạng nhất đề bảng trong kinh thành ---- ngốc tử tứ tiểu thư. Nhưng hắn lại cảm thấy được, bảy tuổi tiểu nữ oa này một chút cũng không đơn giản. Tiểu cô nương trước mặt, sắc mặt vàng vọt. Thân thể cũng đơn bạc. Y phục giống như không mặc trên người. Là quàng lên người. Một bộ dáng sợ hãi. Nào có giống như đã nhìn thấy trước đó. Chẳng lẽ, là hắn hoa mắt? Vân Thính Nhược nhẹ nhàng rụt cổ, giống như sợ hãi:" Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi chảy nước miếng." "Ha ha ha, ta sẽ không ăn ngươi...." Đế Lưu Thương nở nụ cười. Vân Thính Nhược nhất thời chỉ cảm thấy hoa mắt, nam nhân trước mắt tựa như từ trong vạn đóa hoa đào bay tới, đẹp đến người ta thấy khó thở. Thế gian lại có nam nhân khuynh thành như thế. Lập tức bừng tỉnh, nam nhân trước mặt vươn tay. Thân mình Vân Thính Nhược theo bản năng vừa động. Cổ tay vừa cuộn, hướng bụng Đế Lưu Thương mà tới. Nhưng vừa ra tay, Vân Thính Nhược liền hối hận. Chỉ thấy nam nhân trước mắt kinh ngạc, dễ dàng hóa giải nhất chiêu của Vân Thính Nhược. Nhìn thân thể trước mặt, thần sắc trong mắt hiện lên tia thú vị. Khá lắm tiểu đậu nha. Nàng quả nhiên là giả bộ! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Đế Lưu Thương híp hai tròng mắt lại. Bất quá, khí thế tuy rằng mạnh, nhưng nội lực không đủ. Hơi thở yếu ớt, thân quá yếu, thiếu mười tầng khí phách. "Tiểu đậu nha, ngươi còn muốn gạt ta!" Ngón tay của Đế Lưu Thương quơ quơ trước mặt. Tươi cười kia ở trong mắt Vân Thính Nhược. Như thế nào cũng thấy chóng mặt. Nhất thất túc thành thiên cổ hận (* một sai lầm để hận mãi mãi *), nàng vừa mới phản xạ có điều kiện, lại không nghĩ rằng chính mình lại khinh địch như vậy. Xem ra, sau này, nàng cần cẩn thận hơn. Nhìn thần sắc ảo não trên mặt tiểu đậu nha, Đế Lưu Thương cảm thấy chơi rất tốt. Bất quá giây tiếp theo, mắt hoa đào của Đế Lưu Thương cao thấp liếc mắt nhìn Vân Thính Nhược, lời nói ác độc vang lên: "Tiểu đậu nha, cho ngươi mười chiêu, ngươi nhìn đủ." Vừa rồi Vân Thính Nhược ra tay, tất cả đều ở trong mí mắt của Đế Lưu Thương. Tự nhiên nàng mới chỉ phát huy một tầng công lực. Lại thiếu đi tám phần lực đạo, còn lại ít đi hai thành khí thế. "Tiếp tục." Vân Thính Nhược biết đã bị bại lộ, cũng sẽ không nữu nữu niết niết nữa. Rất là không hài lòng đối với thân thể này. Ngay cả tiếng hô tức giận cũng còn mùi sữa. Càng đừng nói nhất chiêu mất mạng. Hai tay nàng liên tục huy vũ. Trong thân thể nho nhỏ như ẩn chứ lực lượng vô tận. Cũng không nghĩ đến, Đế Lưu Thương chỉ vung tay lên, đã đem tất cả các chiêu thức của nàng hóa thành không. "Đáng chết." Đồng tử của Vân Thính Nhược hơi hơi co lại. Nhớ nàng từ nhỏ đã được tổ chức thu dưỡng, năm tuổi ném vào thâm sơn rừng già, cùng dã thú làm bạn, lần lượt tìm được đường sống trong chỗ chết. Trong 20000 người, chỉ có 20 người nổi bật là sống sót. Thời điểm mười hai tuổi, cũng đã là sát thủ đứng danh vị trí trước mười tên. Thời điểm mười lăm tuổi, ba cây Thần Châm đâm vào mộ huyệt mạch, một đôi diệu thủ làm bệnh tiêu tan, y thuật thay đổi liên tục. Nàng là sát thủ chi vương, thiên tài quỷ y -- Vân Thính Nhược. Như thế nào bị khổ bức như vậy, xuyên qua trên người một ngốc tử bảy tuổi. Ánh mắt Vân Thính Nhược như dao lạnh thấu xương, giây lát trong giọng nói mang theo sát khí không che dấu, quang hoa đoạt phách, lãnh liệt nhiếp nhân! Đây là điều nàng không cho phép. Một thân trắng thuần, cũng không che dấu được linh hồn cường giả. Cổ tay vừa động, năm ngón tay khép lại, cắt qua không khí, hướng yết hầu của Đế Lưu Thương đi tới. Nếu đây là thân mình trong dĩ vãng, nhất chiêu này sẽ rất thoải mái. Nhưng mà khối thân thể hiện tại, quá mức suy yếu, giống như ma ốm. Thoáng vừa động, vết thương cũ trên thân đều đau đớn đến lợi hại. Mồ hôi lạnh chảy ròng..... Thân thể Vân Thính Nhược liền dao động xuống dưới, nhịn không được khom thắt lưng. Trong mâu quang là một mảnh ám trầm. Sắc mặt Đế Lưu Thương trầm xuống, tay duỗi ra đem Vân Thính Nhược thẳng tắp lao vào lồng ngực chính mình. Hắn ôm.... Liền cảm thấy tiểu nữ oa trong lồng ngực rất nhẹ. Như vải bông giống nhau. Tay bị Vân Thính Nhược nắm chặt có chút đau. Đế Lưu Thương hơi khựng một giây, dù nói như thế nào đi nữa thì tứ tiểu thư này cũng là đích nữ phủ Thừa tướng. Lại là ngoại tôn nữ duy nhất của Đại tướng quân. Thân mình lại gầy yếu như vậy. "Tiểu đậu nha, không có việc gì đi." Vân Thính Nhược một phen đẩy hắn ra, cho dù trên người rất đau, nhưng nàng vẫn chịu đựng không kêu ra tiếng. Dựa vào trí nhớ khối thân thể này, di chuyển đến trên ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một lọ thuốc dán. Vừa định mở ra, đã bị người phía sau đoạt đi. "Ma thảo cao, thuốc dán này ngay cả khất cái cũng không dùng, cư nhiên bị ngươi đem thành chí bảo." Đế Lưu Thương lật tay xem thuốc mỡ, khẩu khí mang theo cao ngạo trời sinh. Vân Thính Nhược đối với thuốc mỡ cổ đại không hiểu, nhưng nàng chỉ biết là, một lọ thuốc mỡ này là thuốc mỡ trị liệu cho vết thương to nhỏ trên người nguyên chủ. Cũng là lọ thuốc mỡ duy nhất. Trầm Bích Thu đối với thương thế trên người nàng, mặc kệ không hỏi, mà tiền tiêu hàng tháng của nàng đã sớm bị lão mụ tử cắt xén không ít, phát đến tay nàng, cũng là ít ỏi không có mấy. Cho nên, ngay cả thuốc mỡ tên khất cái không dùng, ở trong mắt Vân Thính Nhược, tự nhiên là vậy quý hiếm. "Cùng ngươi không quan hệ." Thân thủ Vân Thính Nhược muốn đoạt lại vật, nhưng không nghĩ đến ngón tay Đế Lưu Thương vừa động. Thuốc mỡ trong tay liền thẳng tắp bay ra ngoài. Dừng ở trong chạc cây rậm rạp kia. Tiếng vang rất nhỏ. Rành mạch truyền đến tai Vân Thính Nhược. Nàng tức giận, nam nhân này dựa vào cái gì mà ném đồ của người khác. Trông biểu tình dựng đứng của nàng, trong mắt Đế Lưu Thương, hoàn toàn là tiểu đậu nha đáng yêu. Đế Lưu Thương bá một tiếng từ bên hông xuất ra một cái ngọc bội, ngọc bội này dùng tơ vàng cuộn lại, trung tâm ngọc bội khắc một con tiểu kim long, chế tác tinh tế, hoa lệ vô cùng. "Ngọc bội này dùng để thay cho thuốc mỡ của ngươi?" Có ý tứ gì, có nhiều tiền không có chỗ để? Vân Thính Nhược tuy rằng không rõ tiền bạc cổ đại như thế nào. Nhưng nàng biết phân biệt hàng tốt xấu. Vừa nhìn là biết ngọc bội này rất quý giá. Có thể mua mấy chục vạn thuốc cao. Tay Vân Thính Nhược đẩy lại, chặn tay hắn: "Không cần." Người mới gặp mặt lần đầu tiên, đối với sát thủ mà nói, vô luận là tâm cảnh giác, hay là tâm đề phòng, cũng không thể thả lỏng. Huống chi, khối thân thể đối với người này, không có một tia ký ức. Đế Lưu Thương đặt tay lên, nhẹ nhàng đem tay nàng nắm thành quyền, đẩy trở về. "Phong quốc nam nhi, đã tặng gì đó, sẽ không thu hồi." (Tiểu Ni: >< Aaaaa Tiểu Ni kết câu này) Vân Thính Nhược tiêm mi ngả ngớn, đang chuẩn bị mở miệng cự tuyệt.