Kim tịch hà tịch
Chương 39
CHƯƠNG 38.
/Ca ca, ta không muốn chết/
Phó Hồng Tuyết dừng bước.
Diệp Khai khóc một hồi, một lát sau nức nở kêu một tiếng, “Ca ca.”
Hắn biết rõ Phó Hồng Tuyết không có ở đây, chỉ cảm thấy thống khổ khó nhịn, không biết phải gọi ai, mới không ôm hy vọng kêu một tiếng.
Phó Hồng Tuyết không thể nhịn được nữa, lao tới trước cửa sổ, trong nháy mắt điểm thụy huyệt trên người Liễu Thiên. Xuyên qua cửa sổ vào phòng, giải huyệt đạo Diệp Khai, ôm hắn vào ngực. Diệp Khai vươn tay ôm cổ y, dùng khí lực như muốn đem cả thân thể mình cùng tiến vào lòng Phó Hồng Tuyết mà dựa sát vào y.
Diệp Khai được mang về đến phòng Phó Hồng Tuyết đã dừng khóc. Phó Hồng Tuyết không đốt đèn, gỡ khăn đen che mắt hắn ra. Diệp Khai chặt chẽ dán lên người y.
Phó Hồng Tuyết thử gọi hắn, “Diệp Khai.”
Không có phản ứng.
Phó Hồng Tuyết lại gọi, “Khai nhi?”
Diệp Khai hơi hơi ngẩng đầu, nhìn y một cái.
Phó Hồng Tuyết không nghĩ hắn sẽ có phản ứng, mừng rỡ, rút khăn lau nước mắt trên mặt hắn, ôn nhu nói, “Khai nhi, không cần sợ, ca ca ở đây.” Y đã dần mò mẫm ra cách nói chuyện với Diệp Khai buổi tối, câu đầu tiên trấn an hắn trước đã.
Y ôm Diệp Khai nằm xuống, không ngừng vuốt lưng Diệp Khai.
Hồi lâu sau, thân thể Diệp Khai dần nhũn ra, bắt đầu rời khỏi người Phó Hồng Tuyết, ngã xuống nệm. Đây là biểu hiện hắn mệt nhọc.
Phó Hồng Tuyết giúp hắn đắp chăn cẩn thận.
Diệp Khai ôm tay áo Phó Hồng Tuyết, đem tay áo y áp lên mặt, qua hồi lâu thấp giọng gọi, “Ca ca.”
Phó Hồng Tuyết nhẹ vỗ về hắn.
Diệp Khai dùng thanh âm nhỏ tới cơ hồ nghe không rõ nói, “Ca ca, ta không muốn chết.”
Hắn dùng cả hai tay che mặt, nức nở nói, “Cầu ngươi.”
Phó Hồng Tuyết trong lòng đau xót, ôn nhu an ủi, “Khai nhi, ca ca còn đây ngươi sẽ không phải chết.”
Diệp Khai trầm mặc hồi lâu, khẽ thở dài, hiển nhiên không tin lời Phó Hồng Tuyết nói.
Hắn thở dài rất nhẹ, dừng trong lòng Phó Hồng Tuyết lại nặng tựa ngàn cân. Y chưa từng thấy Diệp Khai thở dài đạm mạc, lại vô vọng tới vậy. Phảng phất như thống khổ đã khiến Diệp Khai buổi tối trưởng thành chỉ trong một đêm.
Phó Hồng Tuyết không biết nên làm thế nào mới có thể khiến hắn tin tưởng. Cõi lòng y tràn đầy chân tình cùng đau xót, nhưng vẫn không cách nào biến Diệp Khai trở lại vô ưu như trước đây.
Diệp Khai dựa sát vào người y, nửa mê nửa tỉnh.
Phó Hồng Tuyết nhìn hàng mi thật dài của hắn không ngừng run rẩy, chỉ sợ ngay cả trong mộng cũng không được an bình.
Đêm đó Diệp Khai giống như khi còn trên đỉnh Vân Thiên, tự phong bế chính mình. Phó Hồng Tuyết phát bệnh, lôi kéo quần áo Diệp Khai, hai người cùng lăn xuống giường. Diệp Khai bị y đè, hô hấp không được, mới từ trong phong bế tỉnh lại.
Diệp Khai ôm Phó Hồng Tuyết đang phát bệnh khóc rống. Mang tâm trí hài tử thì có thể nghĩ được cách gì. Diệp Khai bị dọa tới sắc mặt xanh trắng, cuối cùng gỡ tay Phó Hồng Tuyết túm lấy quần áo mình ra, chạy ra khỏi phòng.
Kỳ thật rất muốn hỏi Diệp Khai buổi tối một chút, trời không sao tối đen như mực, trên người bị thương nặng như vậy, một mình chạy ra ngoài có sợ hay không, xung quanh lạ lẫm như vậy, làm sao tìm được phòng Liễu Thiên.
Gần sáng, Diệp Khai mở to mắt. Hắn nhìn Phó Hồng Tuyết một hồi, chậm rãi ngồi dậy, rời khỏi giường.
Hắn vừa động Phó Hồng Tuyết liền tỉnh, nhưng y muốn biết trong lòng Diệp Khai nghĩ gì, muốn biết Diệp Khai định làm gì, nên không lập tức gọi hắn.
Diệp Khai chân trần đi ra cửa phòng, đi rất chậm, nhưng không hề quay đầu lại. Đi đến trước cửa, Diệp Khai ngừng lại, tay vươn ra đẩy cửa có chút run rẩy. Hắn chần chờ một hồi, như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn tủ quần áo, đi lại đó.
Diệp Khai mở tủ quần áo, từ trong ngăn tủ lấy ra hôn phục của hắn và Phó Hồng Tuyết. Diệp Khai vươn tay nhẹ vuốt ve hai kiện quần áo kia, đây là quần áo hai người mặc vào ngày Phó Hồng Tuyết dẫn hắn tới Vô Gian Địa Ngục.
Diệp Khai vuốt một hồi, chậm chạp vô lực quỳ xuống, thấp giọng nói, “Ta gọi Phó Hồng Tuyết, ngươi kêu Diệp Khai, ngươi là bằng hữu của ta, cũng là huynh đệ của ta.”
Thanh âm hắn thực ôn nhu, giống hệt ngữ khí sáng ngày đó lúc vừa rời khỏi đỉnh Vân Thiên Phó Hồng Tuyết nói với hắn.
Trên đời này, không có bất cứ ai so với Phó Hồng Tuyết có thể thấu hiểu được nỗi đau trong lòng hắn lúc này. Những thứ ngươi hằng tin tưởng, hết thảy đều là giả dối. Thân nhân không phải của ngươi, ôn nhu cũng không dành cho ngươi, chỉ có thống khổ cùng bản thân phủ quyết mới thuộc về ngươi.
Phó Hồng Tuyết trong chớp mắt như trở lại trước mộ phụ thân, ngày đó Hoa Bạch Phụng nói với y, “Ngươi không hiểu, chúng ta so với mẫu tử bình thường cũng không có gì khác.”
Phó Hồng Tuyết đau triệt nội tâm, “Ta đúng thật không hiểu, khi ta thấy cách ngươi đối xử với Diệp Khai, ta liền hiểu rõ hoàn toàn !”
Diệp Khai chống tay xuống đất, chầm chậm đứng dậy. Hắn thật cẩn thận gấp quần áo lại, giống như đây là bảo vật trân quý nhất đời. Chân trần dẫm lên nền đất, lần này không chút do dự trực tiếp đẩy cửa phòng. Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
180 chương
44 chương
517 chương
29 chương
45 chương