CHƯƠNG 7. /Tiểu hài tử Diệp Khai/ Vô Gian Địa Ngục là sau khi công chúa Ma giáo Hoa Bạch Phụng đường xa tới Trung Nguyên, Dương Thường Phong vì nàng lựa chọn chỗ ở. Nguyên bản đây là nơi một vị cao nhân trong chốn võ lâm ẩn cư. Ẩn sĩ những ngày cuối đời đem nơi này tặng lại cho Võ lâm minh chủ khi đó, cũng chính là Dương Thường Phong. Vị ẩn sĩ này am hiểu kỳ môn độn giáp, tại vùng núi này lựa chọn một sơn cốc bốn phía là núi dễ thủ khó công, bố trí ám khí cơ quan. Xung quanh cốc đều có trận pháp, bình thường dùng để ngăn chặn võ lâm cao thủ. Đại trận khi toàn bộ khai hỏa thì dù có là tuyệt đỉnh cao nhân chắp cánh cũng khó mà vào được. kỳ môn độn giáp: Kỳ môn đôn giáp là một môn học thuộc Tam Thức (Bao gồm : Thái ất, Lục nhâm, Độn giáp). Độn giáp là một môn học xếp hàng đầu trong các môn Lý học. Nó lấy gốc từ sự tiêu trưởng của Âm Dương theo thời gian, dựa vào hệ thống Can Chi, tiết khí của lịch pháp để dự đoán sự cát hung về thời điểm, phương hướng, chủ khách lợi-hại v.v… Bản thân nó cũng là một môn làm gốc gác căn bản cho một số môn khác vay mượn như Phong thủy, Tử vi… Để biết thêm chi tiết tham khảo http://phongthuythanglong.vn/f15/k%E1%BB%B3-m%C3%B4n-%C4%90%E1%BB%99n-gi%C3%A1p-c%C4%83n-b%E1%BA%A3n-115/ Hoa Bạch Phụng lại là công chúa Ma giáo của phương Bắc, hai mươi năm qua tại vùng xung quanh Vô Gian Địa Ngục tự trồng một ít độc thảo, cũng coi như một thú vui nhỏ, lại tình cờ hỗ trợ thổ mộc cơ quan sẵn có. Núi đá đã ẩn chứa sẵn nguy hiểm, lại được người tận lực xảo diệu bố trí, Vô Gian Địa Ngục có thể coi như là nơi an toàn nhất trong võ lâm. Đến như Nam Cung Hiệp hận Hoa Bạch Phụng tới tận xương, thời điểm Công Tử Vũ võ công đại thành, thế lực trên đỉnh Vân Thiên tối cường thịnh, mẫu tử hai người cũng không dám xông vào nơi này đoạt lấy đao phổ Dương Thường Phong lưu lại. Phó Hồng Tuyết mang Diệp Khai trở lại Vô Gian Địa Ngục, một đường bay vút, hóa giải cơ quan của Vô Gian Địa Ngục, một hơi làm xong tất thảy, mới ôm Diệp Khai tới phòng mình, đặt hắn lên giường. Diệp Khai nghe Phó Hồng Tuyết nói xong câu nói kia, bất lực trong mắt tán đi rất nhiều, ở trên ngựa thủy chung thực nhu thuận, hiện giờ xuống ngựa an ổn ngồi một chỗ mới cau cái mũi, hiển nhiên đoạn bôn ba này cũng không phải thực thoải mái. Phó Hồng Tuyết ngồi bên người hắn, Diệp Khai cười nhìn y, thực rõ ràng nói ra hai từ: “Bằng hữu.” “Huynh đệ.” Ngoài cửa truyền đến tiếng vang, Băng Di đẩy cửa tiến vào, thấy cả hai người mình hằng thương nhớ đều tại trong phòng, lão lệ tung hoành. “Thiếu…… Thiếu chủ.” Nàng thân hình lung lay sắp đổ, bổ nhào vào trước giường, khiếp sợ nhìn Diệp Khai. “Thiếu chủ, ngươi……….ngươi sao lại gầy thành cái dạng này.” Diệp Khai rõ ràng không nhận ra nàng, thấy nàng kích động như vậy, trong mắt lộ ra sợ hãi, một phát lui về phía sau, trốn ở sau người Phó Hồng Tuyết, mặt gắt gao dán chặt vào lưng Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết thở dài, xoay người khẽ vuốt tóc Diệp Khai trấn an hắn, trấn an một lát, thấy Diệp Khai cùng Băng Di cảm xúc đều thực kích động, thấy trước vẫn nên đem nguyên do nói rõ ràng cho Băng Di, liền đưa tay trực tiếp điểm thụy huyệt trên người Diệp Khai. Băng Di không ngừng gạt lệ, thanh âm run rẩy. Nàng đối Phó Hồng Tuyết tình như mẫu tử, Diệp Khai lại là cốt nhục của Hoa Bạch Phụng, hai hài tử này đều là người nàng tối để ý trên đời. “Thiếu chủ, đứa nhỏ này hắn…..hắn làm sao vậy?” “Các ngươi như thế nào……như thế nào…..lại ăn mặc như vậy?” Hôn phục trên người Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai cực kỳ tinh mỹ, độ dày từng tầng khác biệt. Tầng ngoài cùng làm từ tơ lụa đặc hữu cao cấp nhất, tao nhã sáng bóng, mặt trên dùng sợi tơ đồng sắc thêu đồ án long phượng. Du long đầu giác, phượng hoàng linh vũ, còn dùng tơ vàng ánh xanh điểm xuyết, rực rỡ chói mắt tới cực điểm. Hiển nhiên không phải quần áo tùy tiện làm ra. Phó Hồng Tuyết đem những điểm trọng yếu kể qua một lần. Biểu tình trên mặt Băng Di càng lúc càng ngưng trọng. “Đóng cửa tọa trong nhà, họa vẫn từ trời rơi xuống. Nếu đã cùng Nam Hải gây thù, giải dược khẳng định không lấy được. Thiếu chủ hắn……không lẽ cứ như vậy hồ đồ cả đời sao?” Phó Hồng Tuyết chậm rãi lắc đầu. “Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho Diệp Khai.” Phó Hồng Tuyết trước nay không hay hứa hẹn, y từ nhỏ đã là một tiểu hài tử biết suy nghĩ. Người thân đối hắn làm điều không hay, y đều ở trong lòng thay bọn họ tìm lý do hợp lý. Như khi nhận huấn luyện cùng tra tấn khắc nghiệt của Hoa Bạch Phụng, y còn cho rằng đó là vì phụ thân huyết cừu, mẫu thân cơ khổ, tuổi còn rất nhỏ nhưng kêu cũng không kêu một tiếng, cái gì cũng có thể nhẫn nhịn. Y luôn nghĩ người khác tốt đẹp, nguyện ý vì người khác trả giá. Trên thực tế, người chân chính đa tình, nhận của người khác một phần liền nguyện hồi báo ba phần chính là y. Người như y vậy, một khi mở miệng, liền làm cho người ta vô cùng tin tưởng. Băng Di tươi cười mang theo nước mắt, miễn cưỡng đè nén cảm xúc bi thống. “Thiếu chủ khẳng định đã đói bụng, ta đi nấu cơm cho các ngươi. Hài tử Diệp Khai kia…..thích nhất ăn bánh bao. Ta đem bánh bao đặt trong vỉ hấp, chờ hắn tỉnh ngủ, thiếu chủ liễn dẫn hắn ra ăn.” Phó Hồng Tuyết thấy Diệp Khai nhíu nhíu lông mày, biết hôn phục dầy nặng khiến hắn ngủ không thoải mái, thân thủ cởi vạt áo Diệp Khai, mới đụng tới người Diệp Khai, biểu tình trên mặt hắn liền giãn ra, tại trong mộng nở nụ cười. Nụ cười này phảng phất như ánh nắng ấm áp, sưởi ấm lòng người. Phó Hồng Tuyết đương nhiên biết Diệp Khai lớn lên trông như thế nào, giờ khắc này lại cảm thấy chính mình giống như lần đầu nhìn thấy Diệp Khai. Con người thường thường xem nhẹ những sự vật quen thuộc tới cực điểm, tái nhìn kỹ một lần, mới phát hiện nguyên lai có bộ dáng như vậy. Những năm tháng trước, Diệp Khai tuy rằng vẫn luôn theo sau y, thời gian hai người ở chung thế nhưng tính ra cũng không nhiều lắm. Thường thường mới đứng gần, còn chưa kịp nói chuyện với nhau, bên cạnh đã có người hoặc hờn dỗi: “Diệp đại ca!” hoặc khinh gọi “Phó đại ca!”, đem lời bọn họ chưa kịp nói đánh gãy. Nếu không tính chuyện Diệp Khai hiện trúng mê dược, Phó Hồng Tuyết lo lắng mỏi mệt, giờ phút này có thể coi là khoảnh khắc hiếm có trong đời hai huynh đệ họ an tâm ở cùng một chỗ. Phó Hồng Tuyết giúp Diệp Khai thoát hôn phục, cởi bỏ tầng thứ nhất, thoáng có chút chần chờ. Này cũng không phải lần đầu tiên y cởi y phục Diệp Khai, nhưng tại đỉnh Vân Thiên, sự tình gấp gáp, y sốt ruột muốn biết Diệp Khai bị thương ở đâu, thời gian suy nghĩ lung tung cũng không có. Mà lúc này Diệp Khai tại trong phòng y, nằm trên giường y, trên người mặc là hôn phục vừa cùng y bái đường thành thân, bên ngoài gió thoảng đưa tới tiếng chim hót êm dịu. Tựa hồ hết thảy đều hảo, lại tựa hồ cái gì cũng đều không đúng, cố tình lại nghĩ không ra không đúng ở đâu. Phó Hồng Tuyết rốt cuộc vẫn đem hôn phục của Diệp Khai cởi ra, động tác cực kì mềm nhẹ, tựa như từ trong vỏ sò lấy ra một viên trân châu hoàn mỹ vậy. Thu Mộng Địch so với nữ tử bình thường cao hơn rất nhiều, thậm chí đã muốn xấp xỉ Diệp Khai. Nhưng Phó Hồng Tuyết so với Diệp Khai còn muốn cao hơn một hai tấc, bởi vậy khi Phó Hồng Tuyết giả làm Nam Hải công chúa không có đội mũ phượng, để tránh bị người khác phát hiện chiều cao bất đồng. Y chỉ vấn tóc, đem mũ phượng giấu bên dưới vạt áo dài. Phó Hồng Tuyết cũng cởi bỏ hôn phục trên người mình, đổi một thân y phục bình thường, đem mũ phượng bị siết hỏng tùy tay thả ngoài cửa sổ. Hai bộ hôn phục cũng bị y ném ra ngoài, dưới ánh mặt trời chớp động ánh lên sắc đỏ, như điện quang hỏa thạch, hình ảnh Diệp Khai chậm rãi ở trước mặt y hạ bái đột nhiên hiện lên trong tâm trí. Động tác Diệp Khai thực chậm, là vì hắn giả bộ như còn tại ảnh hưởng của dược vật mà mê man, cố tình thong thả như vậy, lại khiến mỗi một động tác đều có vẻ thực chân thành. Phó Hồng Tuyết bay ra ngoài cửa sổ, tại trước khi hôn phục chạm đất bắt được chúng. Y quay trở về phòng, nhất thời cười khổ, đem hai bộ hôn phục kia nhét vào tủ quần áo. Hôn phục nặng nề, hai bộ kề sát lên nhau. Phó Hồng Tuyết đứng lặng trước tủ quần áo thật lâu, lấy từ trong tay áo hôn phục ra hai túi gấm hồng sắc, một cái thị nữ bỏ vào tro hương tế tự cầu nguyện trời xanh, cái còn lại chứa tóc của y cùng Diệp Khai. Y đưa tay ấn nhẹ lên vách tường cạnh tủ quần áo, tức khắc tủ dời sang một bên, để lộ ra một cơ quan mật. Phó Hồng Tuyết mở ra cơ quan, bên trong chẳng có gì ngoài một tráp vàng, đem hai túi gấm thả vào tráp. Làm xong hết thảy, trong lòng tựa hồ thoải mái hơn không ít. Phó Hồng Tuyết đem tủ quần áo dời về chỗ cũ. Mấy ngày nay không việc gì không phải suy nghĩ, cho dù có là người sắt cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt. Phó Hồng Tuyết ngã ra giường, buồn ngủ lập tức mãnh liệt kéo đến. Diệp Khai ở trong mộng dường như cũng cảm giác được bên cạnh có người, an tâm choàng tay qua người y, đầu dựa vào người Phó Hồng Tuyết. Bọn họ hai người đều tương đối cao gầy, tuy nhiên chiều cao thoáng có chút sai biệt, đầu Diệp Khai vừa vặn gối lên vai Phó Hồng Tuyết. Sau khi tỉnh lại, Diệp Khai cũng không có biểu hiện thực thích ăn bánh bao. Băng Di đút bánh bao cho hắn, hắn liền ngậm trong miệng. Băng Di khuyên hắn, “Hài tử, ăn đi, ngươi làm sao lại không ăn?” Diệp Khai cùng nàng còn chưa quen thuộc, nghe tiếng nàng nói liền cúi đầu không nhìn đến nàng. Phó Hồng Tuyết đem bánh bao từ trong miệng hắn lấy ra, Diệp Khai lập tức ngẩng đầu nhìn y. Phó Hồng Tuyết lại đặt bánh bao lên miệng nhẹ nhàng cắn một miếng, rồi đưa lại cho hắn. Diệp Khai cầm lấy bánh bao, yên lặng nhìn một lúc, mới cạnh chỗ Phó Hồng Tuyết cắn qua cũng cắn xuống. Băng Di khổ sở, “Hài tử này, hắn……hắn là không biết ăn như thế nào, hay sợ bánh bao có độc vậy?” Phó Hồng Tuyết lắc lắc đầu. Tâm trí Diệp Khai lúc bị vây trong tình trạng mê man, y còn chưa kịp hiểu rõ. Y cái gì cũng không biết, nhìn Diệp Khai như vậy chỉ cảm thấy lực bất tòng tâm. Trước đây đã từng hy vọng huynh đệ có thể cùng nhau trải qua cuộc sống vui vẻ, mà lúc này lần đầu tiên thực hiện, lại cảm thấy chua xót tới vậy. Bọn họ trở về được bảy ngày, bên ngoài có người gọi vào. “Chủ nhân Vô Gian Địa Ngục, Điểm Thương phái Lạc Thiếu Tân bái thượng.” Ngày đó Lạc Thiếu Tân cùng Phó Hồng Tuyết ước định, vừa ly khai đỉnh Vân Thiên liền trở về phái Điểm Thương lấy thuốc. Suốt ngày suốt đêm chạy đi, tới ngày thứ bảy thì tới Vô Gian Địa Ngục. Đi cùng hắn là sư đệ, đệ tử phái Điểm Thương, khiêng theo một bao tải dược vật, oán giận một đường. Đại ý là loại dược này thần kì như vậy, có tác dụng gia tăng công lực, đều là trân phẩm hiếm thấy trên giang hồ, người bình thường muốn cầu một chút cũng khó được. Lạc Thiếu Tân nói, “Nếu thực trân quý tới vậy, sao không thấy phái Điểm Thương chúng ta phát dương quang đại, xuất ra vài cái nhân tài xuất chúng? Phó đại hiệp từng có ơn cứu tính mạng ta, lại thay cha mẹ ta báo thù, cứu bảy đại môn phái. So với tấm lòng hào hiệp, đại nhân đại nghĩa của hắn, dược này lại tính là cái gì. Chúng ta ngày chờ đêm mong, hiện tại mới có cơ hội báo đáp, ngươi còn không hảo hảo nắm chặt.” Đăng bởi: admin