Kinh Phá Thiên Không

Chương 30 : Anh Hùng Thường Xuất Hiện Đúng Lúc </font></font></b>

Một thân ảnh từ trong hang động phóng ra cứu được mạng của tất cả mọi người ở đây, ai nấy đều thở ra một hơi buông lỏng ngồi cả xuống đất, lúc này mới trừng mắt nhìn lại đó là tên Kinh Thiên bị bắt từ trước, trong lòng ai cũng nghi ngờ tại sao hắn lại thoát ra được, với lại hắn mới nhị phẩm thì làm thế nào phát ra kiếm khí khủng khiếp như thế. Trăm mối nghi ngờ không lời giải, từng đôi mắt dán chặt vào người hắn. Chỉ có Lệ Băng là nghĩ khác: "Thật không biết sao mà mỗi lần nguy hiểm thì thân ảnh này lại đứng trước mặt mình, quá khó hiểu rồi" Còn cái thằng Kinh Thiên sau khi xuất thế ngang trời vẫn đứng lặng ở đó mà suy nghĩ: "Công nhận cái cách làm như anh hùng xuất thế này thật đã nha, đó giờ xem phim đọc truyện cũng muốn thử làm một lần xem sao, mấy thằng nhân vật chính lúc nào cũng toàn xuất hiện khi nguy cấp nhất rồi giải cứu mỹ nhân, óa há há há ta phục ta quá". Công nhận so về độ tự kỷ thì thật sự không ai qua cái con hàng này. Lúc hắn đang suy nghĩ thì con nhện nữ hoàng vẫn không chịu thua, nó gầm lên ra lệnh đám nhện con tiếp tục tấn công, không cho mấy người này thoát đi, cái giá phải trả cho những ngày qua quá lớn, nó không cam tâm chịu thiệt thòi như vậy. Nhưng cũng thật là phục con nhện nữ hoàng này a, so với tâm tư con người thì nó còn ghê ghớm hơn, ích kỷ tâm ngoan thủ lạt. Kinh Thiên vẫn lẳng lặng đứng đó, quét mục quang về phía những con hoa chi chu đang tiến tới, hắn liền chém ra hai kiếm, hai đường kiếm khí lăng lệ phát ra, quét ngang hết đám nhện, nhưng thật sự cái đám này nó quá đông a, một chiêu chỉ giết được khoảng vài chục tới trăm con, dù sao thì tụi nó cũng hơn mình vài cấp độ nếu chỉ một kiếm mà giết hết thì quá ư là biến thái rồi. Hắn thật không ngờ cái chiến thuật biển nhện này lại khó chịu như thế, trách sao được, mấy ngày qua đám người Dương Ngạo đánh bán sống bán chết, chưa nói còn có bốn người tứ phẩm trong đó mới giết được mấy nghìn con nhện, nếu chỉ mình thằng Kinh Thiên với nhị phẩm mà làm được thế chắc mấy người còn lại tức đến hộc máu ngất xỉu mất. Lúc này đã không thể làm gì khác, Kinh Thiên bí quá hóa liều, nếu dùng kiếm mà chém cái đám này thì chưa giết hết chỉ sợ mẻ kiếm mất rồi, thế là hắn dùng tới những tuyệt chiêu của Bôn Lôi Mã, nào là lôi hà, hàng chục tiểu lôi cầu mà đánh tới. Công nhận cũng có chút ít hiệu quả, tất cả chiêu thức hắn biết đều đem ra xài, một tay cầm kiếm chém, một tay tụ lôi điện mà thi triển ra tiểu lôi cầu liên tục, hắn quăng lôi cầu tới đầu thì nó bạo tạc ra làm cho nhện chết vô số, hiện nay chắc giết được hơn mấy trăm con rồi. Thấy một cảnh này cái đám đang ngồi coi đều líu lưỡi trợn mắt, mẹ nó thật ngưu a, bảy người chúng ta đánh mấy ngày giết được có mấy nghìn con nhện, trong khi cái thằng này đánh một hồi lại giết hơn mấy trăm. Thấy đám nhện con chết quá nhiều, con nhện nữ hoàng giận sôi máu ứa gan, ánh mắt tràn đầy ai oán và sát khí nhìn về phía Kinh Thiên: "Thật là mẹ nó, nếu muốn chơi thì ta liều với người". Nó vừa suy nghĩ xong liền gầm lên, cái miệng ghê tỡm mở ra rồi điên cuồng hút đám nhện con ở gần đó, sau khi thôn phệ xong thì thương thế của nó đã khôi phục được vài thành. Kinh Thiên thấy một màn này thì bắt đầu thấy không ổn: "Mẹ nó quá ngu rồi, lúc đầu khi xuất hiện phải giết con nhện nữ hoàng trước chứ, cứ thích làm anh hùng chi để giờ phải rước họa". Hắn vừa nghĩ xong thì long ca đã bồi thêm vài câu chữi: "Con mẹ nhà ngươi, từ đầu ta kêu giết nó trước đi ngươi không chịu, nó bị trọng thương với dùng lực quá độ thực lực đã giảm xuống nhị phẩm cao cấp rồi, giờ để nó hồi phục lại vài thành thì chuẩn bị ăn hành đi, mẹ nó thật là ngu hết thuốc chữa, ta không hiểu sao Lôi Đế bệ hạ lại chọn cái thằng như ngươi gánh trọng trách nữa" Kinh Thiên nghe long ca chữi thế nhưng hắn không cãi lại như mọi khi, bình thường thì không nói làm gì, nhưng lần này thì công nhận ngu thiệt, tự đưa bản thân vào tuyệt cảnh. Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ, hai tay Kinh Thiên nắm chặt chuôi kiếm của long ca tặng giơ thẳng lên cao, bỗng nhiên cuồn phong bắt đầu nổi lên, từng đợt kim lực không biết từ đâu mà bắt đầu ào ào quán nhập vào thanh kiếm, lúc này thì xung quanh thanh kiếm được bao bọc bởi một ánh sáng màu ám kim nhìn rất là có khí thế. Thấy một màn này đám người đang ở đằng sau liền trố mắt mà nhìn, thật sự con hàng này bá đạo quá. Còn Lam Nhi, Dương Ngạo và hai vị học trưởng của lôi viện thì lại thấy làm lạ: "Tên này không phải là người của lôi viện chúng ta sao, nhưng kim chi lực lại lấy từ đâu ra thế này, lam lôi đâu sao không chịu xài". Con Hoa Chi Chu nữ hoàng đang đứng gần đó thấy vậy liền thấy không ổn nên hai chân trước của nó liên tục huy động, tạo ra những luồng kình phong sắc bén bay thẳng tới chỗ của Kinh Thiên, nó biết nếu để tên này tụ lực xong thì quá nguy hiểm rồi, dù sao nó cũng thuộc mộc hệ nên đối với kim chi lực có cảm giác kiêng kỵ và rất nhạy bén. Hơn chục đạo kình phong bay rất nhanh tới chỗ Kinh Thiên, nhưng không hiểu sao vừa bay tới cách người hắn vài mét thì tất cả đều bị chặn lại, khi nhìn kỹ thì thấy có mỗi cái thuẫn đang tỏa ra lam lôi, trên mặt thuẫn còn có hình một con ngựa đang hướng lên trời một cách ngạo nghễ. "Uy, cái chiêu này người học đâu ra thế" Long ca thấy một màn này cũng kinh ngạc, thằng này nó học hồi nào tại sao trước giờ không thấy. Kinh Thiên tuy đang tụ lực nhưng vẫn phân tâm mà trả lời Long ca, cái thằng này mà không nói nó nghe thì chắc nó ngồi lãi nhãi liên tục: "Trong lúc hôn mê tiến nhập vào mộng cảnh không biết làm gì nên mới nghĩ ra, ta bây giờ còn yếu nên khi xài tới Diệt Kim Kiếm Khi thì phải tụ lực rất lâu mà lôi hộ tráo của Bôn Lôi Mã quá tốn thiên lực thật sự là rất bất lợi, nên ta liền nghĩ ra cái chiêu này để bù vào và đặt tên cho nó là Bôn Lôi Thuẫn". Nghe hắn nói thế thì long ca cũng thầm khen hay, biết điễm yếu của bản thân mà bù khuyết, có biết bao nhiêu cao thủ tu luyện rất lâu mà không phát hiện ra mà bổ khuyết chỗ yếu của bản thân, đa số những người nghĩ ra chiêu thức như thế toàn là những thiên tài hiếm thấy trong suốt lịch sử Phá Thiên thế giới, họ tạo ra không biết bao nhiêu tuyệt học hoàn mỹ vô khuyết a. Sau khi thấy công kích của mình thất bại thì con Hoa Chi Chu nữ hoàng bắt đầu điên cuồng, nó phát động tất cả chiêu thức nó có, kình phong, độc, phấn hoa, tơ nhện liên tục bắn phá về phía Kinh Thiên. Do phải chịu quá nhiều tác động nên Bôn Lôi Thuẫn bắt đầu có dấu hiệu bị nứt ra, sau khi trãi qua đợt công kích này thì Kinh Thiên cũng đã tụ lực xong, hắn liền thu Bôn Lôi Thuẫn trở lại. Diệt Kim Kiếm Khí! Một luồng kiếm khí ám kinh có hình dáng như một thanh kiếm đang phá không lao đi, trên đường nó đi qua thì không có một con nhện con nào còn sống sót, từng luồng kim chi lực phát ra quang mang rất chói mắt. Đối diện với chiêu thức khủng bố như thế, con nhện nữ hoàng liên tục phun ra tơ nhện, vô số tơ nhện bỗng nhiên kết thành một cái kén khổng lồ bao phủ cả người nó vào trong. Ầm! Thanh kiếm khí kia lúc này đã lao tới, đâm thẳng một đường vào cái kén nhện. Một tiếng nổ vàng trời phát ra, xung quanh đó khói bốc lên che cả tầm nhìn, bỗng một tiếng gầm điên cuồng vọng lại, khi bụi mù tan hết thì xuất hiện một con nhện cả người đầy máu trông rất là ghê tỡm. "Đệch, đã dùng hết sức mạnh rồi, dùng luôn cả chiêu thức mạnh nhất của bản thân vậy mà không giết được nó à, sống dai thì cũng phải có mức độ thôi chứ" Kinh Thiên lúc này mặt đầy mồ hôi và trắng bệch, hắn bây giờ chỉ có thể dùng ngưng khí hóa kiếm giống lúc nãy một lần mà thôi, do mới đạt tới nhị phẩm nên thiên lực thật sự quá ít ỏi. Long ca thấy tình thế quá không ổn rồi nên nhắc nhở hắn: "Lôi Đế Luyện Thể ngươi đã đạt tới tầng thứ ba rồi, mau vận dụng hoàng kim lôi tuần hoàn khắp cơ thể để hồi khí lại đi, rồi sử dụng chiêu kiếm hồi nãy kết hợp với hoàng kim lôi thì sát thương sẽ tăng lên rất nhiều" Long ca vừa nói xong thì suy nghĩ lại thấy hình như có điều gì không đúng, bỗng nhiên hắn a lên một tiếng rồi nghĩ thầm: "Mẹ ơi, ta có lầm không thế, mấy ngày trước nó mới luyện tới tầng hai Lôi Đế Luyện Thể, sao giờ lại lên tới tầng ba rồi, từ khi nào mà Lôi Đế Quyết dễ luyện đến thế" Sau khi nghe long ca nhắc nhở thì Kinh Thiên bắt đầu làm theo, hắn dùng Lôi Đế Quyết vận dùng hoàng kim lôi tuần hoàn khắp cơ thể, thiên lực lúc nào cuồn cuộn chảy vào trong đan điền của hắn, rồi Kinh Thiên dồn kim lực và hoàng kim lôi vào thanh kiếm, do được lực lượng quá khủng bố quán trú vào nên thanh kiếm giờ đây đang lơ lửng và xoay tròn phía trước người của Kinh Thiên, nó tỏa ra ánh sáng màu vàng tinh khiết rộng cả trăm trượng xung quanh. Trong khi đó thì con nhện nữ hoàng đang điên cuồng thôn phệ đám nhện con, lần này nó chính thức liều mạng rồi, cho dù giống loài nó không còn một ai nhưng phải giết được tên nhân loại đáng ghét này. Trong lúc thôn phệ thì trên đầu con nhện nữ hoàng đã xuất hiện một đóa hoa năm cánh màu đen, nó tỏa ra quang huy hắc ám rồi đối kháng với ánh sáng màu hoàng kim chói lọi kia. Một đen một vàng cứ thế mà xung đột gay gắt với nhau. Mấy người Dương Ngạo thấy một màn này cũng trợn mắt ra, bắt đầu có cảm giác không khí xung quanh đang bị đè nén nên hít thở không thông, tất cả đều không ngờ cái tên Kinh Thiên này lại có một tuyệt kỹ mạnh mẽ đến thế, nếu bản thân mình ngang cấp với hắn không biết có chống đỡ được hay không. Kinh Thiên hai tay nắm vào chuôi kiếm ở trước mặt, hắn đạp xuống đất một cái rồi cả thân người liền phóng tới chỗ con Hoa Chi Chu nữ hoàng, cả người hắn thẳng tắp trông giống như một thanh thần binh lợi khí vậy, còn thanh kiếm thì bắt đầu lóe ra những tia lôi điện, tiếng sấm nổ ra liên tục không dứt làm cho không khí ở xung quanh chấn động một phen. Con nhện nữ hoàng thấy thế cũng liền phóng đóa Hắc Hoa đối kháng với Kinh Thiên. Khi cả hai tuyệt kỹ chạm vào nhau thì một tiếng nổ lớn khủng khiếp vang ra, từng đợt sóng màu vàng xen kẽ với màu đen trào ra liên tục, cuồng phong rít rào không dứt. Khi bị những đợt sóng ba động đó đụng phải thì đám người Dương Ngạo không chịu được phải thổ ra một ngụm máu.