Trong vòng nửa canh giờ đại phu đã đến, tay cầm hòm thuốc bước vào tân phòng, trước hành lễ với Nghiêm Diệu Ngọc đang ở trong phòng khác, hai người nói chuyện vài câu rồi cùng nhau đi vào phòng trong. Hai tấm rèm che hỉ giường chỉ buông một tấm, xuyên theo ánh nắng nhìn thấy thiên hạ phía sau rèm hồng thanh lệ động lòng người. Kim Kim đang ngồi dựa lưng trên giường, quần áo chỉnh tề chỉ đẻ lộ chân trái bị thương đặt lên chiếc ghế cạnh giường, vết thương sưng đỏ nổi bật trên đôi chân trắng mịn càng thêm đối lập mạnh mẽ. Đại phu cung kính tiến đến, cẩn thận xem xét vết thương của nàng, thái độ vô cùng thận trọng, sau một lúc lâu, chuẩn đoán xong liền đứng dậy lui ra ngoài phòng khách. “Nghiêm công tử, Tiền cô nương, à không..” Hắn vội vàng sửa lại: “Quý phu nhân là bị tụ máu ở vết thương, tạm thời bị sưng tấy nên gây đau, vẫn chưa ảnh hưởng đến gân cốt, không có gì đáng lo. Ta để lại chút thuốc đắp, chỉ cần xoa bóp vết thương làm tan máu tụ, vài bữa sẽ khỏi hẳn.” Hắn mở hòm thuốc lấy ra một lọ thuốc nhỏ xanh biếc. Ai, cùng lắm chỉ là trật chân, cái loại bệnh vặt ít đau đớn này mà cũng cần danh y như hắn đến chuẩn bệnh? Chính là Nghiêm phủ dù sao cũng là danh gia vọng tộc, đương nhiên không thể đắc tội, hơn nữa Nghiêm Diệu Ngọc phái người đến thúc giục cấp tốc, như là thương xót tân nương vừa lấy về, à không, phải nói là bị bắt gả về phải chịu đau đớn, xem ra để làm đẹp lòng kiều thê nên mới cố ý cho gọi danh y như hắn đến phủ. “Đa tạ đại phu.” Nghiêm Diệu Ngọc gật đầu, quay đầu ra hiệu bảo Giáp Ất Bính Đinh: “Chuẩn bị xe đưa đại phu trở về, nhớ rõ dâng tiền khám bệnh cùng tạ lễ.” “Vâng.” Bốn tỷ muội cùng lên tiếng trả lời, cùng tiễn đại phu ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng lại. Trong phòng im lặng không một thanh âm, góc phòng có một cây đèn tỏa ra ánh sáng hồng vô cùng ấm áp, cũng làm nổi bật màu đỏ tự nhiên của hỉ phòng. Nghiêm Diệu Ngọc cầm bình sứ nhỏ đi vào phòng ngủ, vén rèm hồng bên giường hỉ lên. Nàng đã kéo làn váy xuống, cẩn thận thu lại bàn chân, nghiêng mặt về một bên nhìn vết thương. “Còn đau không?” Hắn vừa hỏi vừa tự nhiên ngồi xuống bên giường. “Đau chết đi được!” Kim Kim tức giận đáp, trừng mắt lườm tên đầu sỏ gây chuyện, đang muốn nói thêm vài câu trách móc không ngờ hắn vừa ngồi xuống đã không có quy củ gì, cúi người nắm lấy chân nàng: “Này, ngươi làm cái gì thế?” Nàng sợ đau nên cố nhịn không dám giãy dụa. “Nàng vừa nãy không nghê thấy sao? Đại phu nói chỗ vết thương tụ máu phải xoa bóp mới khỏi được.” Hắn nắm gọn bàn chân ngọc ngà không tù vết kia, gác lên người mình. Vừa nghe thấy hắn muốn đích thân động thủ, sắc mặt Kim Kim nhanh biến đổi. Mắt cá chân của nàng chỉ cần chạm nhẹ một chút liền đau giống như bị dao cắt, nếu để bàn tay to kia của hắn vừa bóp vừa xoa nàng chỉ sợ đau đến chết đi sống lại! “A, khôn, không cần, ngươi đừng chạm vào, cứ để vậy đi nó sẽ tự khỏi, á…” Mắt cá chân đau đớn một trận, nàng kêu á một tiếng, mười đầu ngón tay trắng muốt bám chặt vào nệm gấm. “Kim nhi, nếu cứ để như vậy vết thương sẽ không khỏi hẳn.” Hắn mỉm cười nhìn nàng phát hiện được dáng vẻ sợ đau của nàng, quả thật giống trẻ con: “Nàng chịu đựng một chút, ta sẽ nhẹ nhàng.” “Không cần, cho dù phải xoa bóp ngươi hãy đẻ đjai phu hay Giáp Ất Bính Đinh các nàng đến xoa, ngươi dừng tay…á…” Kim Kim liên thanh kêu thảm thiết, trên trán toát ra ít mồ hôi. Nhẹ nhàng? Cái này mà gọi là nhẹ nhàng? Vậy nếu hắn hết sức bóp thì chân nàng đã đứt từ lâu rồi! Hai mắt nàng rưng rưng nước mắt, ai oán trừng mắt nhìn hắn, sau một lúc lại phát hiện, chỗ mắt cá chân hơi lành lạnh, giảm bớt đi phần nào đau đớn. Cúi đầu nhìn vết thương chỉ thấy Nghiêm Diệu Ngọc đổ ra từ trong bình thuốc chút cao thuốc có mùi hương tự nhiên nhè nhẹ, đôi tay ôm gọn chân ngọc của nàng, nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng. Bàn chân mềm mại hơi ửng hồng, ngón chân trắng mịn như tuyết khiến người ta nhìn thấy không nhịn được muốn cắn một cái. “Nàng chịu đựng một chút, mới đầu sẽ đau một ít, đợi chút nữa sẽ đỡ hơn.” Hắn nhẹ nhàng nói, ngón tay thô ráp đặt trên mắt cá chân sưng đỏ nhẹ nhàng xoa bóp. Lại một trận đau nhức. “A!” Nàng cắn đôi môi đỏ mọng, nước mắt lại tràn ra: “Đáng ghét, Nghiêm Diệu Ngọc, ngươi nhất định là cố ý!” “Cố ý/ Sao lại nói như vậy?” Hắn nhíu đôi mày rậm, ấn nhẹ theo kinh mạch của nàng, xoa thuốc lên vết thương, dáng vẻ cẩn thận tựa như đang nâng niu bảo vật. “Đừng có chối, ngươi…á!” Nàng rụt lại một chút, bàn tay nhỏ bé càng thu nhanh hơn, đợi cho cơn đau đớn kia qua đi mới có thể mở miệng nói chuyện: “Chắc chắn ngươi tức ta lúc trước không chịu gả cho ngươi nên mới thừa dịp này báo thù.” Huh u, tên nam nhân đáng ghét này, dù cho lúc trước nàng có chịu gả hay không thì vẫn bị hắn cướp về đấy thôi, mặt mũi lúc này dù là trong hay ngoài chăn cũng bị hắn chiếm hết lượt. Nghiêm Diệu Ngọc cong môi cười, trong đôi mắt đen tỏa chút nhiệt khí. “Kim nhi, ta đúng là giận nàng.” Hắn hào phóng thừa nhận, hai mắt nhìn nàng chằm chằm, nhiệt độ trong mắt lại dâng cao vài phần: “Chính là, nếu ta muốn báo thù thì có biện pháp còn tốt hơn nhiều.” Đôi mắt thâm sâu kia gợi lại kí ức trong Kim Kim, nàng vốn còn muốn tiếp tục lên án hắn lòng dạ hẹp hòi nhưng bắt gặp ánh mắt nóng rực kia của hắn khiến nàng nhất thời đỏ mắt, lời đã ra đến miệng nhưng không nói lên lời. Hắn cũng không nói ra chuẩn bị dùng phương thức gì để trừng phạt nàng từ hôn, nhưng ánh mắt không kiêng nể gì kia, lửa nóng như thể đã sớm thiêu đốt nàng, đang bừa bãi hôn nàng, yêu nàng… Đang miên man suy nghĩ trong đầu, chỗ đau mắt cá chân cũng đỡ hớn, nàng cắn đôi môi đỏ mọng, nhận thấy hai tay của hắn vẫn tiếp tục ấn nhẹ khiến bàn chân trở nên mẫn cảm, dần dần truyền đến một trận ngứa ngáy nói không nên lời. Mỗi khi lòng bàn tay của hắn xoa nhẹ lên gan bàn chân mềm mịn thường mang đến một loại cảm giác kì dị. Thân thể của nàng khẽ run rẩy, bàn tay nhỏ bé càng nắm chặt hơn, lúc này không phải chống đỡ lại đau đớn mà kháng cự sự mềm yếu run rẩy. Đôi môi đỏ mọng mềm mại khẽ bật lên một tiếng rên rỉ. “Còn đau không?” Nghiêm Diệu Ngọc đột nhiên lên tiếng, lộ ra ý tươi cười. Hắn nhung nhớ cỡ nào tiếng kêu mềm mại mê người này, mấy ngày ở trên thuyền kia, khi dục vọng của hắn chôn sâu nơi chỗ non mềm của nàng, khi chậm khi mạnh mẽ tiến lên, đôi môi nữ nhân bé nhỏ này cũng sẽ bật lên thanh âm mê người như vậy. Kim Kim cắn môi dưới, hai má nóng hồng không ngờ bản thân lại có thể rên rỉ như vậy. “Tốt hơn rồi.” Nàng mạnh mẽ tự trấn định, cố gắng giả bộ như không có việc gì, giọng nói đã có hơi run run. Môi hắn lại hơi cong lên, cũng không nói gì làm nàng thêm túng quẫn, tiếp tục xoa đôi chân trắng mềm trong tay. “Công tử nhà giàu sao có thể làm loại việc như thế này?” Nàng mở miệng hỏi muốn dời lực chú ý đi miễn cho lại tiếp tục phát ra cái loại rên rỉ xấu hổ này. “Chỉ là xoa bóp lưu thông khí huyết, không phải việc gì khó khăn, những người có võ công đều có thể làm được.” Nghiêm Diệu Ngọc nhún vai. Có thể, nhưng cũng không nhất định phải làm. Nam nhân nào cũng có thể nhưng mấy ai nguyện ý động thủ, huống chi là công tử nhà phú quý lại xoa bóp vết thương cho một nữ nhân. Nhìn thủ pháp thuần thục của hắn, đáy lòng nàng hừng hực bùng lên lửa ghen tuông, mặt mày thoáng chốc đã nhăn nhó hậm hực. “Ngươi cũng từng vì nữ nhân mà làm như vậy?” Nàng liền thốt lên hỏi. “Chưa từng.” Hắn nhíu mày rậm, trong mắt đầy ý cười: “Nàng đang ghen sao?” “Ai ghen?” Kim Kim thẹn quá hóa giận, nâng chân phải không bị thương lên đá vào đầu vai hắn: “Ta là lo lắng, nếu ngươi vụng trộm bao dưỡng tiểu cô nương mười lăm tuổi như hoa như ngọc, đến lúc đó vào tai người ngoài sẽ đàm tiếu ta không biết dạy chồng, hỏng hết thanh danh của ta.” “Nói như vậy, nàng thừa nhận là thê tử của ta?” “Ta có thể không thừa nhận sao?” Nàng hỏi lại, lườm hắn một cái. Kim Kim tuy rằng xúc động nhưng tuyệt đối không ngu xuẩn. Trong thời gian trang điểm ngắn ngủi, nàng suy nghĩ lại tình cảnh hiện tại, cuối cùng mới không tình nguyện thừa nhận, bản thân mình cùng Nghiêm Diệu Ngọc trong lúc đó đã nhất định cột lại cùng một chỗ. Cho dù có tức giận nữa, nếu không cam tâm nàng cũng đã cùng hắn bái thiên địa, người trong toàn thành đều đã biết nàng đã gả vào Nghiêm gia. Bây giờ cho dù có lấy đao chém hắn nàng cũng vẫn là quả phụ của Nghiêm gia, thân phận này có muốn đá đi cũng không nổi. Lại nói chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết người này nói chuyện hôn nhân là không thể đùa, Nghiêm Diệu Ngọc cũng tỏ vẻ tuyết đối sẽ không để nàng rời đi. Nam nhân này, một khi đã hạ quyết tâm thì tuyệt đối không sửa đổi, nếu nàng thật sự làm nương tử bỏ trốn thì bất luận trốn ở đâu thì kết cục chắc chắn cũng bị hắn rêu rao khắp nơi khiêng trở về. Có điều thừa nhận cuộc hôn nhân này cũng không có nghĩa là nàng sẽ đơn giản bỏ qua như vậy. Cả đời nàng chưa từng làm thâm thụt đi bất cứ khoản tiền buôn bán nào, nếu cuộc hôn nhân đã thành, như vậy nàng nhất định sẽ tìm cơ hội kiếm lợi nhuận đòi lại từ hắn. Gan bàn chân truyền đến từng đợt tê dại làm kéo lại lực chú ý của Kim Kim nhưng cũng khiến xương cốt toàn thân nàng mềm nhuyễn ra thiếu chút nữa nằm ngã ra trên giường. “Kim nhi, trải qua ngày hôm qua, mọi người trong thành đều hiểu được tâm ý ta muốn lấy nàng làm vợ kiên định đến nhường nào.” Một trận bức hôn ác bá bị hắn nói ngược lại thành hành vi si tình kinh thiên động địa. “Nàng để ta chờ mười năm, còn khiến ta láy nàng vất vả như vậy, nay cuối cùng tâm nguyện cũng được báo đáp, ta thương nàng còn không kể hết làm sao có thể dính dáng vào nữ tử khác.” Đôi mắt trong suốt của Kim Kim nhìn vào khuôn mặt anh tuấn trước mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc được hơn suy tư trong chốc lát. Nàng có thể phán đoán chuẩn xác lợi nhuận của một vụ buôn bán nhưng không tài nào phán đoán được lời nói lý của hắn có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả. Chính là một khi bị rắn cắn thì mười năm cũng chưa quên, mà nàng ước chừng bị Nghiêm Diệu Ngọc lừa mười năm, sự tin tưởng đối với hắn đã sớm cạn kiệt. Cho dù bây giờ hắn dùng ánh mắt chân thành nhất nhẹ nhàng nhìn chăm chú vào nàng nhưng nỗi hoài nghi vẫn cứ luẩn quẩn trong lòng nàng. “Lời nói của ngươi căn bản không đáng tin.” Trải qua suy nghĩ nàng vẫn quyết định không tin hắn, chân phải trắng nõn lại đá liên tục xuống đầu vai hắn, mắt lườm ác liệt. (Tư thế so:sexy: ạ, 1 chân gác đùi, 1 chân gác vai) Nghiêm Diệu Ngọc thở dài một cái, tay bắt lấy chân nhỏ của nàng, tiến người áp nàng xuống giường. “Vậy ta phải chứng minh thế nào nàng mới tin ta?” Hắn nhẹ giọng hỏi, nhẹ nhàng hôn tai nàng, thân hình cường tráng dán chặt xuống người nàng. Hơi thở ấm áp kia, nụ hôn ngưa ngứa, đều làm cho mắt nàng đỏ ửng lên, tựa như không thể chống đỡ, một nỗi xấu hổ đột nhiên trào dâng khiến mặt càng đỏ hơn. Nàng không tự nhiên tránh né lại phát hiện dục vọng của hắn cách mấy lớp quần áo trong lúc đó đã ép chặt vào hai chân nàng, chỗ kia của hắn đã bái phỏng chỗ non mềm nhất của nàng. “Không cần đè nặng ta, ngươi…ngươi…đứng lên…” Nàng vừa thẹn vừa cuống, bàn tay bé nhỏ đặt lên ngực hắn dùng sức muốn đẩy ra. “Vì sao? Ta đè nàng bị thương sao?” Hắn giả bộ khó hiểu, dùng hai tay chống thân mình tránh không đè đau nàng nhưng vẫn dán vay kín người nàng: “Như vậy, như vậy được chưa?” Hắn hơi động người, ánh mắt trở nên thâm sâu, cứng ngắt nóng rực ở chỗ non mềm nhất của nàng khẽ ra sức. “A!” Hơi nóng lan toản khiến nàng khẽ kêu một tiếng, chấn động toàn thân. “Làm sao vậy? Hửm?” Nghiêm Diệu Ngọc nhíu mày, biết rõ còn cố hỏi. Mặt Kim Kim càng hồng, cắn môi không nói lời nào, hoàn toàn chắc chắn hắn nhất địng là cố ý! Nàng nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, thử giãy dụa, ngược lại càng làm cho tình huống càng trở nên tệ hơn, nơi riêng tư mềm mại nhất bị dục vọng to lớn của hắn bức nóng, dù cho hai người vẫn quần áo chỉnh tề nhưng với hành vi tự tung tự tác của hắn lại như đang làm chuyện tà ác nhất với nàng. Nghiêm Diệu Ngọc hôn nhẹ tai nàng, vừa lòng nhìn nàng khẽ run rẩy, đôi tay to kia lặng lẽ chuyển đến thắt lưng mảnh khảnh của nàng, kéo sát thân mình mềm mại của nàng lại. “Kim nhi, cho ta hôn một cái ta liền đứng lên.” Hắn nhỏ nhẹ dỗ dành, đôi môi chạy đến làn môi đỏ mọng của nàng giống như lông vũ phe phẩy liếm nàng, dụ dỗ nàng dâng hiến nụ hôn ngọt lịm. Nói dối! Lần trước hắn nói như vậy nàng đã bị hắn ăn sạch! Kinh nghiệm lần trước khiến cho nàng không ngốc đến mức lại ngoan ngoãn hiến hôn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khi hắn thở dốc cùng hôn xuống đến nàng nghiêng mặt đi, tránh né không cho hắn thực hiện. Truy đuổi giằng co trong chốc lát, Nghiêm Diệu Ngọc cực kì kiên nhẫn, nhàn nhã thong thả đùa nàng, hai tay sờ loạn khắp nơi khiến hắn càng khát vọng tư vị nhuyễn ngọc ôn hương, từng lúc từng lúc dụ hoặc khiến toàn thân nàng mềm nhũn. Cuối cùng khi hắn há mồm biến nàng thành món đồ ngon trên bàn chuẩn bị ăn, nàng cũng không chịu nổi, đôi môi đỏ mọng vốn mím chặt cũng phải bật lên tiếng rên khẽ. Nghiêm Diệu Ngọc nắm chắc cơ hội hôn lên đôi môi của nàng, lửa nóng từ lưỡi áp đảo trong miệng nàng, ý đồ dây dưa, hai tay cũng cởi bỏ vạt áo của nàng, làm càn hưởng dụng thân mình mềm mại của nàng- nam nhân này quả nhiễn vẫn nói dối. Gió xuân se lạnh, cành mai đọng tuyết. Đầu xuân lạnh giá thấu xương khiến toàn thân rét run, đi từ thư phòng qua hành lang gấp khúc trong đình viện, nhiều đóa mai trắng nở rộ, nhiều cành hoa vẫn chưa tan tuyết ánh lên tia sáng. Một dáng người yêu kiều mặc áo lông cừu ấm áp bước đến ngắm mai, bốn tiểu nha hoàn tròn tròn đi theo sau. Nhóm nô bộc nhìn thấy nàng đều dừng bước cung kính cúi người hành lễ. “Thiếu phu nhân.” Kim Kim lạnh nhạt gật đầu, không ngừng bước chân đi tới thư phòng phia rừng bia. Ngày gả vào Nghiêm phủ nàng không cảm thấy thấy khó khăn như vậy. Tuy là bị buộc gả cho Nghiêm Diệu Ngọc, nhưng mấy ngày qua, nàng lại phát hiện chính mình cũng quen dần với cuộc sống như vậy. Nàng không thể xác định là vì bản thân nhanh giỏi thích ứng là trong lòng đã sớm mơ hồ biết được sẽ có ngày cùng nam nhân này phát triển đến bước đường như vậy. Nghiêm Diệu Ngọc đối với nàng vô cùng tốt, thỉnh thoảng hỏi han ân cần, thương nàng, chiều nàng, còn làm theo lời đại phu dặn hàng đêm đều vì nàng mà xoa bóp chân bị thương. Chỉ là, hắn săn sóc như vậy tuyệt nhiên không có ý tốt, sau khi xong việc, đôi bàn tay to kia sẽ bắt đầu làm việc xấu xa với nàng… Nhớ lại hoan ái lúc tối khiến cho Kim Kim không nhịn được mặt ửng đỏ khẽ cười, dừng bước trên hành lang dài, kín đáo hít sâu, sau khi bình ổn trong lòng mới tiếp tục bước đi. Tuy rằng nàng đã gả vào Nghiêm gia nhưng hai vị cao đường* trong nhà ở xa, Húc Nhật lại không có chút khả năng kinh thương, việc làm ăn này không thể trễ nải thêm được nữa. Tiền thúc vì cẩn thận nên mỗi ngày đều mang sổ sách lại đây, vẫn như lệ cũ mời nàng phê duyệt việc buôn bán. Mấy ngày nay, quản sự hai phủ ở các nơi đều gom tại Nghiêm phủ báo cáo thu chi, thương thảo công việc, Nghiêm Diệu Ngọc vẫn xử lý trong thư phòng nhưng vẫn ra mặt dặn tổng quản chuẩn bị cho nàng một căn phòng sạch sẽ rộng lớn thuận tiện nghị sự. Nhiều người ra vào, thư từ nhầm lẫn đưa tới đương nhiên cũng tăng theo. Buổi sáng hôm nay,ột phong thư của Nghiêm gia bị đưa sai đến bàn nàng. Vốn dĩ phong thư đưa nhầm này để hạ nhân đưa lại cũng được nhưng thấy Nghiêm Diệu Ngọc sai người đưa cháo ngọt tới, trong l,òng nàng cảm thấy ấm áp, thật ra cũng vì nhớ tới vết thương trên lưng hắn. Thân thể hắn tráng kiện, phục hồi cực nhanh, trong một thời gian ngắn đã hoạt động được tự nhiên, nếu không phải mỗi đêm khi tràn trề hoan ái nàng nhìn thấy dấu tích vết thương dữ tợn trên lưng hắn, nàng chắc cũng hoài nghie hình ảnh hắn nằm trong vũng máu vô cùng đáng sợ chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Tuy là vết đao chém đã sớm khép miệng nhưng nói cho cùng vết thương đó cũng quá nặng, nếu không cẩn thận điều dưỡng thuốc thang, thương tích lâu ngày, khí huyết nhất hư, vẫn là có hại với cơ thể. Lược bỏ suy tư, Kim Kim liền phân phó Giáp Ất Bính Đinh chuẩn bị đồ ngọt và thuốc, tính cả phong thư kia tự mình đưa đến thư phòng Nghiêm Diệu Ngọc. Bước vào cổng viện thư phòng, đập vào mắt là tòa rừng bia. Kim Kim đi xuyên qua rừng bia vào thư phòng không thấy bóng dáng Nghiêm Diệu Ngọc đâu nhưng liếc mắt một cái liền thấy mấy giấy tờ công văn vẫn ở trên bàn. “A thiếu chủ không có ở đây rồi.” Giáp nhi bưng đồ ngọt, cái đầu nhỏ lắc lư ngây ngốc nói. Ất nhi chạy bình bịch đến phòng trong xem, lại bình bịch chạy lại: “Cũng không có ở phòng trong!” “Có lẽ đã đi ra ngoài rồi chăng?” Bính nhi nháy nháy mắt. “Vậy, thiếu phu nhân, chúng ta có nên về trước không a?” Đinh nhi hỏi. Hắn không ở đây. Kim Kim đi đến chỗ bàn sách, bàn tay nhỏ bé chạm vào mặt bàn, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào mấy quyển sách kia, tay nàng bắt đầu ngứa ngáy, rất muốn lật ra xem… Nàng vẫn nhớ rõ mấy tháng trước, Nghiêm gia bại bợi việc buôn bán lục bút kia của nàng, lúc đó nàng quá thuận lợi thắng thế, cảm giác chiến thắng tràn ngập khắp trong đầu, nhưng khi tỉnh táo lại nàng mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ quái, có lẽ những quyển sách trước mắt có thể giải đáp thắc mắc trong lòng nàng. Lại nói sổ sách này bày ra trước mắt nàng, cơ hội ngàn năm có một, không xem thì quả thật là đáng tiếc… “Dạ, thiếu phu nhân?” Thấy nàng không nhúc nhích đứng im trước bàn, vẻ mặt khát khao nhìn chồng sách, Đinh nhi đánh tiếng hỏi han. Kim Kim trấn định mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay áo. “Có lẽ hắn tạm thời rời đi, lát nữa sẽ lập tức trở lại. ta ở đây chờ, các ngươi để những thứ này lại, trước lui xuống hết đi!” Nàng ở nàn sách giao phó, tầm mắt vẫn dán chặt vào chồng sách. Bốn tỷ muội bánh bao ngoan ngoãn gật đầu, đặt chén thuốc cùng đồ ngọt rồi đi ra ngoài. Sau khi xác định bốn bề vắng lặng, Kim Kim mới động thủ lật xem sổ sách của Nghiêm Diệu Ngọc. Nàng lật từng tờ từng tờ một, đặc biệt cẩn thận xem xét, không bỏ xót bất kì chi tiết nào, nhất là việc buôn bán lục xuân kia, nàng lại còn xem đi xem lại phần ghi chép đó đến vài lần. Lúc trước một khi Nghiêm gia cùng nàng giao đấu liền binh bại như núi đổ, nhưng nàng xem những gì ghi chép lại trong đống sách này, nhìn phần ghi chi tiêu lại vô cùng kì lạ. Thậm chí ngay cả khi đã xác định việc buôn bán thất bại, trong sách vẫn như cũ có ghi chép phần chi tiêu, nàng lại nhìn kĩ xuống tiếp phát hiện ra mục chi tiêu này đều là phí tổn mua hàng hóa. Điều này sao có thế? Rõ ràng đều bị nàng cướp đoạt toàn bộ không có khả năng còn thùa, Nghiêm gia vốn không thể mua được hàng hóa. Như vậy, khoản tiền trước đã chạy đi đâu? Kim Kim nhíu mày, càng xem càng nghi ngờ, tay lại tiếp tục lật sách thì một bàn tay to xuất hiện từ phía sau nàng, chặn tay nàng lại ngăn không cho lật sách tiếp. “Kim nhi, nàng như vậy là không được nha!” giọng nói trầm thấp dịu dàng của Nghiêm Diệu Ngọc nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng. Không xong, bị lộ! Kim Kim vội vàng quay lại thì thấy hắn – không biết từ lúc nào đã sớm đứng phía sau nàng. “Ngươi vừa đi đâu đấy?” Nàng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, trên mặt không khỏi nóng bừng. “Chỗ nàng.” Đôi mắt đen của hắn u ám, làn môi hơi nhếch, tay khẽ vuốt má nàng: “Ta nhớ nàng nên vừa xong việc liền đến tìm nàng, không ngờ nàng lại đến đây. Sao vậy? Nàng cũng nhớ ta?” Đôi mắt thâm u dừng lại trên trang sách lật dở, hắn khẽ gập sách, trong mắt chợt lóe sáng rồi tắt ngấm, khi nàng quay người lại hắn đã khôi phục nụ cười tao nhã kia. Nàng không phát hiện hắn đột nhiên thay đổi cảm xúc, lấy bức thư từ trong tay áo ra: “Ta chỉ đem thư đến trả lại cho ngươi thôi. Đây là thư của ngươi, đưa nhầm đến chỗ ta.” Nàng đánh một chưởng đập vào ngực hắn, thuận thế đẩy tay hắn ra. “Phải không? Giáp Ất Bính Đinh còn nói nàng lo lắng cho vết thương của ta nên đặc biệt mang chén thuốc đến bồi bổ.” Hắn đặt thư lại lên bàn, đôi mắt đen khóa chặt trên người nàng. Kim Kim lườm hắn một cái, bưng chén thuốc lên, tiêu sái bước đến. “Đúng vậy, là ta lo lắng, ta cũng không mong vừa mới gả đến đây lại trở thành quả phụ.” Cho dù là thật sự quan tâm hắn nàng vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận, lời nói ra đều châm chọc mỉa mai. Nghiêm Diệu Ngọc yên lặng ngắm nàng, môi hắn cười cười, ánh mắt lại cực kì khó đoán như là đang cực lực áp chế cảm xúc gì đó. Nàng cúi mặt, cầm chiếc thìa lạnh băng, múc một muỗng thuốc: “Đây là một chút bổ trung ích khí, cường kiện cốt nhục dược, ta tự mình điều phối, không nên thêm mật đường sẽ làm hỏng tác dụng của thuốc.” ‘Kim nhi, nàng biết rõ loại thuốc này nếu không thêm mật đường thì đắng không nuốt nổi.” “Phải không?” Vẻ mặt nàng vô tội, hai mắt chớp chớp: “Hay là ngươi không muốn uống, định phí hoài một phen tâm ý của ta?” Nghiêm Diệu Ngọc híp mắt sau một lúc mới chậm rãi mở miệng: “Tấm lòng của nương tử ta sao có thể cự tuyệt?” Nàng cắn đôi môi đỏ mọng, trong mắt lại mang theo ý cười, bàn tay nhỏ bé cầm chén thuốc bắt đầu đút cho hắn, phá lệ hầu hạ chu đáo, muốn chắc chắcn chén thuốc cực đắng này, không giọt nào thoát ra khỏi miệng hắn. Hắn cũng không hé răng mà thật sự uống cạn chén thuốc trong tay nàng. Đợi nàng dừng tay, bắt thuốc cũng hết, hắn mới mở miệng xác nhận “Hết rồi ư?” “Ừ.” Nàng bởi vì được chỉnh hắn mà tâm tình sung sướng, nhẹ nhàng xoay người buông bát xuống. “Như vậy, ta có thể ăn đồ ngọt cho đỡ đắng không?” Nghiên Diệu Ngọc hỏi. “Đương nhiên.” Kim Kim không hề phòng bị, bưng điểm tâm đến, ai ngờ hắn vươn tay không đỡ lấy điểm tâm trong tay nàng mà kéo nàng sà vào lòng mình. Đôi môi vừa mới uống hết một bát thuốc đắng kia cường bạo hôn lên đôi môi hồng ướt mọng ngọt ngào nhỏ nhắn… “A!” Cái đắng dần lan ra trong miệng, bất chấp điểm tâm rơi xuống, nàng kinh hoàng dùng tay đẩy hắn ra nhưng thế nào cũng không được. Trời ạ, đắng quá, đắng quá, đáng quá… “Ưm ưm ưm ưm ưm!” Kim Kim nám tay ra quyền đánh mạnh vào vai hắn, đầu lưỡi tiếp nhận cái đắng lan ra khắp nơi khiến cho nước mắt nàng bắt đầu chuẩn bị tuôn rơi. Một lúc lâu sau, Nghiêm Diệu Ngọc tận tình tàn sát bừa bãi ngẩng đầu, mỉm cười vừa lòng với nàng. Thật đáng ghét, nam nhân này không biết mệt là gì, tưởng ngoan ngoãn ‘đi vào khuôn khổ’, uống xong chén thuốc kia lại nghĩ ra cái ý đồ xấu xa, muốn cùng nàng ‘đồng cam cộng khổ’. “Kim nhi, cám ơn đồ ngọt của nàng.” Nghiêm Diệu Ngọc chống cằm, khóe môi tươi cười đầy tà ý. “Ngươi, ngươi…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì đắng mà nhăn nhó, há mồm thè lưỡi, nước mắt rơm rớm ngay cả muốn nói cũng không nên lời. “Còn đắng không? Có muốn ta hôn lần nữa không? Để ta giúp vị đắng ít nhiều tan đi.” Hắn tươi cười đáng ghét đưa ra đề nghị. Kim Kim sao còn có thể để ý đến hắn, vị đắng liên tục hành hạ cái lưỡi của nàng, hai tay nàng ôm chặt cái miệng nhỏ nhắn, chạy một vòng trong phòng, lại phát hiện trong này vốn không có trà, chỉ có thể rưng rưng nước mắt, không buồn quay đầu lại vội vã ra cửa tìm nước uống. “Nương tử, đi thong thả nha!” Từ trong thư phòng truyền ra lời dặn dò quan tâm của hắn, thuận tiện còn cao giọng cười một tràng khiến nàng bốc lửa giận ngùn ngụt. Buổi trưa cùng ngày, một chiếc xe ngựa đỗ lại trước cửa lớn Nghiêm phủ. Thứ nữ Tiền gia nay là thiếu phu nhân của Nam Cung gia – Ngân Ngân chậm rãi xuống xe, được gia nô Nghiêm gia dẫn đường đi đến phòng nghị sự của Kim Kim. Chân nàng đạp cửa phòng, tay nhỏ bé che môi đỏ mọng ngáp trước một cái rồi mới mở miệng. “Đại tỷ, tỷ tìm ta?” Ngân Ngân hỏi, đôi mắt buồn ngủ mờ sương, giống như mất ngủ lâu năm vậy. Kim Kim ngẩng đầu lên từ sổ sách nhìn nàng một cái. “Còn tưởng không đến, muội thế nhưng lại tự đi bằng hai chân đến nữa chứ, Nam Cung Viễn đâu?” Nàng hạ bút chu sa xuống, kinh ngạc vì không nhìn thấy muội phu. Ngân Ngân thích ngủ, mà trượng phu đối với nàng yêu thương, cưng chiều, tùy ý nàng ‘coi chồng như chân mình’, muốn đi đến đâu liền ôm đến đó, tình cảm hai vợ chồng lúc nào cũng thắm thiết nồng nàn. “Hắn còn có việc khác.” Ngân Ngân thì thào, nhìn quanh bốn phía, theo thói quen tìm kiếm ghế quý phi, tự phát hiện tự động đi đến, ôm lấy gối mềm tìm được vị trí lí tưởng nhất cho việc ngủ. “Đại tỷ vì sao bỗng nhiên muốn muội đến đây? Lại có việc gì gấp sao?” Nàng vừa hỏi vừa nhắm nghiền mắt lại. Kim Kim an tĩnh lại, nâng chén trà thơm nhấp một ngụm, trầm tư trong chốc lát, sau một lúc lâu mới mở miệng. “Ta có chút việc muốn muội đi tìm hiểu.” “Ừm-a, chuyện gì?” Ngân Ngân đang chuẩn bị chìm vào mộng đẹp lại mờ mịt mở mắt ra. “Muội còn nhớ rõ thu đông năm trước, chuyện Nghiêm gia thua chúng ta vụ làm ăn lục bút không?” Kim Kim nhiều năm qua chấp chưởng việc buôn bán của Tiền ra, Ngân Ngân là trợ thủ đắc lực của nàng, chuyên phụ trách thông tin, vơ vét các loại tình báo, trong bộ óc nhỏ kia chứa đầy tư liệu thương nhân, hai tỷ muội bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý, cho dù đều đã xuất giá nhưng đối với việc buôn bán nhà mẹ đẻ vẫn không hề xem nhẹ. “Vâng, nhớ rõ.” Ngân Ngân vẫn ngái ngủ gật đầu. “Mấy ngày trước, ta đến phòng Nghiêm Diệu Ngọc,phát hiện sổ sách rất có vấn đề, những khoản thu chi, hạng mục không rõ ràng, tất cả đều cùng từ một người mà ra.” Đôi mắt của Ngân Ngân cuối cùng cũng mở to hoàn toàn. “Mấy tháng qua đều có người nghị luận nói tài vụ của Nghiêm gia có vấn đề.” Ngân Ngân dừng một chút, biết tính nghiêm trọng của sự việc. “Đại tỷ cảm thấy có người âm thầm giở trò quỷ?’ “Đúng.” Kim Kim nâng chén trà nóng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt cái chén: “Ta nghĩ là Nghiêm Diệu Ngọc đã quá mức tin tưởng kẻ kia mới có thể không biết có khuất tất bên trong.” “Trong lòng đại tỷ có hoài nghi kẻ nào không?” “Lưu Quảng.” “Lưu Quảng? Không thể nào? Hắn không phải theo Nghiêm đại ca hơn mười năm rồi sao?” “Sự việc đều qua tay hắn, cho dù không phải hắn giở trò quỷ thì cũng là người của hắn.” Kim Kim đặt nhẹ cái chén xuống, nhướng mày nhìn muội muội: “Muội đi điều tra ghi chép của vài vụ buôn bán, còn có bối cảnh của Lưu Quảng cùng thủ hạ hắn, ta muốn biết ngân lượng đi về nơi nào, cho dù là một đồng bạc cũng phải điều tra ra nó về tay ai.” “Đã biết.” Ngân Ngân gật đầu, loại chuyện điều tra tình báo này đối với nàng mà nói là chuyện thường. “Có điều muội cần chút thời gian.” “Bao lâu?” Kim Kim lại nâng chén, muốn biết thời gian chính xác, dù sao dựa theo tốc độ giở trò quỷ của người kia, cho dù tiền tài Nghiêm gia nhiều chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu. “Khoảng một tháng.” Ngân Ngân nói xong liền bước xuống giường đi ra ngoài, chỉ là, đi được vài bước nàng quay đầu lại. “Làm sao vậy?” Kim Kim nhíu mày. “Không.” Ngân Ngân thoáng nghiêng đầu, đánh giá nữ tử ngồi ngay ngắn sau án thư. “ Muội chỉ thấy hóa ra đại tỷ cũng lo lắng cho Nghiêm đại ca ư?” “Ai lo lắng cho hắn?” Nàng có hơi không tự nhiên phản bác lại: “Ta cùng hắn đã đấu với nhau hơn mười năm, cho dù hắn có thật sụp đổ cũng phải sụp đổ trong tay ta.” À, đã lập ra đình rồi mà vẫn cứng mồm cứng miệng được như vậy. Ngân Ngân khẽ cười thành tiếng, mím đôi môi đỏ mọng không dám cãi lại, nàng cúi người chào vội vàng nâng váy thoát ly hiện trường, chỉ sợ bản thân nếu nói thêm gì nữa, đại tỷ sẽ thẹn quá hóa giận, sở trường chính là dùng ly trà nóng kia ném vào nàng. Thê tử hắn bận việc xoay như chong chóng. Liên tục vài ngày, Kim Kim làm việc từ sáng đến đêm, sau khi về phòng mệt đến mức vừa nằm đã ngủ. Cho dù là ban ngày khi Nghiêm Diệu Ngọc ngẫu nhiên đi đến phòng tìm nàng, nàng không phải đang phân phó công việc thì cũng cùng Tiền thúc nghị sự. Lần duy nhất có cơ hội nhìn thấy một mình nàng là khi nàng lén lút tiến thư phòng xem trộm sổ sách của hắn Nghiêm Diệu Ngọc đứng ở ngoài cửa sổ, trầm ngâm không nói, đôi mắt sâu thẳm tiến vào thư phòng nơi thê tử đang vội vội vàng vàng lật xem sổ sách, hai tay vô thức nắm chặt thành quyền, cố gắng nén cảm xúc nhưng không khỏi có chút bộc phát. Hắn lặng lẽ bước vào thư phòng, lặng lẽ bước đến phía sau nàng, đôi tay ấm áp ôm lên vòng eo nhỏ của nàng, ôm chặt nàng vào lòng mình. “A!” Nàng nhất thời kinh hãi theo bản năng chống cự lại, thân thể mềm mại tránh né, song chưởng đã gần đánh đến ngực hắn. “Sao vậy, muốn mưu sát chồng ư?” Hắn nhếch khóe miệng nhưng trong mắt không hề có ý cười, thậm chí hơi tối sầm lại. “Sao ngươi đột nhiên xông vào?” Ánh mắt như vậy khiến cho tim nàng đập mạnh thêm một nhịp, thấp thỏm bất an quay mặt đi. “Kim nhi, nàng quên rồi sao, đây là thư phòng của ta, nàng mới là xâm nhập bất hợp pháp.” Hắn dịu dàng nói, nắm lấy đôi tay nhỏ đang cực lực muốn cất giấu cuốn sách: “Đây là cái gì?” “Ừm, cái này, ta vừa mới nhìn thấy nên thuận tiện mở ra xem…” Nàng nói như thể không có việc gì, hết sức che giấu tầm mắt của hắn. Tuy rằng nhìn ra vấn đề trong sổ sách nhưng trước khi nắm giữ được chứng cớ, nàng tạm thời chưa muốn để cho Nghiêm Diệu Ngọc biết. Chuyện này dù sao không thể không liên quan đến trợ thủ đắc lực dưới tay hắn, nàng càng cẩn thận mới có thể nắm chắc được nhược điểm của hai tên nội gián kia. Hai mắt hắn nhíu lại, ngoài miệng vẫn mỉm cười như cũ nhưng trong đôi mắt đen kia lại lạnh thấu hàn quang: “Chuyện này, nàng còn hứng thú với đám sổ sách này hơn cả trượng phu mình đấy!” Hắn đang tức giận? Kim Kim kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn sổ sách trong tay rồi lại nhìn lại Nghiêm Diệu Ngọc. Kì quái, không phải hắn bình tĩnh hơn người hay sao, dù cho nàng châm chọc hay gài bẫy thế nào hắn vẫn bình tĩnh chống trả lại. Giờ nàng chỉ hơi chú ý đến đống sổ sách này đã khiến hắn hơi tức giận. Chẳng lẽ trong đống sổ sách này có bí mật gì đó không thể để nàng biết? Nàng vừa suy đoán vừa đem quyển sách đặt trước ngực hắn, che khoảng cách giữa hai người trong lúc đó “Không xem thì không xem, trả lại ngươi là được chứ gì.” Sau khi vật về với chủ, nàng xoay người muốn đi. Giày thêu vừa nhấc vài bước lưng nàng lại cứng ngắc lại, bị kéo về, toàn bộ lưng dán lên lồng ngực hắn. “Nàng muốn đi đâu?” Nghiêm Diệu Ngọc cúi đầu, ghé sát bên tai nàng hỏi. “Nếu không cho ta xem sổ sách, ta ở lại đây với ngươi làm cái gì?” Nàng thản nhiên nói, bị nhiệt độ nam tính của cơ thể phía sau khiến toàn thân không được tự nhiên, vội vã muốn vùng ra. Câu trả lời của nàng khiến hắn nhíu mày lại. “Phải không? Không có sổ sách, nàng muốn đi sao?” Từ lời nói của hắn có thể nhận ra vì hoàn toàn bị coi thường nên có hơi hờn giận. Xem ra, trong mắt nàng, trượng phu này chính là vật phẩm dưới quyền sổ sách. “Nếu không ngươi còn có chuyện gì muốn giữ ta lại?” Kim Kim hỏi lại, mắt phượng trong trẻo nhìn lại hắn. “Chuyện cần giữ nàng lại rất lớn.” Nghiêm Diệu Ngọc đột nhiên nhếch môi khiến tim nàng đập mạnh. Hắn trước tiên ném sách qua một bên, nắm cánh tay của nàng, xoay người đi vào phòng trong. Bên trong thư phòng là một gian phòng sạch sẽ, có bàn giường đơn giản, trước nay hắn kiểm tra sổ sách đến đêm khuya, có khi sẽ ngủ lại nơi này, tuy rằng chẳng mấy khi dùng đến nhưng vẫn được quét dọn sạch sẽ. Kim Kim hồ nghi nhìn trái ngó phải, trong lòng càng lúc càng không yên: “Ngươi đưa ta tiến vào phòng trong làm gì?” Hắn khóa cửa lại, xoay người đối mặt với nàng, tầm mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đôi mắt càng thêm sâu hơn: “Thử không cần đến sổ sách mà đem nàng ở lại trong thư phòng.” Ánh mắt như vậy khiến nàng đột nhiên bừng tỉnh, mặt nhất thời trở nên nóng bừng. Nàng đã quá mức quen thuộc ánh mắt như vậy, hiểu được giờ phút này hắn muốn làm gì. Chỉ là bây giờ là ban ngày ban mặt, trong đại sảnh còn có các thương nhân chờ gặp hắn, trong thư phòng còn có sổ sách Tiền gia chờ nàng phê duyệt, bọn họ vốn dĩ không có thời gian… “Không cần nói đùa, giờ là ban ngày, ta còn có chuyện cần xử lý, không có thời gian cùng người ở trong…” Nói chưa dứt lời Nghiêm Diệu Ngọc đã áp nàng đến sát tường, thân hình cao lớn truyền đến sức lực cường hãn khiến nàng không khỏi run rẩy. “Ta biết.” Nghiêm Diệu Ngọc cắn cánh môi nàng, dục vọng nóng rực cách quần áo áp vào nơi mềm mại của nàng: “Nhưng mà bây giờ ta muốn nàng.” Sự coi thường của Kim Kim làm cho sự phẫn nộ trong lòng hắn lên men, mà sự phẫn nộ này càng thúc dục hắn muốn nàng, khát vọng bức thiết của hắn làm lửa nóng kích tình, khiến nàng đặt hết đám sổ sách kia ra sau lưng, để trong mắt nàng chỉ có hắn, trong lòng chỉ được nghĩ về hắn “Ngươi…” Kim Kim thở dốc kinh ngạc, mắt liếc nhìn phía cửa cân nhắc khoảng cách, đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra, nhanh chóng chạy về phía cửa muốn chạy trốn ra ngoài Ngón tay của nàng còn chưa chạm được đến then cửa, cả người đã bị ôm ngang chặn lại. “Nàng muốn đi thế nào đây?” Giọng nói hắn cùng nhiệt độ nóng rực phả vào trong tai nàng, hắn ôm nàng dựa vào góc tường. Trên chiếc bàn bằng đá cao đặt một chậu tùng nhỏ, Nghiêm Diệu Ngọc gạt chậu tùng, đặt Kim Kim ngồi lên khiến cho nàng chỉ có thể bất lực ngồi im. Chiếc thạch bàn truyền đến cảm giác mát lạnh xuyên qua quần áo, mà khí lực nam tính ép chặt trên người lại nóng rực như lửa, nàng không thể trốn thoát, thân mình chỗ nóng chỗ lạnh thật khiến người ta muốn điên cuồng. Thân hình hắn càng nhanh ép tới, trong lúc xâm nhập vào trong hai chân nàng lại càng áp sát chỗ non mềm kia, chân nhỏ thon dài của nàng chỉ có thể bị hắn kéo lên bên hông. Kim Kim không biết làm sao chỉ trừng lớn ánh mắt, đôi môi đỏ mọng bất lực than nhẹ. Tên này, ở chỗ này, ngay tại đây hắn định tại chiếc bàn đá cao mấy trượng cùng với nàng… Động tác Nghiêm Diệu Ngọc mạnh bạo tuy rằng không đến mức làm đau nàng nhưng sự điên cuồng khiến nàng không thể hô hấp. Quần áo trên người nàng dưới bàn tay to lớn của hắn dễ dàng bị xé thành mảnh nhỏ. Nàng phát hiện cảm xúc kì dị của hắn, trong lòng càng hoảng, cho dù bị cởi trần trụi nhưng vẫn không ngừng giãy giụa. “Nghiêm Diệu Ngọc, ngươi…” Thân hình nõn nà của nàng trần như nhộng, còn hắn quần áo chỉnh tề, tình trạng này khiến nàng xấu hổ đến mức đỏ ửng toàn thân. Đột nhiên hắn nắm lấy mắt cá chân của nàng, bả vai cường tráng ngăn trở khiến hai chân nàng không thể khép lại. Tiếp đó dưới cái nhìn kinh hãi vô cùng thẹn thùng của nàng, hắn cúi xuống thấp dùng môi duyện đóa hoa của nàng ướt át. Kích cuồng mất hồn như là lửa cháy lan giữa đồng cỏ khô theo từng chỗ hắn hôn đến. Nàng dùng sức lắc đầu muốn kháng cự lại loại cảm giác này lại bị cử chỉ tà ác của hắn khiến cho run run liên tiếp. Xác định nàng đã đủ ướt át, Nghiêm Diệu Ngọc mới chậm rãi đứng dậy, cởi y phục phóng thích dục vọng nam tính vì nàng mà nóng rực đau đớn. “Cúi đầu.” Hắn khàn khàn ra lệnh. “Không…” Nàng nhắm mắt run run, phát hiện ra hắn thật lớn, uy hiếp để chỗ ấm áp kia của nàng. “Kim nhi, ta muốn nàng nhìn.” Hắn không hề mê hoặc dụ dỗ mà thúc giục mãnh liệt bức thiết. Hết thảy những gì Nghiêm Diệu Ngọc trêu chọc trên người nàng đều khiến nàng không thể chống đỡ lại, nàng căng cứng người, sợ hãi nhìn xuống, nhìn đến cảnh trước mắt dường như khiến nàng muốn ngất. Tuyết trắng của nàng cùng ngăm đen của hắn như thể phiến tình rung động nhất nhưng cũng phóng đãng kinh thế hãi tục vô cùng. Nàng thẹn thùng rên rỉ, nhìn hắn cường hãn tiến từng chút từng chút một vào nàng. Tư thế như vậy làm cho hắn thật lớn, hoa kính của nàng dường như không thể nhận hết được toàn bộ hắn. Trong đôi mắt của Nghiêm Diệu Ngọc như hừng hực lửa cháy, xem ra có vẻ cuồng dã hơn lúc bình thường, hai tay giữ lấy cái mông nhỏ phấn hồng của nàng, mãnh lực đẩy một cái tiến vào chỗ sâu nhất trong nàng. “Á.” Nàng ngẩng đầu kêu một tiếng, hai tay đặt lên bả vai cường tráng của hắn, vật nóng rực kia không làm đau nàng nhưng lại phá tan những cực hạn trong nàng. Hắn cắn đôi môi đỏ mọng của nàng, nuốt yêu kiều của nàng, mãnh liệt lúc lên lúc xuống, dùng kích tình cuồng loạn thôi thúc non mềm của nàng.” “A, ưm…” Kim Kim ngồi trên chiếc bàn thở dốc liên tục hòa theo những động tác gần như đến điên cuồng của hắn, đùi ngọc thon dài tự giác quấn lên trên thắt lưng hắn. Đôi tay như ngọc lúc nhanh lúc chậm cào loạn trên quần áo Nghiêm Diệu Ngọc khiến để lại những mảnh nhàu nhĩ hỗn loạn như muốn phát tiết ý loạn tình mê trong cơ thể. Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhẹ, thân thể vốn đang mềm nhũn của nàng lập tức trở nên cứng ngắc, khẩn trương dựa vào người nam nhân. “Thiếu phu nhân, người có ở trong này không?” Giáp nhi đứng ở ngoài cửa hỏi. “Thiếu phu nhân, thiếu chủ không biết đã đi đâu rồi, bọn em tìm khắp xung quanh nhưng vẫn không thấy!” Ất nhi nói “Đúng vậy đúng vậy, cha nói ngày ấy đang trả lời thư trong trai phòng mà.” Bính nhi ngơ ngác nhìn quanh thư phòng “Nhưng bọn em không thấy ngài ấy đâu, thiếu phu nhân, người có thấy thiếu chủ không?” Đinh nhi hỏi. Nàng đâu phải chỉ nhìn thấy hắn, thậm chí còn đang bị hắn ức hiếp đây. “Ngươi…a…. buông, buông ra…” Kim Kim thở hổn hển, bối rối giãy nhẹ, Nghiêm Diệu Ngọc không muốn buông tha nàng hai tay giữ càng chặt. Ngoài cửa lại truyền đến giọng nói. “Thiếu phu nhân có ở bên trong không nhỉ?” “Có mà, chúng ta chẳng phải vừa mới nghe thấy có tiếng gì đó bên trong mà.” Kim Kim vì hoảng hốt mà không chú ý, hắn lại càng nhanh hơn, càng mãnh liệt tiến vào nàng khiến nàng phải bật lên những tiếng rên rỉ mê người. “A…ưm…” Đôi mày liễu của nàng giương lên, thân thể dưới sự xâm chiếm của hắn không ngừng run run. Giáp Ất Bính Đinh căn bản không biết nàng đang trải qua chuyện gì, nghe thấy tiếng kêu nhẹ mơ hồ còn tường rằng nàng đang nói chuyện. “Xem ra thiếu phu nhân đúng là ở trong này rồi.” “A, thiếu phu nhân, người vừa nói gì ạ? Bọn em không nhe rõ lắm.” Mái tóc đen của Kim Kim tán loạn, da thịt đỏ bừng, nàng sợ bản thân lại phát ra thanh âm gì đó nên đành cắn vạt áo hắn, nhịn xuống âm thanh uyển chuyển yêu kiều trong miệng, đôi mắt trong suốt rơm rớm nhìn hắn đầy ai oán. Hắn mạnh mẽ xâm chiếm nàng, mồ hôi rịn khắp trên trán, rơi xuống cần cổ của nàng. Tích lũy đến cực hạn cuồng loạn vui sướng, kéo nàng vào bên trong lốc xoáy, thần trí nàng càng lúc càng mê man, toàn bộ thế giới đều bị hắn chiếm đoạt, thậm chí quên mất ngoài cửa còn có người chỉ có thể toàn tâm toàn ý cùng hắn chìm trong thế giới sa ngã mất hồn… wwwwwwwww Sau một canh giờ cửa bên trong thư phòng cuối cùng cũng mở. Giáp Ất Bính Đinh đang dựa vào ghế ngủ gà ngủ gật nghe thấy tiếng cửa mở ra lập tức nhảy dựng lên. “Thiếu phu nhân, người cuối cùng cũng đã mở cửa a, bọn em…” A, không phải thiếu phu nhân mà lại là thiếu chủ! Giáp Ất Bính Đinh đồng thời ngẩn ngơ, bốn tỷ muội lộ ra biểu hiện ngây dại giống nhau như đúc, hai mắt đăm đăm nhìn Nghiêm Diệu Ngọc đang trần trụi cả nửa thân trên. “À, thiếu chủ, ngài ở bên trong ư?” “Bọn em lại tưởng thiếu phu nhân nói…” “Vậy thiếu phu nhân chạy đi đâu rồi?” “Đúng vậy.” Nghiêm Diệu Ngọc nâng tay ngăn lại nhóm tiểu nhan hoàn đang bàn luận kia: “Nàng ngủ bên trong, đừng làm ầm ỹ đến nàng.” Hắn dặn dò ngắn gọn: “Một lúc nữa các ngươi mang nước ấm đến rửa mặt chải đầu cho nàng, ngoài ra đến phòng nàng lấy bộ xiêm y khác đến đây.” Bốn khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra nụ cười vỡ lẽ, đôi mắt ái muội giương mày, cười trộm chuồn ra đi chuẩn bị. Nghiêm Diệu Ngọc vào phòng trong, thấy Kim Kim còn đang ngủ yên thì kéo chăn lên cho nàng, khẽ hôn lên khuôn mặt chưa hết đỏ bừng của nàng rồi mới nhớ tới thư phòng. Trong thư phòng trống rỗng, một quyển sách trơ trọi nằm trên mặt đất. Hắn đi tới xoay người nhặt quyển sách lên, khóe miệng hiện lên một nụ cười châm chọc. Haiz, ai có thể lường trước được, đường đường là thiếu chủ Nghiêm gia lại lưu lạc đến một ngày phải ghen tuông với một quyển sách. Cốc cốc! “Đèn dầu, củi lửa, cẩn thận vật dễ cháy.” Ánh trăng đã lên cao quá đầu, phu canh mang theo la báo nhắc nhở đi qua đường lớn Huyền Vũ, to giọng nhắc nhỏ mọi người sau đó chậm rãi đi xa. Màn đêm đen khôi phục lại sự yên tĩnh. Phút chốc một cái bóng đen đi ra từ góc đường, vội vàng đi qua đường thành tây đi tới thành đông. Nhìn kĩ là một nam tử gầy yếu áo xanh, khi hắn bước đi thỉnh thoảng lại quay đầu thám thính như là sợ bị người theo dõi, mấy lần quay đầu lại không thấy có ai mới thở nhẹ ra bước nhanh trên đường lớn. Hắn nhanh chóng tiến vào một cái ngõ, quẹp trái rẽ phải, nháy mắt liền biến mất trên đường. Chính là nhìn về phía sau nhưng lại không ngẩng đầu lên. Theo sau lưng nam tử áo xanh lén lút là một bóng người khác chạy trên mái nhà, cũng không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm nam tử áo xanh đang chui loạn trong ngõ ngách. Mắt thấy mục tiêu lại chuyển đến một cái ngõ nhỏ khác, nam nhân trên nóc nhà lại điểm mũi chân phi thân đi theo sau, sau đó lại âm thầm quan sát. Cứ như vậy nam tử áo xanh vẫn không biết mình đã sớm bị theo dõi. Sau một lúc lâu hắn đi tới một căn nhà, nhìn trái nhìn phải xác định không có người mới gõ cửa theo một tiết tấu nhất định. Cửa gỗ mở hắn lẻn người đi vào. Nam nhân ở phía trên thấy vậy, mày kiếm khẽ nhếch, nhẹ bay qua tường viện, dừng lại ở một gốc cây đại thụ trong đại viện ẩn thân. Ánh sáng đèn dầu bên trong nhỏ như hạt đậu, ánh sáng u ám lay động theo gió đêm, ánh sáng lúc tỏ lúc mờ. Nam tử áo xanh ngồi xuống, một gã thiếu niên tuấn mỹ lập tức rót trà mời. Hắn thở hổn hển một lúc mới thấp giọng mở mồm: “Hiện tại đến cùng là tình huống như nào vậy? Không phải ngươi đã nói trước khi ở Giang Nam có thể thu phục sao? Làm sao lại lui đến tận bây giờ, đã không thu phục được, ngược lại càng thêm náo loạn?” “Ta cũng tưởng lúc trước có thể bức nàng ta buông tay chịu trói, ai ngờ đâu…” Nam nhân ngồi ở bên cửa sổ nói với giọng đầy bất đắc dĩ. Thiếu niên tuấn mỹ rót trà, hắc hắc cười gượng, cướp lời nói: “Không có cách nào cả, đây cũng phải nói là trời không biết nổi sóng gió lúc nào, người có sớm tối họa phúc…” “Người tính không bằng trời tính.” Nam tử áo xanh thở dài một tiếng: “Bình thường bắt ngươi học ngươi không chịu, cả ngày chỉ biết nói hươu nói vượn.” Nam nhân ẩn thân trên cây, nghe đoạn đối thoại trong phòng mà khẽ nhếch khóe môi, bỗng dưng một luồng sát khí đánh đến từ sau lưng. Hắn mạnh mẽ quay lại đối chưởng với đối phương, đại đao kia liên tiếp tung chiêu nhưng không đụng được đến một góc áo hắn, hắn né tránh vào nhà, đối phương cũng không bỏ cuộc đuổi theo vào. Ánh đại đao lóe lên. Hắn dùng chân đá cái ghế lên về phía người kia, cái ghế bay giữa không trung bị đại đao chém đôi thành hai nửa, đại đao vẫn hướng hắn đánh tới… “Dừng tay” Nam tử áo xanh chạy vội về phía hắn, kinh hô một tiếng: “Hắn là trượng phu của ta!” Đại đao vừa giương lên mà nói dừng là dừng. Hắn lúc này mới thấy rõ bộ dạng người cầm đao cũng những người trong phòng. Nam nhân cầm đao vẻ mặt nghiêm khắc, hắn không biết là ai, nhưng giờ phút này với người ôm trong lòng kia cùng nam nhân tuấn mỹ châm trà, hắn lại vô cùng quen thuộc. “Sao chàng lại chạy đến đây?” Nam nhân áo xanh trong lòng ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, hờn dỗi mở miệng. “Đi theo nàng tới.” Nhìn tướng mạo giả nam trang nhã nhặn, đôi tay lớn của Nam Cung ôm chặt eo nhỏ của thê tử, mày kiếm giương lên, thản nhiên mở miệng: “Nàng nửa đêm nửa hôm lén lút giả trang như vậy xuất môn, ta muốn đi theo nhìn xem đến cùng là chuyện trọng đại gì khiến nàng có thể buông tha chiếc giường trong nhà.” “Tỷ phu, huynh cho là nhị tỷ ta đi trộm nam nhân sao?” Húc Nhật tiến đến cười đầy tinh quái. Nam Cung Viễn khẽ nhìn hắn một cái mỉm cười. “Trộm nam nhân rất phí sức, nàng không làm được đâu.” Hắn rất hiểu Ngân Ngân, muốn nàng trộm nam nhân nàng thà nằm nhà ngủ còn hơn. Húc Nhật ngẩn ngơ, ngẫm lại cũng đúng, với tính cách lười biếng của Nhị tỷ nhà này, nếu không có đại tỷ kích động nàng chỉ sợ lúc này đã ngon giấc trên giường từ bao giờ rồi không biết. Nam nhân lúc đầu ngồi bên cửa sổ giờ đứng đối diện với Nam Cung Viễn, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười ấm áp, chính là Nghiêm Diệu Ngọc phú khả địch quốc mấy ngay nay bị đồn đại là mắc nợ chồng chất. Nam Cung Viễn nhìn những người bên trong, dễ dàng đoán ra mục đích nửa đêm hội họp của những người này, hắn nhìn Nghiêm Diệu Ngọc, khóe môi nhếch lên. “Cho nên, tất cả chuyện này do ngươi bày ra?” Hắn lời ít ý nhiều, hàm ý lại vô cùng sâu xa. Nghiêm Diệu Ngọc nghe ra hàm ý trong lời hắn, mỉm cười ngồi xuống ghế dựa: “Đúng vậy.” “Nghiêm gia cũng không mắc nợ?” “Đương nhiên không.” Nghiêm Diệu Ngọc cười cười, bàn tay to giơ ra: “Mời ngồi.” Nam Cung Viễn ôm thê tử ngồi xuống, đôi mắt đen lại nhìn nam tử cầm đao bên kia mặt không chút biến đổi. “Vị này nói vậy chính là người làm thiếu hụt ngân lượng Nghiêm gia, nay hành tung không rõ ràng Cảnh Võ?” Nghiêm Diệu Ngọc gật đầu, liếc mặt một cái về phía Ngân Ngân: “Ngân nhi, không ngờ muội lại được gả cho một nam nhân lợi hại như vậy.” “Muội biết.” Nàng nhún vai dựa vào người Nam Cung Viễn, hắt xì một cái. Nếu đã bị phát giác, trượng phu vừa đến như thể cũng không còn chuyện của nàng, biết tất cả sẽ có hắn xử lý, điều này khiến cho con sâu mê ngủ trong nàng lại phát tác.