Kinh môn phong nguyệt

Chương 5 : Gặp mặt

Ở cửa nam thư phòng, có vài tên quan viên đang chờ. Tạ Phương Hoa quan sát mấy người một lần nhưng lại không nhận ra người nào. Kiếp trước tuy rằng Tạ Phương Hoa được nuôi trong thư phòng, đóng cửa không ra khỏi nhà, đương nhiên không thể nhận biết những tiểu thư cùng phu nhân của gia đình giàu có trong kinh, dĩ nhiên cũng không biết những quan lại trong triều, kiếp này, bảy tuổi nàng đã rời khỏi kinh, tám năm sau mới trở về, không biết cũng là chuyện bình thường. Mấy người nhìn thấy hôm nay Trung Dũng Hầu đến Nam thư phòng, đều không hẹn mà lộ ra kinh ngạc, cùng nhau hàn huyên. Địa vị của Trung Dũng Hầu dĩ nhiên không cần phải nói, gia thế công lao kéo dài suốt mấy trăm năm, lúc còn trẻ trấn giữ biên cảnh Bắc Tề, mấy lần đánh đuổi Bắc Tề xâm phạm biên giới, bảo vệ lãnh thổ, lại thay trưởng công chúa gả nữ nhi duy nhất đến Bắc Tề. Cho nên hoàng thượng rất ngưỡng mộ ông. Ba năm trước, sức khỏe ông không được tốt, hoàng thượng miễn ông khỏi lên triều thương nghị. Ba năm qua, mặc dù Trung Dũng Hầu có thể yết kiến hoàng thượng bất cứ lúc nào, nhưng cũng chưa từng xuất hiện, hôm nay lại xuất hiện, chứng minh chắc chắn có chuyện lớn. Hàn huyên một hồi, mọi người đều chuyển ánh mắt tìm tòi về phía gã sai vặt phía sau. Trung Dũng Hầu giả bộ như không thấy ánh mắt của mọi người, khôn khéo chào hỏi mọi người xung quanh. Tạ Phương Hoa từ khi vào hoàng cung thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, quy củ, cúi thấp đầu, dáng kính cẩn. Không bao lâu sau, một vị lão thái giám đi ra khỏi Nam thư phòng, nhìn thấy Trung Dũng Hầu thì mặt mày rạng rỡ: “Lão hầu gia, hôm nay nghe nói ngài tới, hoàng thượng lệnh cho nô tài ra đón ngài, hôm nay trời lạnh, ngài mau vào đi thôi.” Trung Dũng Hầu gật đầu theo lão thái giám vào Nam thư phòng. Trung Dũng Hầu chân trước đi vào trong, phía sau đã có một vị đại nhân đi tới trước mặt Tạ Phương Hoa: “Ngươi là người phương nào? Sao trông lạ mặt thế? Trung Dũng Hầu khi nào có một gã sai vặt như thế, còn dẫn tới Nam thư phòng, ngươi có biết ở đây không phải ai muốn tới thì tới.” Tạ Phương Hoa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người trước mắt hơn bốn mươi tuổi, mặt tròn có phần ục ịch, ngũ quan không xuất sắc, nhưng lại có một đôi mắt sắc bén, vừa nghe gia gia gọi ông ta là Tả tướng, nói vậy người này chính là người đã ép Tứ hoàng tử Tần Ngọc đi Mạc Bắc – Tả tướng Lô Dũng. Nàng cúi đầu xuống, cung kính nói: “Tiểu nhân Vương Ngân, là người của trại lính Mạc Bắc, không phải là người phủ Trung Dũng Hầu.” Lô Dũng sửng sốt, híp mắt một cái: “Ngươi là người tới từ quân doanh Mạc Bắc? Muốn gặp hoàng thượng? Mạc Bắc có quân tình?” Tạ Phương Hoa nhìn mũi chân, cũng không trả lời ông. Ánh mắt Lô Dũng sắc bén, nhìn nàng chằm chằm, nói: “Tại sao ngươi không trả lời?” Tạ Phương Hoa thấp giọng nói: “Tiểu nhân vẫn chưa gặp hoàng thượng, không biết nên trả lời ngài như thế nào.” Lô Dũng cứng đờ, tia sắc bén rụt lại. Nếu như người từ Mạc Bắc tới, muốn yết kiến hoàng thượng nhưng hoàng thượng chưa gặp, ông đương nhiên không thể công khai chất vấn, nếu không chính là thăm dò quân tình. Ông hơi bất ngờ, không nghĩ tới gã sai vặt trước mặt ông không nhút nhát, hoảng sợ, có vài phần bình tĩnh. Không khỏi quan sát nàng thêm mấy lần. “Người nào là Vương Ngân? Hoàng thượng bảo ngươi vào trong.” Lão thái giám vừa rồi lại đi ra, quét một vòng nhìn mọi người. Tạ Phương Hoa đi lên trước, cung kính thi lễ với lão thái giám: “Hồi công công, là ta.” Lão thái giám quan sát Tạ Phương Hoa từ trên xuống dưới, gật đầu, rồi vén rèm lên, Tạ Phương Hoa cất bước đi vào theo. Nam thư phòng dĩ nhiên tráng lệ giống như lời đồn đãi, hương thơm sách mực. Chính giữa có một hàng kệ sách, trước đó có một cái bàn minh hoàng, một người hơn bốn tuổi mặc hoàng bào đang ngồi ở trước bàn, bên cạnh bàn xếp một cái ghế, Trung Dũng Hầu đang ngồi ở cạnh đó. Trong Nam thư phòng này, người có thể được hoàng thượng ban ngồi, ít lại càng ít. Tạ Phương Hoa quỳ trên mặt đất, quy cũ dập đầu. “Ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn xem.” Hoàng thượng nhìn thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, uy nghiêm mở miệng. Tạ Phương Hoa chậm rãi ngẩng đầu lên. Hoàng thượng nhìn Tạ Phương Hoa một lát rồi nói: “Trẫm nghe Trung Dũng Hầu nói, ngươi từ quân doanh trấn thủ biên cương Mạc Bắc đến đây, có mật hàm muốn trình lên cho trẫm?” “Dạ.” Tạ Phương Hoa cúi đầu. “Mật hàm binh bộ từ trước đến nay đều thông qua trạm dịch, tám trăm dặm khẩn cấp, vì sao Võ Vệ tướng quân lại lệnh cho một mình ngươi đưa tới?” Hoàng thượng nhíu mày. “Hồi hoàng thượng, tiểu nhân cũng không biết nguyên do. Võ Vệ tướng quân chỉ lệnh cho tiểu nhân đưa đồ tết cho phủ Trung Dũng Hầu làm lý do, để mang một phần mật hàm đến trình cho hoàng thượng, còn lại cũng không biết.” Tạ Phương Hoa lắc đầu nói. Hoàng thượng gật đầu một cái: “Có gì chứng minh ngươi là người của trại lính Mạc Bắc?” Tạ Phương Hoa đưa tay tìm lệnh bài trong ngực, nhưng sờ thấy trống rỗng, chờ nhớ tới đám người Tần Tranh hôm qua nghiệm xét thân phận của nàng, cầm lệnh bài lại không trả cho nàng, nàng cũng quên mất. Nàng sửng sốt trong giây lát, rồi thả tay xuống, thấp giọng nói: “Hồi hoàng thượng, hôm qua tiểu nhân vào thành, ở cửa Yến Phủ lâu xảy ra chút chuyện, lệnh bài đã bị Tranh nhị công tử của phủ Anh Thân Vương lấy đi rồi, đến nay vẫn chưa có trả lại.” “Ồ?” Hoàng thượng đúng là ngoài ý muốn. Tạ Phương Hoa chỉ có thể cố gắng kể lại chuyện hôm qua lần nữa. Hoàng thượng sau khi nghe xong, bỗng nhiên cười mắng một tiếng, nói với Trung Dũng Hầu ngồi ở một bên: “Tần Tranh này là con khỉ nghịch ngợm, quanh năm suốt tháng chỉ nghe nó bắt nạt người khác. Năm năm trước ở Kinh Giao nó bị một con chó điên cắn, sau khi trở về liền nháo khóc đòi mẫu hậu ban cho nó một con chó còn lợi hại hơn con chó điên đó, mẫu hậu thương nó, cho nên sai người đi tìm cho nó một con chó săn. Từ đó về sau, đừng nói là người đi ngang, ngay cả cho đi ngang, ai cũng không dám chọc nó. Hôm nay không ngờ lại bị xe của Vương Ngân cán chết, tiểu tử kia nhất định bị chọc tức. Hôm qua chắc chắn nó không chịu bỏ qua, mà còn đòi đuổi đến phủ Trung Dũng Hầu phải không?’ Trung Dũng Hầu cân nhắc nói: “Tôn nhi và Tranh nhị công tử có chút giao tình, đến nhưng cũng không có làm khó.” Hoàng thượng như có thâm ý khác liếc mắt nhìn Trung Dũng Hầu: “Ta có nghe nói nó tuyên bố từ nay về sau Trung Dũng Hầu phủ thiếu nó một khoảng nợ lớn, còn nói là không làm khó?” Tạ Phương Hoa suy nghĩ quả nhiên là hoàng đế, có chút biến động nhỏ cũng không thể gạt được ông, chuyện hôm nay chắc hẳn đã có người sớm bẩm báo với ông rồi. Trung Dũng Hầu thở dài, bất đắc dĩ nói: “Con chó kia dù sao cũng là của Thái hậu ban cho Tranh nhị công tử, lại đúng lúc ngày hôm qua…” Hoàng thượng gật đầu, dường như không có ý định kéo dài thêm chuyện này, phân phó lão thái giám đứng ở cửa: “Ngô Quyền, ngươi đi Anh Thân Vương phủ truyền vật nhỏ đó tiến cung cho ta.” Dứt lời lại bổ sung thêm: “Nhớ bảo nó mang theo tấm lệnh bài hôm qua đã đoạt lấy của người ta.” Dừng một chút lại nói: “Bảo tất cả người bên ngoài giải tán hết đi! Hôm nay trẫm muốn nói chuyện riêng với Trung Dũng Hầu, không quan tâm đến chuyện khác.” “Dạ.” Ngô Quyền lên tiếng lui ra ngoài. Tả tướng và mấy vị quan chờ bên ngoài nghe được lời của hoàng thượng, liếc mắt nhìn nhau rồi đều im lặng rời khỏi Nam thư phòng. Trung Dũng Hầu mặc dù 3 năm không lên triều, nhưng ân sủng hoàng thượng đối với ông, ít người có thể so sánh được. “Ngươi cũng đứng lên đi! Chờ ở một bên trước đi.” Hoàng thượng hết sức khoan dung khoát khoát tay với Tạ Phương Hoa. Tạ Phương Hoa tạ ân, đứng lên, lặng lẽ đứng ở một bên. Hoàng thượng và Trung Dũng Hầu dường như đã lâu không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói, hai người ngươi tới ta đi, kéo việc nhà ra nói. Tạ Phương Hoa cảm nhận được sự hòa thuận giữa quân thần hai người, nếu không phải sống lại một đời, đối mặt với tình cảnh này, nàng nhất định sẽ không ngờ có một ngày long uy nổi giận hạ lệnh tru di cửu tộc của phủ Trung Dũng Hầu. Thế gia mấy trăm năm chỉ trong một buổi tối đã biến thành khói bụi. Mấy năm nay nàng không muốn nhớ nhất chính là chuyện kiếp trước, hơn nữa chính là hoàng thượng sâu không lường được trước mặt, vì thế rất nhanh nàng đã thu liễm tâm tình tập trung suy nghĩ, chuyên tâm nhìn chằm chằm mặt đất, một lòng muốn nhìn nó để tìm ra lỗ thủng. Sau nửa canh giờ, Ngô Quyền từ bên ngoài trở về, bẩm báo nói: “Hoàng thượng, Tranh nhị công tử tới.” Hoàng thượng ngưng đối thoại với Trung Dũng Hầu, tùy ý khoát tay nói: “Bảo nó lăn vào đây!”