Kim Ốc Hận

Chương 40 : Mỹ nhân phương Nam tên Giai La

Mồ hôi từng giọt từng giọt từ trên trán nhỏ xuống khiến y dần tỉnh táo. Lưu Triệt mệt mỏi ôm lấy vòng eo A Kiều gọi khẽ, “Kiều Kiều!” A Kiều xoay người đi, đứng dậy mặc lại y phục. Ánh mắt Lưu Triệt cứ từng chút từng chút một lạnh đi, “Kiều Kiều!” Dưới ánh nến, đôi chân thon dài của A Kiều ánh lên nõn nà, mê hoặc lòng người. “Hoàng thượng đã có thứ mình muốn, chắc trở về cung Vị Ương được rồi.” Ánh nến nhảy nhót in lên vành mi cong vút của nàng một vầng sáng mờ ảo quyến rũ nhưng Lưu Triệt không chú ý. “Kiều Kiều nghĩ như vậy sao?”, y sẵng giọng có vẻ không vui. A Kiều vẫn đang vùi sâu vào cảm giác tự chán ghét bản thân nên không hề để ý, cúi đầu quay đi, tư thế quật cường. Lưu Triệt không giận mà cười gằn, “Được, được lắm.” Y đứng dậy, hô gọi, “Người đâu.” Nội thị đứng hầu ngoài mành nơm nớp đi vào mặc lại y phục cho Lưu Triệt, vì quá sợ hãi nên động tác luống cuống. Lưu Triệt nhướng mày, muốn xả giận nhưng liếc thấy A Kiều lại gắng gượng nén xuống. “Bãi giá trở về điện Tuyên Thất”, Lưu Triệt buông thõng một câu rồi đi thẳng ra khỏi điện Bát Nhã, không quay đầu lại. Bức rèm che không ngừng rung động, Trần A Kiều quay người bỏ vào trong, nghe thấy những tiếng huyên náo ở bên ngoài rèm, cung nữ, nội thị đồng loạt, luôn miệng bái chào. Lưu Triệt dừng bước, nhìn một cung nữ đang quỳ lạy ở gần nhất. Cung nữ này mặc bộ y phục màu xanh, có thân hình khá thon thả trông rất dịu dàng đáng yêu, khuôn mặt cúi thấp nên không thấy được dung nhan, chỉ có chiếc trâm cài bên tóc mai đang đung đưa. “Ngươi tên gì?” Y hỏi giọng lạnh nhạt. Giai La sợ hãi nhưng cũng kịp phản ứng, vội vàng ngẩng đầu lên đáp, “Nô tỳ tên là Giai La.” Trời đã dần dần sáng rõ, hơn nữa nội thị cũng đã thắp đèn khắp chung quanh. Lưu Triệt động lòng, ngắm nhìn gương mặt khá là xinh đẹp của Giai La rồi buông thõng, “Đi theo trẫm.” Nói xong, y không dừng lại, bước luôn lên ngự liễn. Giai La lập tức cảm thấy rất nhiều ánh mắt dồn lên người mình, kinh ngạc có, ghen tị có, khinh thường cũng có. Trong lòng cô vui mừng đến mức không tin nổi nhưng vẫn thầm e dè tự hỏi, lo lắng về tương lai, cứ quỳ mãi ở đó không biết phải làm thế nào. “Giai La cô nương”, Dương Đắc Ý đã đi theo sau ngự liễn thấy thế bèn quay đầu lại cười, giục: “Còn không đi theo ư.” “Nương nương!” Khi Lục Y vén rèm đi vào thì ngự liễn đã đi xa, cô bồn chồn lo lắng hỏi, “Nương nương vì sao cứ phải chọc giận Hoàng thượng chứ?” A Kiều mím môi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết đã ngừng rơi, ánh ban mai le lói phía đằng đông hòa với ánh tuyết làm cho không gian sáng hơn so với ngày thường. Nàng định ngồi xuống nhưng lại cảm thấy toàn thân đau nhức, cúi đầu nhìn thì thấy những vết hôn lộ ra ở trên tay, chân, cảm thấy buồn bực, khẽ gắt gỏng, “Mang bồn nước nóng vào đây.” Lục Y nhìn nàng thật lâu, không dám cãi lời, đành khom người đáp, “Dạ!” Tại điện Phi Sương, Lý Chỉ sáng ra vừa thức dậy thì đã nghe được những tin tức về cung Trường Môn đêm qua. “Người thị nữ đó sáng nay đã được Hoàng thượng ban chỉ phong làm tiệp dư rồi. Dương công công đã nói với bên ngoài là Hoàng thượng muốn dẫn cô ta đi Thượng Lâm Uyển chơi mấy ngày”, Văn Tâm ở bên khẽ nói, khuôn mặt loáng thoáng hiện lên vẻ yêu thích lẫn ngưỡng mộ. “Văn Tâm hâm mộ cô ta sao?”, Lý Chỉ không khỏi liếc mắt nhìn người thị nữ thân tín của mình. “Nô tỳ không dám”, Văn Tâm phát hoảng cuống quýt quỳ xuống, trông thấy ánh mắt đầy ý tứ của Lý Chỉ thì đánh bất đắc dĩ nói, “Nói về hâm mộ thì có ai ở trong hậu cung là không hâm mộ chứ? Chẳng qua chỉ là một nô tỳ hầu hạ bên cạnh Công chúa Duyệt Trữ thế mà chỉ trong một đêm đã được kề cận mặt rồng, có địa vị giống như chủ nhân rồi.” “Hoàng thượng rất hào phóng nên không phải là không có cái chuyện một bước lên trời như vậy ở trong cung Vị Ương này.” Lý Chỉ mỉm cười đáp, “Chẳng phải Vệ hoàng hậu năm xưa cũng là một người phu nhân nho nhỏ rồi thăng chức lên sao?” “Nhưng khi đó Vệ hoàng hậu đã sinh được hoàng tử duy nhất cơ mà”, Văn Tâm ấm ức không phục. “Nói như người”, Lý Chỉ dừng bước, cân nhắc rồi hỏi, “cũng có lý. Vị tiệp dư mới kia tên là gì?” “Nghe nói là họ Doãn, tên Giai La. Là người được Trưởng công chúa Quán Đào tiến vào cung năm ngoái để chăm sóc Công chúa Duyệt Trữ.” “Nam có giai mộc, gọi là đằng la”, Lý Chỉ khe khẽ ngâm nga, “Tên rất hay, chắc cũng phải là một cô gái mà ai trông thấy cũng muốn yêu thì mới có thể vượt mặt Trần hoàng hậu được.” “Phì”, Văn Tâm bĩu môi, “Nghe nói chẳng qua chỉ ở mức trung bình khá, so với Trần hoàng hậu còn kém xa.” Cô liếc thấy sắc mặt chủ nhân liền vội vàng bổ sung, “Đương nhiên là kém hơn chủ nhân nhiều.” “Cái con nha đầu này”, Lý Chỉ phì cười. “Chỉ có Trần hoàng hậu kia mới là khó coi”, Văn Tâm nói vẻ suy tư, “Mới vừa được sủng hạnh thế mà Hoàng thượng lại lấy một nô tỳ sinh ra trong phủ Đường Ấp hầu từ trong cung của baà ta đi theo, khác nào là giáng một cái tát giữa mặt bà ta.” “Chuyện này cũng thật bất ngờ”, Lý Chỉ cười yếu ớt, ánh mắt hiện lên vẻ không giải thích được, “Trước đây xem thái độ của Hoàng thượng đối với Trần hoàng hậu thì ra cho là Hoàng thượng muốn nâng niu nàng ta trên tay thật lâu, thế mà không ngờ chỉ một đêm đã trở mặt. Văn Tâm”, nàng vội hỏi, “Có ai biết chuyện Trần hoàng hậu được sủng hạnh ở cung Trường Môn đêm qua hay không?” Văn Tâm xua tay đáp, “Người đi theo Hoàng thượng tới cung Trường Môn vốn đã rất ít, huống chi Hoàng thượng còn đuổi hết mọi người ra ngoài. Nghe nói chỉ có Dương Đắc Ý công công chờ ở ngoài điện, mà Dương công công thì luôn rất kín miệng.” “Thế thì”, Lý Chỉ xoay người lại, cau mày tạo thành một nếp nhăn nho nhỏ, “sau khi Hoàng thượng rời cung, trong cung tất sẽ dậy sóng.” “Sao cơ ạ?” Văn Tâm kinh ngạc hỏi lại. “Ngươi không cần biết.” Lý Chỉ khoát tay, “Chúng ta chỉ cần nhìn cho kỹ mà thôi.” Nếu Hoàng thượng rời khỏi, Thái hậu thì lại ít khi quan tâm đến cung Vị Ương, như vậy thì quyền uy nhất trong cung Vị Ương rộng lớn này chính là Vệ hoàng hậu. Cho dù Vệ Tử Phu nổi danh là hiền thục ôn hòa cẩn thận và đã ẩn nhẩn lâu như vậy nhưng liệu có dễ dàng bỏ qua một thời cơ hiếm có như thế này không? Ngày mồng Một của năm Nguyên Thú thứ nhất, Hoàng đế dẫn vị tiệp dư mới được phong đi tới Thượng Lâm Uyển khiến cho không ít người phải kinh ngạc. Nhưng Hoàng thượng từ khi nắm được thực quyền tới nay vẫn luôn chuyên chế độc đoán, không nghe theo ý kiến của ai, cũng may là chấp chính còn khá nghiêm minh quyết đoán khiến mọi người bái phục. Những người hay biết liền suy đoán chuyện cung Trường Môn đêm hôm đó sinh động như thật. Ngày đầu tiên năm mới, Trưởng công chúa Quán Đào cũng tới cung Trường Môn thăm con gái đã cách biệt khá lâu. “A Kiều”, bà trông thấy con gái mặc chiếc áo lông dày nặng nề đang ngồi ở trong điện nhàn nhã uống trà xanh thì nheo mắt lại. Mặc dù A Kiều không cố tình nhưng những biến đổi dù nhỏ nhặt trên thân thể nàng làm sao có thể che mắt được người đã nuôi nấng mình. “Mẫu thân”, Trần A Kiều quay đầu lại, vui vẻ chào hỏi. “Con”, Lưu Phiếu nghi ngờ hỏi, “và Triệt Nhi rốt cuộc là như thế nào?” Nụ cười dần tắt trên gương mặt A Kiều, “Mẫu thân cần gì phải hỏi chứ?” Nàng quay mặt đi. Trưởng công chúa Quán Đào lại cảm thấy đau lòng, cố gượng cười nói, “Con không muốn nói thì mẫu thân cũng không hỏi nữa. Chỉ tiếc là cái con tiện nhân Giai La kia”, bà nói giọng oán hận, “lại không chịu nhớ ân đức phủ Đường Ấp hầu đã chứa chấp cả nhà nó. Nó đã bất nhân thì ta cũng bất nghĩa.” A Kiều kinh ngạc nhìn mẫu thân, nói, “Thật ra chưa hẳn là Giai La đã nguyện ý như vậy. Mẫu thân bảo cô ấy phải thế nào, chống lại ý chỉ của Hoàng thượng sao?” “A Kiều”, Lưu Phiếu khá bất ngờ, “Con trước nay vẫn không chịu được cảnh Triệt Nhi dẫn người con gái khác đi ngay dưới mắt mình cơ mà. Con làm sao vậy?” A Kiều nhẹ nhàng đáp, “Con đã nhận ra, mẫu thân còn chưa nhận được ra sao? Mẫu thân xem, năm xưa con truy cứu Vệ Tử Phu thì đã nhận được kết quả gì. Huống chi là Giai La sẽ không trở thành một Vệ Tử Phu khác được.” “Chẳng lẽ…”, Lưu Phiếu vẫn oán hận, “Cứ như vậy bỏ qua cho cô ta sao?” “Nếu không thì mẫu thân nghĩ phải làm như thế nào?” A Kiều rót cho Lưu Phiếu một chén trà, “Muốn tạo ra một Vệ Thanh khác sao?” Năm đó, nếu không phải Lưu Phiếu hận Vệ Tử Phu mà cho người bắt Vệ Thanh thì Lưu Triệt chưa chắc đã chú ý tới một gã chăn ngựa rồi từ đó đề bạt Vệ Thanh. Trường Bình Hậu đại tướng quân cũng sẽ không có cảnh oai phong như ngày hôm nay. Mặc dù thành công của Vệ Thanh không nhất thiết phải bắt đầu từ chuyện này nhưng không có chuyện xưa thì đâu có ngày nay. Thời thế cũng không tạo dựng nổi một Vệ Thanh, còn A Kiều thì không muốn lặp lại câu chuyện như vậy. Lưu Phiếu kinh ngạc nhìn Trần A Kiều, bỗng nhiên thở dài hỏi, “A Kiều, có phải mẫu thân đã già rồi hay không?” A Kiều ngạc nhiên, “Làm gì có chuyện như vậy?” “Mẫu thân nhớ lại mình thời tuổi trẻ, trên được mẫu hậu nương chiều, dưới có Cảnh Đế tôn kính, làm mưa làm gió trong cung Vị Ương. Đối nhân xử thế khôn khéo có thừa, ai thấy Trưởng công chúa Quán Đào cũng phải chịu nhịn, nhưng bây giờ vẫn không sáng suốt bằng con.” A Kiều an ủi, “Hiện giờ Hoàng thượng vẫn rất tôn trọng mẫu thân đó chứ.” “Thế nhưng Triệt Nhi vẫn không chấp nhận việc ta can dự triều chính.” Lưu Phiếu tỏ vẻ tiếc nuối, mơn man khuôn mặt A Kiều, thương tiếc, “A Kiều, con bầu bạn ở bên cạnh y cực khổ lắm phải không?” A Kiều đột nhiên cảm thấy đau xót muốn khóc, liền vội vàng cúi đầu che giấu, “Làm gì có chuyện như vậy? Mà có như thế thì con cũng ứng phó được.” “A Kiều lúc còn nhỏ rất tùy hứng, không xem xét tình hình, cũng không nhìn sắc mặt người khác mà cứ luôn là theo ý thích của mình, kiêu ngạo quá đỗi.” “Bây giờ con cũng vẫn tùy hứng như vậy đấy chứ”, A Kiều nháy mắt, “Nếu không, mẫu thân nhìn mà xem, làm sao con lại khiến Hoàng thượng tức giận bỏ đi chứ?” Lưu Phiếu bật cười, “Nếu hôm nay con vẫn còn có thể tức giận y thì nghĩa là y thật sự vẫn có chút vị trí trong suy nghĩ của con đấy.” Bà trông thấy A Kiều có vẻ giật mình liền trầm giọng, “Thiên hạ này đã là thiên hạ của bọn trẻ các con từ lâu rồi. Mẫu thân không tham gia vào nữa, mẫu thân tin tưởng rằng con có thể ứng phó thật tốt nhưng nếu phải chịu thiệt thòi thì hãy tìm mẫu thân, bất cứ lúc nào cũng được.” “Dạ.” A Kiều gật đầu, những đau đớn trong lòng cũng được mẫu thân dần khỏa lấp. “Chỉ tiếc rằng”, Lưu Phiếu thở dài, “thế thì có lợi cho Doãn Giai La quá. Nhưng mà cũng tốt, A Kiều cũng không thể chỉ có toàn kẻ địch ở Vị Ương, mong rằng cô ta sẽ nhớ đến những tình cảm quá khứ mà tương trợ nhiều hơn cho con. Người nhà cô ta còn trong tay chúng ta, cô ta cũng không thể đối xử bất lợi với con.” “Thật ra thì Giai La cũng là người đáng thương”, A Kiều ngoảnh đầu đi, thở dài, “Mẫu thân, mẹ thấy không, những quý tộc có xuất thân giống như chúng ta hay những người vinh hoa phú quý có thật sự cho rằng nhận được ân sủng của Hoàng thượng là hạnh phúc?” Nàng quay đầu nhìn về hướng cung Vị Ương, “Cho dù là Vệ Tử Phu, là con, hay là những người ở trong cung Vị Ương cho đến hàng nghìn hàng vạn người con gái khác, ai sẽ được coi là có hạnh phúc thật sự đây?” Kỳ Môn quân đao thương sáng loáng hộ tống chiếc xe lớn hoa lệ chạy nhanh về hướng Thượng Lâm Uyển. Doãn Giai La ngồi co ro trong xe. Một ngày trước đây, cô còn chưa được ngồi trong một chiếc long xa hoa lệ cao quý như thế này với thân phận là chủ nhân. Long xa được trải thảm thật dày, những thị nữ thuộc về cô dâng lên lò sưởi, sưởi ấm tay chân cho cô. Một nội thị mặc áo xanh vén màn xa, cung kính bẩm, “Tiệp dư nương nương, đã đến Thượng Lâm Uyển.” Gió Bắc lạnh thấu xương lọt qua khe rèm cửa được vén lên khiến cô không khỏi rùng mình một cái, vịn vào tay người thị nữ mà vẫn rét run người. Trong khoảnh khắc, bộ y phục bằng gấm vóc mỏng manh bị gió thổi dán chặt vào da thịt. Vị đế vương mặc trang phục gấm hoa màu đen cũng vừa bước xuống khỏi long xa, nhìn về phía cô, cười hỏi: “Thế nào rồi? Giai La.” “Không sao ạ.” Giai La liền tươi tỉnh, nở nụ cười hoàn mỹ đáp lời. Lưu Triệt có phong độ tôn quý khó mô tả nổi, cô nằm mơ cũng không nghĩ rằng có một ngày mình lại được gần gũi thân mật với y đến như vậy. Cô ngước lên nhìn y, ánh mắt chứa đựng ý mê loạn không kìm nén nổi. Hôm nay, bậc đế vương oai hùng kia không chỉ là vua của cô, mà còn là phu quân của cô. Những tình ý một thuở thiếu nữ tràn đến, cô khe khẽ dựa vào người y. Song dù đã gần gũi thân mật, nhưng trong lòng cô vẫn còn còn những âu lo không nói rõ ra được. Một người con gái hèn mọn như cô thì tại sao lại có thể lọt vào mắt bậc đế vương khác hẳn một trời một vực cơ chứ? Cô tự biết rằng mình không xinh đẹp hơn người. Lúc đầu hầu hạ Công chúa Duyệt Trữ ở Chiêu Dương điện, cô được gặp mặt nhưng khi đó Hoàng thượng cũng không hề chú ý đến cô. Cô suy nghĩ suốt mấy canh giờ trên đường từ cung Vị Ương đến Thượng Lâm Uyển mà vẫn không thể nào tìm ra manh mối. Lưu Triệt ngoảnh đầu ra lệnh, “Đưa Doãn tiệp dư đến điện Trường Trữ, những Kỳ Môn quân còn lại đi theo trẫm.” Y tung mình cưỡi lên con ngựa do giám mã đưa đến, phi thẳng đi không hề quay đầu nhìn lại nữa. Giai La thấy ấm ức nhưng không dám để lộ ra, chỉ đi theo người dẫn đường tới điện Trường Trữ. Thượng Lâm Uyển chính là vườn ngự uyển do Lưu Triệt chú tâm xây dựng với những chỗ xa hoa đẹp đẽ không kém cung Vị Ương. Điện Trường Trữ thì tất nhiên là không cần phải nói, cũng rất ấm áp. Cung nữ mang tới cho cô một chiếc áo lông cáo, cho miệng nói, “Nương nương khoác thêm vào đi.” “Ừ.” Doãn Giai La liền nhận lấy khoác lên người rồi ngồi xuống trước gương ngắm nhìn dung nhan của mình. Rõ ràng là vẫn giống hôm qua nhưng hôm nay được ăn mặc lộng lẫy, cô trở nên kiều diễm gấp mấy lần. Cô thầm vui mừng nhưng nhớ tới dung nhan của Trần A Kiều thì liền thấy nhạt đi. “Ngươi tên gì?” Cô trông thấy người thị nữ có gương mặt khá là linh lợi bèn hỏi. Người thị nữ liền quỳ gối bẩm, “Nô tỳ tên là Dao Sinh, là thị nữ của điện Trường Trữ lo về trang phục cho Tiệp dư nương nương trong những ngày tới.” Doãn Giai La mỉm cười gật đầu nói, “Nếu ngươi tận tâm hầu hạ, ta tất sẽ không bạc đãi.” Nàng chưa từng nói như vậy trước mặt người khác nên lúc này không khỏi lo lắng rằng nói như vậy có đủ hay không. Cũng may là Dao Sinh làm như không biết lai lịch của nàng, cung kính khom người đáp, “Dạ!” Giai La nhất thời không che giấu nổi, cười thầm, phảng phất cứ như thật sự là một tiệp dư nương nương có nền tảng gia đình hùng hậu. Đêm rất muộn Lưu Triệt mới trở về. Giai La ở trong điện Trường Trữ nghe tiếng Hoàng thượng xuống ngựa, tiếng Dương công công căn dặn mọi người từ đằng xa cho tới khi đến gần. Khi tiếng giày của bậc đế vương bước lộp cộp ở trên hành lang Thượng Lâm Uyển thì Giai La lại thấy luống cuống chân tay, vội vàng đứng dậy chờ Lưu Triệt vào trong điện thì nhún mình bái chào, “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.” Dưới ánh nến, nghe tiếng Lưu Triệt trả lời nhàn nhạt tựa hồ có điều không vui, cô thấp thỏm ngẩng đầu nhìn lên, áo lông cáo trên vai tuột xuống, lọt vào trong đôi mắt đen nhánh sắc sảo của Lưu Triệt. “Giai La!” Lưu Triệt cúi xuống ôm lấy, Giai La dịu dàng ngoan ngoãn khép hàng mi. Đêm ở Thượng Lâm Uyển cũng sâu thẳm và lạnh lẽo giống như cung Vị Ương.