Nghĩ đến lúc trước Hoàng Thượng đột nhiên xuất hiện trong phủ,khởi binh vấn tội chất vấn hắn chuyện tàng bảo đồ,mà mới sáng sớm hôm qua,hắn đột nhiên nhận được lệnh triệu hắn tiến cung,không bao lâu,trong phủ liền bị người phóng hỏa…. Hắn đột nhiên đứng lên,thẳng hướng bên ngoài đi tới. Mạc Thượng Ly cùng Quan Ninh Nhi bị động tác của hắn làm hoảng sợ. “Đồ đệ,ngươi đi đâu?” Cảnh Trình Ngự cũng không quay đầu lại nói:“Tiến cung gặp giá!” (ý là tiến cung vấn an vua) Một hồi không lâu sau,Cảnh Trình Hiên đang ở ngự thư phòng cùng đại thần đàm quốc sự,bị một trận tiếng bước chân dồn dập quấy nhiễu. Tiểu Hỉ Tử chân nghiêng ngả lảo đảo đi theo phía sau đằng đằng sát khí Cảnh Trình Ngự,chạy vào,một bên la hét:“Thất vương gia,không có triệu kiến của Hoàng Thượng,ngài không thể – -” Một tay đẩy Tiểu Hỉ Tử ngã sang một bên,Cảnh Trình Ngự tà mắt trừng hướng trong phòng một loạt các đại thần,“Các ngươi đều đi ra ngoài,bổn vương có chuyện muốn cùng Hoàng Thượng đàm luận.” Chúng đại thần bị khí thế của hắn làm hoảng sợ,bọn họ biết Hoàng Thượng đối với vị thất đệ này cực độ dung túng,tuy rằng hắn chưa từng có tiền lệ thiện sấm ngự thư phòng,nhưng người luôn luôn kiêu ngạo bá đạo như hắn làm ra loại sự tình này cũng không có gì là lạ,căn cứ vào vết xe đổ,bọn họ không dám hỏi nhiều,chỉ dám vụng trộm nhìn về phía Hoàng Thượng ở trước ngự án,chờ chỉ thị. Cảnh Trình Hiên nhíu nhíu mày,đáy lòng tuy rằng có tức giận,nhưng vẫn là vẫy vẫy tay cho chúng thần lui ra. Đến lúc ngự thư phòng rộng lớn như vậy chỉ còn có huynh đệ hai người,Cảnh Trình Ngự lập tức không khách khí tiêu sái đến trước ngự án,lớn tiếng chất vấn:“Vì sao phái người thiêu vương phủ của ta?” Cảnh Trình Hiên bị câu hỏi làm cho sửng sốt,“Ngươi có biết chính mình đang nói cái gì không?” “Hoàng huynh,nếu ngươi cố ý muốn mặt gương trên người Quan Ninh Nhi kia,ta sẽ không tiếc cho ngươi,nhưng ngươi dùng phương thức ti bỉ như thế cướp đoạt,có phải hay không quá mức vô sỉ?” Hắn khẳng định là người thứ nhất khắp thiên hạ dám làm càn nhục mạ Thiên Tử như thế. Biết rõ chính mình hẳn là phải bảo trì bình tĩnh,không nên xúc động như vậy,mà cứ nghĩ đến Ninh Nhi suýt nữa bị lửa lớn thiêu cháy,hắn liền như thế nào cũng vô pháp tâm bình khí hòa. Vô luận hoàng huynh đối với mình có khúc mắc như thế nào,hắn đều là thật tình coi hắn là huynh đệ mà đối đãi,nhưng nếu hoàng huynh vì muốn trút giận,ngay cả nữ nhân mà đệ đệ này yêu thương nhất cũng muốn thương tổn,vậy đừng trách hắn không niệm tỉnh huynh đệ,ngoan cố chống lại đến cùng. Cảnh Trình Hiên bị sự vô lễ của hắn làm cho tức giận đến sôi lên,cũng hiểu được mình thực vô tội. Chuyện Thất vương phủ bị cháy,hắn là hôm qua mới nghe người ta nhắc tới,hắn cũng thực khiếp sợ.Bởi vì mở to mắt nhìn lại,kinh thành này có ai dám ngang nhiên đắc tội Thất vương gia? Nhưng hắn cũng vạn vạn lần không nghĩ tới,người này cư nhiên sẽ chạy đến trong cung,đem tội danh phóng hỏa đổ lên trên đầu hoàng đế là hắn,“Trẫm muốn thứ gì,cho tới bây giờ đều quang minh chính đại lấy,không nhất thiết phải sử dụng âm chiêu phái người phóng hỏa.Ngươi nếu không muốn bởi vì chính mình ăn nói cuồng vọng mà sinh mầm tai vạ,liền ngoan ngoãn hướng trẫm xin lỗi nhận sai.” Cảnh Trình Ngự cũng phát hỏa,không khách khí tiến lên vỗ lên bàn một cái quát:“Quang minh chính đại? Cảnh Trình Hiên,nếu ngươi thật sự không thẹn với lương tâm,cần gì phải sợ hãi tàng bảo đồ trong tay Ninh Nhi kia? Ngươi sao lại kiêng kị ta như thế,không phải sợ một ngày kia,một khi bị ta phát hiện được thiên đại bảo tàng,sẽ ảnh hưởng đến ngôi vị hoàng đế hiện tại của ngươi sao?” “Ngươi……Ngươi cư nhiên dám gọi thẳng tục danh của trẫm? Cảnh Trình Ngự,ngươi không sợ trẫm giận dữ sẽ chém đầu của ngươi?” Hắn không cho là đúng hừ một tiếng,“Chém ta? Chẳng lẽ ngươi đã quên phụ hoàng trước khi lâm chung đã ra mệnh lệnh gì sao? Đầu của ta,không phải ai muốn chém là có thể chém.” Cảnh Trình Hiên bị những lời này của hắn làm tức giận đến sắc mặt xanh mét.Thân là huynh trưởng,làm hoàng đế,hắn cư nhiên lại bị thần đệ của mình mạo phạm như thế? Lập tức,hắn bất chấp di ngôn trước khi lâm chung của phụ hoàng,mặt rồng giận dữ,triệu đến hai bên thị vệ,chỉ vào đầu Cảnh Trình Ngự ra lệnh:“Thất vương gia phạm thượng,khẩu xuất cuồng ngôn,đem hắn nhốt vào thiên lao,chờ xử lý.” Rất nhanh,tin tức Thất vương gia bị nhốt vào thiên lao liền truyền đi ồn ào huyên náo,mọi người trong phủ Thất vương gia sau khi nghe tin này,đều lộ ra biểu tình kinh hoàng,liền ngay cả Mạc Thượng Ly luôn luôn thích nói giỡn cũng cau mày,vẻ mặt khó hiểu. “Hai huynh đệ này đến tột cùng đang làm cái quỷ gì? Như thế nào đột nhiên lại chuyển biến nghiêm trọng như thế? Thiên lao nha! Kia là nơi cho phạm nhân ở,đồ đệ nhà ta quen sống an nhàn sung sướng,sao chịu nổi cái loại địa phương ép buộc kia? Nếu tiểu hoàng đế lại một cái tâm tình không tốt,phái người dùng hình…..Ai nha,thế thì đồ đệ ta thật có thể..!!” Mỗi một câu hắn nói,sắc mặt Quan Ninh Nhi lại tái một phần. Xuân Mai bên cạnh hầu hạ cũng kinh hoàng trừng lớn hai mắt,không ngừng ở trong phòng đi tới đi lui. “Lúc trước không phải nói Thất vương gia kiêu ngạo ương ngạnh,điêu ngoa tùy hứng,liền ngay cả đương kim hoàng thượng cũng không dám làm gì người sao? Như thế nào mới nháy mắt,Vương gia nhà ta liền bị nhốt vào thiên lao chứ?” Không để ý tới sắc mặt chủ tử càng ngày càng khó coi,nàng gấp đến độ xoay quanh trong phòng,tiếp tục thì thầm:“Nếu Vương gia thật bị Hoàng Thượng giận dữ mà xử trảm,kia…….Không phải sẽ tru di cửu tộc chứ? Nếu thật sự tru di cửu tộc……” Nàng hoảng sợ bổ nhào tới trước mặt chủ tử,“Tiểu thư,chúng ta hai cái đầu có thể hay không cũng sẽ bị rơi?” Quan Ninh Nhi nghe xong phán đoán của nàng trong lòng bỗng run lên,cố gắng trấn định bác bỏ,“Em không cần nói hươu nói vượn! Vương gia chàng có kim bài miễn tử,Hoàng Thượng cho dù tức giận,cũng,cũng không thật sự chém đầu Vương gia.” “Kia là không thể nói trước được.Sử sách đều đã ghi a,phàm là người lên làm hoàng đế,tâm nhãn đều rất nhỏ.” Mạc Thượng Ly một bên hù dọa nàng,còn không quên lấy củ lạc cho vào miệng,thuận tiện uống hai hớp rượu. Quan Ninh Nhi bị bộ dánh lão thần của lão làm tức giận đến ứa ra hỏa,“Sư phụ,đồ đệ người đang bị giam ở thiên lao,người như thế nào còn có thể nuốt trôi?” Lão vô tội trừng mắt nhìn,không hề hối lỗi mà còn cười nói:“Huynh đệ chúng nó giận dỗi,lão nhân ta có muốn cũng quản không được nhiều chuyện nhàm chán như vậy.” “Chuyện này sao có thể là chuyện nhàm chán? Bọn họ cũng không phải huynh đệ bình thường nha! Một người là đương kim thiên tử,một người là đương triều Vương gia,nếu không làm tốt,có thể sẽ tai nạn chết người.” “Nếu đồ đệ xui xẻo kia của ta bất hạnh mà chết,cùng lắm thì lão nhân ta tiết thanh minh hàng năm liền đốt cho nó nhiều tiền giấy.” Lão lơ đễnh nói. Quan Ninh Nhi hoàn toàn bị Mạc Thượng Ly làm cho tức giận,ảo não trừng mắt nhìn lão liếc một cái,không nói một lời xoay người,một bước một bước hướng cửa đi tới. “Đồ đệ tức (đồ đệ con dâu),ngươi đi đâu?” Nàng hổn hển trả lời:“Con tiến cung tìm hoàng đế lý luận!” “Cẩn thận hoàng đế giận dữ đem luôn ngươi cùng tiến giam thiên lao.” “Muốn giam thì cùng nhau giam,con mới không sợ.” “Tiểu thư,người đợi em với! Em cũng đi…..” Xuân Mai đang chuẩn bị chạy đuổi theo,lại bị Mạc Thượng Ly một phen kéo lại,“Người ta là cô dâu mới muốn đi thiên lao gặp chồng,nha đầu ngươi đi theo xem náo nhiệt làm gì?” Xuân Mai gấp đến độ vẻ mặt đỏ bừng,oán hận trừng mắt lão nói:“Kia là tiểu thư nhà ta,nàng nếu thực sự có gì không hay xảy ra…..Ta đây cũng không muốn sống!” “Chỉ nghe qua người ta vì tình lang tự tử,chưa từng nghe qua nha đầu vì tiểu thư tự tử.” “Ai tự tử? Ta……” Xuân Mai gấp đến độ người thẳng đơ,vừa ngẩng đầu đã thấy bộ dáng chẳng hề để ý của lão,không khỏi khó hiểu hỏi:“Sư phụ vương gia,nhìn người thật thoải mái,chẳng lẽ có chuyện gì giấu diếm?” Mạc Thượng Ly bấm bấm ngón tay,cười hắc hắc,lắc lắc đầu,“Không chết được,một đứa cũng chết không được.”